Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 09:


"Ấn tiểu thư, cô cứ như vậy mà thích tôi sao ? tôi nhìn dáng vẻ của cô không giống người dục cầu bất mãn, tôi chơi gái nhiều như vậy, cô không sợ bị nhiễm bệnh à?" Hoắc Duẫn Anh tựa hồ ngừng chống cực, chỉ là nằm trên giường, trêu chọc nhìn Ấn Kỷ Tuyền. tóc của nàng tán loạn, cánh môi cùng son đều bị hôn có chút lem luốc, nhưng phối hợp với khuôn mặt tinh xảo kia, vẫn cho người ta một loại cảm giác không thể chuyển dời ánh mắt.

Tướng mạo Hoắc Duẫn Anh rất xuất chúng, so với những người Ấn Kỷ Tuyền từng gặp qua là người nổi bật nhất, Ấn Kỷ Tuyền cũng không biết vì sao đối với người này có hứng thú, thế nhưng trải qua đêm đó, mấy ngày nay trong đầu nàng, trong lòng đều nghĩ đến Hoắc Duẫn Anh. Thanh âm của nàng, cùng dáng vẻ bị mình đưa lên vùng cực lạc, còn có nụ cười lười biếng xấu xa.

Hoắc Duẫn Anh không điều tra được thân phận của Ấn Kỷ Tuyền, cũng không thể hiện Ấn Kỷ Tuyền không điều tra được bối cảnh của Hoắc Duẫn Anh, huống chi người này vốn không biết điều, tình sự của nàng ở Gia Hải Thị trong giới ai ai đều biết. Nhìn những người bạn gái mà Hoắc Duẫn Anh từng hẹn hò qua, mỗi người đều có vẻ ngoài xuất sắc, Ấn Kỷ Tuyền nhìn đến có chút không thoải mái, nhưng nghĩ đến đêm đó Hoắc Duẫn Anh hành động không lưu loát, một suy nghĩ cứ xoay tròn trong đầu nàng hồi lâu, cuối cùng chuyển từ suy đoán sang xác định.

"Em có phải bị bệnh không, tôi là người rõ ràng nhất, huống chi, hương vị của em lần trước tôi đều hưởng qua, nếu như có bệnh, đã sớm không cứu được, không phải sao?" Ấn Kỷ Tuyền nói, đưa tay cởi quần Hoắc Duẫn Anh. Nhìn động tác nàng đơn giản lưu loát, Hoắc Duẫn Anh nhíu nhíu mày, luôn cảm thấy đối phương so với mình còn thuần thục hơn, nói đến chuyện này, lần vấp ngã này, nàng ngã không nhẹ a.

"A...Ấn tiểu thư quả nhiên là kẻ tài cao gan cũng lớn, không sai, dù sao tôi cũng là người tùy tiện lên giường với nhiều người khác, đêm nay cô muốn làm sao chơi ? tôi bồi cô là được. Cô thích tôi dùng chân kẹp cô không ? còn thích tôi cầu xin cô thao tôi? hoặc là nói, cô muốn chơi kích thích hơn, tôi...Ô..."

Hoắc Duẫn Anh còn chưa nói xong, Ấn Kỷ Tuyền cúi người hôn nàng. Cảm thấy đầu lưỡi của Ấn Kỷ Tuyền ở trong miệng mình lật quấy, Hoắc Duẫn Anh cũng có chút không phục đáp lại, định tìm quyền chủ động. Những có kỹ xảo, nhưng khí lực còn thua xa Ấn Kỷ Tuyền, không chỉ trong chốc lát, Hoắc Duẫn Anh liền không thể thở nổi, bất đắc dĩ lui xuống.

"Em rất mê người" Ấn Kỷ Tuyền thấy nàng vì bị hôn nồng nhiệt mà hơi thở không thông suốt, mặt nàng tái nhợt, gò má có chút phiếm hồng, mắt phượng hẹp dài lại mang chút chán ghét cùng bất đắc dĩ, cảm xúc mâu thuẫn như vậy đồng thời xuất hiện trên mặt Hoắc Duẫn Anh, nhìn qua có chút đáng yêu, ngang tàng, lại có phần dụ hoặc.

"Không cần cô nói, còn có, muốn làm thì làm nhanh chút, tôi hôm nay để cô làm đủ" hdat triệt để vò mẻ không sợ rơi, nàng kẹp lấy eo Ấn Kỷ Tuyền, nghiêng đầu nhắm mắt lại, thấy dáng vẻ chấp nhận số mệnh của nàng, Ấn Kỷ Tuyền cười, nàng muốn cởi quần Hoắc Duẫn Anh, điện thoại bỗng nhiên vang lên, nàng đêm nay chỉ đem theo di động cá nhân, nói cách khác....cuộc điện thoại này gọi tới, không thể không nghe.

"Chú Vương có gì không?"

"Cô hai, cô ba đến, cô ấy muốn gặp cô"

"Nói nó về đi, con hôm nào..."

"Ấn Kỷ Tuyền, tôi biết chị lại đi tìm con đàn bà kia, tôi sẽ ở nhà chị đợi cho đến khi cô trở về thì thôi"

Điện thoại bị người giật mất, mà tiếng nói rõ ràng của Ấn Sư Mân, nghe đường dây bên kia cúp điện thoại. Ấn Kỷ Tuyền bất đắc dĩ thở dài, nàng nhìn Hoắc Duẫn Anh nằm trên giường ngẩn người, chỉ có thể quay người ra khỏi phòng.

Lái xe trở về nhà, Ấn Kỷ Tuyền không cần nhìn cũng biết cửa nhà mình nhất định lại bị mở toang. Nàng đẩy ra cánh cửa đã bị hư đi vào, nhìn trong phòng thủ hạ đứng khắp nơi, ngồi giữa phòng chính là Ấn Sư Mân, hơi nhíu mày, ngồi đối diện nàng.

"A Mân, em vĩnh viễn không học được cách mở cửa"

"Tôi muốn ảnh chụp cùng tư liệu của sự kiện Thanh Đường."

"Sự kiện kia chị cũng nói với em rồi, không cần tra xét"

Lần nữa nghe hai chữ Thanh Đường, Ấn Kỷ Tuyền khẽ nhíu mày, mà câu trả lời của nàng cũng không thuyết phục được Ấn Sư Mân. nhìn nếp gấp trên áo sơ mi của Ấn Kỷ Tuyền, rõ ràng cởi ra rồi mặc vào. Ấn Sư Mân thở dài, chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt Ấn Kỷ Tuyền, cúi người thay nàng sửa sang lại cổ áo không phẳng phiu.

"Ấn Kỷ Tuyền, nếu như chị còn biết mình họ Ấn, đừng có tiếp tục ngăn cản tôi. Sự kiện Thanh Đường năm đó, cha chết rồi, nếu như chị cảm thấy tìm kẻ chết thay thì xong chuyện, vậy tôi không có lời nào để nói. Nhưng chuyện này không tra xét rõ ràng, tôi sẽ không dừng tay"

"A Mân, chị không muốn em xảy ra chuyện, càng không muốn Ấn gia đi lại con đường cũ. Chị chán ghét, cũng chịu đựng đủ rồi. Mẹ cũng đã chết, cha cũng không còn, hiện tại Ấn gia cũng chỉ có em và chị, nếu như em xảy ra chuyện gì, chị..."

"Đủ rồi" Ấn Sư Mân cắt lời Ấn Kỷ Tuyền, dùng đôi bàn tay được găng tay che phủ, nhẹ nhàng sờ lên môi nàng, lại xoa lên gương mặt nàng " Ấn Kỷ Tuyền, chị thật nhát gan, nếu như ngay cả tôi cũng sợ, chúng ta lấy cái gì duy trì Ấn gia. Những chuyện này để tôi làm là được rồi, chị cũng đừng quản cái gì hết"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro