Chương 18
Tại phòng của Tiêu Chiến
- NHẤT BÁC....NHẤT BÁC - Nhất Bác vừa ra ngoài để mang thuốc tới cho anh, bé cưng trong bụng đã chín tháng hai ngày rồi , khi Nhất Bác vừa rời khỏi bụng anh chợt đau, anh nghĩ là do bé cưng lại đạp, nhưng cơn đau càng ngày càng giữ dội, phía dưới anh cảm nhận được sự ướt át
- Vương Phi người làm sao vậy - Tiểu Trân và Tiểu My nghe tiếng la lớn liền xông vào
- Ta đau bụng quá.....mau gọi đại phu
- Tiểu Thần mau gọi Diêm đại phu và bà đỡ nhanh lên - Tiểu My chạy ngược lại ra ngoài
- Vương Phi người ráng lên đại phu và bà đỡ sắp tới rồi - Tiểu Trân bên cạnh nắm tay Tiêu Chiến, dùng khăn lau mồ hôi của Tiêu Chiến
- A Chiến ngươi đợi một lát đừng sợ - Nhất Bác đang bưng chén thuốc liền nghe tiếng hô lớn của Tiểu My, nhanh chân chạy về phòng Tiêu Chiến
- Nhất Bác ta đau quá - Tiêu Chiến vừa đau vừa sợ nên bật khóc
- Đừng khóc đừng khóc còn có ta đây, đại phu và bà đỡ đã tới chưa - Nhất Bác nhìn Tiểu Trân
- Dạ để nô tì ra ngoài hỏi ạ - Tiểu Trân chạy nhanh ra ngoài liền thấy đại phu và hai bà đỡ đã tới
- Đại phu và bà đỡ tới rồi ạ - Tiểu Trân quay ngược lại hô lớn
- Vương Gia và Vương Phi cát tường
- Mau lên đi còn chào hỏi cái gì nữa - Nhất Bác nhìn người trong lòng đang đau đớn
- Vương Gia xin mời người ra ngoài, còn các nô tì hãy mang khăn và nước nóng vào đây mau - Bà đỡ tên Hạnh liền lập tức bước tới đỡ Tiêu Chiến nằm xuống
- Ta muốn ở đây với Vương Phi của ta - Nhất Bác không đi ngược lại còn ngồi cạnh nắm tay Tiêu Chiến
- Diêm đại phu mời ra ngoài, Vương Phi ta xin phép - Bà đỡ tên Phúc liền lập tức cởi y phục của Tiêu Chiến ra
- Vương Phi người chịu đau một chút, chúng tôi phải rạch bụng người - Bà đỡ Hạnh liền ngâm dao rạch và nước nóng
- Rạch sao - Nhất Bác liền lo sợ nắm chặt tay Tiêu Chiến
- Nhưng việc này có thể nguy hiểm tới một trong hai - Bà đỡ Phúc chuẩn bị rạch liền lo sợ
- Giữ lại.....
- Bé cưng, phải giữ lại bé cưng - Tiêu Chiến la lên giữa cơn đau , bà đỡ liền hơ dao qua lửa rạch bụng Tiêu Chiến, nhìn máu bắt đầu chảy Tiêu Chiến lại đau đớn, Nhất Bác liền rơi nước mắt, Tiêu Chiến ngươi và bé cưng phải bình an, Tiêu Chiến vì đau nên bắt đầu mơ mơ màng màng, anh thấy được Nhất Bác đúng rồi là Nhất Bác đang bế một ai đó nho nhỏ, là bé con sao anh chạy về phía họ nhưng càng chạy càng xa, anh gục xuống liền thấy họ đã đến gần, tiếng khóc trẻ con vang lên
- Vương Gia chúc mừng người Vương Phi đã hạ sinh một song thai là nam hài và mỹ nữ xinh đẹp - Bà đỡ Hạnh hô lên Nhất Bác liền kêu nô tì vào, bà đỡ Hạnh bế bé trai bắt đầu rửa sạch vết máu đứa trẻ còn lại được Tiểu Trân bế đi theo, bà đỡ Phúc vừa khâu xong đường rạch lúc nãy Nhất Bác liền bế Tiêu Chiến lên, Tiểu My nhanh tay thay ra giường mới
- A Chiến ngươi vất vả rồi - Nhất Bác hôn lên môi Tiêu Chiến, người này là người hắn yêu thương người hi sinh vì hắn mang song thai, Tiêu Chiến mơ màng thiếp đi
Năm canh giờ sau, Tiêu Chiến mơ màng tỉnh lại thấy Nhất Bác nắm tay mình, còn có hai đứa trẻ kế bên liền vui mừng định hô lên Nhất Bác đã tỉnh lại
- A Chiến ngươi tỉnh rồi, đây là hai bảo bối là một nam và một nữ ngươi đã mang song thai đó, ngươi cũng đói rồi ta mang cháo và nước tới cho ngươi, người đâu mang thức ăn lên cho Vương Phi - Nhất Bác nói không ngừng nghỉ làm anh bật cười
- Nhất Bác ngươi vất vả rồi - Tiêu Chiến xoa xoa tay Nhất Bác
- Ngươi mà là người vất vả, lão bà à ta yêu ngươi và cả hai bảo bối - Nhất Bác hôn lên môi Tiêu Chiến
- Lão công ta cũng yêu ngươi - Tiêu Chiến mỉm cười
- Sau này mỗi ngày đều gọi như vậy có được không - Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến ngồi dậy
- Ta muốn bế bảo bối - Tiêu Chiến đánh trống lảng nhìn hai bảo bối nhỏ xíu đang nằm cạnh mình
- Được chứ để ta bế lên cho lão bà
- Ngươi đã đặt tên cho hai bảo bối chưa - Tiêu Chiến bế bé trai đang ngủ sau gương mặt khá giống anh đáng yêu quá
- Ta chờ ngươi đặt ngươi nghĩ ra tên gì nào - Nhất Bác bế bé gái xinh xắn ngồi gần Tiêu Chiến
- Con trai chúng ta đặt là Vương Nhất Bảo được không, còn con gái.....
- Là Tiêu Đào được không, ta cũng muốn bảo bối mang họ của ngươi
- Nhất Bác ngươi là lão công tuyệt nhất - Tiêu Chiến rưng rưng nước mắt
- Đừng khóc bé cưng thức rồi kìa - Nhất Bác nhìn vào hai đứa trẻ, có lẽ do sợi dây tình thân nên Tiêu Chiến sắp khóc hai đứa nhỏ liền tỉnh dậy nhìn Tiêu Chiến
- Đáng yêu quá Nhất Bác, đặt hai đứa bé xuống đi - Tiêu Chiến nhìn hai đứa trẻ đang nhìn mình mà mỉm cười liền hôn cả hai đứa
- A Chiến ta ghen tị đó - Nhất Bác nhìn ba bảo bối hôn nhau không đếm xỉa đến mình liền muốn ăn giấm
- Nhất Bác hôn hôn - Tiêu Chiến xoay qua ôm mặt Nhất Bác hôn lên khắp mặt cậu, cánh cửa gõ gõ vài tiếng
- Vương Gia và Vương Phi dùng bữa - Tiểu Trân và Tiểu My cùng Tiểu Thần khẽ cười
- Để đồ ăn của ta ở đó đi, mang cháo trắng và nước qua đây à còn thuốc bổ nữa - Nhất Bác không ngại ngùng gì khi họ nhìn thấy cả, người của cậu hôn hay ôm cậu cũng là chuyện bình thường, nhưng anh thì đỏ mặt giấu mặt vào ngực cậu
- Các ngươi bế hai bé cưng đi đúc sữa đi - Nhất Bác cầm chén cháo lên thổi nguội
- Nhất Bác ta tự múc được rồi, người cũng ăn đi - Tiêu Chiến nhìn hai bé cưng được bế đi qua bàn ngồi, nhìn bàn ăn liền muốn tự ăn cháo để Nhất Bác còn ăn
- Không sao ta chưa đói, do ngươi vừa mới sinh chịu khó ăn cháo trắng và đồ ăn nhẹ hôm nay và ngày mai nhé - Nhất Bác đưa muỗng cháo tới
- Ta biết rồi ngươi mau ăn đi, để ta tự ăn không đồ ăn sẽ nguội mất
- Ta biết rồi lão bà mau ăn xong uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi, hai bé cưng để ta chăm được rồi - Nhất Bác đúc muỗng cháo tiếp theo tới
Nhất Bác đúc xong cháo liền cho Tiêu Chiến uống thuốc, sau đó bế hai bé cưng lại cho anh chơi đùa một chút liền bắt anh đi ngủ, cậu đã quyết định phải chăm sóc cho ba bảo bối mập mạp trắng trẻo
- Ngủ ngon nha hai bảo bối - Nhất Bác nhìn hai chiếc nôi gần giường mình trong đó hai bảo bối đã ngủ say, cậu trèo lên giường ôm bảo bối lớn vào lòng
- Cảm ơn A Chiến cảm ơn lão bà đã mang hai bảo bối tới cho ta.
- Nhất Bác mau ngủ đi - Tiêu Chiến áp sát mặt vào ngực Nhất Bác
End Chương
Mọi người hãy cmt góp ý kiến nha truyện cũng gần end rồi đó ❤❤❤💚💚💚
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro