Chương 205-208: Cậu Hai - An Tuyển Thần [8153 từ]
Ôn Hinh Nhã nghiêng ngả lảo đảo trở về tiểu viện nhỏ của mình, mới vào cửa, Hà Hương lo lắng vội chạy lại đỡ cô ta " Tiểu thư, cô sao vậy?"
Cô ta vốn dĩ hàng ngày đều mang mặt nạ hiền hòa, an tĩnh, giờ đây, sắc mặt lạnh lùng, tàn bạo, Ôn Hinh Nhã đang cực kỳ tức giận, như muốn dùng ánh mắt, thiêu đốt mọi thứ xung quanh thành tro bụi.
Chát.
Tiếng bạt tai sắc nhọn, Hà Hương chỉ cảm thấy tai phải ù ù, nửa gương mặt chết lặng, sợ hãi cúi đầu "Tiểu thư bớt giận..."
Ôn Hinh Nhã thở hắt, lửa giận ngui dần, mặt mày giãn ra, hai tròng mắt khẽ động, lại trở về dáng vẻ uyển chuyển phong lưu, rung động lòng người. Phất tay nhẹ nhàng, nhàn nhạt lên tiếng "Đứng lên đi".
Hà Hương như được ân xá, do dự mở miệng " Tiểu thư, lúc em quét dọn cửa lớn có nhặt được một phong bì thư, em đem vào đây rồi, cô có muốn xem..."
Ôn Hinh Nhã nhíu mày, "Chuyện lớn chuyện bé tạm thời gác qua một bên, đi chuẩn bị nước tắm, tôi muốn tắm bây giờ"
"Vâng ạ"
Hơi nóng mờ mịt, Ôn Hinh Nhã chà xát cánh môi đến sưng đỏ, không hề có ý định dừng lại.
Mẹ cô ta từng nói, cô là đứa con gái ưu tú nhất trên đời, sau này phải gả cho người con trai ưu tú nhất trên đời mới xứng. Cô ta vốn không cho là đúng, thậm chí khịt mũi coi thường. Cho đến ba năm trước, sinh nhật tuổi 50 của Kỷ Tình, cô cùng cha lên đảo dự tiếc rồi bị ốm, không thể không ở lại nhà họ An dưỡng bệnh.
Đã tới rồi thì an tâm ở lại. Nhà họ Ôn là ngoại tộc của chi thứ năm nhà họ An, cha cô ta và chi trưởng chi thứ năm An Nghị là họ hàng. Lúc nhỏ, cô ta thường xuyên đến nhà họ An chơi, nhờ vậy mà tình cờ quen biết Chiến Dã, An Tuyển Thần, cũng xem như thanh mai trúc mã. Vốn dĩ, cô ta chỉ nghĩ đơn giản là đi thăm người thân, nhưng vận mệnh an bài thường khiến người ta trở tay không kịp.
Giây phút lần đầu tiên gặp người đàn ông ấy, Ôn Hinh Nhã hoàn toàn chìm đắm, hình bóng anh từ từ chiếm trọn trái tim cô ta. Cho tới bây giờ cô ta cũng không có cách nào quên được, ánh mắt sắc bén như chim ưng, thâm thúy lạnh lẽo, tựa như giếng sâu, không chút gợn sóng. Khuôn mặt anh tuấn như thần Apollo giáng thế, khí chất mạnh mẽ khiến người khác không thể không khuất phúc. Anh trời sinh đã là vương giả, cuồng vọng, khí phách ngút ngàn, nắm trong tay quyền sinh quyền sát. Cô ta và anh chẳng phải trời sinh một cặp hay sao, chỉ người đàn ông này mới có thể xứng đôi với mình.
Sau nay cô ta mới biết, anh chính là gia chủ trong truyền thuyết của nhà họ An - An Tuyển Hoàng.
Trước đây, cô cho rằng người đàn ông tốt nhất trên đời, tốt như An Tuyển Thần là cùng, ôn tồn lễ độ, hào hoa phong nhã, nhưng An Tuyển Hoàng khác biệt hoàn toàn, anh tựa vị thần cao cao tại thượng, không thể tới gần, sự tồn tại của anh, người khác mãi mãi chỉ có thể ngước nhìn.
Khi sức khỏe hồi phục, cô ta không quan tâm sự phản đối của cha mẹ, một mực ở lại nhà họ An, đã ba năm rồi.
Ba năm, cô ta ở lại nhà họ An, số lần gặp anh đếm trên đầu ngón tay. Người đàn ông lạnh nhạt vô tình, mặc dù cô ta chủ động hỏi han, anh cũng không hề cùng cô ta nói nửa lời.
Có lẽ tình tình anh vốn dĩ kiệm lời vậy, năm đó con gái nhà họ Đảng bị đưa tới gia tộc Gambino, anh cho phép cô ta tồn tại trước mặt cũng đã là ngoại lệ.
Nhà họ Ôn tuy không thế gia tài phiệt như nhà họ An nhưng cũng xem như là có vai vế, tiểu thư nhà họ Ôn từ nhỏ không nhiễm bụi trần, thiên chi kiều nữ. Nhưng để lấy lòng Kỷ Tình, cô ta khom lưng cúi đầu, thậm chí tự mình xuống bếp, buông kiêu ngạo rụt rè, hoàn toàn biến mình thành An gia chủ mẫu, sắm vai hiền lương thục đức.
An Tuyển Hoàng có một ngày sẽ thấy điểm tốt của cô ta, cô ta can tâm tình nguyện đợi Kỷ Tình bắc cầu cho tình yêu của mình. Người đàn ông cô ta yêu say đắm lại yêu người con gái khác, hai người họ còn có con với nhau?
Lúc mẹ nói tất cả chuyện này với cô ta, Ôn Hinh Nhã không tin, cô ta không tin người đàn ông tim cứng như đá kia lại yêu người phụ nữ phàm tục, anh vốn dĩ mắt cao hơn đỉnh đầu, không coi ai ra gì cơ mà? Cô ta tuyệt đối không tin, nhưng trong lòng ngày càng bất an, phảng phất như lời mẹ nói là sự thật.
Một bên cực lực phủ nhận, một bên nhịn không được mà dùng mạng lưới tình báo của nhà họ Ôn, thu thập tình hình nhất cử nhất động của hai người kia.
Cho đến khi, cô ta tham gia bữa tiệc nhà họ Kỷ, trước mặt mọi người, anh thừa nhận cô gái kia là vị hôn thê, rốt cuộc, Ôn Hinh Nhã không thể ngồi yên được nữa.
Cô ta tìm người mẹ thông minh, cơ trí của mình tìm kế sách, mẹ cô cười hung ác nói rằng hết thảy đều nằm trong khống chế của bà, nhất định sẽ không để tiện nhân sinh người nối dõi cho nhà họ An. Thì ra, mẹ đã phái tâm phúc của mình ra tay, dì Vương Tuệ.
Dì ấy là người hầu theo mẹ trước khi gả vào nhà họ Ôn, tinh thông y thuật, năm đó mẹ sinh cô ta, dì Vương Tuệ tự mình đỡ đẻ. Ôn Hinh Nhã nhớ rõ khi còn nhỏ, dì vô cùng thương yêu cô, thậm chí tình yêu thương này nhiều lúc lớn hơn cả mẹ cô, coi cô như châu như ngọc.
Vương Tuệ tài năng y khoa hơn người, thành công vào biệt thự kim ốc tàng kiều của An Tuyển Hoàng, một bên Kỷ Tình bày mưu đặt kế dựa vào thím Vinh bỏ thuốc trụy thai, bên còn lại khiến Dạ Cô Tinh mất mạng trên bàn mổ.
Cô ta và mẹ đã lên kế hoạch chu đáo, chỉ cần Dạ Cô Tinh lên bàn mổ, thì đừng bao giờ nghĩ chuyện sống sót mà trở ra, hai đứa nghiệt chủng kia cũng vậy.
Rốt cuộc, Dạ Cô Tinh vẫn thoát kiếp nạn này. Không chỉ bình an sinh ra một trai một gái, mê hoặc An Tuyển Hoàng điên đảo thần trí, bỏ ngoài tay lời phản đối của đám chi trưởng, đem hai đứa nhỏ nhập vào gia phả nhà họ An, thậm chí chiêu cáo thiên hạ, gióng trống khua chiêng mở tiệc đầy tháng.
Ôn Hinh Nhã uất hận nghiến răng nghiến lợi, cô ta thậm chí muốn biến thành dã thú, cắn chết thứ yêu mị kia.
Gột rửa bản thân từ trên xuống dưới một lần Ôn Hinh Nhã mới ức chế cảm giác ghê tởm trong lòng. Cô ta không phải không biết tâm tư của Chiến Dã, là một trong tứ đại hộ pháp của chi nhất, vị trí của Chiến Dã trong nhà họ An cực kỳ quan trọng nhưng cũng chỉ là người hầu, nói thẳng ra chính là con chó bên cạnh An Tuyển Hoàng.
Ôn Hinh Nhã phải gả cho người trên đỉnh quyền thế, sao có thể gả cho nô bộc đê tiện?
Hà Hương cầm khăn lông trắng tiến tới chăm sóc mái tóc đen dài, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, sợ chọc phải vị tổ tông này, đến lúc đó người chịu khổ lại là bản thân mình.
"Vừa rồi cô nói cái gì phong bì?" Ôn Hinh Nhã đột nhiên lên tiếng.
Hà Hương vội đáp "Em phát hiện nó kẹt ở dưới cửa, có lẽ có người trộm nhét xuống, tiểu thư có cần em đem xử lý trước không?"
Ôn Hinh Nhã không quan tâm, chăm chú ngắm móng tay "Mang tới đây, tôi muốn xem ai mà dám đùa dai như vậy"
Hà Hương vâng lời, mang phong thư tới, mở CD bên trong. Ôn Hinh Nhã sầm mặt, cười lạnh nhìn Hà Hương "Chỉ có CD này? Trong này có thứ khiến tôi sợ sao? Ngu ngốc, mở lên đi..."
Hà Hương trừng mắt như thể thấy đồ vật quá kinh khủng, điên cuồng sợ hãi. Ôn Hinh Nhã theo tầm mắt liếc qua, chỉ thấy màn chiếu trắng xóa dần hiện hình ảnh.
A AAAAAAAAAAA
Tiếng kêu thất thanh, thảm thiết đâm thủng màng nhĩ, trong màn hình không ngừng hiện cảnh máu me, tiếng côn sắt đánh đập, bao tải không ngừng động đậy vùng vằng thả ra đám rắn độc sặc sỡ, há miệng lộ răng nanh sắc nhọn.
Ôn Hinh Nhã run rẩy phát điên, đi tìm điều khiển, không quên bịt tai.
Cô ta không muốn nghe, không cần nghe.
Không thấy điều khiển đâu. Không thấy ở đau.
Tiếng kêu thảm thiết vẫn tiếp tục vang bên tai, Hà Hương càng thét thất thanh.
Ôn Hinh Nhã rốt cuộc không nhịn được nữa, xé rách màn chiếu, âm thanh vẫn văng vẳng bên tai, máy chiếu hiện trên tường vẫn hiện màn cực kỳ bi thảm kia. Cô ta thuận tay cầm bình sứ Thanh Hoa bên cạnh hung hăng nện lên tường, xoay người tát liên tục lên mặt Hà Hương.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng thét chói tai đột nhiên im bặt, toàn thế giới nháy mắt an tĩnh, đêm khuya yên tĩnh, chỉ nghe tiếng côn trùng ngoài cửa, thế nhưng ghê rợn đến lạ.
Ôn Hinh Nhã ngã ngồi trên mặt đất, không ngừng vặn vẹo thân thể, thần trí đã không còn tỉnh táo, nhìn đám mảnh vỡ của bình sứ như quân địch ghê tởm. Lùi lại đầu giường, tập tài liệu rơi xuống đất, lộ ra góc giấy A4, cô ta nhặt lên, từng chữ từng chữ đập vào mắt "Báo cáo xét nghiệm ADN".
Đồng tử co rụt, cô ta tận lực xem kỹ, không thể không nhìn đến "Vương Tuệ", "Ôn Hinh Nhã", "99%"... Cả người như rơi vào hầm băng lạnh lẽo.
Dì Vương Tuệ... không...là giả...nhất định là giả.
Mẹ cô ta cao quý đoan chính, ôn nhu nhã nhặn, là phu nhân nhà họ Ôn, Mẫn Tuệ Hiền. Không thể nào là một nô bộc hầu nữ.
Tất cả là do Dạ Cô Tinh giở trò quỷ. Không! Cô ta không thể mắc mưu.
Đúng vậy. Đối phương đang châm ngòi ly gián. Nhất định là vậy. Cô ta là tiểu thư con vợ cả nhà họ Ôn, là đứa nhỏ được cha mẹ yêu thương vô cùng, là đầu quả tim của mẹ. Cô ta không thể cùng huyết thống với hầu nữ đê hèn, không, không bao giờ.
Ôn Hinh Nhã xé nát từng mảnh từng mảnh báo cáo ADN, giấy trắng bay tán loạn, tiếng cười bén nhọn vang lên, điên cuồng bên trong, mơ hồ cùng với nhợt nhạt lẩm bẩm ——
"Chết là tốt! Chết rồi cũng tốt......"
Nhà họ An con cháu đông đúc nhưng có thể lên đảo Chiêm Ngao, đều phải là chính tông truyền thừa.
Từng tòa nhà như cung điện, lưng dựa núi, nhìn ra biển, mỗi người sẽ được phân phòng ở theo thân phận cao thấp, giống như An Tuyển Hoàng tọa lạc ở đại trách trung tâm, ngạo nghễ bề thế, nhưng đáng tiếc, chủ nhân hàng năm đều không ở đây, không có chút sinh khí ấm áp.
Bên cạnh đại trạch trung tâm, đèn đuốc sáng trưng, mấy ngày trước còn tối đen như mực, bây giờ đã có người ở. Có thể ở ngay sau đại viện của An Tuyển Hoàng, không cần nghĩ nhiều, thân phận cũng cực kỳ tôn quý.
Ở nhà họ An, dưới gia chủ, trên cả vạn người, chỉ có thể là con vợ cả, An Tuyển Thần, không ai khác có tư cách này ngoài anh.
Từng khớp tay thon dài trằn trọc khẽ xoay ly rượu nhẹ nhàng, ánh sáng trong phòng nhu hòa, trên sofa thủ công bằng da màu trắng bạch ngọc, thân ảnh lười biếng khẽ tựa lưng, không nhiễm bụi trần.
Người đàn ông phong lưu, mắt phượng tinh xảo, đuôi mày khóe mắt nhàn nhạt phóng túng, mặc áo tắm dài màu trắng, cổ áo hé mở lộ ra ngực trắng nõn, mịn màng. Anh ta có vẻ vô cùng yêu thích màu trắng, ngay cả da mặt cũng trắng nõn trong suốt, giữa chân mày loáng thoáng nét yêu dã, ôn nhuận đạm mạc đan xen, công tử như ngọc. Mà ly rượu đỏ tươi như máu kia lại tương phản trắng đỏ đan xen, hương rượu thơm nồng, tựa như bức tranh "rượu ngon, trai đẹp, đêm khuya tĩnh lặng" sống động vô cùng.
An Tuyển Thần duy trì tư thế này ước chừng 40 phút, mắt phượng sâu thẳm, tâm tư khó dò, cười như không cười. Bỗng vệ sĩ đi vào, cụp mắt, tuy đã kiệt lực áp chế nhưng biểu tình vẫn là nản lòng.
An Tuyển Thần khẽ cong môi "Vẫn không tra được gì?" Thanh âm trong trẻo như ngọc.
Vệ sĩ càng cúi thấp đầu, cắn răng báo cáo "Không tra được gì" Trong lòng đã chuẩn bị tâm lý chịu phạt.
"ha ha" Cười khan, ánh mắt xẹt qua tên vệ sĩ, ném bình rượu vang vào tủ gỗ tử đàn cổ, nắp tủ bật mở, lộ ra hai viên ngọc lóa mắt, chỉ cần hơi ghé sát mắt vào có thể thấy hai viên ngọc kia ngoài trắng trong đen, màu trắng lộ rõ tia máu, là đôi mắt người.
Người đàn ông chỉ liếc mắt qua, khóe môi nhàn nhạt ý cười, giữa mày vẫn ôn nhu vô cùng, hướng vệ sĩ áo đen khẽ nói "Triệu tập hết người của chúng ta về đi"
"Nhưng mà..." Còn chưa tìm được người đâu.
"Không cần tìm nữa, có tìm được, cũng chỉ là thi thể."
Vệ sĩ áo đen biến sắc, tròng mắt mở to, ngạc nhiên, nghi hoặc, khó có thể tin. Lần hành động này, người phụ nữ kia dẫn đi toàn bộ là nhóm sát thủ tinh anh, so với mafia tinh nhuệ không hề kém cạnh, sao có thể dễ bị người ta xử lý như vậy?
Nhóm người đó hắn ta tốn một năm huấn luyện, thành quả cứ như vậy từ bỏ dễ dàng, tâm tư nhỏ máu tí tách.
"Chủ nhân, có lẽ sự tình còn cơ hội chuyển biến, chúng ta cứ chờ xem..."
An Tuyển Thần đem chiếc hộp trong ống tay áo to rộng ném loảng xoảng dưới đất, hai tròng mắt bên trong lăn đến chân tên vệ sĩ, hắn chuẩn bị cúi người nhặt lên, duỗi tay một nửa liền cứng đồ, không thể tin nổi mà trừng mắt đối mắt với tròng mắt quỷ dị kia, vốn là người liếm máu sinh tồn, giết người như ma cũng không khỏi rùng mình, sống lưng lạnh lẽo.
Hừ lạnh lùng, "Ngu xuẩn, thấy rõ gì chưa?"
"Đây...đây là...."
An Tuyển Thần đứng bật dậy, ném vỡ ly rượu tựa từng đóa hoa máu.
"Con ả ngu xuẩn Lạc Địch kia, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều. Nhất thời nóng nảy dẫn người đến biệt thự, cuối cùng còn bị giết ngược, cô ta chết không sao, hại chúng ta tổn thất bao nhiêu anh em như vậy."
"Chủ nhân, ý ngài là...những người chúng ta phái đi đều đã..."
"Ngươi cho rằng anh trai ta ăn chay chắc? Nhìn kỹ tròng mắt này đi, Lạc Địch ở bên cạnh anh ta mười mấy năm, hắn nói giết là giết, đám người đó dâng mạng tới tận cửa, sao anh ta có thể dễ dàng buông tha?
"Nhưng đây không giống cách hành sự của gia chủ?"
An Tuyển Hoàng quả quyết sát phạt, cũng không nhẹ tay với phản đồ, ở trên tay anh, đơn giản giết là giết, thô bạo vô cùng, không giống phong cách lấy tròng mắt, diễu võ giương oai, anh không làm, cũng không thèm tính toán chút tâm tư này.
An Tuyển Thần cười cao thâm, khóe môi khẽ cong "Ngươi quên rồi à? Bên người anh ta hiện tại có thêm một người..."
Vệ sĩ áo đen nghi hoặc nhíu mày, đột nhiên lóe lên suy nghĩ nhưng lại cảm thấy không đúng lắm, lần lữa mãi mới lên tiếc "Ý chủ nhân là...người phụ nữ sinh con nối dõi kia...?"
"Đúng vậy, là phụ nữ."
Người phụ nữ khiến anh ta hao binh tốn tướng, còn tặng anh ta đôi tròng mắt diễu võ giương oai, chỉ có thể là phụ nữ.
Đáy lòng dâng lên cảm giác bí ẩn tò mò, rốt cuộc là dạng phụ nữ nào, có thể làm anh trai sát phạt lạnh lùng, không gần nữ sắc cùng sinh đôi long phụng, thậm chí không quan tâm trưởng lão phản đối, muốn cho cô ta thân phận vợ cả.
Càng ngày càng thú vị đây.
"Chuẩn bị sẵn sàng ngày mai chúng ta lên đường đi thủ đô Hoa Hạ."
"CHủ nhân tính toán thế nào đây?"
"Đương nhiên là tham gia tiệc đầy tháng của cháu trai cháu gái rồi."
Ngày hôm sau, An Tuyển Thần đang chuẩn bị rời đi lại đón người khách không mời mà đến.
"Cậu Hai, Ôn tiểu thư tới."
"Để cô ấy vào đi"
Cô gái tư thế nhàn nhã, từng bước từng bước đều là cảnh đẹp ý vui "ANh Thần, anh muốn xa nhà sao?"
Ôn Hinh Nhã tươi cười ngọt ngào, thanh âm trong trẻo nhưng sắc mặt nhợt nhạt, An Tuyển Thần trong lòng âm thầm đánh giá, cũng có cân nhắc, mặt không biểu tình, khẽ ư một tiếng xem như trả lời.
Ôn Hinh Nhã cũng không để bụng, ngược lại cười càng thêm nhu hòa, âm sắc uyển chuyển "Anh mới trở về có mấy ngày, sao đã phải đi rồi" Mang theo ngữ khí u oán, nhè nhẹ ái muội giống cô vợ nhỏ không nỡ xa chồng.
Người đàn ông khác nghe lời này chỉ sợ xương cốt sớm mềm nhũn nhưng anh ta chẳng hề quan tâm, điềm đạm cười, không tỏ ý kiến, đáy lòng lóe chút khinh thường nhanh đến mức khó có thể nắm bắt.
Phụ nữ tự cho mình là đúng anh ta gặp nhiều rồi, kể cả mẹ anh ta, Kỷ Tình, nhưng tùy từng lúc, cho rằng tất cả đàn ông đều quỳ dưới váy mình chỉ có duy nhất cô ả trước mặt.
"Anh Thần định đi đâu vậy?" Cô ả tiếp tục lên tiếng, thanh âm kiều mị.
Người đàn ông khẽ cười, nói đúng sự thật "Đi thủ đô tham gia tiệc đầy tháng."
Ôn Hinh Nhã kinh ngạc "Tộc lão không phải có lệnh cưỡng chế ai cũng không được tham gia sao?"
An Tuyển Thần không muốn phí lời nữa, trực tiếp phá nát mộng đẹp tự lừa mình dối người của cô ả "Hôm qua chú hai lấy gia phả ở từ đường rồi, hôm nay sai người chuẩn bị hạ lễ, anh nghĩ náo loạn đủ rồi, bọn họ sẽ thỏa hiệp thôi."
Một câu "Nếu không phục, sẽ có người khác thay họ khuất phục" của An Tuyển Hoàng, vừa tàn nhẫn lại chọc trúng chân đau của đám tộc lão, đích thứ tranh giành, già trẻ đánh nhau, ở nhà họ An vốn đã là bí mật công khai.
Vị trí gia chủ tranh đoạt như hổ rình mồi, tộc lão phía sau cũng có anh em, muốn ngồi vị trí chi trưởng có cả đống người, với vị thế của An Tuyển Hoàng hiện tại, chỉ cần anh ra tay, muốn nâng người thượng vị không khó. Bọn họ chỉ có duy nhất lựa chọn thỏa hiệp.
Ôn Hinh Nhã nghe xong, sắc mặt tái nhợt, miễn cưỡng duy trì ý cười trên môi "Lại nói, nhà họ Ôn cũng nhận thiệp mời, nửa năm em chưa gặp cha mẹ, không biết anh Thần có thể cho em ngồi chung một đoạn đường được không?"
An Tuyển Thần ý cười càng thâm trầm, than nhẹ, ánh mắt thâm thúy "Nhã nhi, nhất định phải đi sao?"
Ôn Hinh Nhã chém đinh chặt sắt, chắc chắn "Phải, em muốn đi."
Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, là cô vội vàng muốn nạp mạng. Lạc Địch bị moi mắt, không biết kết cục của cô thế nào ...
Chị dâu cả ư, cô, đến tột cùng là người phụ nữ thế nào?
An Tuyển Thần tính toán Dạ Cô Tinh tính cách có thù tất báo, kết cục của Ôn Hinh Nhã cũng không quá tốt đẹp, lại quên thay bản thân suy nghĩ. Có lẽ trong mắt anh ta, phụ nữ cũng chỉ là phụ nữ, cho dù có chút thủ đoạn, cũng không thoát khỏi bàn tay đàn ông, giống như mẹ anh ta, Kỷ Tình.
Thiệp mời đầy tháng gửi đi xong, tứ phương rung chuyển, phá tan sự bình tĩnh của toàn thể nhà họ An cùng danh gia vọng tộc khác. Mười lăm nhánh nhà họ An từ kịch liệt phản đối đến nén giận, rốt cuộc vẫn không tình nguyện mà mang gia phả lên máy bay tới thủ đô. Ngay cả An Kỳ cũng dẫn theo Tiểu Liên, xen lẫn trong đám người phô trương thanh thế, tới Hoa Hạ. Chỉ duy nhất Kỷ Tình, từ khi nhận được đầu của thím Vinh đến giờ, phát sốt mơ màng nằm trên giường, trước sau ngủ không yên giấc, ác mộng liên miên, sốt bất tỉnh nhân sự, dựa vào truyền dịch để bảo toàn cơ thể.
Vốn dĩ Chiêm Ngao náo nhiệt, vì tiệc đầy tháng lần này coi như cả đảo rời đi, chỉ còn mỗi Kỷ Tình ở lại lạnh lẽo cô đơn, ngay cả người thăm bệnh cũng không có.
Lúc thím Bình gọi điện thoại báo cho An Tuyển Thần, anh ta đã lên máy bay, nhìn tiểu thư không ngừng nói mê sảng trên giường, bà ta quyết định mời một pháp sư lên đảo xem bệnh. Tình huống này chắc có thứ gì đè lên, âm khí vô cùng...
Bà ta càng nghĩ tới đầu người phân hủy kia, lại nghĩ tới thời gian ở chung với thím Vinh, rồi cảnh tượng lửa thiêu hừng hực, cái đầu đen thui dưới bồn cầu, sau gáy càng ngày càng lạnh lẽo, vội vàng nắm chặt quần áo, cảnh giác nhìn bốn phía...
Thiệp mời của An Tuyển Hoàng không chỉ náo loạn nhà họ An, thậm chí kinh động khắp các thế lực lớn trên thế giới, châu Âu, châu Mỹ, nơi tập trung các gia tộc cổ xưa. Kỷ gia kinh thành, Giang gia, Tần gia không có gì bất ngờ đều nhận thiệp mời. Sự kiện có sự tham dự của đầy đủ các gia tộc lớn trên thế giới này trăm năm chỉ có một.
Cách tiệc đầy tháng không đến hai ngày, thủ đô nho nhỏ đón hàng trăm gia tộc tề tưju, đi trên đường đều có thể cảm nhận tôn quý khí phách, hoàng thất người cũng không thiếu.
Công việc hết thảy đã đâu vào đấy, tiệc đầy tháng có người chuẩn bị, lớn nhỏ sự vụ An Tuyển Hoàng làm chủ, Dạ Cô Tinh thanh nhàn, mỗi ngày chơi cùng con, tập yoga. Có lẽ ảnh hưởng từ lúc mang thai, cô cực kỳ thích tập yoga, mỗi ngày đều tập ít nhất một giờ, độ khó tăng lên từng ngày, dáng vẻ cũng đầy đặn không ít. Không sai, là đầy đặn.
Dạ Cô Tinh vốn dĩ khung xương nhỏ, trước khi sinh con, thân thể mảnh khảnh, gầy yếu, theo cách nói của An Tuyển Hoàng chính là...có chút cộm người.
Trước khi trọng sinh, ăn mặc cần kiệm, đau đầu kiếm sống, không quan tâm dịnh dưỡng, tuy rằng làn da trời sinh trắng nõn cũng thiếu vài phần hồng hào, khỏe mạnh, thậm chí có chút tái nhợt. Vốn dĩ thân thể nguyên bản Dạ Cô Tinh tương đối khỏe mạnh, nội tâm mạnh mẽ lại không hề tập trung rèn luyện. Diệp Tử trọng sinh vào cơ thể này, chú ý bảo dưỡng, cân đối dinh dưỡng một thời gian dài, thể chất ngày càng cải thiện.
Sinh con xong, Dạ Cô Tinh bắt đầu tập trung vào kế hoạch rèn luyện cơ thể. Năm đó, Diệp Tử nổi tiếng nhờ khuôn mặt xinh đẹp, dáng người hoàn hảo, khó khăn lắm mới trở thành minh tinh hạng ba, phần lớn thời gian dành để luyện tập.
Hôm nay, cô vừa tập xong động tác thư giãn, hít sâu thở đều, ngước lên liền thấy anh đang từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt thâm thúy, nhìn bộ ngực phập phồng của cô. Tháng sáu, mặt trời lên cao, với người phương bắc, không khác gì chảo lửa, nướng thịt trên than hoa, quá nóng.
Dạ Cô Tinh thích mát mẻ, mặc trang phục thể thao lộ da thịt, cổ áo hở, khẽ núi tuyết phập phồng, đặc biệt ở góc nhìn từ trên xuống, quần ngắn ba tấc, bó sát người vẽ nên hình dáng đường cong mông đẫy đà.
Hết thời gian ở cữ, anh không dưới một lần ám chỉ với cô nhưng đều bị cô cười trêu chọc, miễn cưỡng lừa dối cho qua, Dạ Cô Tinh hiểu rõ, ánh mắt bây giờ của anh có ý tứ gì.
Cô vội vàng bò dậy, kéo cổ áo xuống, chuẩn bị xoay người bỏ chạy liền bị anh ôm chặt vào lòng. Thân thể Dạ Cô Tinh cứng đờ. Hơi thở nóng rực phả vào tai như mồi lửa thiêu rụi cả đồng cỏ khiến cô run rẩy toàn thân.
"Em sợ gì chứ." Người đàn ông này lúc nào cũng vậy, không hề uyển chuyển, cũng không phải nói dối. Dạ Cô Tinh cười khổ "Ừm"
"Vì sao?"
Vành tai cô đỏ bừng, ở trong mắt anh càng thêm yêu kiều, quyến rũ vô cùng, thè lưỡi liếm nhẹ. Cô càng run rẩy hơn, theo bản năng chống cự "Đừng mà..."
Thanh âm mềm mại như mèo cào, len lỏi vào lòng anh, An Tuyển Hoàng thấy bản thân mình sắp không xong rồi. Bờ môi nhẹ nhàng men theo vành tai tới cần cổ trắng nõn, trằn trọc gặm mút, vuốt ve, rõ ràng không thể kiềm chế nhưng chậm chạp không chịu tiến thêm bước nữa, Dạ Cô Tinh sửng sốt thật sự.
Ở trong mắt cô, anh vô cùng bá đạo, muốn gì làm nấy, không bao giờ chịu thiệt, nói là làm, không ngại chiếm đoạt. Từ trong cốt tủy vốn là bậc đế vương ngang ngược.
Trước đây, vì có hai đứa nhỏ, anh không thể không nhịn, bây giờ con cũng sắp đầy tháng, anh vẫn có thể nhẫn nhịn ở tình cảnh bây giờ, hình như anh của bây giờ và trước kia có chút khác biệt. Nhưng khác biệt ở đâu, cô cũng không nói rõ được.
Có lẽ tập luyện làm đổ mồ hôi nhiều, mùi hương hoa trà trên cơ thể cô càng thêm vài phần nồng đượm, anh chìm đắm trong hương thơm mê ly, say say tỉnh tình, lại hận bản thân không thể sa đọa như vậy.
"Anh không ép em." Giongj nói trầm khàn vang lên kèm tiếng thở dốc, hơi thở hỗn loạn nhè nhẹ.
Dạ Cô Tinh buồn cười nhướng mày, nửa đùa nửa thật "Nếu em vẫn không cho phép thì sao?"
Anh hung hăng xoay vai cô đối diện với mình, bốn mắt nhìn nhau, cặp mắt sáng quắc như sói nhe nanh múa vuốt, đầy tính xâm lược, lại thêm vài phần tàn nhẫn "Em sẽ đồng ý". Lời nói chém đinh chặt sắt, mười phần chắc chắn.
Dạ Cô Tinh đang chuẩn bị mở miệng, lại chợt nghe thấy tiếng nói của Diệp Nhị từ cửa truyền đến, lập tức ngẩn người, người đàn ông hung hăng hôn hai cái lên môi cô, một đôi tay lớn bóp lên hông cô đau nhức, ánh mắt không che giấu, tựa như muốn nuốt cô vào bụng, lột da rút gân.
Cô bỗng rùng mình một cái khi phản ứng lại đã thấy bóng dáng người đàn ông bước vào phòng sách.
Dạ Cô Tinh ngoại trừ cười khổ, cũng chỉ có thể cười khổ.
Quả thật, trong lòng cô hơi sợ.
Trong lúc mang thai, tuy rằng cô và An Tuyển Hoàng từng có một lần súng thật đạn thật, nhưng An Tuyển Hoàng dù sao cũng quan tâm đến cái thai, không dám quá suồng sã, Dạ Cô Tinh dưới sự kiên nhẫn của anh rất hưởng thụ.
Nhiều lúc thấy anh không nhịn được, không kìm lòng nổi, cô sẽ dùng tay giúp anh.
Cho nên cô cũng không trải qua chuyện này nhiều lắm, cũng khó trách cô có chút tâm lý kháng cự.
Thật ra trong lòng cô cũng biết, An Tuyển Hoàng tựa như một con sư tử đực bị nhốt trong lồng, hiện giờ lồng đã biến mất, chuẩn bị sẵn sàng, rục rịch muốn động, một khi để cho anh thành công, chẳng phải sẽ quấy đến chết sao?
Được rồi, cô dù mưa bom bão đạn cũng không sợ, quả thật sợ hãi chuyện này.
Chương 8: Dường như có sự khác biệt, hai người phụ nữ
Diệp Nhĩ vội vàng bế đứa bé vào phòng ngủ, Lưu Hinh Đình cũng không cam lòng tụt lại phía sau, hai người vừa đi vừa la hét, Dạ Cô Tinh theo bản năng xoa ấn đường
Thôi nào, lại nữa rồi!
"Nhất Nhất, Nhất Nhất em tới xem thử đi, vì sao chị bế mà thằng nhóc này nó lại khóc?" Mắt Diệp Nhĩ đầy lo lắng, nóng nảy như châu chấu trên chảo nóng.
Dạ Cô Tinh vội vàng đón lấy đứa trẻ, không nói gì giở giọng khinh bỉ, nhìn khóa trường mệnh nặng trịch gần bằng nửa bàn tay người lớn trên tay Diệp Nhĩ, bất đắc dĩ nói: "Chị hai, đây là lần thứ mấy rồi?"
Diệp Nhĩ ngượng ngùng thu tay lại, đôi mắt xinh đẹp trừng đứa bé không còn khóc nữa khi nằm trong lòng Dạ Cô Tinh, lẩm bẩm nói: "Đúng là thằng nhóc thù dai..."
Lúc này, Lưu Hinh Đình cũng ôm cô gái nhỏ tiến vào, liếc mắt nhìn Diệp Nhĩ một cái: "Chẳng phải đã cảnh cáo chị, đừng có lấy xích chó của chị ra nữa cho xấu hổ sao! Xem đi, An Tuyệt cũng không vui..." Vừa nói vừa trêu chọc cậu nhóc, ai ngờ bé An Tuyệt căn bản không thèm để ý tới, quay đầu cầm "bình sữa" của mình.
Lưu Hinh Đình bĩu môi: "Thằng nhóc này không đáng yêu chút nào..." Sau đó lại nhìn cô gái nhỏ trắng trẻo đẹp như điêu khắc trong lòng, cười vui vẻ: "Vẫn là An Húc của chúng ta khiến người khác yêu thích hơn!"
Cô bé nể mặt mỉm cười.
Diệp Nhĩ tức giận hừ hừ quay đầu, hình tượng xinh đẹp trong nháy mắt biến mất không còn, giống như một đứa trẻ không chiếm được kẹo làm nũng, lẩm bẩm nói: "Đâu phải là xích chó, rõ ràng là khóa trường mệnh..."
Chuyện này còn phải bắt đầu từ một tuần trước.
Là nhà thiết kế chính của Chanel, hàng năm, đồ trang sức trải qua tay Diệp Nhĩ cũng không dưới một trăm món, mà sản phẩm của một nhà thiết kế danh tiếng như cô, trên thị trường quốc tế đều rất được hoan nghênh.
Nhưng mà hai đứa trẻ sắp đầy tháng, cô dù sao cũng phải tặng gì đó để tỏ lòng thành chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định tự mình ra tay, thiết kế một cái khóa trường mệnh, hoa văn phức tạp, vẻ ngoài tinh xảo, nhìn qua rất đẹp mắt, cô đến xưởng sản xuất của Chanel, giao bản vẽ cho một người thợ rất có kinh nghiệm, ai ngờ trong nhà người đó đột nhiên có việc gấp, ông ta mới giao bản vẽ giao cho học trò của mình, dặn dò nghìn lần để anh ta làm cẩn thận!
Mà người học trò này mới ra nghề không lâu, đây là lần đầu anh ta làm đồ bạc, hơn nữa anh ta cũng không quên lời thầy dặn, cẩn thận làm theo bản vẽ, hơn nữa còn khá hài lòng.
Diệp Nhĩ lần đầu tiên nhìn thấy cái khóa bạc khổng lồ, vẻ mặt giống như bị thiên lôi đánh, trong lòng chỉ biết âm thầm chửi thề, phản ứng đầu tiên chính là gào thét với người học trò kia, nổi giận một trận, mắng cậu nhóc như người thô lỗ, hốc mắt cũng đỏ lên, ánh mắt lại quật cường, quả thật là Thị Mầu phiên bản nam.
Chỉ thiếu nước che mặt khóc lóc oan uổng.
Sau đó người học trò cầm bản vẽ đặt trước mặt cô, Diệp Nhĩ nhìn dấu tỷ lệ trên giấy viết thêm một số không, nội tâm sụp đổ!
Đành cam chịu không thể để phí ý tưởng, cô đeo khóa bạc lên cổ An Tuyệt, đè đến mức thằng nhóc sắp thở không nổi, nghẹn đỏ mặt, khóc lớn, cuối cùng kế hoạch thất bại, bất đắc dĩ phải tháo ra.
Sau đó, An Tuyệt vừa nhìn thấy khóa bạc này, phản ứng đầu tiên chính là tìm mẹ, không tìm được mẹ thì gào khóc, thứ nhất, dọa Diệp Nhĩ, thứ hai, gọi mẹ.
Cho nên, Diệp Nhĩ thường nói, An Tuyệt chính là kẻ bỉ ổi, bình thường không để ý người khác yêu thương, giả vờ bình tĩnh, nhưng lúc mà phúc hắc lên, chuyện gì cũng có thể làm ra.
Có một lần trèo lên người Diệp Nhĩ, phá hỏng một chiếc váy cô yêu thích, khiến Diệp Nhĩ tức giận đến mức muốn giậm chân, mà thủ phạm đã nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, ngủ yên lành an ổn.
Sau đó, Diệp Nhĩ và An Tuyệt ghim nhau, cậu không muốn đeo khóa bạc, cô lại muốn cầm thứ kia lắc lư trước mắt cậu, khiến thằng nhóc sợ tới mức nhìn thấy cô là khóc thét.
Lưu Hinh Đình nhìn cô khinh miệt: "Chị hai, xin hỏi chị bao nhiêu tuổi rồi? Đi so với cả một đứa trẻ, có tiền đồ ghê nhỉ?"
Diệp Nhĩ rất oan uổng: "Thằng nhóc đó sắp thành tinh rồi, bây giờ còn không trị nữa, sau này sẽ lật cả trời!"
Lưu Hinh Đình trả lời hời hợt: "Có một người cha như vậy thì lật đất luôn cũng không sao chứ nói gì lật trời!" Cô ấy từ trước đến nay luôn sợ quyền thế nhà họ An và quyền thế An Tuyển Hoàng, mấy năm nay sống ở Mỹ, cô ây nghe qua quá nhiều tin đồn về gia tộc này, người này nổi tiếng khiến người ta mất hồn mất vía.
Diệp Nhĩ, lẩm bẩm: "Dạy hư trẻ con."
"Tôi gọi đấy là thực tế."
"Em nhìn đi, thằng nhóc này tương lai nhất định sẽ khiến người khác rối lên cho mà xem."
Lưu Hinh Đình cười nhạt đi, trêu chọc cô gái nhỏ với đôi mắt to đang chuyển động trong ngực: "Thật ra nguyện vọng của cha mẹ rất đơn giản, đứa trẻ bình an là tốt rồi, cho dù thằng nhóc thật sự đâm thủng trời, cũng có cha mẹ chống đỡ, sợ cái gì?"
Diệp Nhĩ không để ý: "Theo như em nói, thằng nhóc này sau này chẳng phải trở thành một tên ăn chơi trác táng sao?"
Lưu Hinh Đình cười một tiếng: "Chỉ cần có thể bình an thuận lợi cả đời, ăn chơi trác táng thì ăn chơi trác táng." Sau đó nháy mắt với cô nhóc trong ngực: "Đúng không, cục cưng?"
Cô bé cười khúc khích, lộ ra chiếc lợi hồng.
Dạ Cô Tinh cũng nghe được cuộc trò chuyện của hai người, mặt có vẻ đăm chiêu.
"Đúng rồi, khi nào bọn họ đến?"
Bọn họ mà Dạ Cô Tinh nói tới đương nhiên là còn nhóm Dạ Lục, Dạ Bát, Dạ Cửu, Dạ Thập và mấy người Dạ Thập Tam.
Diệp Nhĩ và Lưu Hinh Đình nhìn nhau, ánh mắt cao thâm khó lường, mơ hồ có ý cười.
"Vội cái gì? Em chắc chắn sẽ gặp họ vào tiệc đầy tháng ngày mốt."
Dạ Cô Tinh bĩu môi: "Mấy người lại muốn làm gì?"
"Sao có thể thế được?" Diệp Nhĩ chớp chớp mắt: "Đây là bí mật, là chuyện vui! Đến lúc đó em sẽ biết!"
Dạ Cô Tinh nghi ngờ.
"Dù sao em cũng chờ xem đi! Là người bên nhà gái, chúng ta cũng không thể bị người nhà họ An xem thường được!"
Gần đây tin tức về Dạ Cô Tinh đều do các trang thông tin khác nhau truyền đến tai họ, nói cái gì minh tinh nhỏ không có gia thế mơ mộng vào hào môn, trèo cao vào nhà họ An, còn nói mượn vị trí, muốn mẹ dựa con, từ gà hóa phượng hoàng.
Dù sao đơn giản chỉ là nói Nhất Nhất nhà bọn họ không nơi nương tựa, không có quyền thế, sinh con cho An Tuyển Hoàng chính là leo cao!
Nhổ vào.
Bọn họ ngược lại muốn xem xem, rốt cuộc là ai leo lên ai?
Nhà họ An thế lớn, nhưng nhà Nhất Nhất cũng không phải ngồi không.
Đến lúc đó nhất định phải khiến đám mắt chó nhìn người kia phải trố mắt ra mà nhìn.
Dạ Tổ không ra mặt thì nghĩ mười lăm người bọn họ là người chết à?
Diệp Nhĩ vỗ vỗ bả vai Dạ Cô Tinh: "Nhất Nhất, em đừng sợ! Chúng ta không tệ hơn nhà họ An! Có bọn chị đây, em cứ việc ngang ngược!"
Dạ Cô Tinh bật cười một tiếng: "Nói cứ như muốn sống chết với nhau một phen vậy!"
Lưu Hinh Đình trừng mắt: "Chứ sao nữa! Nhà họ An có rất nhiều người nham hiểm. Rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai cục cưng, chúng ta đương nhiên phải cẩn thận!"
Dạ Cô Tinh đang muốn mở miệng, tiếng nói của Minh Chiêu lại đột nhiên bay từ cửa tới: "Phu nhân, cô có điện thoại."
Buông đứa trẻ đang ngủ say trong lòng xuống, lại nói một tiếng với hai người Diệp Nhĩ, nhặt áo dài bên cạnh khoác lên, xoay người vào phòng làm việc nhỏ của mình.
Cầm lấy điện thoại, ngay khi nghe đối phương mở miệng, Dạ Cô Tinh nhếch khóe môi.
"Bà Ôn, thật khó để nhận được điện thoại của bà."
Bên kia, vị nọ vẫn duy trì nụ cười thanh nhã thích hợp: "An phu nhân, vinh hạnh."
"Vinh hạnh." Dạ Cô Tinh cũng không sửa xưng hô của bà ta với mình, tiếng "An phu nhân" này, cô vui vẻ tiếp nhận, thản nhiên vô tư.
Bên kia trầm ngâm một lúc, Dạ Cô Tinh rất nhẫn nại, vừa không cúp điện thoại, cũng không chủ động mở miệng, chỉ cười, lạnh nhạt tự nhiên.
Chung quy vẫn là đối phương nhịn không nổi, trong lòng Mẫn Tuệ Hiền vẫn luôn kiêng kỵ cô gái trẻ tuổi này, nhưng giọng điệu vẫn điềm đạm mẫu mực, không nhìn ra sơ hở: "Chuyện lần này nhờ có cô, nếu không tôi cũng sẽ không biết được chân tướng, sẽ còn bị lừa gạt."
Dạ Cô Tinh không thay đổi ý cười, đôi lúc không sơ hở lại chính là sơ hở lớn nhất.
Ngay từ lúc Mẫn Tuệ Hiền chủ động mở miệng, bà ta đã mất đi quyền nắm thế chủ động cuộc trò chuyện này.
"Bà Ôn khách sáo quá, chỉ là một bản báo cáo giám định ADN mà thôi, chuyện nhỏ thôi, lúc xử lý một số việc bỗng nhiên biết được."
Về phần xử lý "chuyện" gì, trong lòng hai người đều biết rõ, ngoại trừ Vương Tuệ thì còn có ai?
Mẫn Tuệ Hiền tươi cười, bề ngoài nhìn qua thì trước sau như một đứng đắn cao quý, chỉ là ngón tay cầm điện thoại đã trắng bệch, lộ ra cảm xúc chân thật của bà ta.
Đối với một người phụ nữ mà nói, chồng cùng người hầu bên cạnh tin tưởng nhất không chỉ giấu trời vượt biển, hơn nữa còn âm thầm có thai, cuối cùng lại còn cắm cái sừng ấy lên đầu bà ta, đổi con gái ruột của bà ta thành cái đứa con hoang kia!
Để bà ta nuôi dưỡng đứa con hoang ấy hơn hai mươi năm, móc hết tim phổi. Mẫn Tuệ Hiền tự thấy, bà ta hiếu kính cha mẹ chồng, kính trọng chồng, cũng kiên nhẫn với với con cái, còn cực kỳ yêu thương, từ năm hai mươi tuổi bà ta đã gả cho Ôn Diêm, đến bây giờ đã là hai mươi bảy năm.
Không nói tất cả mọi thứ, nhưng bà ta tốt xấu gì cũng quản lý nhà họ Ôn tỉ mỉ, hết sức vì chồng mà lo lắng, mượn thế lực nhà mẹ đẻ, không ngừng giúp đỡ nhà chồng. Bây giờ, Ôn Diêm lại cùng Vương Tuệ âm thầm gian díu với nhau, mà con gái cũng lớn thế rồi.
Còn nhẫn tâm vứt bỏ con gái ruột của bà ta, để cho một đứa con riêng không đáng được nhìn thấy ánh sáng cướp mất ánh hào quang của con bà ta, sống nở mày nở mặt đến tận hôm nay.
Khó trách lúc ấy Vương Tuệ không để ý nguy hiểm, xung phong nhận trà trộn vào nhà họ An, thì ra đều là lên kế hoạch vì con gái ruột của bà ta.
Quả báo! Tất cả đều là quả báo! Ăn cắp gà không thành còn mất gạo, nếu Dạ Cô Tinh không giết tiện nhân kia, bà ta cũng sẽ tự mình ra tay.
Con gái nhà họ Mẫn hiền lành nhưng không thể bị bắt nạt được.
"An phu nhân tuổi còn trẻ, lại không thể không khiến người ta nể phục. Cô thay tôi giải quyết Vương Tuệ, có qua có lại, tôi rất tò mò, cô muốn tôi lấy gì báo đáp đây?"
Nụ cười Dạ Cô Tinh dần sâu, bà Ôn này thật sự là một người kỳ diệu, suy nghĩ sáng suốt: "Bà Ôn chê cười rồi, đã nói là chỉ là chuyện tiện tay thôi, tôi sao có thể mở miệng đòi trả công được đây?"
"An phu nhân thật là người rộng lượng. Tục ngữ có nói, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, cô đã giúp tôi một lần, không biết, chắc không ngại giúp tôi thêm một lần nữa chứ?"
Đáy mắt Dạ Cô Tinh nhanh chóng xẹt qua một tia sáng, cá đã mắc câu.
Nhưng giọng điệu lại không nhanh không chậm, cực kỳ bình tĩnh: "Cái này phải xem bà Ôn muốn gì."
Trong lòng Mẫn Tuệ Hiền nhất thời sinh ra cảm giác vô lực, rõ ràng bà ta thận trọng từng bước, hiện giờ lại bị đối phương dắt mũi đi, loại đầu óc như Ôn Hinh Nhã chỉ cần chút thông minh là tha hồ đùa giỡn, đụng phải người này thì chết cũng không nghi ngờ gì.
Trong lúc nghĩ lại, một nụ cười lạnh nở trên môi, trong lòng quyết định càng thêm kiên định.
"Thật ra, chuyện tôi muốn làm cũng là chuyện rất có ích với An phu nhân."
Dạ Cô Tinh nhíu mày: "Xin được nghe chi tiết."
"Tôi biết cô sinh con không dễ dàng, tuy rằng hai đứa trẻ bình an ra đời, nhưng khó tránh khỏi bị dọa sợ, tin rằng An phu nhân cũng sẽ không muốn giữ lại một con rắn độc nhìn chằm chằm, bất cứ khi nào cũng có thể quay lại cắn ngược một cái."
"Lời bà Ôn nói sâu xa quá, tôi không hiểu lắm."
"Cô." Mẫn Tuệ Hiền hít sâu một hơi, bình phục tâm tình dao động của mình: "Lời đã nói ra đến mức này, tôi vào thẳng vấn đề luôn, nếu chúng ta có cùng kẻ thù, sao không lựa chọn bắt tay với nhau?"
"Nếu như tôi đoán không nhầm, chuyện của Vương Tuệ, bà Ôn cũng tham dự đúng không?"
Lòng Mẫn Tuệ Hiền bị níu lại, hít sâu một hơi: "Được, tôi thừa nhận, ngay từ đầu đã phái Vương Tuệ ẩn núp trong nhà họ An là ý của tôi. Tất cả ban đầu là vì con gái, nhưng cái thứ con hoang Ôn Hinh Nhã đó, căn bản cũng không phải là ruột của tôi! Nó cướp đi tất cả những gì vốn nên thuộc về con gái tôi, hôm nay, tôi muốn đòi lại, có gì không đúng sao? Không chỉ lấy lại, mà tôi còn muốn dùng mạng của nó để đổi."
Dạ Cô Tinh cười: "Tôi rất hiểu cho hoàn cảnh của bà Ôn, nhưng mà, chuyện này liên quan gì đến tôi?"
Mẫn Tuệ Hiền có cảm giác muốn bóp chết đối phương, cô gái này tuổi còn nhỏ, thế mà lại bình tĩnh như vậy! Giống như một con trạch, thật lươn lẹo! Bà ta sống mấy chục năm, lần đầu tiên gặp người khó chơi như vậy, cũng lần đầu không thể nhìn rõ đối phương.
Thậm chí không thể đoán được đối phương sẽ phản ứng như thế nào tiếp theo.
Ánh mắt Mẫn Tuệ Hiền tàn nhẫn: "An phu nhân, người sáng suốt không nói lòng vòng, tôi muốn mượn tay cô lấy cái mạng chó của Ôn Hinh Nhã, cô có yêu cầu gì thì cứ nói."
Lời đã nói đến mức này, nếu như trước đây Mẫn Tuệ Hiền còn ôm ý nghĩ thăm dò thực hư, tìm tòi, dò hỏi. Bây giờ dưới ba câu kích thích của Dạ Cô Tinh, tất cả lý trí của bà ta đã bị thù hận ăn mất, chấp niệm trả thù dần mọc mầm, vững chãi như sắt.
"Được rồi! Tôi không ngại giúp bà Ôn một tay, nhưng hy vọng bà nhớ kỹ, lần này không phải tiện tay, mà bởi vì bà có lời nhờ!"
Ý nói không phải tôi muốn đối phó Ôn Hinh Nhã, mà bà một lòng muốn mạng của cô ta, tôi chỉ là tận tâm tận lực giúp đỡ bà mà thôi!
Điển hình cho việc chiếm được tiên nghi còn khoe mẽ.
Mẫn Tuệ Hiền đột nhiên bị chọc tức, mở miệng lẩm bẩm: "Nếu con gái tôi còn sống, có lẽ cũng lớn như cô..."
"Đừng! Tôi không phải là loại người mạo danh, không đủ mặt mũi."
Thở dài nhẹ nhàng: "Nói đi, cô muốn gì ở tôi?"
Ánh mắt Dạ Cô Tinh thoáng chốc cao thâm, thay đổi khó lường: "Bà Ôn nói lời này thật khách sáo, đã nói là nhấc tay, tôi không ngại giúp người khác vui vẻ một chút."
Mẫn Tuệ Hiền lần này thật sự không hiểu, đối phương nói là vì giúp bà ta mới đối phó Ôn Hinh Nhã, nhưng hiện tại lại không lấy một xu?
"Tuy rằng chúng ta chưa hề gặp nhau, nhưng nói chuyện rất vui vẻ, có thể kết bạn tâm sự, bà Ôn thấy thế nào?"
Mẫn Tuệ Hiền giống như có điều ngộ ra, nụ cười dần dần sâu sắc: "Vinh hạnh của tôi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro