Chương 70 (2)
Editor: Sa Hạ
Đứa nhóc kia dường như vẫn không rõ vì sao câu chuyện đột nhiên thay đổi, người phải xin lỗi chính là nó.
Nó ủy khuất ngẩng đầu nhìn Tô Đồng một cái, sau đó cúi đầu gắt gao không chịu mở miệng.
Ánh mắt của Văn Cảnh lạnh căm, đè nén cảm xúc đang sắp bùng nổ trong lòng xuống.
Nhưng mà anh còn chưa kịp phát tán, Tô Đồng đã vỗ vỗ cánh ta của anh trấn an.
"Không sao." Cô quay đầu lại, nhìn người phụ nữ đứng đó đang nhanh chóng thay đổi sắc mặt, hơi mỉn cười: "Tôi cũng không so đo với trẻ con. Nhưng mà để cho trẻ con chạy loạn lung tung như thế này, lỡ đụng phải khách, người nào đó bị thương sẽ không tốt. Lần sau hãy chăm sóc nó cho tốt và nhanh đưa nó đi xử lý vết thương đi, đừng để bị nhiễm trùng."
"......."
Những lời này nhẹ nhàng nhưng chứa nhiều áp lực, khiến cho con dâu tam phòng biến sắc từ xanh đến trắng bạch.
Cuối cùng cô ta khẽ cắn môi, gượng cười lên tiếng: "Được, tôi dẫn nó đi bôi thuốc."
Nói xong, cô ta liền thở phì phò dẫn đứa trẻ đi.
Văn Cảnh thu lại ánh mắt lạnh lẽo về.
Khi ánh mắt của anh dừng lại trên người Tô Đồng, anh liền nhíu mày.
"Không đụng em bị thương chứ?"
"Không có." Tô Đồng cười cười: "Em còn chưa yếu tới mức bị một đứa bé đụng một cái liền bị thương đâu?"
"......."
Văn Cảnh vẫn không yên tâm như cũ.
Anh ôm lấy eo của cô, lùi ra phía sau, ngồi xổm xuống.
Cẩn thận kiểm tra đầu gối, bắp chân chân của Tô Đồng một hồi không có gì, Văn Cảnh mới đứng dậy.
Nếp nhăn giữa mày cũng thả lỏng.
Sau đó anh nhìn quản gia, mím môi, trên mặt hiện lên dòng chữ 'Tôi rất khó chịu'.
Lão quản gia vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, lúc này đành phải mở miệng.
"Trước tối nay tôi nhất định sẽ cảnh báo cho toàn bộ trên dưới trong nhà đều biết —— Tô tiểu thư đối với cậu rất quý giá, không được va chạm dù chỉ một chút, loại chuyện như lúc nãy tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa —— như vậy tiểu thiếu gia vừa lòng chưa?"
Tô Đồng nghe thấy vậy liền hiểu được quản gia đang trêu ghẹo Văn Cảnh, nhưng cố tình người đàn ông đứng bên cạnh cô lại gật đầu.
"Cứ làm như vậy."
Tô Đồng: "......."
"Em lại không phải là búp bê sứ, nếu nói như vậy là muốn bọn họ đi đường đều phải né tránh em sao?"
"Như vậy mới tốt."
Văn Cảnh cảm thấy đương nhiên.
Sau đó anh cũng không cho Tô Đồng cơ hội cự tuyệt, trực tiếp dắt cô đi tới đình bên kia.
Đi ngang qua những người làm vườn đang chăm sóc cây cỏ, đa số đều tò mò nhìn hai vị khách lạ mặt.
Nhưng khi nhìn thấy lão quản gia đi phía sau hai người, những công nhân đó vội vàng thu lại ánh mắt tò mò của mình.
Cùng Tô Đồng đi tới phía trước một đoạn đường, bước chân của Văn Cảnh dừng lại.
Cảm giác được cái gì, anh hơi híp mắt, ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai bên tay phải.
Trên sân nửa vòng tròn lầu hai, có một người đang tựa vào lan cang bằng ngọc trắng nhìn ba người.
Khi chạm tới ánh mắt của Văn Cảnh, người nọ liền giơ tay vẫy chào: "Chú nhỏ, cô Tô."
Trên lầu chính là chú rễ, Văn Dục Phong.
"Dục Phong?" Tô Đồng ngước mắt: "Tiểu Tình đâu?"
Văn Dục Phong không cần giải thích, lão quản gia bên cạnh đã tiếp lời: "Ngày mai là hôn lễ, Tần Tình tiểu thư phải thay rất nhiều trang phục, hiện tại đang xác nhận lại lần cuối."
Tô Đồng nghe vậy liền suy nghĩ, sau đó cười nói: "Nếu nói vậy thì ở trong hôn lễ, chỉ cần một bộ vest là có thể giải quyết được sự thoải mái của đàn ông trong mọi trường hợp phải không?"
Lão quản gia cười nói: "Nếu sau này hôn lễ của Tô tiểu thư không vui, tiểu thiếu gia nhất định sẽ không ép buộc."
Lão quản gia vừa dứt lời, liền cảm giác được ánh mắt của Văn Cảnh phóng tới.
Ông ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Văn Cảnh đang nhìn ông bằng ánh mắt lạnh căm. Anh lại nhìn sang Tô Đồng, có chút không được tự nhiên mà rũ mắt, không tiếp tục đề tài này nữa.
Trong lòng quản gia cảm thấy kỳ lạ.
Hai ba năm qua họ chưa chịu kết hôn, lão quản gia còn tưởng rằng những người trẻ tuổi hiện tại không cần cái loại nghi thức như vậy, hiện giờ xem ra.......Hình như có ẩn tình khác.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng quản gia vẫn cảm thấy thức thời không nói nhiều.
Lần này Văn Cảnh đánh vỡ sự trầm mặc.
"Anh lên lầu hai gặp nó, em có muốn đi cùng không?"
"......." Tô Đồng hồi tỉnh lại từ trong những suy nghĩ, sau đó cô lắc đầu: "Em không đi, em chờ anh ở đây."
"Ừm, anh sẽ mau chóng xuống dưới."
"Vâng."
Vài phút sau, Tô Đồng ngồi nghỉ ngơi bên vườn hoa, nhìn Văn Cảnh đứng bên cạnh Văn Dục Phong trên sân thượng.
Lúc Văn Cảnh xuất hiện, tầm mắt của hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau, sau đó mỉn cười.
Khi từng người thu hồi ánh mắt lại, Tô Đồng liền nhìn người công nhân đang cầm vòi nước tưới cây ở bên kia.
Còn trên sân thượng, Văn Cảnh vẫn đang nói chuyện với Văn Dục Phong ——
"Cô Tô không muốn kết hôn?"
"......" Văn Cảnh nhìn Văn Dục Phong bằng vẻ mặt vô cảm. Sau đó anh nghiêng mặt nhìn về phía người con gái đang nói chuyện với người làm vườn bên dưới: "Cô ấy không nói tới, chú cũng không."
"Vậy phải có lý do chứ?" Văn Dục Phong nhìn Văn Cảnh mỉn cười: "Hẳn là sẽ có một cái.......Cô Tô không muốn nói, chú cũng không chịu hỏi cô ấy?"
Ánh mắt của Văn Cảnh vẫn bình tĩnh, nói một câu mỉa mai.
"Cháu đổi nghề làm bác sĩ tâm lý rồi hả?"
"Đừng hiểu lầm, cháu chỉ muốn báo đáp cậu vì đã để cho Kiều An nói cho Điềm Điềm biết sự thật thôi."
"........."
"Cho nên lý do là gì?" Văn Dục Phong hỏi.
Văn Cảnh không trả lời.
Yên lặng một hồi cho đến lúc Văn Dục Phong định đổi đề tài khác thì hắn nghe thấy Văn Cảnh lên tiếng.
"Tuổi thơ về gia đình bất hạnh."
Vẻ mặt của Văn Dục Phong cứng lại, sau đó hắn nhìn lướt qua khu vườn rộng lớn phía sau ——
"Sống ở Văn gia, chúng ta có vui vẻ bao nhiêu?"
Văn Cảnh rũ mắt: "Đồng Đồng........Còn bất hạnh nhiều hơn."
Khóe mắt của Văn Dục Phong khẽ động.
".........Bạo lực gia đình?"
Giọng nói của hắn rất khẽ.
Dù vậy, nhưng người đàn ông đứng bên cạnh vẫn nghe thấy được hai chữ này, nắm tay thật chặt.
Nắm chặt lan cang đến mức gân xanh đều nổi lên trên làn da trắng nõn.
Văn Dục Phong còn tưởng chú nhỏ của hắn muốn bóp nát đá bạch ngọc này.
Đáp án rất rõ ràng.
Văn Dục Phong thở dài.
Qua hai phút, đợi người bên cạnh bình tĩnh lại, hắn mới hỏi tiếp: "Vậy làm sao bây giờ? Cứ kéo dài mãi sao?"
Ánh mắt của Văn Cảnh đã sớm đặt trên người con gái bên dưới.
Nụ cười tươi đẹp kia đã trấn an được sự bạo động dưới đáy lòng anh.
"Không sao cả."Anh nói: "Có tờ giấy kia hay không đối với chú cũng không quan trọng."
"Chú nghĩ vậy nhưng không có nghĩ người khác sẽ cảm thấy như vậy."
Văn Dục Phong nhíu mày: "Hơn nữa, hẳn là chú nhỏ cũng biết với tình huống lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc, rất nhiều người đều có tâm lý trốn tránh hôn nhân trong tương lai —— nhưng không phải lý do vì chán ghét hay coi thường hôn nhân, mà là tôn trọng hôn nhân và coi nó rất vĩ đại."
"Cháu muốn nói cái gì?"
"Cô Tô không đề cập tới chuyện kết hôn, trong lòng chú sẽ cảm thấy cô ấy chưa thật sự tiếp nhận chú không?"
"......."
Văn Dục Phong vừa dứt lời, đôi mắt màu xanh của người đàn ông đối diện lập tức lóe lên cảm xúc tức giận.
Dù chỉ lướt qua trong nháy mắt, nhưng Văn Dục Phong vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Hắn khẽ cắn môi dưới, dời mắt đi.
Nói tới đây là được rồi.
Nói thêm nữa thì.....
Hắn cũng không muốn nhìn thấy người đàn ông này nổi điên trước hôn lễ của mình.
Vấn đề này hai chú cháu đều cùng chung một suy nghĩ.
Vì thế hai người cũng không tiếp tục nói chuyện, phóng tầm mắt ra ngoài sân.
Lại nhìn thấy con dâu tam phòng mang theo con trai đã được bôi thuốc xong đi tới dưới lầu.
Đi ngang qua, bọn họ nhìn thấy Tô Đồng đang ngồi nghỉ ngơi, sắc mặt của cô ta khẽ biến.
Mà đứa trẻ trong tay cô ta nhìn ngó xung quanh không thấy ai khác, liền thoát khỏi tay mẹ chạy tới chỗ Tô Đồng.
Đang thảo luận vấn đề hoa cỏ với người làm vườn, Tô Đồng nghe thấy tiếng bước chân liền quay lại nhìn.
Sau đó cô nhìn thấy đứa trẻ mới rời đi được 10 phút trước đó đã chạy đến trước mặt mình, sau đó vẻ mặt nó đầy ác ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro