Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36 (2)

Editor: Sa Hạ

Chiếc xe taxi đưa Tô Đồng và Văn Cảnh đến địa điểm cần đến.

Lúc xuống xe, Tô Đồng đứng một bên do dự: "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một quán bar có mái hiên....."

Văn Cảnh mỉn cười.

"Yên tâm, sẽ không bán em đi."

Tô Đồng nghe vậy liền quay đầu nhìn lại, bắt gặp người đàn ông đang cúi đầu nhìn cô ——

"Nếu muốn bán cũng là bán chính bản thân anh."

"......."

Chuyện xảy ra trước đó ảnh hưởng quá lớn đến tâm trạng, lúc này nghe xong những lời nói đùa, khóe miệng của Tô Đồng khẽ giật giật.

Văn Cảnh không ép buộc, lôi kéo Tô Đồng đi tới cửa quán.

Còn chưa vào trong thì hai bảo vệ bên ngoài liền duỗi tay đem hai người cản lại.

"Xin lỗi, hai vị." Người đứng bên trái lên tiếng: "Đây là quán bar dành cho hội viên, muốn vào trong thì phải trình thẻ."

Một người khác đưa tay ra hiệu về phía cái máy đặt sau anh ta.

"Hội viên?"

Văn Cảnh nhíu mày.

Tô Đồng xoay người: "Hay là chúng ta đổi quán khác đi?"

Văn Cảnh suy tư một chút.

Anh thật sự không quan tâm chỗ này tiêu phí thế nào, nhưng ở thành phố Q, anh biết rõ gốc rễ quán bar này có hệ số an toàn tương đối cao.

Hai nhân viên phục vụ nhìn nhau, người bên trái nhìn Văn Cảnh một cái trào phúng.

—— bọn họ làm bảo vệ ở đây gần hai năm, chưa từng thấy vị khách nào ngồi taxi tới.

Hai người đang định lên tiếng thì thoáng nhìn thấy phía cửa có một chiếc xe hơi chạy tới.

Nhìn rõ logo chiếc xe, hai người đồng thời vươn eo, vòng qua Tô Đồng với Văn Cảnh, tiến lên kéo cửa xe dừng lại.

"Tiên sinh, chào buổi tối, xin hỏi ngài ——"

Tuy nhiên, người bước xuống xe không thèm nhìn tới hai người họ, mà trực tiếp đi thẳng tới chỗ Văn Cảnh và Tô Đồng.

Ánh mắt của Văn Cảnh lóe lên.

Anh nghiêng người chắn tầm nhìn của Tô Đồng, giơ tay ôm lấy eo của Tô Đồng, trực tiếp đi tới cửa.

"Đi thôi."

Tô Đồng bị Văn Cảnh ôm đi hai bước thì mới ngây ngốc hỏi: "Chúng ta cứ như vậy mà đi vào? Sẽ không bị người ta đuổi ra ngoài chứ?"

"Đi nhanh một chút thì sẽ không." Văn Cảnh nói đùa.

Ba người đứng ngoài cửa nhìn bóng dáng của Tô Đồng với Văn Cảnh, đồng thời sửng sốt.

Hai bảo vệ liền lập tức đuổi theo.

"Đứng lại."

Người vừa mới xuống xe cũng lạnh giọng gọi hai người.

Hai người bảo vệ kia liền dừng lại, suy xét tới địa vị và giá trị chiếc xe của người này, hai người không dám động.

"Biết người đó là ai không, mấy người dám cản?"

Người này tức giận trừng mắt nhìn hai người một cái.

Không rảnh đi lo giáo huấn, hắn lấy điện thoại ra bấm bấm vài cái.

Lát sau, cuộc gọi liền được kết nối.

"Thế nào?"

Bên kia là tiếng cười của một ông lão.

Người đàn ông mới vừa hất hàm vênh mặt sai bảo hai người bảo vệ lúc này liền cúi người cung kính: "Quản gia, tiểu thiếu gia không cho tôi đến gần, trực tiếp mang vị tiểu thư kia đi vào."

"Ha ha ha, thân phận của tiểu thiếu gia còn chưa bị lộ?" Người bên kia cười cười: "Tốt, vậy cậu cứ tiếp tục chờ ở bên ngoài đi."

"Dạ."

*

Văn Cảnh mang theo Tô Đồng đi vào trong không bao xa thì điện thoại liền vang lên.

Nhìn thấy dãy số, ngoại trừ lão quản gia thì không còn nghĩ đến ai khác.

Vốn dĩ Văn Cảnh không định để ý tới, chẳng qua ánh mắt của Tô Đồng nhìn tới làm anh có chút do dự, vẫn là nên bấm nhận cuộc gọi.

Âm thanh của lão quản gia truyền tới bên tai.

"Tiểu Cảnh, hai người kia là tân binh mới tuyển vào hai năm trước, chỉ nhìn thấy ảnh chụp trước kia của cậu, không nhận ra được —— tôi sẽ gọi người dạy bọn họ."

"Không cần." Văn Cảnh lãnh đạm cự tuyệt: "Còn có việc gì không?"

"Tôi đã thông báo với quản lý, đêm nay ngài với Tô tiểu thư hãy chơi thật vui vẻ đi."

"......"

Văn Cảnh không nói nữa, tắt điện thoại.

Tô Đồng nhìn anh: "Anh có việc sao? Bằng không chúng ta ——"

"Không có." Văn Cảnh cong khóe môi: "Đẩy mạnh tiêu thụ."

Tô Đồng: ".........?"

Sự hoài nghi ngắn ngủi làm Tô Đồng nhớ tới một chuyện khác.

"Tôi nhớ anh nói mình sẽ bị ngất nếu như có đánh nhau, vậy chuyện mấy người bên ngoài văn phòng hôm nay là sao?"

"Anh nói nếu tự bản thân họ không cẩn thận bị té ngã đến mức hôn mê." Văn Cảnh bật cười: "Em có tin không?"

Tô Đồng nhăn mũi, nhìn anh chăm chú.

"Tôi còn chưa có uống rượu đâu."

"Hơn nữa Văn Cảnh, càng tiếp xúc, gần gũi sẽ lộ ra những thông tin của nhau càng nhiều; nếu ngay từ đầu anh nói dối thì sẽ dùng vô số lời biện hộ để che lấp lời nói dối đó —— điểm này, chắc anh cũng biết nhỉ?"

Anh cười nhẹ: "Em hiểu anh được bao nhiêu?"

Tô Đồng không trả lời, chỉ im lặng nhìn anh.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng, Văn Cảnh nhìn thấy rõ thân ảnh của chính mình.

Anh nhoẻn miệng cười: "Em nhìn ra được cái gì?"

"Ở cửa hàng quần áo cao cấp, người kia gọi anh là Văn thiếu; ở cô nhi viện, lúc tôi dò hỏi qua, tờ phê duyệt kia rất khó lấy được, hơn nữa sau lần anh thoát được hôm đó.......Còn có hôm nay."

Khi nói chuyện, hai người đã đi vào chỗ sâu nhất dãy hành lang, nhân viên tiếp tân ở cửa cúi người mở cửa cho bọn họ.

Tiếng nhạc ầm ĩ ập tới trong tích tắc, bao phủ toàn bộ ngũ quan.

Tô Đồng chỉ nghe thấy một câu sót lại ——

"Sau đêm nay, anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện xưa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro