Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[SBSS] Habit - Thói quen (5)

Tác giả: Yatri

Dịch+Beta: Mai Lạc

Nhà dịch: Mai Lạc

Couple: Sirius Black x Severus Snape

Thể loại: Nhẹ nhàng, HE

Ngày đăng: 25 - 03 - 2012

Tóm tắt: Rất nhiều chuyện chỉ do thói quen

Link: https://mailac.wordpress.com/2012/03/25/habit-k%e1%ba%bft-thuc/

-------------------------

Thói quen do bồi dưỡng mà ra, hắn ngồi dưới tàng cây, đùi đặt một cuốn sách, mái tóc đen dài tùy ý lay động theo gió, thuận tiện che khuất khuôn mặt. Trên sân, các học sinh đang cố gắng tập chuyền bóng và bay lượn, nhưng giáo sư độc dược chỉ chú ý đến thầy huấn luyện của bọn họ.

Sau Lễ Giáng Sinh, Severus cùng Sirius trở lại Hogwarts, hắn không thể chịu được sự đáng sợ của những viên thuốc Muggle. Pomfrey dùng một câu thần chú dài dằng dặc và ma dược cảm mạo chữa trị cho Snape, nhưng kiên trì ép chủ nhiệm nhà Slytherin nằm viện quan sát.

Muốn Snape ngoan ngoãn nằm ở phòng y tế là chuyện hoàn toàn không có khả năng, hắn uống xong dược liền lập tức trở lại căn hầm an tâm, nhốt mình bên trong, cố gắng quên đi việc ngu xuẩn là đứng nhìn ngôi nhà số 12 quảng trường Grimmaul vào đêm Giáng Sinh. Hắn chuẩn bị chương trình học mới, sắp xếp phòng dược, tẩy rửa vạc, điều chế thuốc cho phòng y tế.

Severus Snape muốn trở lại là Slytherin vốn có.

Ngày thứ ba Sirius Black kéo chổi xông vào, lôi giáo sư độc dược ra khỏi căm hầm gần như ngăn cách với thế giới, "Cậu nên đến xem Kevin, nó bay tuyệt vời thế nào." Black nói.

Mà không biết vì sao mãi cho đến kỳ nghỉ Giáng Sinh kết thúc, học kì mới đã bắt đầu, Severus vẫn mỗi ngày đến Quidditch xem thành viên Slytherin duy nhất của đội Quidditch - chí ít đây là cách nói của hắn với người khác.

Có thể đã biến thành thói quen mới, giống như sáng sớm dùng cơm, thứ sáu xuống làng Hogsmeade, chiều thứ tư chơi cờ với tên ngu ngốc nào đó.

Có đôi khi người sói sẽ cùng hắn ngồi dưới tàng cây nhìn ra sân bóng, "Xem động tác của Chân Nhồi Bông kìa." Người sói tán thưởng, "Có lẽ cậu thấy Sirius rất đẹp trai và thành thục hơn trước, nhưng Severus, tôi cho rằng, hiện tại Sirius là một người bạn đời lý tưởng."

Bạn đời, Slytherin cười nhạt, tôi không muốn biết quan hệ của các người. Hắn cúi đầu giả vờ không nghe, ậm ừ có lệ. Snape nhớ Gryffindor từng nói, "Bởi vì lễ Giáng Sinh nên tặng quà cho bạn bè, không phải sao?" Bạn bè, cậu ta nghĩ như vậy, hắn chỉ là một người bạn.

Nhưng bậc thầy độc dược không rõ vì sao mỗi lần huấn luyện kết thúc, lúc hắn xoay người đi, khóe mắt liếc thấy Remus Lupin bước đến bên cạnh Sirius Black, lòng hắn luôn đau đớn như vậy.

-

Sân Quidditch náo nhiệt, khán đài chật ních khán giả. Phía đông và phía bắc là học sinh của Dumstrang, bọn họ mặc đều mặc một kiểu đồng phục, cổ vũ những cầu thủ bay lượn trên sân bóng. Giáo sư và học sinh Hogwarts ngồi phía tây và phía nam, màu đỏ Gryffindor và màu xanh Slytherin đan xen với màu vàng Hufflepuff cùng màu lam Ravenclaw. Học sinh bốn nhà không thể không ngồi gần nhau, các giáo sư ngồi phía trước.

"Nếu Kevin không nhanh bắt trái Snitch chết tiệt kia, lưng mình sẽ gãy mất."

Chủ nhiệm nhà Slytherin trầm thanh oán giận, nhưng cũng rất có lý. Snape đứng gần rào chắn cùng học sinh Slytherin, nhóm con răn nhỏ kích động xông lên phía trước khiến nửa người hắn vươn ra ngoài, hắn nghĩ mình sắp bị ném xuống sân bóng. Mà người sói bên cạnh hắn cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, hai tay Remus Lupin nắm chặt rào chắn, có vẻ trong nháy mắt sẽ rơi xuống.

"Đồng ý, chúng ta sắp rơi, nếu như..." Lupin nhắm hai mắt, sợ hãi kêu lên, "Tôi ghét truy thủ tóc vàng kia của Dumstrang, đây là lần thứ 6 hắn ghi điểm." Người sói rống giận song song với Hogwarts rung động, tấn thủ của đội gần như không thể chặn đối phương công kích.

Snape hít sâu một hơi, lúc đợt tấn công kế tiếp của Dumstrang tiến đến thì kêu to, "Thủ quân nghiêm túc một chút."

Đợt tấn công nhanh gọn, trái Quafle đã ở trong tay đối phương, giáo sư huấn luyện Hogwarts cưỡi chổi vừa bay tới bay lui vừa rống to. Severus không nghe hắn rống cái gì, thế nhưng thấy khuôn mặt đỏ lên vì giận dữ và lông mày nhíu chặt của Sirius Black, chắc chắn là không phải điều tốt.

Trận đấu đã kéo dài hai giờ, tỉ số là 80:100, Howgarts thua 20 điểm. Tầm thủ hai đội vừa tránh sự tấn công của trái Bludger, vừa bay quanh sân tìm kiếm, không ai thấy trái Snitch. Truy thủ tóc vàng của Dumstrang nhận được trái Quafle từ đồng đội, dùng tốc độ chớp nhoáng tiến tới gôn, lúc trái Bludger đen tấn công hắn thì cả người hắn cùng chổi nghiêng xuống, tạo thành một đường bay hoàn mỹ hướng về phía thủ quân Hogwarts.

"Ngăn cản hắn!" Giáo sư và học sinh các nhà đồng loạt thét chói tai, kể cả Snape. "Ngăn cản hắn!"

Đội trưởng của đội nhà mặc đồng phục đeo huy hiệu, chắn trước gôn, ánh mắt hung ác. Mắt thấy truy thủ tóc vàng của Dumstrang sắp đánh vào thủ quân của Hogwarts, đột nhiên nghiêng người, nhường trái Bludger cho truy thủ kèm bên cạnh hắn. Khán đài song song vang lên thanh âm hoan hô và thất vọng, trọng tài giơ đũa phép, Dumstrang thêm mười điểm.

Trận đấu vẫn tiếp tục, hiện nay trái Quafle nằm trong tay truy thủ của đội nhà - nữ sinh năm thứ 5 đến từ Ravenclaw, đang bị cầu thủ Dumstrang theo sát.

"Cẩn thận!" Snape thét chói tai, thấy truy thủ trường mình tránh được tấn công mới yên tâm thở một hơi.

Không biết từ nơi nào truyền đến một tiếng rống to, "Trái Snitch." Toàn bộ khán giả đều ngẩng đầu nhìn phía trung tâm, cầu thủ Slytherin duy nhất trong đội đang kề sát chổi bay, vươn tay trái ra, ngay đầu ngón tay hắn là một trái bóng nhỏ màu vàng. Sát cạnh hắn là tầm thủ của Dumstrang, hai người gần như dính cùng một chỗ. Cầu thủ hai bên nỗ lựa ngăn cản trái Bludger, nhưng không ai dám tấn công tầm thủ của đối phương, sợ liên lụy đến tầm thủ đội mình.

Severus Snape hoàn toàn quên hô hấp, hai tay cầm chặt rào chắn, trong mắt chỉ có trái bóng nhỏ màu vàng tại đầu ngón tay học sinh. Bọn họ càng bay càng cao, trái Snitch đột nhiên rơi xuống, song song hai người cũng lao theo, gần sát mặt đất thì tầm thủ Hogwarts đột nhiên nhảy xuống chổi, lăn mấy vòng trên đất, Snape thét chói tai. Nương theo tiếng kêu sợ hãi của mọi người là tiếng còi dài.

"Trận đấu kết thúc!" Trọng tài giơ đũa phép, Hogwarts tăng thêm 150 điểm cùng lúc Slytherin năm ba nằm trên đất giơ cao tay phải, trái Snitch giãy dụa giữa những ngón tay, mà hắn dính đầy máu mũi tươi cười sáng lạn.

Sân bóng rung động bởi tiếng hoan hô, "Slytherin!" Không biết là ai kêu lên như vậy, dần dần lan đến các nhà khác, cuối cùng toàn bộ phía tây và phía nam đều vang lên Slytherin.

Snape quay đầu lại, kinh ngạc cùng vui vẻ, sau khi chiến tranh kết thúc, thiếu chút nữa Slytherin phải dừng tuyển học sinh, bởi không ai nguyện ý bị phân vào nhà của Voldemort. Cuối cùng miễn cưỡng thu được mấy người, nhưng bọn nhỏ chỉ hoạt động trong vườn trường, không ai dám đơn độc vì sợ bị học sinh nhà khác ức hiếp. Hắn không nhớ rõ có bao nhiêu lần hắn nghe bọn nhỏ nói tới việc bị xa lánh, hắn muốn bọn nhỏ độc lập và kiên cường, tạo vinh quang cho chính mình.

Lực chú ý của hắn trở lại trung tâm sân bóng, các cầu thủ Hogwarts đang tung tầm thủ Slytherin lên không trung. Giáo sư huấn luyện bọn họ, Srius Black, cưỡi chổi tới, sau đó dẫn đầu đội bay quanh sân bóng, qua mỗi khu vực học sinh Hogwarts, nơi đó lại vang lên tiếng reo hò, ruy băng rơi đầy trên người cầu thủ, vui vẻ giống như dành được cúp thế giới.

Sau đó quả nhiên học sinh liều mạng muốn tới gần các cầu thủ, nữ sinh thét chói tai tên Sirius, hoa giấy từ khán đài hướng thẳng vào hắn, điên cuồng sùng bái. Sirius cười sáng lạn, nếp nhăn trên khóe mắt khi cười càng khiến hắn thêm đẹp hơn, đôi mắt xám sáng rọi, nhìn về phía Snape.

Bốn mắt nhìn nhau, màu đen và màu xám, trong nháy mắt Snape đột nhiên hiểu rõ vì sao dạ dày hắn luôn đau như vậy. Hắn nhớ kỹ cảm giác này, lúc còn trẻ, ôm ấp mơ mộng nhưng hết thảy không như ý muốn; nỗ lực tranh đấu cuối cùng chẳng còn gì; yêu mến người nào đó, lại biết đối phương vĩnh viễn không tiếp nhận.

Hắn cho rằng hắn đã trải qua quá nhiều thất vọng, không có khả năng rơi vào tình cảm ngu xuẩn này.

Snape lui về phía sau, nhưng học sinh chắn đường, không thể đi. Các cầu thủ càng ngày càng tới gần, khuôn mặt tươi cười của Black cũng vậy. Severus quay đầu, "Tránh ra," Hắn rống giận, "Tránh ra! Ta phải rời khỏi đây."

Không ai nghe hắn, hoa giấy dính đầy trên mái tóc dài của bậc thầy độc dược cùng khuôn tái nhợt không còn chút máut. Dạ dày càng ngày càng đau nhức, không khí khô nóng khiến hắn khó thở, nắm chặt rào chắn, móng tay đâm vào lòng bàn tay, Snape nhắm mắt lại, lảo đảo.

Cánh tay vững chắc bắt lấy tay phải của Snape, kéo hắn từ hắc ám vô tận quay về sân Quidditch. Giáo sư độc dược đứng vững, mở hai mắt, thấy mặt Sirius Black rất gần, còn có đôi môi, hồng nhạt, mang theo mỉm cười. Severus kinh ngạc chớp mắt, đang định mở miệng châm chọc, Sirius nghiêng người ôm hắn.

Toàn bộ sân bóng trở nên an tĩnh trong nháy mắt, có lẽ hắn quá mức kinh ngạc mà quên chú ý? Snape không quá xác định, toàn thân hắn cứng ngắc, hô hấp dừng lại, đồng thời hoảng sợ.

Đầu lưỡi Sirius khẽ liếm đôi môi đóng chặt của giáo sư độc dược, kiên trì mà kiên trì, cuối cùng Snape chậm rãi thả lỏng, khẽ hé môi. Môi Black giống như bên ngoài, hương vị hấp dẫn. Sirius hôn sâu, tay vây quanh Severus, thẳng đến khi thân thể hai người dán chặt. Snape quên, quên hiện tại hắn đang ở trên khán đài, quên vừa rồi còn muốn rời đi, quên quanh mình có hơn nghìn người khác, quên mình chưa bao giờ hôn.

Mãi tới lúc hắn nghe bốn phía truyền đến tiếng hoan hô sấm dậy, suy nghĩ bắt đầu chuyển động, bậc thầy độc dược đột nhiên nhớ ra. Hắn nhẹ nhàng lui về phía sau, chấm dứt nụ hôn, hai mắt nhìn thẳng khuôn mặt tươi cười của Sirius. Không phải Snape rất thích nhìn Gryffindor, mà còn chú ý điểm khác, hình như Sirius không hề có chút thẹn thùng. Mặt Snape phát nhiệt, cắn môi dưới.

"Cậu cho là cậu đang làm gì?" Slytherin có gắng tỏ vẻ phẫn nộ, thế nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng.

"Tha thứ cho tôi, Severus," Black vẫn cưỡi trên chổi, mặt đỏ bừng. "Tôi, tôi không được. Cậu, cậu biết cậu đẹp thế nào không?"

"Cậu đang nói cái gì?" Bậc thầy độc dược tê thanh chất vấn. Đẹp? Không, từ đẹp chưa bao giờ dùng để hình dung Severus Snape.

Gryffindor tới gần, môi dán bên tai Snape, "Tôi vẫn muốn nói với cậu, Severus, tôi, tôi..."

"Nói cho cậu ấy, Chân Nhồi Bông!" Bên cạnh bọn họ vang lên thanh âm kích động của Lupin, "Dũng khí của cậu đâu."

Severus nghi hoặc chớp mắt, sau đó một lần nữa bị hôn môi. Nhẹ nhàng, mềm mại. "Tôi thích cậu, Severus Snape." Sirius nói, "Thực sự rất thích." Nụ hôn rơi trên mặt, "Thực sự, thực sự, thực sự, thực sự,.... Rất thích."

Snape vĩnh viễn nhớ kỹ chuyện sau đó, Sirius kéo hắn từ khán đài lên chổi bay, trong tiếng reo hò, trực tiếp hướng về lâu đài. Vừa xuống tới mặt đất, Gryffindor lập tức cầm tay Slytherin chạy đến căn hầm không ai quấy rầy. Mãi tới khuya Snape mới nhớ tới, bọn họ ném toàn bộ giáo sư và học sinh của Howgarts và Dumstrang ra sau đầu.

"Để Minerva giải quyết." Nghe được đối phương lo lắng, Sirius Black nhún vai, vừa ăn bánh gia tinh mang đến vừa nói, "Tôi rất tò mò về chuyện cậu và Lucius Malfoy mà cậu vừa nhắc tới..."

Lúc này bậc thầy độc dược tán thành ý kiến của người hóa thú.

-

Rất nhiều chuyện tiến hành chỉ do thói quen.

Hắn có thói quen ngủ bên phải giường, sát phía tường, bởi vì người đàn ông chiếm một bên khác luôn luôn nói sợ hắn rơi xuống. Hắn có thói quen khi đồng hồ báo thức vang lên liền tắt đi, sau đó nhận được cái ôm quyến luyến ấm áp, bởi vì đôi tay kia kiên trì muốn hắn nghỉ ngơi nhiều một chút. Hắn có thói quen đến đại sảnh dùng bữa sáng rất sớm, dù hôm nay là ngày nghỉ, bởi vì có thể hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh lúc sáng sớm trong đại sảnh của hai người, tựa như hắn có thói quen dùng cơm xong không vội rời đi, bởi vì bạn đời của hắn ăn rất nhiều. Hắn có thói quen đến làng Hogsmeade vào ngày nghỉ, nơi đó yên tĩnh thiếu đi tiếng xôn xao của học sinh, hai người có thể thoả thích dạo chơi mỗi tiệm, thảnh thơi chọn đồ dùng, sau đó tới nhà hàng dùng cơm.

"Cậu bị hấp dẫn từ lúc nào?" Quen nhau một năm, cuối cùng Slytherin cũng hỏi ra nghi hoặc. "Rốt cục cậu bị cái gì hấp dẫn?"

Tình nhân của hắn từ phía sau ôm lấy, gương mặt dán sát vào lưng hắn, "Tôi nghĩ là lúc vào Hội phượng hoàng, cũng có lẽ là lúc đang học ở Hogwarts." Giọng nói của Gryffindor nhẹ nhàng, "Cậu không ăn ớt xanh, ghét cải bó xôi, thích xem tiểu thuyết, luôn giả vờ hung ác, tóc che khuất mặt, tư thái bước đi, bộ dáng quấy ma dược, ... Tôi không biết, Severus, cái gì của cậu không hấp dẫn tôi."

Hắn nhớ kỹ Sirius kể lại đoạn thời gian mỗi ngày đều thảo luận với Remus Lupin làm thế nào để hấp dẫn lực chú ý của hắn; ngủ tại phòng khách trước hành lang để tới ăn sáng cùng giáo sư độc dược; ghi lại hoạt động hàng ngày của hắn để tình cờ gặp; nhờ người sói đến thuyết phục, chỉ không ngờ là phản hiệu quả; Lễ Giáng Sinh định diễn màn Black quay về trường học huấn luyện, tình cờ gặp Snape nên tặng quà...

Lúc đầu hắn thường xuyên nửa đêm tỉnh lại, ngưng mắt nhìn người đàn ông ngủ say bên cạnh, lo lắng có một ngày tất cả điều tốt đẹp sẽ biến mất, hóa ra chỉ là một âm mưu.

Nhưng năm năm trôi qua, hắn biết hắn đã quen cuộc sống như vậy.

Bình thường rồi lại đẹp đẽ, hắn đã quen.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro