Ái phi
Trong cung cấm xa hoa mà lạnh lẽo, một nữ nhân tóc xoã dài ngồi lặng im dưới trăng, nàng đang nhớ về ai? Nàng nhớ về vị đế vương vô tình, người từng gọi nàng âu yếm hai chữ Ái Phi.
--------------------------------------------------------------------
Còn nhớ năm nào, khi nàng còn là cô ca kỹ phiêu bạt chốn phong lưu, hắn còn là vị vương gia tiêu soái không lo sự đời. Một đêm gặp nhau để rồi nhớ nhau cả đời, hắn đưa nàng về phủ làm thiếp, sủng nàng vô tận tưởng chừng lúc đó nàng là người con gái hạnh phúc nhất thế gian
Năm đó hắn đi đánh trận, nàng khóc hết nước mắt, thêu cho hắn chiếc khăn tay, hắn thề non hẹn biển đợi khi trở về sẽ thú nàng làm chính phi. Nàng ngày đêm mong nhớ, chỉ mong hắn có thể an ổn nơi chiến trường, vốn từ bé đã phiêu bạt lầu xanh, nàng không biết chữ chỉ biết cầm mua vui cho nam nhân thiên hạ, nàng không mong lời hẹn ước của hắn vì nàng biết người như nàng chỉ là một ca kỹ thì làm sao ngồi lên được vị trí vương phi?
Vì không biết chữ nàng không viết được thư chỉ có thể ngày ngày ngồi luyện cầm mong khi trở về sẽ đánh cho hắn nghe khúc cầm hay nhất thiên hạ
Nhờ gió gửi tiếng cầm đến chàng
Nhờ mây gửi muôn vàn nỗi nhớ
------------------------------------------------------
Một năm chinh chiến nơi chiến trường, một năm Giang sơn đổi chủ. Ngày nàng gặp hắn là ngày nàng cảm thấy hắn thật xa vời, hắn đứng trên cao khoác Long bào vàng rực, nam nhân tôn quý kia từng bước tới gần nàng rồi nở nụ cười tươi
" ta về rồi đây"
Nàng ngẩn người, bao cảm xúc như oà đến, dù như nào hắn vẫn là người nàng yêu là người nàng ngày đêm mong nhớ
" chàng đã về"
----------------------------------------------------
Nàng được phong Hoa phi, ngự tại cầm Ngư điện, hắn lên ngôi bận trăm công nghìn việc, chỉ thỉnh thoảng mới đến thăm nàng, hắn nói hắn không phong nàng làm hậu được hắn nói hắn xin lỗi, nàng chỉ cười rồi ôm hắn
" thiếp hiểu, thân phân thiếp không trong sạch, ngồi lên vị trí phi tần này thiếp đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện, chỉ cần được ở bên chàng thiếp đều vui"
Nàng hiểu chứ, nàng là một ca kỹ ngồi ở vị trí phi này đã vấp phải phản đối của các thần tử, nếu ngồi lên hậu thì có lẽ triều chính loạn mất
" Ái phi thật tốt"
Hắn nói rồi đặt bờ môi hôn nàng, trăng tròn soi sáng trên trời bình rượu chưa uống đổ cạn, đôi nam nữ quấn quýt đậm ý tình
Chỉ là hậu cung 3000 giai nhân, hắn đâu chỉ nhớ mình nàng. Ngày hắn lập hậu, nàng đứng yên vị trong hàng ngũ phi tần, mắt buồn nhìn theo cô gái mặc phượng bào đỏ rực đang từng bước tiến đến nam nhân của nàng, đau lòng thay khoảnh khắc hai người đứng trên cao nàng cảm thấy mình thật nhỏ bé
Hậu cung ngày một tăng, hắn đến thăm nàng ngày một ít, nàng như bị lãng quên
Đàn một khúc trách người vô tình..
Nước mắt ướt đẫm gò má nàng điểm phấn
Đau lòng thay chẳng ai tiếc thương nàng phi tử
-----------------------------------------------------------------------
Ngày ngày ngồi bên cửa sổ ngóng ngày hắn đến, rượu và cầm luôn chuẩn bị sẵn chờ hắn nghe, nhưng chờ mãi cho đến khi đào rụng hết hoa vẫn không thấy người
Nhớ đâu những ngày phong lưu, nàng và hắn ngày ngày bên nhau thưởng hoa uống rượu, nhớ đâu những ngày hắn âu yếm gọi nàng hai từ ái phi, quanh đầu nhìn lại bỗng hoá tro bụi
Hậu cung đâu phải nơi một cô ca kỹ như nàng có thể sống? Nàng bị người ta vu oan hãm hại hoàng tự, cho dù nàng có khàn cổ kêu oan cũng đâu ai dám chứng minh nàng oan? Còn hắn, hắn nghĩ gì? Liệu hắn có nghĩ nàng hãm hại hoàng tự? Hãm hại con hắn? Nhưng câu trả lời nàng nhận được là gì? Từ đầu tới cuối nàng không được gặp hắn, có chăng cũng chỉ có thề quỳ dưới đất im lặng nghe hắn tra khảo, lúc đấy nàng bỗng nhận ra từ đầu tới cuối đều là tự nàng đa tình, hắn vốn đâu nhớ tới nàng, đâu nhớ tới còn có một hoa phi ngày ngày đợi hắn?
Hắn giờ là đế vương, là nam nhân nàng Vĩnh viễn không được phép yêu, còn người nàng yêu có lẽ đã chết 1 năm trước, vị vương gia dịu dàng phong lưu đã chết một năm trước...
Ái phi lòng đã chết sau một đêm
Ôm chặt lấy cũng chẳng thể vờ như
Đời này người là duy nhất giữa thế gian rộng lớn
Bông tuyết nào hiểu tiếng đàn ta?
-----------------------------------------------------------------------------------
Mỹ nhân váy trắng đàn một khúc thê lương, chỉ trách người vô tình đâu để ý, dâng trọn một chữ tình để rồi nhận lại một ly rượu độc
Mỹ nhân khẽ cười, mang một Lòng thủy chung dốc cạn ly rượu. Bầu trời trắng xoá dưới tuyết, mái tóc đen xoã dài, cần cổ trắng tinh hơi ngửa, ly rượu trống rỗng rơi xuống đất vỡ tan, nàng sẽ lại là cô ca kỹ còn hắn sẽ lại là vương gia phong lưu, hai chữ ái phi sẽ lại vang lên bên tai nàng
Chỉ tiếc không kịp đánh cho hắn nghe khúc cầm này, nàng khẽ cười rồi nằm xuống nền đất lạnh chìm vào giấc ngủ ngàn thu.
Ái phi khẽ cười dốc cạn chén rượu
Cảnh ban chết thê lương mà mỹ lệ
Tường cung đã chôn vùi tàn cục đôi ta
Dây đàn lạnh khúc nhạc đứt nơi Vọng Ngã Đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro