Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 7

Ngôi kể thứ ba.

"Ồ, suýt chút nữa quên, tao có mang quà tới tặng cho mày" Can nói. "Tao để nó ở nơi của các y tá. Chờ tao một chút để tao đi lấy nó"

"Được rồi" Tin nói.

Can biến mất và quay lại sau một vài phút, trên tay cầm chiếc túi được gọi là "Hộp hoa quả" vì thực sự nhìn theo cách sắp xếp các loại quả trên đó thật giống với một lẵng hoa đó. Bên cạnh nơi đặt những bông hoa, trên "lãng hoa" này còn có rất nhiều miếng cắt của quả được sắp xếp thành giống hình của các bông hoa nữa.

Mẹ Tin nhận lấy chiếc túi này từ Can "Con đáng yêu thật đó, con thực sự không cần phải làm như vậy đâu. Mẹ có thể lấy một miếng trước được không, quả dâu này nhìn thật ngọt và mọng đó"

"Đương nhiên rồi mẹ" Can ngay lập tức che miệng lại bởi sự xấu hổ "Ý con muốn nói là thưa cô Metthannat" Cậu sửa miệng lại.

"Thôi nào, cứ gọi là mẹ thôi, như vậy mẹ mới có thể gọi con là con trai của mẹ được chứ" Mẹ Tin nhanh chóng lấy một miếng dâu tây cho vào miệng.

"Mmm, cai này còn ngọt và mọng hơn mẹ tưởng tượng nữa" Mẹ Tin nói.

Can lén nhìn trộm về phía Tin và thấy hắn đang cười rất vui vẻ. Can cũng thấy vui khi thuốc giảm đau đã có tác dụng với hắn. Cậu thấy có chút hối lỗi và đồng cảm khi nhìn vào những miếng băng ở khắp người Tin. Thật thắc mắc bao lâu nữa hắn mới có thể hoàn toàn bình phục được nữa đây.

Mẹ Tin hỏi Tin muốn ăn loại quả gì và câu trả lời của hắn chính là...

"Cantaloupe" (Dưa vàng)

Mẹ hắn sốc hoàn toàn khi nhìn hắn. Cằm đã suýt rơi xuống và hoàn toàn không thể nói được điều gì trong một lúc lâu. Bà cũng vừa mới biết được Can chính là cách gọi tắt của Cantaloupe.

"Mẹ" Tin kiên nhẫn nói "Có vài miếng dưa vàng trong hộp kia kìa. Mẹ có thể lấy một miếng cho con được không??"

Can nhanh chóng tới gần hộp đựng, lấy ra một miếng dưa vàng. Sau đó, cậu tới gần giường hắn và nói "Mở miệng ra"

"Ahh.." Tin mở miệng và Can nhét một miếng dưa vàng vào miệng hắn.

Mẹ Tin nhìn hai người vẫn không thể nói được điều gì.

Cho tới khi bà tìm lại được tiếng nói, bà liền hỏi. "Đã có gì tiến triển giữa hai đứa chưa??"

"Chưa, thưa cô Metthannat" Can nói.

"Chưa, mẹ ơi" Tin nói.

Bà Metthannat lắc đầu với nụ cười biết tuốt "Nếu như cả hai con đều nói thế", Sau đó, bà nháy mắt nhìn về phía Can.

Mặt Can chuyển luôn thành màu đỏ giống hệt vỏ của tôm hùm khi vừa được nấu chín.

Đột nhiên, điện thoại Can vang lên.

"Ừm... Là mẹ con gọi. Con đã hứa với mẹ là sẽ không đi lâu. Con mong là mẹ không phiền nếu như con rời đi bây giờ."

"Không sao đâu, con trai" Bà Metthannat nói "Con nên đi ngay đi trước khi mẹ con lo lắng"

"Dù sao thì, cảm ơn con vì hộp hoa quả này. Mẹ mong con sẽ trở lại thăm Tin sớm" Bà Metthannat tiếp tục nói.

"Con sẽ cố gắng" Can nói và bước về phía Tin. Can ngồi xuống giường ôm nhẹ Tin một cái nhưng Tin đã kéo cậu xuống và hôn môi cậu.

Can đẩy hắn ra, hét lớn "Tin, mẹ mày vẫn còn đang ở đây đấy"

"Mẹ không thấy gì cả" Bà Metthannat nói "Thật ra, hãy để mẹ ra ngoài một vài phút để hai đứa thoải mái chào tạm biệt nhau nhỉ"

Ngay khi bà Metthannat bước ra ngoài khỏi phòng, Tin kéo Can xuống thêm một lần nữa bởi như vậy hắn mới có thể cạy mở miệng cậu và trượt cái lưỡi xấu xa của hắn vào trong.

"Đến giờ bỏ kim truyền ra rồi" Cô y tá nói khi bước vào.

Can và Tin nhanh chóng tách nhau ra ngay lập tức.

"Chúng tôi thấy rằng hiện tại cậu có thể ăn uống bằng miệng được rồi, vậy nên cậu không cần dùng phương pháp truyền chất dinh dưỡng theo đường tĩnh mạch, cũng không cần phải dùng tới thuốc và hydrat hóa nữa." Cô y tá nói.

"Chỉ là, hãy nhớ cẩn thận với những thứ khác được lấy bằng đường miệng" Cô y tá nói thêm trong khi nhìn thẳng về hướng Can.

"Tạm biệt mày, Tin" Can nhanh chóng nói và chạy ra khỏi phòng.

Truyện được dịch từ bản gốc tiếng Anh tên "The Ice Prince's Happy Ending" sau khi được sự cho phép của tác giả anneofwhitleybay Nếu muốn REUP truyện, yêu cầu nói với tui trước và phải Credit anneofwhitleybay là tác giả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro