Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 71

Joyce dần dần mở đôi mắt của mình dậy. Anh vươn vai một cái thật mạnh, rồi bật dậy. Dụi dụi mắt, anh nhìn xung quanh. “Hửm?” Anh chớp chớp đôi mắt vẫn còn mơ ngủ “Where am I?” Chậm rãi, anh bước ra mở cửa phòng. Anh nhìn, khuôn mặt vẫn chưa tỉnh táo hẳn, rồi bên này, rồi từ quay sang chỗ khác. Vươn vai một lần nữa, anh mới chợt nhận ra “Ủa, nhà mình đây mà!” Anh đi định cư cũng được ba năm rồi, nên mỗi lần ngủ dậy đều thấy những bức tường quen thuộc bên kia nên gần như quên đi nơi mình sinh ra. Bật cười, anh đi xuống cầu thang. Vừa đi, anh vừa nghĩ “Tại sao mình lại ngủ trên phòng nhỉ?” Đi vào bếp, rồi đi ra phòng khách “Tụi con nít đâu rồi nhỉ?” Rồi anh nhìn lên chiếc đồng hồ treo giữa phòng mà giật nảy cả người “7pm!!!” Anh hoàn toàn không nghĩ rằng mình đã ngủ nhiều như thế, và đã ngủ từ lúc nào cơ? Đói quá, bụng anh bắt đầu kêu lên. Anh bắt đầu vào lục bếp. Chỉ toàn mấy món ăn vặt, làm đồ ăn thì anh lười quá, thế là anh quyết định ra ngoài mua cho rồi. Vừa chạm tay vào nắm cửa thì bên ngoài có một lực kéo cánh cửa mở ra.

“Ơ...” Nigi bất ngờ khi đúng lúc thấy anh mình cũng đang tính ra ngoài nhanh chân chạy theo “Anh hai”. Bỏ tay vào trong túi quần, Joyce nghiêm giọng “Hai bây mới đi đâu về đấy?” “Hẹn hò” Fuu trả lời cọc lóc rồi bước thẳng vào nhà. “Này cậu, tôi lớn hơn cậu đấy nhé” Joyce liếc Fuu một cái rồi quay mặt sang nói chuyện với Nigi “Đi chơi đêm hôm mới về” “Mới giờ mà khuya à?” “Con nít con nôi” “Em lớn rồi!” “Chả biết bao giờ mới trưởng thành” Chọc em gái mình xong, anh liền bước ra khỏi cửa. “Đi đâu đấy ông già?” “Buy some food” “Em có mua tokbokki này!” Hai anh em nhà này có một sở thích là cực thích ăn tokbokki – bánh gạo với phô mai và nước sốt cay. Nuốt cơn thèm vào bên trong, Joyce vẫn giữ dáng vẻ đàn ông trưởng thành của mình bước vào trong nhà rồi đi thẳng vào bếp. Cô em gái Nhìn hai anh em nhà này ăn tokbokki một cách vô cùng ngon miệng, cách thưởng thức món ăn yêu thích cũng giống nhau. “Cho em cái trứng” “No!” “Cho em đi!” “Shut up!” Ăn một hồi “Hey, Share me your sausages” “No!” “Give me!” “Noooo” Trong suốt bữa ăn, Fuu là người trầm lặng nhất. Nhìn hai người họ xin xỏ rồi giành giựt nhau, anh chẳng nói nên lời. Đúng là...

So...He is Fuu, your boyfriend, isn’t he?”* Joyce quay lại với vẻ nghiêm túc của mình, hai tay đặt lên lưng ghế phía sau. “Ba mẹ nói anh rồi à?” “Ừm” “Thật là!” Nigi phồng má lên. Cô biết chắc là khi mà Joyce biết được cô đang chung sống với một người con trai khác, thế nào anh cũng sẽ tra hỏi này nọ đủ kiểu. Ai dè, còn hơn thế nữa, anh lại đến tận đây mà không hề báo trước một tiếng. “Nít nôi” Joyce hừ rõ tiếng rồi liếc mắt nhìn chỗ khác. Fuu nãy giờ đứng rửa chén bát, vẫn im lặng không nói gì. “Ở chung bao lâu rồi?” “Cũng...gần đây thôi...” “Bọn bây đã làm gì rồi?” Giọng Joyce cứng rắn khiến Nigi có chút bối rối “Etou...à thì...” Bất giác, Fuu lại gần Nigi, ôm eo cô kéo sát lại mình rồi nhẹ hôn lên cổ cô thật kích thích “Đã làm những gì anh thấy sáng nay” Lúc này, Joyce mới nhớ lại, sáng sớm lúc bình minh, trong khi rượu còn say trong người, anh bước vào nhà mà không nói không rằng vì tính gây bất ngờ với Nigi. Nhưng quả thật, Nigi bất ngờ, và anh cũng bị một phen lóe mắt không kém. Đỏ mặt, cắn môi với vẻ mặt khá tức tối, Joyce đứng bật dậy, cầm chiếc áo khoác và bước đi. “Anh đi đâu đấy?”, Nigi hỏi khi thấy phản ứng của anh mình. “Chơi”, Anh trả lời lạnh lùng. “Giờ này cơ đấy?” Đồng hồ đã tích tắc điểm chín giờ hơn. Vừa mang giày vào, anh bảo “Có ai đi bar vào buổi sáng?” “Hừ! Em khóa cửa khỏi cho vào, ple!” “Anh mày vẫn còn giữ chìa khóa nhé!” Lúc này Nigi mới chợt nhớ ra, mỗi thành viên trong gia đình cô đều có chìa khóa ở mỗi căn nhà, có thể tự do ra vào. Bị đáp trả, Nigi hậm hực “Uống cho nhiều vào rồi lát nằm ì ra rồi bắt người ta bế lên nữa nha!” Vừa mở cửa tính đi thì câu nói của Nigi khiến Joyce phải khựng lại “Gì cơ? Ai bế ai?” Sự thắc mắc của anh khiến Nigi bật cười “Thế anh không nhớ à? Sáng nay anh say như chết nằm ườn ra trên ghế sofa này, chính Fuu đã bế anh lên phòng đấy!” Người Joyce như hóa đá. Fuu đứng bên trong nghe Nigi nhắc lại cảnh tượng ấy, cơ thể cũng đơ cả ra. Joyce tưởng tượng ra viễn cảnh ấy, chính anh là người say sướt mướt, nằm ngủ ì ra trông đã không ra gì rồi, vậy mà còn...bị một thằng bé...nhỏ tuổi hơn mình...lại còn là bạn trai của em gái mình,...bế lên phòng ngủ??? Gương mặt điển trai của anh liền tái xanh, da gà da vịt nổi rợn lên. “Stop kidding me. It’s not fun.”Vừa dứt câu, anh liền đóng rầm cửa bỏ đi trong sự khoái chí của Nigi. Cô ôm bụng cười khôn nguôi. “Thật sự là chẳng vui đâu” Fuu từ trong bếp bước ra, khuôn mặt anh cũng nhợt nhạt đi khi nhớ lại hành động ấy của mình.

Một mình bước đi trên con đường vắng. Được một khoảng xa rồi, Joyce dừng chân, thở dài. Khuôn mặt do lâu ngày ở bên nước ngoài nên cũng bị thay đổi giống họ bởi thời tiết và khí hậu nhưng vẫn không thể phai mờ đi vẻ đẹp trai thuần hậu ấy. Joyce cũng khá giống Fuu, lạnh lùng, nhưng với anh chàng này thì, có lẽ vẫn có một tí khiếu hài hước. Họ quan tâm cho người họ yêu một cách thầm lặng. Quan tâm từ phía xa, không hay thể hiện tình cảm trước mặt, luôn phớt lờ ra vẻ ta đây nhưng trong lòng luôn mong muốn đem lại hạnh phúc cho người mà họ quan trọng ấy. Khoác chiếc áo vào, anh tiếp tục bước đi mà trong đầu không ngừng suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro