Chap 70
Dương Quá tử chiến Trương Vô Kị ai sẽ chiến thắng - Có thể bạn chưa biết0.2B viewsEntertainment
"Vì ngày mai tác giả sẽ đi du lịch năm ngày nên hôm nay tác giả up 3 chap liên tiếp cho độc giả rồi xin phép mọi người cho tác giả đi relax sau kì thi nha!"
Đã lâu rồi không về lại nơi mình sinh ra, đường xá cũng không có gì khác mấy. Cảnh vật xung quanh cũng có sự thay đổi chút nào đó. Điển hình như là, những hàng cây ngày càng nhiều hơn và xum xuê hơn chẳng hạn. Anh cười thầm cho mấy cái suy nghĩ vớ vẩn của mình. Cũng đúng thôi, đi định cư lâu vậy rồi, trở về cảm giác thấy lạ lạ hơn xưa. Không khí bao trùm xung quanh hai quốc gia khác hẳn. Ở hai bên nửa bán cầu khác nhau, lẽ ra giờ này anh đang rong ruổi vui chơi bên kia, thì ban đây lại là đêm hôm khuya rồi. Về nhà chi cho sớm, anh bắt đầu thú vui của mình đi dạo xong quanh thành phố, ghé vào mấy quán game, mấy sòng casino, mấy quán bar say sưa.
“Vẫn chưa xong à?” “Sắp rồi nè!” Fuu nằm trên giường tay bấm điện thoại chờ Nigi đang làm cho nốt phần bài tập của mình. Đã hơn mười một giờ khuya rồi mà, cô ấy vẫn cứ cắm cúi mãi. “Hây! Xong!” Cô liền đóng tập lại, cất đi cây bút của mình rồi nhào lên giường cùng với Fuu. Cô lấy tay bấm bấm vào màn hình điện thoại để chọc trò chơi mà anh đang chăm chú “Chơi, chơi hoài nè!” “Bỏ tay ra” “Thua đi!” Dù cho bị Nigi trêu chọc nhưng trông Fuu không có gì là quan tâm đến. Anh vẫn tập trung trên “chiến trận” của mình. Phồng má, Nigi nũng nịu “Chơi luôn đi nha!” “Vì đợi ai học đó” “Thì người ta học chứ bộ” “Sáng mai có phải đi học đâu” “Nhưng mà ngày nghỉ lười lắm” Nigi vừa dứt lời thì chiếc điện thoại trên tay Fuu được đặt xuống, anh quay người ôm lấy cô vào lòng. Anh hôn lên cổ cô. Từng sợi dây thần kinh giựt giựt lên kích thích. “Ah!” Hóa ra nãy giờ anh hối là vì chuyện này à.
“Rầm rầm” có tiếng bước chân mạnh dưới nhà. Nigi và Fuu đều choàng người tỉnh dậy. Là ai vậy Nhìn đồng hồ, chỉ vừa mới sáng sớm thôi, tên trộm nào lại dại dột vào nhà giờ này, mà còn gây ra tiếng động lớn nữa. Tiếng bước chân ngày càng gần và rõ hơn. Fuu giang tay ra để bảo vệ Nigi, tay vớ lấy cây gậy nhỏ dưới giường.
“Cạch cạch”, cánh cửa dần hé mở. “ Good Morning”, tên đó la lên vừa đúng lúc Fuu lao tới. “Hự”, hắn liền đỡ cú đánh của Fuu. “Ái chà xem ra cũng có võ nha”Fuu nhếch mép cười. Hắn ta liền đáp lại “ Ái chà, xem ra cậu vô lễ rồi đó” “Nói gì cơ?” Fuu vừa vung tay lên thì bị Nigi ngắt nhịp cảm xúc “Fuu! Dừng tay!” Quay phắt người, anh hỏi “Em sao vậy”. Ngồi trên giường, Nigi ấp úng “Fuu à, người này...” “Hử?” Fuu chau mày đầy thắc mắc. “À, không cần em giới thiệu, tôi là Joyce” “Là ai?” Sự phũ phàng của Fuu người con trai trước mặt mặt mày tái mét “Này! Đừng nói là nó...” Vừa nói, anh ta vừa chỉ tay về phía Nigi. “Cái tên nghe quen quen” Fuu ngước mắt lên trần nhà ra vẻ suy ngẫm “À, là cái ông anh xấu xa trong tấm ảnh gia đình kia không?” Fuu liếc mắt về bức hình gia đình của Nigi được treo trên một góc tường. “Cậu dám nói ai xấu xa hả...” Cái người tên Joyce đó nắm đấm tay lại, lộ vẻ tức tối. “Anh hai, Fuu, cả hai thôi đi!” Nigi nãy giờ chứng kiến mọi lời cãi vả của họ mà cảm thấy buồn cười vô cùng. “Anh hai? Là anh ta thật à?” Fuu chỉ tay về hướng Joyce, hỏi Nigi. “Vâng, anh ta đó!” Trông khi Joyce lộ ra vẻ tự mãn tay đứng khoanh tay đầy hiên ngang thì gương mặt của Fuu từ đầu buổi đến giờ vẫn không hề thay đổi. Anh nhìn Joyce bằng đôi mắt lạnh lùng, rồi chỉ nói hai chữ “Chào anh” Joyce liếc mắt “Chỉ vậy thôi à?” “Ừm” “Cậu...”, đang nói, anh chợt ngừng lại khi phát hiện ra, này giờ trên người Fuu chỉ có chiếc quần lót. Từ nãy đến giờ luôn sao! Kinh ngạc trước sự táo bạo của cậu “em rễ”, anh quay đầu sang nhìn Nigi. Lúc này, cô nàng mới đỏ mặt kéo chăn che cơ thể đang lõa thân lại, rồi nhe răng cười trừ. “Hai đứa bọn bây...con nít con nôi mà...”
“Khò...khò...” “Uống cho cố vô rồi say cho nằm cả ra” Nigi trề môi xoa xoa đầu người anh trai mình. Sau vụ việc lúc nãy, Fuu liền kéo anh ta xuống phòng khách, đẩy nằm trên chiếc ghế sofa rồi khẽ “Ở đây mà đợi”, thế mà sau khi thay đồ xong, anh ta đã ngủ luôn lúc nào không hay. Mùi rượu vẫn còn nồng trong hơi thở. Mà sao, anh ta về mà chả báo trước một tiếng để mà còn đi rước nhỉ. Đã thế còn tự tiện vào nhà, làm lúc nãy lo lắng muốn chết. Muốn làm mình bất ngờ, xem ra anh ta đã rất thành công rồi đấy. Còn hơn cả bất ngờ. Nigi lấy chăn đắp cho anh hai mình, “Hừ, đồ đáng ghét”, rồi vào bếp pha một ly nước gừng giúp anh giải rượu. Còn Fuu thì loay hoay với bữa ăn sáng trong bếp. “Ngủ say rồi à?” “Ừm, chắc do tối qua anh ấy uống nhiều quá” “Cũng sung dữ” “Hề hề”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro