
Chương 43: Bản đồ
Edit: Kansha
Beta: Mộc
Trong phòng rượu đã qua ba tuần, cảm giác xa cách bớt đi không ít, tuy rằng vẫn không thân thiết thêm tí nào như cũ, nhưng cũng đã có thể mang rượu trò chuyện với nhau.
Kỷ Cương tháo choàng cổ xuống, nhấp một ngụm rượu.
Tả Thiên Thu thấy trên cổ ông lão vết bỏng, không khỏi hỏi: "Năm đó kỵ binh Biên Sa xâm lược Đoan Châu, ngươi...Ngươi làm sao lại biến thành như bây giờ."
Kỷ Cương chuyển chén rượu, cười một tiếng: "Thẩm Vệ rút lui quá nhanh, Đoan Châu ngay cả một ngày cũng không chống lại nổi. Ngựa kỵ binh Biên Sa quá nhanh, chân ta đã không còn như trước, nào chạy trốn nổi? Lúc ấy đã định sẵn sẽ chết."
Ông nói đến đây, lại nhớ tới Hoa Sính Đình, trong cổ họng không khỏi nghẹn ngào, quay đầu đi xoa mặt, không nói tiếp nữa.
Tả Thiên Thu một ly uống cạn, nói: "Thẩm Vệ, đáng bị giết!"
"Đáng bị giết không chỉ có Thẩm Vệ." Kỷ Cương u oán nói, "Trung Bác binh bại kỳ lạ như vậy, đều đẩy hết lên đầu một mình Thẩm Vệ, là tính định khiến hắn sống không nổi."
Tả Thiên Thu nói: "Ngươi rời Khuých Đô đã lâu, làm sao xác định được Thẩm Vệ là cái kẻ chết thay như vậy?"
"Năm năm trước Xuyên nhi nhập đô, ở ngục bị người ám toán." Kỷ Cương nói, "Lúc ấy Thẩm Vệ đã chết, lại còn có người muốn nhổ cỏ tận gốc, tại sao, chẳng qua là vì diệt khẩu."
Tả Thiên Thu thấp giọng uống rượu, một lát sau nói: "Hiện giờ người đều đã chết, lại muốn tra rõ án Trung Bác binh bại, chỉ sợ không dễ dàng. Đồ đệ của ngươi, muốn vì Thẩm Vệ báo thù sao?"
Kỷ Cương rượu vào đã lâng lâng, ông năm năm nay hoàn toàn kiêng rượu, tối nay xem như vì Tả Thiên Thu mà phá giới.
Lúc này đỡ cạnh bàn, cười lạnh nói: "Báo thù, Xuyên nhi vì sao phải vì Thẩm Vệ báo thù? Tả Thiên Thu, ngươi sao cũng cổ hủ giống bọn họ thế! Thiên hạ họ Thẩm đều có tội à? Xuyên nhi trưởng thành, nó hiểu rõ lý lẽ, cũng biết phân biệt trắng đen. Nó và Thẩm Vệ, chẳng qua là vừa khéo sinh thành cha con, trừ bỏ thân huyết nhục kia, lại chẳng có nửa điểm quan hệ. Các ngươi trói buộc nó làm gì, Thẩm Vệ đã chết rồi! Cái gọi là nợ máu Trung Bác, giờ phút này không phải nên tìm kỵ binh Biên Sa mà báo sao!"
Kỷ Cương đột nhiên đập nát chén, ngực phập phồng.
"Tra kĩ án Trung Bác binh bại, không phải vì ai cả, mà là muốn biết rõ ràng, nó rốt cuộc vì sao phải chịu tội như vậy! Ngươi cũng làm tướng lãnh, ngươi không thể suy nghĩ được sao? Năm năm trước có kẻ có thể kiến Trung Bác binh bại, năm năm sau đối phương cũng có thể khiến nơi khác binh bại. Lúc ấy kỵ binh Biên Sa kỵ truy gắt gao như vậy, không có nội ứng, không có bản đồ, bọn họ có thể làm được sao?!"
Tả Thiên Thu than thở, nói: "Cương đệ bớt giận, Kí Minh năm đó đuổi tới Trung Bác, chuyện đầu tiên làm chính là ngăn cản Trung Bác đi thông yếu đạo Đan Thành, bởi thế nên tra rõ tin tức mười hai bộ Biên Sa từ nơi nào tới. Nhưng lúc ấy tình thế nguy cấp, ngươi biết có bao nhiêu khó khăn, trăm loại chứng cứ đều chỉ hướng về phía Thẩm Vệ, thế mà Thẩm Vệ lại một mồi lửa thiêu chết chính mình, cứ thế để lại một thứ tử không được yêu thương, này làm sao có thể khiến người không sinh nghi?"
Kỷ Cương trầm mặc giây lát, nói: "Đồ đệ kia của ngưoi đá nó một cước, suýt nữa lấy luôn cái mạng của nó."
Tả Thiên Thu lại uống cạn rượu, nói: "Ta không biện bạch, nhưng ngươi hãy nghe ta nói một câu. Cương đệ, chúng ta ý định khác nhau, sở cầu cũng khác nhau."
Kỷ Cương cười lạnh, nói: "Hay nhỉ, mở mồm một tí liền cho qua chuyện?"
Tả Thiên Thu không nhiều lời, cầm chén trống không, hướng ngoài cửa hô: "A Dã!"
Cửa lập tức mở ra, Tả Thiên Thu một tay rót rượu, một tay ném chén, nói: "Bồi tội với sư thúc và sư đệ của con đi."
Kỷ Cương để ngang đũa, để ly rượu ở đầu đũa, nói: "Lúc ấy là chúng ta tài năng không bằng người, Xuyên nhi, chén rượu này ngươi tới kính đi!"
Lời vừa dứt, chỉ thấy chén rượu kia đưa về phía Thẩm Trạch Xuyên.
Tiêu Trì Dã hướng lên cao cản lại, nói: "Lan Chu, này cũng không nên tranh cùng sư huynh chứ?"
Thẩm Trạch Xuyên nhấc chân điểm lệch cánh tay Tiêu Trì Dã, chén rượu kia nhoáng lên, liền hạ xuống.
Y nói: "Lệnh sư khó trái, sư huynh, cứ để ta."
Bàn tay hai người giao nhau, Tiêu Trì Dã trở tay đẩy cánh tay Thẩm Trạch Xuyên trở về, chén rượu kia sắp sửa rơi xuống đất, Thẩm Trạch Xuyên duỗi chân, lại kéo nó lên.
Trong lúc hai người so chiêu hình như có tiếng gió, chén rượu kia lên lên xuống xuống, thế nhưng chẳng rơi lấy một giọt.
Kỷ Cương đũa không buông, ăn một ít rau trộn, nói: "Thân pháp này không phải Kỷ gia truyền."
Tả Thiên Thu nhìn hai người, nói: "Đó là công phu Tiêu gia, giống như ác điểu nắm chặt lấy vật, bị bắt được, thì khó tránh thoát. Lan Chu, chuyên tấn công bên dưới của nó, làm nó rối loạn."
Thẩm Trạch Xuyên tức khắc rụt tay, hơi lui một bước, bỗng nhiên đá chân.
Tiêu Trì Dã tránh được một chút, muốn nói gì đó với Thẩm Trạch Xuyên, nhưng ở trước mặt các sư phụ, rốt cuộc vẫn không nói được.
Lúc hắn đón đỡ cầm lấy mắt cá chân của Thẩm Trạch Xuyên, nương theo che đậy của thân thể, dọc theo đường cong cẳng chân kia sờ soạng một phen, nhẹ nhàng kéo Thẩm Trạch Xuyên về phía mình.
"Độc ác quá đi," Trên mặt Tiêu Trì Dã bình thản, "Đá đến nỗi ta không có chút sức lực chống cự luôn."
Thẩm Trạch Xuyên bị hắn sờ đến thân thể không ổn, còn muốn ra tay tiếp chén rượu.
Tiêu Trì Dã cũng không vội, đợi y tiếp được chén rượu, đột ngột ra quyền, đánh về trước mặt Thẩm Trạch Xuyên.
"Kỷ gia quyền!" Kỷ Cương ngừng đũa, nhịn một lát, vẫn là nói, "...chẳng trách Xuyên nhi khen nó."
Thân thể này rất thích hợp, một quyền này đánh ra khiến Kỷ Cương bói không ra lỗi sai.
Một tay Thẩm Trạch Xuyên bắt chén rượu, không thể đón đỡ, đột nhiên lập tức ngửa ra sau.
Quyền phong kia đảo qua bên mái, y còn chưa kịp đứng dậy, Tiêu Trì Dã đã bước đến gần, đánh ra một quyền thuận thế xuống dưới, vói vào cổ áo Thẩm Trạch Xuyên một chút, lấy ra đóa hoa mai tàn vừa rồi bị Thẩm Trạch Xuyên cắn qua.
"Trúng chiêu rồi." Trong mắt Tiêu Trì Dã lộ ra ý chơi xấu, bỏ nửa đóa hoa mai này vào trong miệng.
Thẩm Trạch Xuyên muốn đứng dậy, hắn liền chặn lại, đưa đầu nói nhanh: "Rượu đổ đấy!"
Thẩm Trạch Xuyên sửng sốt, ngửa đầu vừa nhìn-- Tiêu Trì Dã một phen chế trụ tay y, ngón cái dọc theo cổ tay trong của y trườn lên, nương theo tay y, lấy rượu uống vào.
"Đa tạ sư đệ thưởng rượu," Tiêu Trì Dã lập tức lui về phía sau, chính nhân quân tử nói, "Uống vào thơm miệng phết."
Cổ tay trong của Thẩm Trạch Xuyên còn lưu lại cảm giác ấm nóng bị hắn vuốt qua, đứng dậy rũ tay áo, bái một cái, bỏ lại chén rượu lên bàn.
Kỷ Cương không biết trong lòng bọn họ đang gợn sóng, thấy thế, nói: "Trộn lẫn bách gia khó ở chỗ liên kết, ngươi dạy tốt lắm."
Tả Thiên Thu nói: "Nó còn kém xa lắm, Lan Chu chuyên tấn công tâm pháp Kỷ gia, định lực mới lợi hại."
Hai người bọn họ người một lần nữa rót rượu, Tiêu Trì Dã và Thẩm Trạch Xuyên lại lui ra ngoài.
Cửa đóng lại, Tiêu Trì Dã liền kéo Thẩm Trạch Xuyên lại, nói: "Rượu này đêm nay uống chưa xong đâu, bên ngoài lạnh, chúng ta vào trong phòng ngồi."
Hành lang hướng Bắc ban đầu là thư phòng là Diêu gia, vì giữ cho trong phòng khô ráo, sách không hỏng, phía dưới có thông địa long.
Hiện tại sách còn chưa xử lí xong, bốn tầng gác sách nhỏ đều là đồ cổ tranh chữ.
Tiêu Trì Dã cởi sưởng y, ngồi bên án thư bắt chéo chân lật sách đọc, nói: "Viện này lúc ban đầu là do lão thái gia của Diêu gia lão thái gia xây lên, giấu không ít đồ tốt. Diêu Ôn Ngọc không thích chơi, vẫn luôn gác ở chỗ này, cũng chưa động qua."
Thẩm Trạch Xuyên lau tay, mới chạm vào sách trên kệ.
Người Diêu gia thích sách, lão thái gia Diêu gia phân loại, bày biện chỉnh tề.
Chỉ là qua lâu như vậy, trên trang sách vẫn còn sạch sẽ, chắc là sau khi Tiêu Trì Dã tiếp nhận đã cho người coi chừng, không dính tí bụi nào.
Hai người ở hai chỗ khác nhau, chẳng ai mở lời nữa.
Thẩm Trạch Xuyên để ý, thấy được trong phong cảnh chí có bản đồ Hồng Nhạn, y mở ra, quả nhiên thấy được bản đồ địa hình núi Hồng Nhạn.
Núi Hồng Nhạn phân làm hai mạch, Tây Sơn mạch thông với Lạc Hà Quan, nối tiếp Tuyền Thành, ngăn cách Hòe Châu, là tuyến biên phòng trước kia của Đại Chu.
Sau này Tiêu Phương Húc mở rộng bản đồ, đẩy tuyến biên phòng một mạch đến mạch Đông Sơn, tạo ra quận lớn Ly Bắc hôm nay.
Thẩm Trạch Xuyên lật sang trang sau, thấy tường thuật về tuyến lương thực của Đông Bắc.
Khuých Đô điều khiển kho lúa thiên hạ, quân lương phần nhiều là từ Cầm Châu của Quyết Tây điều phối, hai đại địa vực hướng Bắc, Đông không vận chuyển được đường thủy, cũng chỉ có thể mở một đường lương thực riêng.
Khải Đông phải phức tạp chút, đường lương thực Đông Bắc Ly Bắc vô cùng rõ ràng.
Lương thực từ Cầm Châu vận chuyển đến cảng Quan Nghi, lại từ cảng Quan Nghi đến Khuých Đô, Khuých Đô vận đến Tuyền Thành, Tuyền Thành liền có thể rong ruổi ngựa đi trên đường lương thực Đông Bắc, thẳng một mạch tới được quận lớn Ly Bắc.
Đường lương thực Đông Bắc là đường vận chuyển quân nhu quan trọng của Ly Bắc, do thiết kỵ Ly Bắc tầng tầng canh gác, kể cả hoàng đế có đi, không có binh phù thông hành của Tiêu Kí Minh thì cũng không qua được.
Cho tới nay bất luận đường biên đánh đến tàn nhẫn bao nhiêu, phòng ngự đường lương thực Đông Bắc đều phòng thủ kiên cố, chưa từng để kỵ binh Biên Sa tới gần.
Trên thực tế năm năm trước Trung Bác binh bại, Tiêu Kí Minh có thể nhanh chóng điều binh xuống Nam như vậy, chính là bởi vì đường lương thực Đông Bắc vừa lúc nằm ngang ở hướng tây bắc Tì Châu, cho nên hắn có thể lập tức xuất binh ngay.
"Đường lương thực Đông Bắc," Tiêu Trì Dã không biết từ khi nào nhích lại gần, nhìn theo tay theo Thẩm Trạch Xuyên xem vài lần, nói, "Ngươi đối với việc hành binh đánh giặc cũng có hứng thú?"
"Không có." Thẩm Trạch Xuyên không cần nghĩ ngợi mà nói.
"Không sao, nhị công tử dạy ngươi." Tiêu Trì Dã cầm cổ tay của y, đưa ngón tay y hướng về cực Đông sông Trà Thạch, "Nơi này ngươi biết đúng không, sông Trà Thạch Trung Bác là phòng tuyến cực Đông ở giữa Đại Chu, đi qua nữa chính là đại mạc Biên Sa. Lại nói tiếp cũng có chút để ý, cho tới nay, Biên Sa chỉ dám đánh Biên quận."
Thẩm Trạch Xuyên theo ngón tay nhìn về phía góc dưới Đông Nam Thiên Phi Khuyết, nơi đó ở gần đại mạc, giống như khe nứt Biên quận duy nhất ở Đại Chu.
"Bởi vì Biên quận quá khéo, chỗ nó hướng lên trên bị Thiên Phi Khuyết ngăn trở, nơi đi xuống có Tỏa Thiên Quan chắn ngang, duy chỉ có mỗi Biên quận này, là chỗ yếu hại không thể mượn dùng để bố trí phòng vệ ở phía đông nam Đại Chu."
Tiêu Trì Dã ghé sát vào chút, chuyên chú trên bản vẽ, "Lục gia cứ thủ tại chỗ này, danh hiệu Lục Quảng Bạch ngươi biết không? Huynh ấy sở dĩ gọi là ' Phong hỏa xuy sa ', là bởi vì Lục gia thủ chính là phong hoả đài cát vàng vạn dặm. Biên Sa kỵ binh gian trá, thích tập kích vào ban đêm, mỗi một lần giao phong, Lục Quảng Bạch đều phải đốt lửa. Quân phòng vệ Biên quận là bộ binh đánh đêm tốt nhất Đại Chu, bọn họ am hiểu nhất là mai phục."
Tiêu Trì Dã nói tới đây có chút vui vẻ, hắn đơn giản cầm ngón tay Thẩm Trạch Xuyên, chỉ chỉ vào Biên quận.
"Tứ tướng thiên hạ, sư phụ là tướng quân thiên về phòng thủ nhất, đó là bởi vì Thiên Phi Khuyết địa thế sở cần, không cần cường tập xuất binh. Đừng thấy Biên quận không chớp mắt, kỳ thật biết đánh mất tính háo chiến nhất chính là Lục Quảng Bạch, điểm này chính là lợi hại mà đại ca và Thích đại soái cũng không có được."
"Biên quận không có kỵ binh." Thẩm Trạch Xuyên hơi nghiêng đầu, liếc hắn một cái.
Tiêu Trì Dã cười, hắn lúc này tựa hồ phá lệ thả lỏng, nói: "Lục Quảng Bạch không cần, binh huynh ấy sở hữu là khắc tinh của kỵ binh. Lục gia đời đời đều canh giữ ở cát vàng, khí hậu không tốt, đất hoang căn bản làm không ra ruộng, là rất nghèo, cho nên nuôi không nổi ngựa. Nhưng dù không có ngựa, trận vẫn phải đánh, Lục gia cứ như thế mà lần mò ra được trận pháp chuyên dùng để chống cự kỵ binh."
"Ngươi nói có chút ý," Thẩm Trạch Xuyên xem lại bản đồ, "Là chỉ năm năm trước kỵ binh Biên Sa hay thay đổi, mãnh liệt tấn công phòng tuyến Trà Thạch thực ra không tầm thường?"
"Không sai." Tiêu Trì Dã có thói quen lúc suy tư hay xoay nhẫn ban chỉ, nhưng hắn giờ đang nắm tay Thẩm Trạch Xuyên, vậy nên có lẽ không để ý mà nhéo nhéo,
"Ngươi phải biết trước một chuyện, mười hai bộ Biên Sa là danh hiệu thống nhất, bọn họ ở đại mạc, ngay từ đầu không chỉ có mười hai bộ. Hồi Nhan bộ phía trên mà thông với chợ chung Ly Bắc, là tiểu bộ hoa cỏ màu mỡ bị bộ tộc khác ở Biên Sa loại bỏ ra, nhập vào Đại Chu để tồn tại. Tóm lại hiện giờ mười hai bộ biên Sa cũng phân mạnh yếu, bọn họ trước sau không có đại quân riêng, cho nên vẫn luôn cùng chúng ta không thể câu thông, chỉ có thể đánh. Kỳ thật mỗi lần đánh, đối với Biên Sa mà nói mới là bị thương nặng. Bọn họ phía Bắc mạnh nhất là Hãn Xà bộ, chuyên môn đối phó với thiết kỵ Ly Bắc, phía Nam là Câu Mã bộ nhanh nhất, chuyên môn đối phó với quân phòng vệ Biên quận, đây đều là bố cục cố định trong trường kỳ đối kháng -- mà năm năm trước, Hãn Xà bộ cùng Câu Mã bộ đều trong triều bộ tập hợp, ngay cả câu tiếp đón cũng không, trực tiếp thống kích phòng tuyến Trà Thạch."
Tiêu Trì Dã dừng một chút.
"Loại tình huống này chỉ có một loại khả năng."
"Bọn họ đã liệu được trước," Thẩm Trạch Xuyên nói, "Tin rằng Trung Bác ngăn không được, Ly Bắc và Biên quận cũng cứu không kịp."
"Cho nên có tin đồn Thẩm Vệ thông đồng với địch," Tiêu Trì Dã nói, "Tiến quân thần tốc là chuyện mạo hiểm, bọn họ muốn ở hoàn cảnh lạ lấy chiến dưỡng chiến cũng không dễ dàng. Bọn họ đã thói quen rong ruổi ở sa mạc, chiến đấu trên đường phố đối với bọn họ mà nói giống như là trói tay chân mà đánh nhau, hơn nữa càng tới gần Khuých Đô, ý đồ hành quân của bọn họ liền càng rõ ràng."
"Công phá Khuých Đô cũng không phải lựa chọn hay, Khuých Đô là trung tâm Đại Chu, bọn họ ở chỗ này lâu, sẽ rơi vào tay thiết kỵ Ly Bắc, quân phòng vệ năm quận Khải Đông còn có Bát Đại Doanh ba tầng vây quanh."
Thẩm Trạch Xuyên rũ mắt, "Ta vẫn luôn không cho rằng kỵ binh Biên Sa muốn đánh nơi này."
"Ngươi quá thông minh." Tiêu Trì Dã khích lệ, đưa ngón tay Thẩm Trạch Xuyên lướt qua toàn bộ bản đồ, điểm ở cực tây Quyết Tây,
"Ta cho rằng bọn họ muốn đến đây đi. Quyết Tây gần biển, có hai cảng lớn, còn có ba châu lớn dự trữ lương thực. Quân lương Ly Bắc, Khuých Đô, ba quận Khải Đông quân toàn bộ từ nơi này mà ra, chỉ cần tiến vào phạm vi Quyết Tây, bọn họ thậm chí không cần đánh hạ thành trấn, cũng đã bóp lấy được yết hầu ba phương."
"Nếu không có nội ứng, đây là ý nghĩ kỳ quái." Thẩm Trạch Xuyên trầm ngâm nói.
"Trung Bác và Quyết Tây là một đường thẳng tắp, vượt qua Trung Bác chính là con đường ngắn nhất. Thẩm Vệ vì bọn họ mà mở cửa, tiếp tục tiếp dũng khí và lương thực cho bọn họ. Nếu không có đường lương thực Đông Bắc, đại ca ít nhất còn phải hoãn lại bảy ngày mới có thể xuất binh. Bảy ngày, Bát Đại Doanh nếu không bảo vệ được, kỵ binh Biên Sa sẽ đến cảng Quan Nghi."
Tiêu Trì Dã nói, "Đây mới là một trong những nguyên nhân khiến Ly Bắc phẫn nộ, dưới gót sắt không dung chứa cẩu
thả. Chúng ta có thể tha thứ cho Thẩm Vệ binh bại, nhưng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho một đao này của Thẩm Vệ."
Thẩm Trạch Xuyên bỗng nhiên quay đầu, đối diện Tiêu Trì Dã gần trong gang tấc.
"Sao thế?" Tiêu Trì Dã không định buông y ra.
"Thẩm Vệ thông đồng với địch," Thẩm Trạch Xuyên toát ra vẻ tươi cười cổ quái, "Thẩm Vệ thông đồng với địch...mười hai bộ Biên Sa muốn đánh Quyết Tây, Thẩm Vệ từ đâu có được bản đồ quân sự của Quyết Tây?"
"Bộ Binh có." Tiêu Trì Dã nói, "Có tiền có thể xui khiến được cả ma quỷ, một số tiền lớn hối lộ là có thể mua được."
"Một khi đã như vậy," Thẩm Trạch Xuyên nói, "Trừ bỏ Thẩm Vệ, người khác cũng sẽ như thế."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro