XVII
Cuộc sống gần đây với Win mà nói không khác cực hình. Vốn dĩ nó đã là cực hình nhưng bây giờ còn khủng khiếp hơn trước.
Bởi tần suất xuất hiện càng lúc càng dày đặc của Bright Vachirawit tại gian nhà phía Tây.
Và những lúc đôi bàn tay ghê tởm của hắn chạm vào cơ thể của y. Nhân danh sự nghiệp 'cứu người' cao cả.
*****
"Mày cút khỏi đây cho tao!!!"
Choang. Theo sau tiếng hét hung hãn là cái chén sứ bị ném mạnh xuống sàn nhà, nhắm ngay vị trí gã thanh niên mặc chiếc trường bào màu xanh sẫm. Chén thuốc vỡ tan tành, may mà hắn né kịp, tránh bị các mảnh sành văng trúng.
Người hầu hoảng hốt trốn xa, hoang mang quan sát tình hình.
Vú nuôi dự cảm lại sắp nổ ra một trận chiến mới, liền vội vàng bế tiểu thiếu gia, cùng đám gia nhân di dời sang căn phòng bên cạnh, được sắp xếp sẵn để hễ khi Bright và Win cự cãi thì sẽ không ảnh hưởng đến đứa bé.
Cảnh tượng này đã chẳng còn xa lạ trong mấy ngày gần đây.
Diễn ra thường xuyên mỗi khi Bright ghé đến gian nhà phía Tây. Những lúc mặt trời chạng vạng sắp khuất bóng, thì con dã thú lại bị đánh tỉnh khỏi cơn mơ.
Win ngồi trên giường, trừng mắt nhìn cái đứa đang tủm tỉm mỉm cười, nghiêm chỉnh tự mình khép kín các cánh cửa. Hoàn toàn cách ly bên ngoài và không gian riêng tư của hai người bọn họ.
Bright thong thả tiến về phía giường, nới mở hàng cúc trên vạt áo, để lộ dáng vẻ bừa bãi, có chút hạ lưu khi buông những lời mỉa mai người còn lại "Tôi giúp cha xoa ngực gần một tuần lễ, cha vẫn chưa quen? Vẫn muốn chống cự? Cũng tốt lắm! Cha cứ phản kháng, cứ tức giận đi..." giọng điệu ngân nga khi hai bàn tay xoa vào nhau, chà sát làm nóng "...tôi thích nhìn cha cố giữ gìn phẩm giá nhưng cơ thể lại thành thật ưỡn ẹo rên rỉ mỗi khi tôi chạm vào. Khiến tôi mấy lần suýt không chịu nổi mà muốn đè cha ra làm một trận. Sữa của cha có thể làm chất bôi trơn để gậy thịt chui vào tử cung...cảm giác rất tình thú, hay là sinh cho tôi thêm một đứa nữa nha"
Muốn đưa tay chạm lên người Win liền bị y hất mạnh ra "Mẹ mày thằng biến thái!" cơn phẫn nộ bốc cháy đỉnh đầu, điên tiết tát thẳng vào mặt hắn "Thằng chó chết, súc sinh! Tao phải giết mày!"
Sao miệng lưỡi con người ngang nhiên thốt ra những từ ngữ thối tha mà mặt mũi vẫn có thể tỉnh queo như thế được???
Win nhớ trước đây mình cũng cho đối phương ăn học đàng hoàng, lễ giáo khuôn phép. Chứ đâu có ném hắn vào ổ ti tiện, hạ đẳng. Để giờ cứ thở câu nào là kinh tởm câu đó. Bộ đạo đức của hắn thật sự bị chó gặm rồi sao?
"Ở đây, ông mới là người không có quyền nhắc đến hai chữ đạo đức!" bị tát đau, chọc Bright nổi giận, vung tay giáng cho Win một cú xây xẩm mặt mày, sau đó mạnh bạo nắm tóc y kéo lại gần mình, cười gằn đầy nguy hiểm "Hôm nay tôi định không trói cha lại. Nhưng xem ra cha quen bị đối xử như một con chó rồi nhỉ?"
Làm một con chó liệu có tốt hơn?!
Khi đôi tay y bị bẻ quặp về phía sau lưng, trói chặt. Một ống hình trụ dài khóa ngang miệng. Hai chân mở rộng, dây xích vẫn kiên cố kiềm giữ. Kỹ thuật trói của Bright điêu luyện khiến Win chẳng thể giãy giụa, nhúc nhích, mặc nhiên để quần áo bị kéo quá nửa, những vùng riêng tư đều lộ liễu phơi bày, nằm gọn trong tay kẻ khác, thoải mái chơi đùa, đối đãi với cơ thể y không khác lũ đĩ thỏa thấp hèn. Mồ hôi lấm tấm trên làn da trắng nhợt, đầu Win ngả lên bờ vai gã trai ngồi phía sau, nhắm mắt hàng lông mày cau chặt, cần cổ ngước cao như con thiên nga giãy chết, từng thanh âm yếu ớt bị nhốt lại trong miệng.
Gã thanh niên ngồi phía sau, miết môi mình dọc hõm cổ, bờ vai trần của y. Chụt. Nhẹ nhàng thương tiếc như thể đang dỗ dành tình nhân. Nhưng hai bàn tay lại mạnh bạo nhào nặn hai bầu ngực căng đầy, trắng như cánh hoa lê, ép dòng sữa chảy từ trong đầu vú bắn ra ngoài, chất lỏng ròng ròng nhiễu dọc mu bàn tay của hắn. Mùi hương sữa nồng nàn kích thích hạ thân gã thanh niên cương lên, gò má nóng bừng như uống rượu, vừa xoa bóp khối thịt tròn trịa vừa buông lời khiêu khích ướt át dâm dục. Thanh âm trầm khàn quyến rũ, rót vào tai người nghe muốn ngượng ngùng, da mặt ửng hồng, lóng lánh mồ hôi.
Toàn thân người đàn ông trung niên đều là nước, đôi chân gầy khó khăn cựa quậy, còng chân lạnh lẽo, thân dưới lại rất ướt, đóa hoa dâm mị ôm quanh gậy thịt thì e thẹn hít thở, tận sâu bên trong miệng huyệt từng luồng dịch trong suốt nhớp nháp chảy ra, hòa vào dòng sữa rơi từ khe ngực xuống bụng, len vào đám cỏ đen rậm giữa hai chân. Hỗn hợp chất lỏng cùng mồ hôi quyện dưới cánh mông. Khiến Win vừa chật vật vừa xấu hổ. Nhưng giờ y như con cá chết mặc người ta lóc vảy, chặt mang. Nghẹn ngào hít thở, tiếng hét thống hận vô hình âm ĩ bên tai.
Tức giận là thế nhưng thân thể lại chẳng giữ được tôn nghiêm, bất tuân lý trí, nhiệt tình run rẩy trong vòng tay một thằng nít ranh khốn nạn. Cơn rùng mình cứ chạy dọc sống lưng, Win phải cố cắn chặt răng lên thanh chắn, hai bắp đùi co cụm, ép mình tỉnh táo, giữ linh hồn không tan vỡ theo dục vọng vẫy gọi.
Nhìn Win yếu ớt chống đỡ, Bright khẽ cười lạnh.
Thất thân từ thuở thiếu niên chưa vỡ giọng, chinh chiến bao nhiêu trận trên giường, kỹ thuật ân ái Bright nằm lòng, biết chạm đến đâu, dùng lực thế nào để bạn tình sảng khoái mất hồn. Mà sức trai trẻ sung mãn, ham muốn xác thịt cháy bỏng tỏa ra như xuân dược, mỗi lần bàn tay hắn trượt trên cơ thể Win, vừa mạnh bạo vừa thắm thiết, ném y trong cơn dày vò đau đớn nhưng cũng khoái cảm lạ thường.
"Ưm..." cổ họng giật cục một âm đứt quãng mê hoặc, ngón tay hắn se se đầu ngực sậm màu, lực chà sát dồn dập ép sữa ứ bên trong bầu ngực mạnh mẽ phun bắn lần nữa.
Cảnh tượng vô cùng kích thích.
Win hổn hển hít thở, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hai chân thon dài rã rời cựa quậy.
"Sướng lắm đúng không?" tiếng thì thầm thật khẽ lại trầm, muốn gõ rung trái tim người nghe. Đôi mắt Win hằn lên tia máu, ân ẩn màn nước, căm giận liếc hắn. Như đang phóng vào mặt Bright hàng trăm ngàn mũi dao sắc nhọn. Khóe môi nhếch lên nụ cười nửa miệng đểu cáng, vẻ quật cường của đối phương càng khiến con dã thú bên trong hắn ngứa ngáy, muốn lao ra ngoài dày vò Win cho thỏa.
Lâu rồi, họ chưa chính thức làm tình với nhau. Mỗi lần giúp y ép sữa, thứ nằm dưới đũng quần đều vô cùng căng thẳng. Nếu không gõ cửa phòng các cô vợ thì hắn lại phải tự ngâm mình trong dòng nước lạnh, mới mong xua tan cơn bứt rứt cồn cào. Nhưng tận sâu thâm tâm vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn.
Chưa đủ!
Hắn muốn ăn tươi nuốt sống con mồi hư đốn luôn chạy trốn khỏi nanh vuốt của mình, hại hắn lao tâm khổ tứ đuổi theo. Nhìn đôi mắt ngấn nước nhưng ngâm đầy thù hận ấy khiến Bright cảm thấy buồn cười cho tình cảnh của bọn họ.
Vẫn muốn chống đối? Vẫn chưa chấp nhận sự thật y đã sinh ra giọt máu của hắn? Hay là vẫn còn tơ tưởng đến ai?
À, hắn rất giống người kia...
...mà dòng máu chảy trong cơ thể hắn cũng là của Lâm Kim Hàng.
Chết tiệt!
Win giãy giụa kịch liệt khi Bright bất giác ôm ghì lấy toàn bộ cơ thể y, siết chặt trong vòng tay cứng rắn. Bắp đùi đang co cụm bị hai chân hắn chế trụ, ép mở rộng, phơi bày bộ phận riêng tư kỳ quái. Một tay mơn trớn vò bóp một bên bầu ngực, một tay nắm cằm y, ép Win phải nhìn vào chiếc gương được đặt ở phía đối diện cách giường không quá xa.
Đủ để y nhìn thấy chính mình đang phản chiếu trong gương.
Lõa thể.
Dơ bẩn.
Thấp hèn. Không khác món đồ chơi tình dục trong tay kẻ khác.
Hoảng hốt muốn quay đi nhưng lực tay Bright rất mạnh, chế trụ đầu y chẳng thể trốn tránh.
"Đừng nhắm mắt! Tôi đã chuẩn bị nó vì cha..." áp mũi lên hõm cổ y mà ra lệnh, đôi mắt nâu hướng về phía tấm gương, tự hào mỉm cười "Cha nhìn cho rõ. Có phải là chúng ta không? Là Win Metawin và Bright Vachirawit, là Vachirawit đang ôm Metawin, giúp Metawin vắt sữa, còn khiến nụ hồng thổn thức chảy nước lênh láng. Là tôi làm cha mang thai, đứa con trai cha sinh ra là con của tôi. Là của Vachirawit này! Chứ không phải là với người tình trong mộng đã chết! Cho dù tôi giống ông ấy thế nào đi nữa, cha cũng đừng hòng nhầm lẫn Vachirawit với Lâm Kim Hàng. Ông ta đã bỏ cha từ lâu lắm rồi, chỉ còn tôi...chỉ còn tôi tồn tại cùng với cha thôi" thanh âm ngân nga dịu dàng càng khiến câu từ trong lời nói thêm đáng sợ, dơ bẩn. Từng từ từng từ như mũi dao đâm vào trái tim người còn lại.
Mạnh mẽ lôi y về với hiện thực tàn khốc. Dòng cảm xúc cuồng loạn chảy như thác lũ khắp huyết mạch. Bức Win thất thần kinh sợ, muốn trốn chạy nhưng thân xác bị kẻ khác khống chế, ngay cả đôi mắt cũng chẳng theo lệnh mình. Hai tay Bright giữ chặt đầu Win, buộc y phải nhìn cho thật rõ khung cảnh phản chiếu trong gương. Hắn hả hê chiêm ngưỡng nhãn thần ngoan cường ngày nào đang dần tan rã, từng giọt lệ nóng rơi khỏi khóe mắt, thấm đẫm tóc mai.
Bức tranh thật đẹp, lan tràn một cảm xúc sung sướng, thỏa mãn.
Hắn đang mượn cơn phẫn nộ, nhân danh thù hận để được thoải mái chà đạp cơ thể đối phương, hiện thực hóa tất cả ý tưởng xấu xa nảy nở trong tâm trí. Biến Win thành món đồ chơi hình người, thỏa mãn cái thú tính mà hắn luôn che giấu sau lớp vỏ bọc nhã nhặn, gia giáo.
Điều mà Bright không thể làm với những bông hoa xinh đẹp khác!
Họ quá yếu đuối...cũng chưa từng khiến hắn phải khốn khổ giống Win.
Ác quỷ này vốn do một tay Win tạo ra rồi nuôi lớn, thế thì những gì hắn gây ra cho y cũng đâu hề quá đáng.
Đúng không?
Bị dục vọng tàn ác khống chế khiến từ ngữ, hành động của hắn càng lúc càng quá đáng, càn rỡ. Chẳng màng đến làn da Win đang dần tái nhợt, ánh mắt u ám yếu ớt, tên thanh niên cậy mạnh áp thân thể y xuống giường. Vùi đầu hôn cắn khắp mặt mũi, cần cổ đến khuôn ngực tròn đầy, phả luồng hơi nóng hầm hập như dã thú săn mồi đánh dấu cấm địa. Đôi tay của Win bị trói sau lưng khiến thân trên cong lên, tiếp sức cho Bright lộng hành dễ dàng.
Hắn thì sung sướng thoải mái nhưng kẻ bị hãm hiếp không dễ chịu được như vậy.
Hàng mi mỏng chớp chớp, ánh sáng trong đôi mắt càng lúc càng nhòe nhoẹt hệt như ảo ảnh. Những cánh bướm phát sáng đang bay lượn...một cái gì đó dồn ép nơi lồng ngực, chực chờ tuôn ra.
Vai Win co giật, yết hầu lên xuống liên tục, phát ra những thanh âm đứt quãng nho nhỏ. Lúc này kẻ say tình dục mới bừng tỉnh, sững sờ khi nhìn thấy từ khóe môi bị trói của y đang âm ỉ trào ra dòng máu, lăn dài xuống sườn mặt.
Tiêu cự rã rời như linh hồn kẻ đó chuẩn bị lìa khỏi thể xác.
Nửa đêm, gian nhà phía Tây thắp đèn sáng trưng. Bóng gia nhân ra vào nhộn nhịp, chia nhau làm việc theo sự sai bảo của quản gia.
Vị bác sĩ đăm chiêu ngồi bên chiếc giường đặt cạnh cửa sổ. Cẩn thận chẩn bệnh người đang hôn mê sâu. Hai hàng lông mày lia chia vài sợi bạc căng thẳng cau chặt. Cố gắng giữ bản thân tỉnh táo, hoàn thành tốt công việc của một bác sĩ, ngay cả khi bị gọi dậy lúc đêm khuya say giấc.
Bởi đây không phải là lần đầu tiên ông gặp tình huống này.
Thân thể Win hư nặng lắm rồi, lần nào bác sĩ đến nơi y luôn ở tình trạng nguy kịch, chỉ còn nửa cái mạng. Hơi thở mong manh muốn tàn. Cố gắng mãi mới kéo được hồn đối phương từ Quỷ môn quan trở về, vậy mà cứ ít ngày thì đâu lại vào đó. Bác sĩ dù sợ uy quyền của chủ nhân hiện tại của Thắng Liên Hội, cũng không nhịn nổi bất mãn, ngao ngán nói thẳng.
"Cứ tiếp tục thế này, tôi e cho dù ngài gọi Hoa Đà tái thế cũng không cứu nổi"
Đôi mắt nâu khẽ động, biểu cảm có chút miên man.
Tệ đến thế sao?
Tuy hắn ra tay hơi nặng với Win nhưng cứ tưởng thân thể y cao lớn, luyện tập võ nghệ từ nhỏ thì sẽ mạnh mẽ hơn người bình thường.
Chẳng ngờ lại yếu ớt như vậy. Vì vài lời trêu chọc giản đơn, mất khống chế khiến nội thương tái phát, nguyên khí chưa kịp hồi phục lần nữa tổn hao nghiêm trọng. Bao nhiêu công sức cứu chữa, hệt như nhúm muối bỏ biển.
Nếu không vì y đức và nể sợ tiền tài của Bright thì vị bác sĩ thầm nghĩ để Win ra đi thanh thản có khi chính là làm việc tốt. Chứ vừa kịp cứu về, tên thanh niên không biết nặng nhẹ kia lại hành hạ, đày đọa thể xác đối phương nát vụn. Chính ông hiểu rõ mối quan hệ tình thù phức tạp của hai người cũng không dám nhìn thẳng vào hiện trạng của Win.
Từng là một ông chủ uy quyền cao ngạo, thống lĩnh một vùng vậy mà giờ đây lại lãnh kết cục thê thảm.
Bị giam cầm đã đành. Còn bị vũ nhục chẳng ra hình người.
Cũng may lần này Win không ngất đi quá lâu. Nhờ tài năng của bác sĩ mà y nhanh chóng tỉnh dậy. Hiển nhiên Win không hề cảm kích, nằm nghiêng đầu nhìn bức tường trắng phát sáng dưới ánh trăng và những chiếc đèn lồng treo cao.
Không thể hiểu được tâm trí y lúc đó đang nghĩ gì, sâu trong đôi mắt gần như trống rỗng, vô hồn.
Bright ngồi phía bên kia gian phòng, cách một bức màn sáo, thổi nhẹ tách trà nóng. Phức tạp quan sát người nằm trên giường.
Hạ nhân thông báo Win đang thiếp đi, hắn cũng chẳng còn lòng dạ nào ở lại. Tối nay thật là mất hứng!
Vú nuôi đang lo lắng tình hình phòng bên cạnh thì giật mình khi thấy Bright cùng gia nhân bước vào. Hắn gật nhẹ đầu với bà ấy, khẽ nở nụ cười lịch thiệp.
"Thằng bé ngủ chưa?"
"Dạ, thiếu gia ngủ rất ngoan"
Tiến đến bên chiếc nôi, hài lòng nhìn tiểu bánh bao đang say giấc nồng. Gã đàn ông cúi người, nhẹ nhàng bế con trai trên tay. Nhờ sữa mát, vú nuôi chăm khéo, đứa trẻ sinh thiếu tháng còi cọc đã phổng phao lên nhiều lắm. Mũm mĩm, trắng trẻo, thơm thơm mùi hương ngòn ngọt. Có lẽ cảm nhận được hơi ấm của phụ thân, đứa nhỏ khẽ ngọ nguậy mấy ngón tay, miệng phát ra vài âm vô nghĩa nhưng vô cùng đáng yêu.
Có người đàn ông nào nhìn thấy con thơ mà không cảm thấy ấm áp không?
Áp gò má mình vào gò má con trai, cảm nhận làn da non mềm của đứa trẻ, Bright khẽ thở dài.
"Y lại bệnh rồi! Cũng đều tại y không tốt. Ta cũng không tốt. Tất cả đều tệ! Chẳng ai hơn ai. Con sau này phải sống tốt hơn bọn ta, có biết chưa, Han?"
.
.
.
.
Nữ hầu đang đứng gà gật bên cạnh giường thì bỗng nghe một thanh âm lạnh lùng hệt như ra lệnh vang lên. Hoảng hồn tỉnh giấc, thì ra Win đã tỉnh. Bên ngoài trời vẫn còn sáng.
Mái tóc đen dài che phủ nửa gương mặt thon gầy, đôi mắt y ánh lên tia chết chóc khiến nữ hầu sợ xanh mặt. Bộ dạng này đâu có giống vừa mới trải qua thập tử nhất sinh.
"Nước! Tao khát!"
Vội vàng làm theo lệnh nhưng Win vừa cầm ly nước liền ném nó xuống sàn.
"Phục vụ tao cho đàng hoàng! Tao không ăn uống đồ cũ!"
Cho dù bị giam cầm vẫn chẳng thể trấn áp được tính cách hống hách, ngạo mạn của y. Hầu gái bất mãn lắm nhưng chỉ biết cúi đầu tuân lệnh, lầm lũi ra ngoài nấu nước nóng để pha trà. Không hề biết ánh mắt Win đang âm thầm dõi theo mình. Thâm sâu và đầy ác ý.
"Mày. Cùng con chó cái núp phía sau cứ đợi đó!" bàn tay chạm lên bụng. Nơi vết rạch đang dần lành lại.
Nhưng ký ức kinh hoàng vẫn tồn tại sống động trong tâm trí y.
Thân thể suy nhược sau một hồi làm loạn liền khuỵu vai xuống. Mỗi lần sống lại, sức lực như bị rút bớt một phần. Chẳng biết đến lúc nào ngọn đèn dầu sẽ hoàn toàn tắt lịm.
Đảm bảo bản thân đủ thời gian ở một mình, liền đưa tay lấy viên thuốc giấu dưới nệm. Viên thuốc chỉ còn lại một nửa, lần nữa bị chia nhỏ. Win không chần chừ mà bỏ thuốc vào miệng.
"Là thuốc độc?"
"Đúng vậy! Nhưng đây chẳng phải là liều thuốc giải thoát tốt nhất cho cha vào lúc này sao? Hay là cha vẫn còn muốn sống để tận hưởng cái nghiệp mình đã tạo ra?"
"Vậy...tao nên cảm ơn con gái ngoan rồi!"
"Không cần. Xem như tôi trả ơn nghĩa ông đã nuôi chị em tôi!"
Nói hay lắm! Chứ không phải sợ Win còn sống, lại thêm một kẻ thu hút sự quan tâm của Bright Vachirawit?!
Nếu ngày đó biết mình nuôi ong tay áo, đã lỡ giết nhầm một người, Win xử luôn Nin thì hay biết mấy.
Thuốc đắng tan trong miệng. Muốn héo cả miệng lưỡi, tâm can. Một kẻ cứng cỏi như Win cũng phải ôm bụng cau mày. Một chút thôi đã khiến trái tim đau phát run, ho khan ra vài tia máu đỏ. Rất đắng! Nhưng Win sẽ mãi mãi không quên vị đắng ấy.
Tìm sự sống từ trong cái chết...
....chính người đưa viên thuốc ấy có lẽ cũng không bao giờ ngờ đến trên đời tồn tại một kẻ có thể tự nhẫn tâm với chính mình như thế.
===============
Như ai có theo dõi tui trên Facebook thì biết chuyện gì xảy ra với tui rồi đó. Một nội dung mà phải viết lại hai lần, siêu mất hứng. Nên rút bớt chữ. Do cũng chả nhớ gì để viết 😀 nhưng thôi ngắn đọc đỡ ngán...chứ lúc viết lại tui oải thiệt nha ~ muốn đá đổ dẹp nghỉ cho rồi.
Càng viết càng flop, bộ nào cũng flop, chắc viết riết còn mình tui đọc quá.
Chúc cả nhà cá tháng tư vui vẻ ~ hôm nay ước gì OTP lừa mình bằng một đường ke cháy ngất trời luôn nhỉ ~
Tác giả: Isa
01.04.2024
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro