Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 27 : Nụ cười nửa vầng trăng


Sáng hôm sau...

Thấy hắn vào lớp, bọn Nhã "ổi" mặt thằng nào thằng nấy hớn hở như thấy Bác Hồ về làng. Hắn vứt cái balo xuống ngăn bàn rồi ngơ ngác nhìn điệu cười "âm hiểm" của chúng nó trong khi "chả-hiểu-cái-khỉ-mẹ-gì-đang-xảy-ra". "Con vượn người" cười hềnh hệch vỗ lưng hắn đánh đét cái hỏi to :

- Hàng họ thế nào cậu??

- Hàng gì?? - Hắn thắc mắc.

- Nghe đâu cậu đi cắt bao quy đầu, hạn chế bắt "sóc" bỏ "lọ" thôi cậu!! Còn trẻ đừng gấp..!!

Chiến Biên, Trung "xịt" thở khói thuốc phì phì ra chiều đồng ý, Chiến "ngu" và Quyết Chiến đánh bài quỳ cũng gật gù theo nhịp điệu mấy bài remix Du Thiên phát qua con điện thoại tàu của Trung "xịt"...

- Thằng nào bảo tớ thế??

- Thì đơn xin nghỉ cậu viết thế mà!! - Nhã khoái trá.

- Đệch..!! Thằng Hiệp đâu??

Hắn làu bàu lấy ít đặc sản "thịt trâu cay" mang ra chia cho lũ bạn. Nhã "ổi" đánh hơi được mồi ngon vỗ đánh đét vào đùi rồi đứng bật dậy, chạy ra chỗ hắn gật gù khen ngợi :

- Khá lắm!!

Nhã cắn miếng thịt trâu cay xè, nước bọt tứa ra, nói tiếp :

- Nó chưa tới!!

Hắn nằm gục ra bàn chả quan tâm nữa đánh một giấc...

...

Hắn tỉnh lại khi nghe nhạc điện thoại eo éo đổ chuông, khuôn mặt thô bỉ của Chính "ngố" hiện ra trên màn hình người gọi, hắn ấn nút nghe...

Đầu dây bên kia vang lại tiếng khóc thút thít tưởng như tắc nghẹn, Chính "ngố" thều thào :

- Tao sắp chết rồi Phẻng ạ...

Hắn sốt sắng hỏi lại :

- Làm sao???

- Tao bị ung thư..!! - Chính "ngố" trả lời, cái giọng nó buồn buồn...

Hắn giật mình, lặng người một lúc, nói như hét vào điện thoại :

- Ung thư gì?? Bị bao giờ???

- Ung thư vú..!

- Cái đ.m mày.!! - Hắn hét lên rồi cúp máy, vẫn còn nghe thấy tiếng Chính "ngố" cười hí hí như một con ngựa ở đầu dây bên kia...

Hắn nhìn qua lớp thấy học sinh đến khá đông, chắc gần vào lớp. Tiếng Nhã "ổi" cười khoái trá làm hắn giật mình quay sang... Hiệp "gà" chả biết đi học từ bao giờ đang 2 tay kẹp nách Chiến "ngu", Nhã cười thô bỉ thò tay vào lấy cái điện thoại của Chiến bấm bấm. Thấy lạ hắn chạy ra xem...

Nhã gật gù đưa cái điện thoại cho hắn rồi điềm tĩnh nói :

- Da nuột như bao ni lông, đôi mắt đen như hai hạt nhãn héo sù sì, gò mũi cao nhưng không phải mũi lõ, khuôn mặt nhỏ nhắn hình trái xoan khiến lòng ta thêm phần ghen tị... Ghen tị là tại sao cái "mẹt" mình nó cũng trái xoan mà sao không được như thế...

Màu da trắng rã như xác chết hồi sinh...

Mái tóc nhìn xơ xác như mấy cọng rễ tre già chưa chết...

Hắn nhìn vào điện thoại thì thấy 1 con bé khá xinh, thắc mắc ngẩng lên hỏi :

- Người yêu Chiến à?? Nhìn được phết mà??

Hiệp "gà" thả Chiến "ngu" ra cười há há :

- Ừ, bên khối 8, có người yêu mà im ỉm!!

Chiến "ngu" giật lại cái điện thoại quắc mắt : "Kệ tao"... Rồi làu bàu như cụ già tiếp tục... "Quỳ" đánh bài với chiến hữu Quyết "Chiến" đang đợi... -_-

Hắn ngán ngẩm lắc đầu. Hiệp "gà" nhìn hắn thắc mắc :

- Mặt mày sao đấy??

Hắn cười trừ sờ lên chỗ xước trên khóe mắt vì bị Tiến "bệnh hoạn" tát hôm qua... Nhớ đến Tiến làm hắn cười phá lên nghĩ đến "bộ sưu tập" của anh ta... Từ đỏ mạnh mẽ, hồng lãng mạn, trắng tinh khiết, đen huyền bí đến tím mộng mơ.... Hình như anh ta không thiếu cái nào... -_- . Hắn kể lại chuyện hôm qua. Hiệp trầm ngâm kêu hắn đi vệ sinh cùng, nói :

- Có gì cứ gọi tao !!

Hắn gật gật đầu, chơi với Hiệp "gà" từ nhỏ, hắn thường sang nhà nó chơi nên cũng biết... Bố Hiệp hành nghề cho vay nặng lãi nên cũng nuôi 1 đám đâm thuê chém mướn thuộc dạng "giang hồ"... Nhà nó kiếm súng hextech đầy trời giấu tất gậm giường... -_-

Hắn từ chối định quay lại chỗ ngồi, thì Tuyết Băng đang đứng cách hắn vài bước chân... Tay cầm cái điện thoại, vừa gọi điện vừa bực tức gắt vào đó mấy câu hắn nghe rõ mồn một :

- Em tự biết, anh cứ sống như thế đi...

Hắn nghĩ thầm "chắc là cãi nhau với người yêu", rồi cười khẩy, rón rén, khom người thoát khỏi khu vực đó như thằng ăn trộm... Chỉ sợ cô nàng kia nhìn thấy hắn... Rồi nhân tiện trút bực tức sang...

Nhưng đã quá muộn, Tiểu Băng đang nhìn thẳng vào hắn trừng trừng...

Ôi mẹ ơi, nếu như bình thường thì chắc hắn đã chắp tay cúi đầu, xin lỗi lấy xin lỗi để (mặc dù hắn chẳng có lỗi gì) cái cô nàng khó tính kia rồi...

Chắc do men rượu từ hôm qua vẫn còn làm hắn bạo rạn hơn, không còn thấy run nữa.. Hắn đi thẳng vào chỗ Tiểu Băng đang đứng, lục túi quần đưa... "Bao thăng long" rồi giật mình cười trừ...

Lấy thanh mentos ra đưa bằng hai tay... Mồm ấp úng :

- Cho cậu này...!!!

Tiểu Băng hơi bất ngờ, mặt lạnh tanh nhưng cũng đưa tay ra cầm...

Hắn cười khổ :

- Coi như xin lỗi chuyện hôm nọ nhé!!

Cô nàng nhìn thẳng vào khuôn mặt đang nhăn nhó khổ sở của hắn bĩu môi :

- Không sao!!

Hắn liến thoắng định ra ngoài hút điếu thuốc :

- Cảm ơn cậu nhé, tớ đi đây, bọn trong kia ồn quá...!! - Rồi chỉ chỉ tay về phía tụi Nhã "ổi"...

Tuyết Băng nhìn hắn cười tươi rói thắc mắc :

- Cảm ơn gì???

Hắn ngẩn ngơ nhìn thấy cô ấy cười...

Cô bé da trắng ngần, má bầu bĩnh, môi đỏ chín mọng...

Đẹp thật, nụ cười cô ấy như một nửa vầng trăng ý...

Hắn nghĩ miên man trong vòng vài giây, chợt nhớ ra là đang nhìn chằm chằm vào mặt người ta (hắn chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mặt con gái), hắn giật mình quay đầu đi như chạy ra cửa lớp...

....

Ngồi trên cái bờ tường sát nhà vệ sinh, hắn cứ úp 2 tay vào mặt và cười... Nghĩ lại cái lúc Tiểu Băng cười với hắn...

Hắn lẩm bẩm..:

- Cô ấy cười hở lợi... Xinh thế...

Mỗi Hiệp "gà" nhìn thấy hắn đang trong tình trạng như thế. Ngán ngẩm lắc đầu nghĩ hắn đang trong trạng thái 15 giây điên trong ngày...

Hắn chẳng quan tâm, hắn đang nghĩ đến cô gái đó, cái cô gái môi đỏ choét, cười hở lợi..!!

Rồi chợt nhớ ra chưa trả lời câu hỏi : - Cảm ơn gì ? - Của Tiểu Băng...

Hắn cười mỉm nghĩ thầm...

Chẳng lẽ lại nói là :

- Cảm ơn vì đã cho tớ thấy nụ cười đó..!!

Với cô ấy..!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: