Chương 2
Đối với yêu ma quỷ quái, thái độ của con người không lấy gì làm thân thiện, thậm chí là thù. Điều này quả là oan uổng đối với những tiểu yêu như ta, lo thân mình còn không xong lấy sức lực đâu mà hại người chứ? Đây rõ ràng là định kiến, quả là vô lí quá. Ta cứ nghĩ cậu bé cũng như bao người khác, sẽ khóc thét lên rồi tìm mọi cách trục xuất cái thứ khác thường là ta ra khỏi chùa. Ai ngờ, sau phút giây sững sờ ban đầu, nó lấy lại bình tình hỏi:
- Vậy ngươi hẳn là yêu ma rồi, đúng không ?
Ta không phủ nhận, im lặng nhìn vào đôi mắt trong veo của nó hòng tìm ra một tia sợ hãi, nhưng không có. Từ hôm đó, ta và nó trở thành bạn. Được biết đêm đó nó khóc vì bệnh tình sự cụ chợt trở nặng, nó sợ sư phụ bỏ nó mà đi, nếu vậy, ở nơi hẻo lánh hoang vụ này, nó chỉ còn một mình.
Sư cụ viên tịch 2 tháng sau đêm hôm đó. Đây là một ông lão tốt bụng, ta thực lòng cầu chúc ông được an bình chốn cực lạc. Giai Không khóc rất nhiều, cả một quãng thời gian sau đó đều ngẩn ngơ trước cửa chùa đợi một bóng hình quen thuộc xuất hiện cuối con đường mòn như ngày xưa nó đợi sư phụ đi chữa bệnh cho dân làng trở về. Đêm đến, nó không ngủ được, thường ra cầu ao ngồi, vừa xắn quần, khỏa đôi chân bé xíu xuống nước vừa câu được câu không nói chuyện với ta.
Sợ nó bị bệnh, ta bèn cởi chiếc áo cánh trên người che sương đêm cho nó. Một thứ tình cảm gọi là nương tựa lẫn nhau chậm rãi lớn dần giữa đôi bên. Cậu bé quả là một người bạn không tồi.
Sau cả trăm năm mưa thuận gió hòa, kiếp nạn hạn hán ập xuống thế gian đầy thình lình chẳng hề báo trước. Ta vùi mình trong lớp bùn bất lực chứng kiến ánh nắng thiêu đốt đang khiến chúng bốc hơi nhanh chóng và trở nên cứng lại . Ta đã tồn tại cả trăm năm, qua được kiếp này sẽ thọ cũng trời đất, nếu không thì đành cam chịu trở về với cát bụi hư vô. Lần này ta chết chắc rồi.
Vừa chuẩn bị sẵn tinh thần hồn bay phách tán đầy oanh liệt thì một làn nước mát lạnh ào đến. Ta mở bừng mắt ra, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẫm mồ hôi của người bạn trẻ. Thời gian trôi nhanh thật, từ một đứa nhỏ khi buồn chỉ biết khóc, thoáng cái đã mang hình hài của một chàng trai.
Chàng trai với cái đầu bóng loáng ấy ngày nào cũng lầm lũi xuống núi rồi gánh nước ngước lên ngàn hòng cứu sống một đóa sen yêu. Ta sống sót nhưng bản tính vô tình của loài yêu ma dường như đã thay đổi. Ta nghĩ, suốt đời ở bên cạnh chàng nghe kinh kệ cũng là điều hạnh phúc. Trăng hết tròn lại khuyết, dị tượng ngày càng rõ ràng. Ta nhìn nền trời đỏ như máu rồi thở dài, thiên hạ lại sắp đổi chủ rồi.
Giai Không lần tràng hạt, ánh mắt xa xăm dõi lên trời, miệng lẩm bẩm 'A di đà phật'
Nỗi khổ chúng sinh, Phật đâu có cứu xuể.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro