Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 47

Bạch Dương cúi người xuống, định bế Ren ra xe thì Thiên Yết đã làm trước rồi.

- Không cần phiền Hàn thiếu!

Cô dang hai tay ý bảo Thiên Yết chuyển Ren sang cho mình tự bế con được. Thiên Yết nhíu mày lườm cô:

- Nhìn lại hình hài của em đi!

Bạch Dương nuốt khan lườm cậu, nhưng mắt vẫn lén nhìn lại bản thân mình. Phải rồi, dạo này cô lại gầy đi nữa rồi mà, cứ kiểu này riết rồi thành bộ xương di động mất. Lại còn để xe ngoài cổng nữa chứ. Lối đi từ nhà ra ngoài cũng mất cả đọan đường, Bạch Dương mà bế Ren ra đến xe chắc cũng chết mệt mất thôi.

___________


Thiên Yết cúi đầu nhẹ nhàng đặt Ren nằm ra ghế sau, cậu mở cởi chiếc áo blaze đang mặc ngoài ra đắp lên chân cho đứa bé.

Cử chỉ này khiến Bạch Dương sững sờ, đôi mắt chợt buồn cho đến khi Thiên Yết chui đầu ra khỏi xe ngước mắt nhìn cô thì Bạch Dương mới bừng tỉnh thoát khỏi sự xúc động nhất thời.

- Tôi về đây!

Cô bôi rối vội nói để lấn áp thái độ đó rồi nhanh chóng mở cửa xe bước vào.

Thiên Yết khom người nhìn qua cửa kính, nhẹ cười nói:

- Ngủ ngon nhé!

Bạch Dương phóng đi thật nhanh hai má vẫn còn đỏ bừng vì ngữ chỉ vừa rồi của Thiên Yết. Thật dịu dàng. Cô cảm giác được sự ấm áp trong câu nói đó nhưng.. Bạch Dương lắc mạnh đầu xua tan cái cảm giác đó ra khỏi đầu. Không biết nó chỉ tốt lành trong bao lâu nữa, phải tránh xa người nguy hiểm đấy mới được, tốt nhất là thế.

____________


- Hàn thiếu, mời anh theo chúng tôi về đồn để điều tra về cái chết của cô Mĩ Chi!

Thiên Yết cau mày nhìn mấy tên cảnh sát đang giơ thẻ lên đòi đưa mình đi, giọng cậu đầy vẻ quyền lực nói:

- Lý do tôi phải đi là gì?

- Vì người cuối cùng cô ấy gặp trước lúc chết là cậu. Chúng tôi cần người hợp tác điều tra vụ mưu sát này!

Thiên Yết hơi cười, nhún vai:

- Được rồi, đi thì đi!

Cả công ty nhốn nhau khi nhìn thấy tổng tài của mình bị cảnh sát áp tải đi, một số người còn đau lòng nói:

- Hàn thiếu làm sao có thể gây ra chuyện động trời như vậy chứ!

- Mau chóng trả lại tổng tài cho chúng tôi đi!

Đi giữa đám cảnh sát mà khí chất Thiên Yết không hề giảm đi chút nào, phong thái ung dung, nét mặt điềm tĩnh vẫn giữ được. Hình tượng không những không bị giảm sút mà còn tăng lên gấp bội nữa chứ. Họ tin rằng chắc chắn tổng tài ưu tuấn của mình không bao giờ làm chuyện kinh khủng như vậy được.

- Gọi luật sư Mạnh đến ngay!

- Vâng! - Quách giám nhìn Thiên Yết lên xe, tay bấm máy gọi cho luật sư riêng của Thiên Yết.

- Lụât sư Mạnh à!

- …

- Hàn thiếu xảy ra chuyện rồi, ông mau đến sở cảnh sát XX.

- …

Bên ngoài công ty một đống đám phóng viên đã săn tin được đến vây chặt chỗ đó, chụp ảnh lia lịa hình ảnh Thiên Yết bị áp ra ngoài, ánh đèn flash khiến cậu khó chịu đưa tay che mặt khiến họ càng có lý do viết và cho rằng Thiên Yết xấu hổ vì hành động man rợ của mình bị bại lộ nên không muốn mọi người chụp được cảnh tượng bị áp giải này.

- Xin hỏi cái chết của cô Mĩ Chi có liên quan đến Hàn thiếu phải không?

- …

- Hàn thiếu, cậu có gì muốn nói về chuyện này không?

- …

- Cậu im lặng như vậy có phải là không phủ định chuyện kia là có liên quan đến mình phải không?

Đám cảnh sát cố hết sức gạt đám phóng viên ra cho Thiên Yết vào xe. Thiên Yết thở hắt ra ngả lưng ra sau "Đúng là chó săn có khác".

Đến khi vào xe rồi chúng vẫn còn cố chụp cậu qua tấm cửa kính nữa chứ, thật bất lực!

Quách giám tắt máy rồi nhanh chóng chen ra ngoài xe đến sở cảnh sát đó chờ bên ngoài.

____________


Ông Đình sốc nặng khi trên màn hình tivi con mình xuất hiện trước trụ sở cảnh sát được quay trực tiếp, cùng đám phóng viên vây quanh đó.

"Cái chết của cô Mĩ Chi liệu có liên quan đến vị tổng tài ưu tuấn trẻ tuổi Hàn thiếu không? Cơ quan chức năng sở cảnh sát thành phố đang điều tra làm sáng tỏ.."

Mắt ông mở lớn nhìn lại cảnh Thiên Yết bị áp giải lên xe cảnh sát với lũ ruồi nhặng bâu quanh chụp ảnh lia lịa. Ông cau mày khó chịu. Làm gì có chuyện nó hại chết người cơ chứ. Con ông chẳng nhẽ tính nó lại không biết. Đúng là hoang đường mà.

- Quản lý Bắc!

- Vâng! - Ông Bắc khom người kính cẩn.

- Chuẩn bị xe cho tôi đến sở cảnh sát XX!

- Vâng thưa chủ tịch!

Nấp ẩn nhiều năm giờ cũng đến lúc lấy lại phong độ rồi. Ông Đình không thể để đám báo chí đưa tin nhăng sằng đứa con trai của mình đi giết cô gái nào đó được.

____________


Cự Giải ngồi trên ghế tổng, chăm chú nhìn chiếc lắc tay sáng bóng lấp lánh với những viên kim cương đính trên đó, ánh nắng bên ngoài chói rọi khắp cơ thể cậu, ánh mắt đăm đắm cùng gương mặt hoàn hảo đó đã tạo nên một cảnh sắc tuyệt đẹp.

Đến khi đôi vai cậu khẽ cử động, Song Ngư mới giật mình lúng túng, bước nhanh vào trong đặt xấp hồ sơ lên bàn nói che đi cảm giác bối rối:

- Huỳnh tổng xem đi, rồi kí cho tôi.

Cự Giải cười nhẹ gật đầu.

- Được rồi, cô ra ngoài đi!

- À này!

Vừa đi được vài bước, Cự Giải đã gọi lại.

- Có chuyện gì à? - Song Ngư quay người hỏi.

- Trưa rồi, cô muốn ăn gì không?

Theo phản xạ, cô nhìn cậu gật gật đầu. Cự Giải nở nụ cười vạn người mê.

- Được rồi, đi thôi!

____________


Nhà hàng cậu định đến lại đi qua sở cảnh sát, nhìn thấy cảnh náo loạn bên ngoài sở, cậu cho xe đi chầm chậm lại, hạ kính xuống tò mò nhìn vào bên đó.

Mẳt cậu mở lớn ngạc nhiên khi nhìn thấy ông Đình bước xuống xe.

Ông lấy hai tay cài lại khuy áo vest, mắt nhìn lên dòng chữ to biến trụ sở an ninh.

Bốn tên vệ sĩ đi trước mở lối tạt đám phóng viên sang một bên. Ông Đình ngẩng cao đầu đi giữa hàng chục người.

- Xin hỏi, Chủ tịch Hàn nghĩ sao về chuyện kinh thhiên động địa con mình vừa gây ra?

Ông Đình dừng bước, quay mặt sang phía trái, ánh mắt lướt qua từng tên một, phong thái khoan thái nhẹ giọng hỏi:

- Ai vừa đặt câu hỏi?

Đám phóng viên quay qua quay lại nhìn nhau, sắc mặt có đổi khác, nhưng nghe giọng mềm đó của ông Đình chắc không có chuyện gì đâu.

Một tên giơ cao tay, cố chen lên trước nói:

- Là tôi!

Hắn chĩa máy thu âm về phía ông Đình như chờ đợi câu trả lời, cả đám kia cũng nhao nhao đẩy máy thu âm lẫn micro về phía ông Đình.

- Có can đảm, được! Cậu tên gì, làm ở toà soạn nào? – Giọng nói vẫn dung dị bình thường.

- Tôi là An Đông làm ở toà soạn YY!

- Ồ! – Ông Đình nhún vai gật đầu, miệng hơi cười khiến đuôi mắt xuất hiện một vài nếp nhăn do tuổi tác - Chờ giấy đuổi việc đi nhé!

Ánh mắt ông đột nhiên trở nên sắc lạnh nhìn tên nhà báo đó, đôi mắt tràn ngập một màu đen kịt.

Đám phóng viên nuốt khan nhìn vẻ mặt đáng sợ của ông Đình mà ngán ngẩm, tất cả đều lặng câm trong phút chốc không ai ngu dại mà đâm đầu vào chỗ chết nữa đâu.

____________


Cự Giải cho xe dừng hẳn, miệng lẩm bẩm:

- Có chuyện gì vậy nhỉ?

- Hình như là vụ tai nạn của cô Mĩ gì gì đó. - Song Ngư chỉ nhớ là nghe man mán người khác nói trên đường.

- Chẳng phải là do tai nạn đâm ôtô chết à?

- Không hẳn là vậy, người ta nghi ngờ đây là vụ mưu sát.

Hai hàng mày cậu khẽ chau lại:

- Người ta nghi ngờ Hàn thiếu dây dưa đến chuyện này?

- Chắc vậy!  – Song Ngư gật đầu.

Tít tít

- Sao em?

- …

- Chị biết rồi!

- …

- Chị cũng không rõ, lát nữa chị em mình gặp rồi nói sau.

- …

- Ừm.

Song Ngư quay sang giục Cự Giải.

- Anh có muốn đi ăn nữa không vậy? Đã gần quá nghỉ trưa của tôi rồi đấy Huỳnh tổng!

- Ừ rồi! - Cự Giải từ từ cho xe lăn bánh, miệng hỏi – Cô không cảm thấy tò mò về chuyện này à?

- Có, nhưng đang đói nên không nghĩ được nhiều!

Cự Giải nhìn Song Ngư, chưa có cô gái nào phàm ăn trước mặt cậu như cô cả. Cậu bật cười lắc đầu.

______________


- Haha thằng khốn, cuối cùng mày cũng sẽ chết dưới tay tao thôi! Haha - Ông Đổng cười sung sướng khi xem tin thời sự.

Vụ của Thiên Yết đúng là gây chấn động giới truyền thông. Chỉ mới đưa tin thôi đã chiếm tỉ lệ số người xem trên mạng tăng ngùn ngụt theo phút.

Chưa ai đoán trước được thực hư vụ việc này ra sao, phía chức năng đang điều tra được nhiều điểm gây bất lợi cho phía Thiên Yết.

Đặc biệt khi xem hình ảnh ghi lại, mọi người đều thấy nét điềm nhiên trên khuôn mặt anh tuấn đó, phải chăng cậu không sợ vì có gia thế tài phiệt của mình chống lưng cho rồi hay thật sự cậu không làm nên không sợ gì cả? Toàn bộ là một dấu hỏi chấm với người đọc người xem tin.

- Để xem nó còn ngông nghênh được với ai nữa!

- Ba đừng xem thường anh ta. Vẫn nên đề phòng thì tốt hơn!

- Đương nhiên rồi! - Ánh mắt ông thật tà độc nhìn trừng vào hình ảnh Thiên Yết. – Mày dám làm họ Đổng này mất mặt trước mọi người à! Hừ thằng ranh con!

Kim Ngưu nhìn Thiên Yết trong hình đầy tức tối. Cô sẽ không tha thứ cho bất kì ai dám hất bỏ mình, nếu cô không có được thì người khác cũng đừng hòng mong có! "Đừng trách tôi, chuyện ra nước này toàn do anh gây nên cả" Ánh mắt cô hằn đầy sự hận thù đối với Thiên Yết, người ta gọi cái này là không ăn được thì đạp đổ đây mà haizz.

______________


Hai mắt cô trợn tròn đầy sửng sốt.

Thiên Yết bị nghi ngờ có liên quan đến vụ tai nạn một xác hai mạng của cô người mẫu Mĩ Chi.

- Chẳng nhẽ họ đã điều tra được rồi?

Tia lo lắng thoáng hiện lên trog mắt Bạch Dương "Vậy là Thiên Yết phải ngồi tù sao.." Cô cắn răng vào môi mạnh đến nỗi còn hằn những vết răng trên đó.

Cô khẽ nhíu mày rời mắt khỏi màn hình tivi. Cố để mọi chuyện của Thiên Yết tránh xa khỏi suy nghĩ của mình nhưng sao nó cứ hiện lên rõ mồn một trong tâm trí cô thế này.

Không biết bây giờ cậu ra sao nữa, tâm trạng lo lắng lẫn bức rức khiến Bạch Dương đứng ngồi không yên, cô đi qua đi lại trong phòng lòng nóng như lửa đốt. Tay nắm chặt chiếc điện thoại.

Mở khoá, khoá máy, bỏ xuống rồi lại đi tiếp.

Dừng chân, mở máy lại khoá máy, bước tiếp qua lại.

Cứ như vậy hành động của cô lập lại như một con robot nửa muốn gọi điện cho ông Đình hỏi chuyện, nửa không dám vì sợ mọi người sẽ hiểu nhầm mình vẫn còn tình cảm với Thiên Yết.

Mà hiểu nhầm gì, sự thật đúng là vậy mà. Đắn đo mãi một hồi cô mới quyết định mở máy và ấn số gọi.

Tút tút

Một hồi chuông dài mãi vẫn chưa có ai nghe máy, Bạch Dương nóng lòng nhăn mặt "Làm ơn ai nghe máy đi.."

Sự sốt sắng của cô đến cô cũng không thể kìm lại được nữa là "Đúng rồi!" Măt Bạch Dương chợt sáng lên, cô có thể gọi cho Thiên Bình được mà.

Nghĩ là làm, cô nhanh tay ấn số của cậu.

- …

- Cậu đang ở đâu vậy? Có biết chuyện của Hàn thiếu không, bây giờ ra sao rồi?

- Xảy ra chuyện gì mà khẩn trương vậy?

Đầu dây bên kia, Thiên Bình cũng tỏ ra ngạc nhiên không kém, cậu đang bên Anh thì làm sao mà biết ở nhà xảy ra chuyện gì được chứ.

- Thôi, tớ lên máy bay bây giờ, có chuyện gì về nói sau nhé!

- Ừ. - Bạch Dương cúp máy trong thất vọng.

___________


- Anh nghĩ sao về chuyện này?

- Suy nghĩ của Hàn thiếu về chuyện này thế nào ạ?

- Chủ tịch Hàn, ông nghĩ sao về chuyện con mình làm..

Vừa thấy hai cha con họ Hàn bước chân ra khỏi trụ sở. Đám phóng viên trầu trực xuất mấy tiếng đồng hồ đứng bật dậy lao tới phía họ như một cơn lốc người. Những câu hỏi đặt ra tới tấp.

Bốn tên vệ sĩ nhanh chóng làm nhiệm vụ gạt đám người đó sang một bên cho thân chủ vào xe.

Chiếc xe dần lướt bánh ra khỏi đó.

- Lần trước con muốn lấy tấm danh thiếp của chú Hùng là vì chuyện này phải không?

Thiên Yết lắc đầu, cậu ngả lưng ra sau, giọng nói có phần mệt mỏi.

- Con muốn nhờ chú ấy làm một số chuyện khác thôi.

- Vậy à! Chuyện này xảy ra, con có nghi ngờ ai không?

- Nếu đây là vụ mưu sát thì chỉ có thể là họ thôi! – Thiên Yết nói như khẳng định.

- Ý con là? - Ông Đình mập mờ hiểu ý con.

____________


Vừa thấy xe Ông Đình chờ tới cổng căn biệt thự Thiên Yết, Bạch Dương vội vàng thụp người xuống núp trong xe.

Ông Đình thoáng nét cười khi nhìn thấy biển chiếc xe đậu đằng sau. Làm sao mà không thể đoán được người trong đó là ai chứ.

Như vậy là con bé vẫn còn lo lắng cho con ông nên mới đến đây chờ nó.

Thiên Yết xuống xe, cúi người chào ông Đình.

- Con cứ để tâm trạng thật thoải mái nhé, có người đang chờ con đấy!

Ông Đình khẽ cười cho kính xe lên, rồi bảo tài xế chạy đi. Thiên Yết chỉ cho lời nói đó là đùa. Cả ngày chạy đôn chạy đáo rồi lại ở sở nữa làm cậu mệt muốn chết, không phải vì lo mà do sức khỏe dạo này xuống cấp quá rồi.

Thiên Yết lững thững vừa đi vừa đá viên sỏi dưới chân mình từ lúc vào cổng đến tận lúc đến bậc tam cấp vào sảnh chính.

Bạch Dương đứng ngoài nhìn dáng vẻ của cậu cô cảm thấy Thiên Yết chắc đang mệt mỏi lắm đây. Nhưng ai bảo cậu lại gây ra chuyện đó để giờ bị như này là phải lắm rồi đáng đời thôi. Mặc dù đã cố thuyết phục mình đừng quan tâm đến chuyện Thiên Yết nữa nhưng sao cô vẫn cứ dõi theo cậu thế này.

Bạch Dương quay lưng định bỏ về nhưng rồi lại dừng lại nhìn theo Thiên Yết. Không còn tình thì cũng còn có nghĩa. Bạch Dương tự cho là thế "Dù sao anh ta cũng là người có ơn với mình".

Cô chần chừ đưa tay lên ấn chuông.

Bà quản gia vội vàng chạy ra ngoài, thấy Bạch Dương, mặt bà có vẻ khởi sắc.

- Mời cô vào!

- Vâng! - Bạch Dương hơi mỉm cười cúi đầu lễ phép chào bà.

- Cậu Yết đang ăn cơm, cô cũng vào dùng luôn đi!

- Vâng, cảm ơn bà!

_______

Thiên Yết dừng tay gắp đồ ăn, mắt ngước lên nhìn người mới đến miếng cơm trong miệng cậu như nghẹn lại, trong miệng vẫn còn bụng cơm, thấy Bạch Dương xuất hiện đột ngột như vậy cũng quá đỗi ngạc nhiên.

- Sao em ở đây? - Lời nói của cậu đến đâu cơm trong miệng phun ra đến đó.

Thiên Yết cũng thấy mình vô ý quá, chỉ tại bất ngờ nên mới bậy thốt ra mấy câu đó mà không kịp nuốt miếng ăn xuống.

Cậu vội đặt bát xuống lấy khăn giấy lau miệng, lấy lại phong độ nhìn cô.

- Ngồi xuống đi!

Bạch Dương nhìn cậu, thái độ vẫn bình thường chẳng có vẻ gì lo lắng cả bằng chứng là ăn cơm vẫn rất ngon lành đấy thôi. Hoá ra là cô lo thừa suốt từ trưa đến giờ à? Đúng là lo bò trắng răng thật.

Bạch Dương kéo ghế ra, khoanh tay khoan thai nhìn cậu như ánh mắt của người bề trên nhìn tội đồ vậy.

- Ngon miệng nhỉ?

Giọng nói có phần châm chọc, Thiên Yết ngây thơ mở tròn hai mắt vốn to rõ hai mí của mình.

- Có gì không ngon à? Em cũng ăn thử đi, rất ngon đấy!

Cậu quay sang trái gọi to:

- Cô Nga..

- Không cần! - Bạch Dương cắt ngang lời cậu – Sao anh chưa hỏi ý tôi đã gọi vậy?

- Sao, anh chả nói trước rồi còn gì? – Thiên Yết tròn mắt nhìn cô.

- Tôi đã nói đồng ý ăn chưa?

- Xời! - Thiên Yết nhìn cô trăn trối – Không ăn thì thôi, người ta có lòng tốt lại còn.

- Lúc nào anh cũng tự làm theo ý mình vậy? Cả chuyện Mĩ Chi nữa, anh không sợ người ta phát hiện mình làm à?

Hai hàng mày cậu khẽ cau lại, miếng cơm trong miệng cố nuốt xuống, từ từ nhìn lên cô:

- Em nghĩ anh làm thật à?

- Tôi chỉ biết những gì mình nghe thấy thôi! - Bạch Dương quay mặt tránh ánh mắt của cậu.

Thiên Yết buông đũa mạnh xuống bàn, đứng dậy dằn mạnh từng chữ:

- Tôi không cần ai tin tôi nhưng em thì phải tin! Tôi nhắc lại lần nữa tôi-không-làm!

Cậu tức giận cầm theo chiếc điện thoại trên bàn bỏ về phòng trong sự bực bội.

Mặt hầm hầm đầy sát khí ai không tin cậu cũng được chỉ cần Bạch Dương hiểu là được rồi vậy mà cô cũng chẳng bằng một người dưng, những nhân viên trong công ty cậu nữa. Ít ra họ còn tỏ ra tin cậu còn cô thì lại không. Đúng là muốn cậu tức chết mà!

_____________


- Hình như cô đang hiểu lầm gì đó với cậu Yết..

- Không có đâu! – Bạch Dương lắc đầu cười gượng.

- Cậu ấy không có làm chuyện đó đâu!

Bạch Dương hơi cười nheo mắt nhìn bà:

- Sao bà biết?

- Nhiều lần cô gái đó đến đây làm phiền cậu chủ, dù có tức đến đâu cậu cũng chỉ bỏ đi để cô ta đỡ lải nhải bắt buộc này nọ thôi. Đánh còn chưa nữa là đòi giết người! - Giọng nói bà có vẻ tin tưởng Thiên Yết lắm vậy.

- Nhỡ đâu trong lúc bức xúc, anh ta không làm chủ được bản thân mà gây ra chuyện đó thì sao?

- Cô hãy tin cậu Yết đi. Tôi chắc chắn cậu ấy không gây ra những chuyện kinh khủng như vậy đâu!

Bà ta nhìn Bạch Dương khẳng định một lần nữa hình tượng trong sáng của Thiên Yết là 100%.  Bà lúi cúi dọn dẹp đồ ra ngoài.

Bạch Dương ngồi lại suy ngẫm những lời bà nói. Mọi chuyện nghe vậy nhưng chưa chắc đã là vậy thì sao. Cô cũng đã rơi vào trường hợp như vậy rồi tại sao lại không hiểu được chứ. Nhỡ đâu Thiên Yết chỉ bị hiểu nhầm thôi thì sao, những lời nói của bà giúp việc khiến cô sáng dạ ra.

Là người thì đừng nên cứng nhắc cứ nhìn mãi vào quá khứ mà sống như thế. Thiên Yết tuy có độc tài, đôi lúc lại quá nhẫn tâm thật nhưng chắc chắc phần người của cậu vẫn còn hơn phần con đấy chứ. Bề ngoài cứng nhắc như vậy nhưng cũng có đôi lúc lại hiền lành lắm.

Đáng lẽ ra lúc như vậy, Bạch Dương phải có đôi lời động viên cậu chứ sao lại cứ ép buộc cậu vào cái thế đã sẵn như vậy. Cô thật đáng trách mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro