Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 29+30

Tắm xong, Thiên Yết xuống lại phòng ăn, dáng vẻ cậu chả giống là người có lỗi gì, mặt nhởn nhơ nói:

- Vui vẻ quá nhỉ?

Từ Vũ mời mọc:

- Hàn thiếu cũng ngồi xuống ăn đi chứ! Cứ tự nhiên!

Thiên Yết đi lại tủ lạnh lấy nước uống, cậu nhìn Từ Vũ:

- Nhà tôi, cậu không cần mời!

- Ồ! Tôi quên mất!

Từ Vũ ngước lên nhìn đồng hồ, cậu kêu lên:

- Chết! Tôi phải về để đón bà xa rồi! Haiz lại muộn rồi! Chào hai vị nhé, gặp lại sau!

Cậu vội vàng phi thân ra ngoài đại sảnh lấy khoá xe rồi lấy xe ra về. Thiên Yết khoan thai ngồi xuống đối diện với Bạch Dương, cậu nheo mắt nhìn sắc mặt xanh xao của Bạch Dương, việc này khiến Bạch Dương không còn tự nhiên ăn uống nữa, cô khó chịu đứng dậy định ra ngoài thì Thiên Yết lên tiếng:

- Không ăn nữa à?

- Tôi no rồi!

- Ừm. Vậy uống thuốc rồi nghỉ sớm đi.

Bạch Dương nghe xong lời dặn dò, cô không đáp trả chỉ lững thững về phòng. Hôm nay sao cậu ta lại nhẹ nhàng đến thế, lại có trò gì sắp tới sao? Một dự cảm mơ hồ không rõ nét nào lại đến với cô nhưng nó vẻ lành tính hơn thì phải?

Thiên Yết ngồi một lúc mới trở về phòng Bạch Dương đang nằm, cô vẫn quay lưng về phía cửa kính đó. Thiên Yết từ từ đi lại, cậu đặt mình xuống nằm cạnh cô khiến Bạch Dương lạnh tóc gáy, cô cố tình nằm dịch vào sát mép giường trong. Thiên Yết vòng tay ôm qua eo cô:

- Sắp đến sinh nhật tôi rồi, em có thể cho tôi một nguyện vọng không?

Nguyện vọng? Là cái gì chứ trong khi Thiên Yết đối xử với Bạch Dương tàn tệ như vậy mà còn đòi nguyện vọng từ cô sao? Bạch Dương nhíu mày, cô nằm im không đáp trả.

Giọng đều đều, Thiên Yết tiếp:

- Chỉ cần làm được nguyện vọng đó, tôi sẽ trả tự do cho em nếu em muốn.

- Chuyện gì?- Vừa nghe đến hai từ "tự do" Bạch Dương có lại ngay phản xạ.

Thiên Yết hơi đau lòng trước chuyện này nhưng không sao, cậu khẽ cười cử chị rất đầm ấm:

- Đến lúc đó tôi sẽ nói.

- Bao giờ?

- Khoảng 2 tháng nữa.

Bạch Dương im re. Hai tháng nữa mới đến sinh nhật cậu ta mà đã nói ngay từ bây giờ. Cô nén tiếng thở dài. Nhưng không sao, chỉ cần cố gắng làm chuyện đó cô sẽ được tự do thôi.

Giữa hai người lại rơi vào khoảng không lặng im. Thiên Yết ôm cô trong vòng tay, mắt cậu khẽ nhắm lại tận hưởng cảm giác có cô bên mình.

Đây là lần thứ hai Thiên Yết cho cô cái cảm giác ấm áp an lành đến vậy. Phải chi lúc nào cậu cũng hiền như vậy thì tốt biết mấy..

------------

- Đừng hại tôi! Đừng.. Xin anh đấy Hàn thiếu…xin anh…- Tiếng Bạch Dương trong mơ như thức tỉnh Thiên Yết, những lời nói nửa tỉnh nửa mê rời rạc ...

Bạch Dương mở bừng đôi mắt hoang mang lẫn sợ sệt, trán vẫn ướt đãm mồ hôi lạnh, gương mặt thẫn thái đều toát lên vẻ hoảng sợ. Cô ngồi bật dậy, đầu quay cuồng đau nhức.

Gương mặt của cô khiến Thiên Yết buốt tim, cậu không kìm được kéo cô vào lòng mình, giọng nói trầm nhẹ nhàng môi cậu khẽ mấp máy:

- Em sợ tôi đến vậy sao?

Không thể không bàng hoàng trước cử chỉ lạ này của Thiên Yết, Bạch Dương ngạc nhiên đến sững sờ, đôi mắt vốn hai mí rõ do ốm ngủ nhiều quá nay trở thành nhiều mí nhỏ nặng nề mở to hết cỡ mịêng hơi hé ra mắt trừng trừng nhìn về một khoảng không vô định ...

- Tôi sai rồi phải không?

Giọng Thiên Yết nhẹ đến mức như tiếng gió ngoài hiên, tai Bạch Dương ù ù không nghe rõ những điều Thiên Yết vừa nói.

Cô cố dùng hết sức lực cuối cùng của mình đẩy cậu ra khỏi người mình, đưa đôi mắt nhìn cậu.

Thiên Yết gượng gạo, cậu cố tránh ánh mắt của cô, không muốn để Bạch Dương thấy những giọt lệ đang còn đọng trên mí mắt mình.

Thiên Yết đứng dậy quay mặt đi, giọng cố tỏ ra cứng rắn:

- Em nghỉ đi, mai tôi sẽ gọi bác sĩ đến khám cho em.

Bạch Dương vẫn chỉ nhìn theo cậu, cô thấy hôm nay Thiên Yết là lạ làm sao. Dáng đi cũng ảm đảm không còn dáng vẻ cao ngạo như thường nữa, cậu bước nhanh lên lên tầng khuất nhanh khỏi tầm mắt. Cậu sợ cô nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình. Cậu không muốn ai thấy được nó ... không muốn ...

Bạch Dương cố ngồi dậy, tấm chăn trên người cô rơi xuống, Bạch Dương nhìn nó bàng hoàng. Chẳng lẽ Thiên Yết đã đắp nó cho cô? Người máu lạnh như Thiên Yết cũng biết quan tâm đến người khác sao? Cô nghĩ Thiên Yết lôi mình về lại định làm gì nữa nhưng không, cô chỉ thấy một dáng vẻ lạ thường của cậu mà thôi.

Bạch Dương rót ly nước uống mà đầu óc cứ nghĩ mãi đến dáng vẻ và hành động vừa rồi của Thiên Yết. Nó có vẻ quá hiền lương so với bình thường..

————————-

Bạch Dương đang ngồi xem tin tức trên mạng, mải nhìn tin có ảnh mình và Cự Giải chăm chú đọc quá đến nỗi Thiên Yết đứng sau lúc nào cũng không biết.

Thiên Yết cũng chẳng nói chẳng rằng, lừ lừ như một hồn ma lên phòng thay đồ. Đến khi quay xuống cậu vẫn thấy
Bạch Dương đang xem gì đó, cậu dừng lại đứng sau lưng cô nhìn xem, hai hàng mày cậu nhướng nhướng lên, hoá ra Bạch Dương đang xem thông tin về cậu. (Riêng mình cứ thích cái khúc này sao ấy <3)

Khoé miệng Thiên Yết cong cong, đôi mắt như đang cười. Cậu lên tiếng:

- Cần cứ hỏi thẳng tôi!

Bạch Dương giật bắn mình về hành động lén lút của mình, cô quay ngược ra sau thấy Thiên Yết. Bạch Dương đóng vội laptop lại cô ôm nó đứng dậy định bước đi thì Thiên Yết gọi lại:

- Em chuẩn bị đi đến đây với tôi một lát!

Bạch Dương đứng lại nghe hết câu Thiên Yết nói rồi mới đi tiếp về phòng. Đóng cửa phòng lại cô mới dám thở mạnh ra vuốt ngực. Không biết Thiên Yết sẽ nghĩ sao khi cô tự dưng lại có hứng thú điều tra về ngày sinh đủ thứ về cậu?

————————

Ông Đình thoáng cau mày khi thấy Bạch Dương xuất hiện bên Thiên Yết, ông thấy chúng không hợp nhau chút nào. Người như Bạch Dương mà bên cạnh Thiên Yết không sớm thì muộn nó cũng sẽ gây cho cô gái kia nhiều tổn thương vì vẻ trăng hoa của nó thôi.

Ông đi lại phía con mình, gương mặt vẫn tỏ ra tươi cười nhìn hai người.
Bạch Dương cúi đầu chào, ông Đình mỉm cười gật đầu:

- Con cũng đến à? – Ông nhìn sang Thiên Yết - Khi nào tan tiệc lên phòng gặp ta, con nhớ đừng bỏ về đấy!

Thiên Yết gật đầu. Ông Đình cười nhẹ:

- Ừm vật tốt rồi. Thôi con đi chào hỏi mọi người giúp ba nhé, ba sang kia một chút.

- Vâng!

Bạch Dương cúi đầu lễ phép chào ông rồi đi theo Thiên Yết.

----------------------

Cự Giải nhìn quanh đại sảnh, cậu biết chắc chắn hôm nay Bạch Dương sẽ đến nên cậu mới có động cơ để đến buổi tịêc này.

Chưa thấy Bạch Dương đâu cậu đã thấy trước mặt mình một người mà cậu không muốn gặp lại chút nào.

Song Ngư xuất hiện bên cạnh bà Như Hạ với vai trò trợ lý mà như là thân thiết lắm, hai người vừa đi vừa nói chuyện cười với nhau rất thoải mải.

Cậu định quay mặt luồn đi để tránh gặp mẹ mình nhưng đã muộn mất rồi.

- Giải!

Biết là không thể tránh, cậu quay lại vờ ngạc nhiên, cười xởi lởi nhìn mẹ mình, cậu đi lại gần bà:

- Mẹ cũng đến đây à?

Bà Như Hạ lườm lườm Cự Giải:

- Sao con nói là không đến?

Cự Giải nhướng nhướng nhướng mày nhìn mẹ mình:

- Con đến để tìm con dâu cho mẹ đây!

Bà Như Hạ cau mày:

- Con dâu?

Cự Giải gật đầu, bà Như Hạ buông ngay một câu:

- Mẹ sẽ không chấp nhận ai là con dâu ngoài Song Ngư! Con nghe rõ chưa?

Cự Giải nhìn phắt sang Song Ngư, cậu gườm gườm nhìn cô khó chịu, Song Ngư vẫn chỉ im lặng như thường không biểu lộ sắc thái nào cả.

Cự Giải bực mình:

- Mẹ gặp cô ấy đi rồi hẵng nói!

- Con!

- Ba!- Cự Giải vẫy tay gọi ba mình.

Cậu biết ông sẽ là đồng minh đắc lực của mình. Ông đến thật đúng lúc, Bà Như Hạ cũng quay đầu lại nhìn phía sau.

Bà ngạc nhiên khi chồng mình cũng đến đây:

- Anh nói mệt trong người nên không đi mà?

Ông Thành mỉm cười với Song Ngư trước cho phải phép khi cô đã cúi đầu chào mình rồi mới nói:

- Ừ, anh nhớ có chuyện quan trọng cần làm nên phải đến thôi.

- Chuyện gì vậy anh?

- Lúc nữa em sẽ biết thôi.

Ông quay sang Cự Giải, nháy mắt với cậu:

- Đi thôi con, qua đây ba giới thiệu con với bác Quách!

- Vâng, con đi trước nhé mẹ!

Bà Như Hạ gật đầu, Cự Giải quay đi cười cười với ba mình vừa đi vừa nói:

- May mà ba cứu giá kịp lúc!

- Con đi tìm Bạch Dương đi, để ba qua kia một lát.

- Vâng.

Vừa mới quay mặt đi cậu đã thấy ngay Bạch Dương đang đứng cùng Thiên Yết. Cự Giải đi nhanh lại chỗ họ, cậu giữ phép lịch sự gật đầu chào Thiên Yết.

Thiên Yết gượng cười, mặt cậu tối sầm sầm nhìn Cự Giải.

- Tôi tưởng những bữa tiệc toàn lão tiền bối thế này Huỳnh tổng sẽ không đến chứ!

Cự Giải bật cười:

- Nên đi học tập cũng tốt chứ!

Thiên Yết gật gù:

- Huỳnh tổng có tinh thần học hỏi đấy chứ!

- Cũng giống như Hàn thiếu thôi!

Không hiểu sao cứ đứng giữa hai người này Bạch Dương lại lạnh sống lưng mặc dù hai người này đang cười cười nói nói chứ không hề mặt cau mày có. Thà họ như thế còn hơn đằng này lại ... Haizz

Thiên Yết nhún vai không nói thêm nhiều, Cự Giải lập tức có cơ hội quay sang Bạch Dương, giọng cậu nhẹ nhàng hẳn đi:

- Em đã khoẻ hẳn chưa mà đến những nơi này?

Bạch Dương cười nhẹ gật đầu:

- Em khoẻ rồi.

- Vậy tốt quá rồi!- Liếc mắt qua Thiên Yết một chút Cự Giải mới cười nói – Hàn thiếu cho tôi mượn Bạch Dương một lát được chứ?

Thiên Yết nhìn nhìn hai người, cậu ra vẻ vị lượng:

- Huỳnh tổng cứ tự nhiên!

Chỉ chờ câu đó, Cự Giải kéo luôn tay Bạch Dương đi để lại gương mặt hầm hầm của Thiên Yết đang nhìn sau lưng.

Cự Giải nhìn Bạch Dương mắt cậu ừng ực nước:

- Anh sắp chết rồi!

Bạch Dương nhìn cậu:

- Sao vậy?

- Anh sắp chết vì sức ép của mẹ anh rồi đây…- Cự Giải thở dài não nề.

Bạch Dương ngờ ngờ ra điều gì đó, cô nói:

- Là chuyện bác muốn anh lấy vợ à?

Cự Giải mím mím môi gật đầu lia lịa. Mặt cậu lúc này không khác gì con cún lạc đường mặt thật đáng thương.

- Anh muốn em gặp bác à?

Lại là cái gật đầu đáng thương. Bạch Dương nhìn cậu:

- Ổn không?

- Được mà! Mẹ anh đang ở đây, cả cái bà thím mẹ bắt anh cưới cũng ở đây, lúc nào tan tiệc em gặp anh được không?

Bạch Dương cắn môi nghĩ ngợi, cô đi cùng với Thiên Yết không biết mình có đi được không.

Cự Giải nhìn vẻ mặt cô có vẻ khó xử, cậu đành nói:

- Nếu không được thì để khi khác vậy,  không sao đâu!

Bạch Dương khẽ cười lắc đầu:

- Được mà, không sao hết!

Mắt Cự Giải sáng trưng như đèn sao lấp lánh, cậu cười toe toét ôm chầm lấy cô:

- Tốt quá rồi! Cảm ơn em nhé!

Bạch Dương sựng người, đang chỗ đông người, Cự Giải tự dưng ôm chầm lấy cô như thế cô vội vàng đẩy nhẹ người cậu ra nhưng mọi người đã chú ý đến họ rồi. Song Ngư cũng đã nhìn thấy, khoé môi cô nhếch lên điệu cười mờ nhạt.

Cự Giải cười cười:

- Xin lỗi, anh mừng quá!

- Không sao! – Bạch Dương cười nhẹ.

-----------------------------

Đổng sự trưởng cùng với cô con gái rượu của mình bước vào bữa tiệc khiến mọi người chú ý đến họ, Kim Ngưu vừa nhìn thấy loáng thoáng bóng dáng Thiên Yết, cô liền ghé tai nói với cha mình:

- Con ra chỗ Hàn thiếu trước nhé ba?

Ông Đổng gật đầu, Kim Ngưu đi ngay ra chỗ Thiên Yết, cô tỏ vẻ bẽn lẽn, vén tóc vào tai nhìn Thiên Yết cúi cúi đầu. Thiên Yết khẽ cười:

- Em đến rồi à?

Kim Ngưu cười nhẹ:

- Anh đi một mình đến đây à?

- Ừm!

Thiên Yết hờ hững nhìn quanh không có vẻ gì muốn nói nhiều với Kim Ngưu. Cậu đành cắt đứt câu chuyện, Thiên Yết giơ tay lên nhìn ông Phàm rồi nhìn sang Kim Ngưu cười:

- Anh qua kia chút, gặp lại em sau.

Kim Ngưu miễn cưỡng gật đầu cười lễ nghĩa, Thiên Yết vừa đi cô đã trở mặt đăm đăm. Càng bức xúc hơn nữa khi cô thấy Bạch Dương đang nói cười với Cự Giải, mặt cô đanh xám lại tức tối, đáng lẽ mọi vị trí đứng cạnh Thiên Yết hay người phụ nữ Cự Giải theo đuổi là của cô mới đúng nhưng sao sau khi Bạch Dương xuất hiện thì cả hai vị trí xứng đáng đó của cô lại thuộc về tay cô ta hết.

Kim Ngưu nghiến răng, mắt nhìn Bạch Dương đầy ghen tức căm phẫn.

Thiên Bình đi loanh quanh kiếm người quen có thể nói chuyện được nhưng toàn tiền bối chẳng biết nói với ai đây, cậu ngồi buồn thiu bỗng nhiên có tiếng nói trước mặt mình:

- Cậu có chuyện không vui à?

Thiên Bình ngẩng đầu dậy, mịêng há tròn nhìn Song Ngư:

- Chị…- Cậu nhìn quanh – Hạ tổng đâu rồi, không đến à?

- Đang nói chuyện với mấy phu nhân khác. – Song Ngư ngồi xuống cạnh Thiên Bình – Cậu nghĩ ai sẽ được chọn?

Thiên Bình nhìn nhìn Song Ngư, cậu thấy ánh mắt cô đang hướng về phía Bạch Dương và Cự Giải nên hiểu mang máng được hàm ý trong câu hỏi của cô.

- Còn chị?

- Hàn thiếu!

Thiên Bình hơi cười:

- Em cũng nghĩ vậy. Chắc anh lần này bị tổn thương nặng nề rồi.

Song Ngư nheo mắt nhìn Thiên Bình, cô không hỏi gì mà Thiên Bình lại kể:

- Có lẽ chị hợp với anh ấy hơn Bạch Dương.

- Sao cậu nghĩ vậy?

Thiên Bình cười cười không trả lời. Song Ngư cũng im lặng ngồi nhìn hai người tiếng thở dài lặng lẽ cất vào trong đáy lòng ...

————————

Tan tiệc, mọi người dần thưa lui về, đến khi tất cả về hết, các gia nhân trong nhà ra dọn dẹp mọi thứ, chỉ còn lại Bạch Dương, Thiên Bình và Thiên Yết ở lại giữa đại sảnh, vô tình Bạch Dương thấy được bà Thái, cô nhíu mày khó hiểu, sao bà lại xuất hiện ở đây, lại còn trong vai trò chỉ đạo?

- Quản gia Thái, Hàn chủ tịch cho gọi bà!

- Ừm. Mọi người dọn dẹp như cũ, cẩn thận những thứ đồ cổ mới gửi về đấy!

Bà nói xong mới quay đi.

"Quản gia?" Hai từ đó khiến cô cau mày nhìn theo bà Thái, cô nhớ là bà chỉ là một người lao công giúp việc theo tháng của Hàn thiếu thôi mà sao lại thành quản gia nhà này? Rốt cuộc thân phận thật của bà là sao? Từng câu hỏi về người đàn bà này lại hiện lên trong đầu cô như một mớ bòng bong lộn xộn khó hiểu.

Bạch Dương bỗng nhớ đến lời hẹn của mình với Cự Giải, cô liền quay sang nói với Thiên Yết:

- Anh cho tôi về trước được không?

Thiên Yết cau mày:

- Có chuyện gì à?

- Tôi hơi mệt.

- Ừm, để tôi cho người đưa em về.

Thiên Bình nói vào:

- Để tôi nói tài xế của ba đưa Bạch Dương về.

Bạch Dương lắc đầu:

- Không cần phiền đâu, để tôi ra ngoài gọi taxi được rồi.

Bạch Dương cúi đầu chào hai người rồi mới quay đầu bước đi.

- Hai thiếu gia, chủ tịch cho gọi hai cậu.

- Ừm – Thiên Yết Thiên Bình đồng ý gật đầu cùng lên phòng.

—————————

Cự Giải đứng ngoài cổng chờ Bạch Dương như lời hẹn. Cậu vừa thấy cô lững thững đi ra đã chạy tới:

- Ba mẹ anh đang nói chuyện với ba Thiên Bình trong đó, mẹ anh muốn đưa em vào trong đó luôn.

Biết cô khó xử, Cự Giải khẽ nói:

- Chắc không được rồi.. Lên xe, anh đưa em về!

Bạch Dương mím môi, đúng là trong trường hợp này khó xử thật, nhưng Cự Giải đã bao lần giúp cô, chỉ lần này cậu mới nhờ đến cô vậy mà cũng không được thì còn mặt mũi nào nhìn cậu nữa, Bạch Dương gượng cười, cô nắm lấy tay Cự Giải:

- Không sao, đi thôi anh!

Cô kéo tay Cự Giải đi vào lại căn bịêt thự. Hành động cô khiến tim cậu đập loạn lên như chàng trai mới lớn được tỏ tình vậy. Môi cậu nở nụ cười hạnh phúc khi Bạch Dương chủ động nắm tay mình.

Hai người được người giúp việc dẫn lên phòng tiếp khách của ông Đình.

Bạch Dương hít một hơi thật sâu, Cự Giải vừa mở cửa, mọi người có mặt trong đó đều giương mắt nhìn họ đầy sững sờ ngoài vợ chồng ông Thành.

Cự Giải nắm tay Bạch Dương bước vào, hai người cúi đầu chào mọi người mới ngồi xuống. Thiên Bình liếc mắt qua nhìn Thiên Yết, mặt cậu đanh hẳn lại, ánh mắt ẩn đầy hàn khí, có thể làm đóng băng người đối diện. Ông Đình cũng nhìn Bạch Dương cùng Cự Giải đầy sửng sốt.

Ông cau mày nói:

- Hai đứa…

Bà Như Hạ cũng lên tiếng cùng lúc hỏi:

- Đây là cô gái mà con nói?

Cự Giải gật đầu khẽ cười:

- Cô ấy là Bạch Dương ạ!

Không gian trong căn phòng càng lúc càng trở nên căng thẳng, nó ngột ngạt đến mức khó thở, nhất là trong trường hợp của Bạch Dương, các ánh mắt hầu như đều đang tập trung vào cô, Bạch Dương chỉ còn biết cúi đầu để tránh mọi ánh mắt đó thôi.

Ông Thành vội đỡ lời, ông cười cười:

- Con mình có khác, Bạch Dương đúng là rất xinh đẹp ngoan ngoãn, em không có ý định phản đối đấy chứ?

Bà Như Hạ nhìn thấy Bạch Dương có nét gì đó quen quen, bà cau mày cố nhớ ra thì lại càng khó nghĩ, bà không nói gì.

Ông Đình nhìn thẳng Bạch Dương, lên tiếng nói:

- Bạch Dương, con đang làm ta thất vọng đấy!

Bạch Dương cắn môi, hai bàn tay níu chặt vào mép váy, thật sự cô cũng muốn tình trạng này xảy ra đâu cơ chứ. Giờ nói thế nào để trọn vẹn đôi đường đây? Bắt buộc cô phải chọn một bên thôi. Sao tự nhiên cô lại có giá thế này để hai gia đình tài phiệt này muốn mình cho con họ nữa cơ chứ. =)))

Cự Giải hơi cười, cậu lảng sang chuyện khác:

- Hiện tại con đang quen với Bạch Dương, mẹ đừng bắt con để ý đến cô gái khác nữa đấy nhé!

- Mẹ sẽ suy nghĩ lại!

Ông Thành nhìn ông Đình:

- Cũng muộn rồi, chúng tôi xin phép trước!

Ông Đình gật đầu khẽ cười đáp lời chào của họ. Cả gia đình họ đứng lên ra về.

Bạch Dương khó thở nhất khi đối diện với Thiên Yết trong đây, nãy giờ cậu vẫn chưa mở lời nào chỉ nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sắc lạnh. Khi Cự Giải kéo cô đứng dậy đi về cùng thì ông Đình đã lên tiếng:

- Bác muốn nói chuyện riêng với Bạch Dương một chút được chứ?

Cự Giải nhìn cô hỏi ý, Bạch Dương gật đầu cậu mới cười đáp:

- Vâng. Vậy cháu xin phép chủ tịch.

- Ừm.

Chờ Cự Giải ra ngoài, chỉ còn lại nội bộ gia đình. Ông Đình mới nhìn Bạch Dương nói:

- Con quen Cự Giải từ khi nào?

Có quen đâu cơ chứ. Bạch Dương nén tiếng thở dài, cô không thể nói chuyện vở kịch mình đang đóng ra được nên đành nhận vậy:

- Dạ trước khi chủ tịch nói chuyện con và Thiên Bình.

Thiên Yết cau mày. Sao toàn chuyện cậu không biết gì thế này. Hình như hôm nay không có gì liên quan đến mình thì phải.

Ông Đình mím môi:

- Vậy sao con không nói gì?

Bạch Dương cúi đầu, lòng cô đầy rối bời:

- Vì..

- Con đang thương hại ta vì bệnh tật đấy à?

- Không có! Cháu không hề có ý nghĩ đó về chủ tịch!

Ông Đình phẩy tay, ông cười:

- Không sao, nếu đã thương hại ta thì con nên đến với Thiên Bình đi chứ!

Môi Thiên Yết bỗng nhiên cong cong lên như đang cười chế giễu, cậu không hiểu Bạch Dương thế nào sao cả ba cậu và cả ông Thành đều chấp thuận và mong muốn cô đến với con cưng của họ như vậy.

Cậu lẳng lặng theo dõi mọi diễn biến.

Thiên Bình nghe ba mình nói như vậy, mặt cậu nhăn lại kêu lên:

- Ba! Con đã nói rồi, Bạch Dương không phải mẫu người của con!

Bạch Dương cố gắng lấy hết sức bình tĩnh để trình bày điều mình muốn nói:

- Chủ tịch cũng nghe lời cậu ấy nói rồi đó, cháu thật sự không phải người Thiên Bình cần nên chủ tịch hãy tìm người khác thích hợp hơn cho cậu ấy.

Cô đứng dậy cúi đầu chào ông:

- Xin phép chủ tịch!

Ông Đình lườm lườm Thiên Bình, ông rất muốn Bạch Dương làm con dâu mình nhưng cũng chẳng thể hiểu được vì sao mình lại mong muốn điều ấy, phải chăng do cô quá giống người vợ quá cố của mình?

Bạch Dương bước đi gần ra cửa, ông vẫn cố nói:

- Ta vẫn mong con suy nghĩ lại!

Bạch Dương vẫn bước đi, cô lững thững đi xuống đại sảnh rồi ra sân. Bỗng một dáng người đàn bà quen quen đi ngang qua mặt mình khiến cô sững lại, miệng lẩm bẩm "Là bà Thái" Cô nhanh chân bước theo bà..

—————————

Còn lại ba người đàn ông trong gian phòng, ông Đình thở dài ngả người ra sau:

- Một cô gái như vậy sao con lại từ chối?

Thiên Bình nhíu mày:

- Bạch Dương thật sự không hợp với con!

Đúng là vậy, hôm nay Thiên Yết đúng là nhân vậy phụ rồi, không ai hỏi hay nhắc đến cậu cả. Thiên Yết đứng dậy:

- Không có gì thì con về trước đây!

Thiên Yết vừa quay lưng, ông Đình đã nói:

- Con có thể mang lại hạnh phúc cho Bạch Dương chứ?

Thiên Yết dừng chân, cậu đáp lại bằng một cậu hỏi ngược:

- Lý do ba thích cô gái đó là gì?

Ông Đình im lặng trong giây lát, ông biết trả lời thế nào đây. Thiên Yết cười nhạt rồi bước đi..

Thiên Bình nhỏ giọng nói với ba mình:

- Ba không nên vì thế mà ép Bạch Dương phải thích con!

Ông Đình day day thái dương:

- Ừm, ba biết rồi, con ra ngoài trước đi ba muốn một mình.

- Vâng. Ba cũng nghỉ sớm đi ạ.

- Ừm.

Ông Đình mở mắt nhìn lên trần, ông lại nhớ đến gương mặt của hai người vợ một người là tình một người là nghĩa nếp nhăn trên trán ông lại hiện rõ lên từng cái nhíu mày.

Ông đã có lỗi với cả hai, nhưng phần lỗi với mẹ con Thiên Yết là rất lớn. Thật ra người ông muốn ghép cho Bạch Dương là Thiên Yết, ngặt nỗi vì sợ tính trăng hoa của cậu sẽ làm tổn thương đến đứa con gái hiền lành đó. Thật là khó nghĩ để được sự hoàn hảo..

————————

- Bà là quản gia của nhà này?

Bà Thái lúng túng, đến nước này không biết giấu kiểu gì đây. Bạch Dương tiếp:

- Thật sự con không hiểu bà nói dối con để làm gì!

Bà Thái thở hắt ra, thôi đã lộ thì thôi, dù sao mình làm việc thiện chứ có phải làm việc xấu đâu mà dấu diếm.

- Là cậu Thiên Yết..

————————

Tâm trạng Bạch Dương lúc này bỗng nhiên sao nhẹ tênh, một niềm vui nào đó len lỏi trong lòng cô. Sao con người Hàn thiếu lại mẫu thuẫn đến vậy? Chính cậu đẩy cô vào trạng thái đấy rồi cũng chính cậu đã đưa cô vào viện nhưng lại không hề nói câu nào về chuyện đấy. Rốt cuộc đâu mới là bản chất thật của cậu?

Những câu hỏi về Thiên Yết cứ hiện mãi lên trong đầu cô thành một dấu hỏi to đến nỗi muốn nổ tung óc ra vậy..

————————

Thiên Yết đang tìm gì đó trên kệ sách trong phòng làm việc của cậu, Bạch Dương từ ngoài nhìn vào nhìn cái dáng cao lớn tấm lưng cô độc của cậu rồi cả gương mặt nghiêng nghiêng ánh tuấn sao hôm nay cậu lại thu được ánh nhìn từ Bạch Dương thế này..

Bạch Dương từng bước đi vào trong:

- Cảm ơn!

Thiên Yết giật thót mình, trán toát hết mồ hôi, cậu quay lưng ra sau thở nhẹ khi thấy Bạch Dương. Cậu nhớ lại câu nói lúc nãy của Bạch Dương rồi cau mày nhìn cô không hiểu:

- Gì cơ?

- Sao anh lại như vậy?

Thiên Yết nhướng nhướng mày:

- Sao là sao?

Bạch Dương khẽ nở nụ cười hiền lành của mình với cậu:

- Dù anh đã đối xử như thế với tôi nhưng việc anh đã làm tôi cũng cảm ơn. Bà Thái đã nói hết với tôi. Tôi đã nghĩ anh mất hết nhân tính nhưng xem ra nó vẫn còn. Cảm ơn! – Bạch Dương cười, nhấn mạnh lại chữ cảm ơn.

Cô quay lưng đi về phòng để Thiên Yết đứng chần ngần ở lại, bất giác khoé môi cậu nở nụ cười ngây dại rồi quay lại tìm thứ mình cẩn.

Năm phút sau Thiên Yết mới nhớ lại được chuyện mình đang muốn nới với Bạch Dương vậy mà nhìn cô cười cậu lại quên béng mất.

Thiên Yết đi về phòng Bạch Dương, cậu mở cửa bước vào thấy cô đang ngồi xem gì đó trên chiếc ipad. Thiên Yết ho khan, Bạch Dương ngước mắt lên nhìn cậu.

Mặt Thiên Yết đăm đăm lại, giọng nói có phần gay gắt hơn:

- Chuyện tối nay là sao?

- Anh đã thấy hết rồi?

- Nghĩa là thế nào? – Hai hàng mày cậu nhíu lại gần hơn, vẻ mặt khó chịu.

- Sau khi kết thúc với anh tôi đến với Cự Giải không được sao?

Hàn khí trong mắt Thiên Yết cao ngùn ngùn lên, cậu nhìn Bạch Dương chằm chằm khiến cô lạnh sống lưng, hai tay cô nắm chặt lại hơi run run. Phải nói vậy để giữ bí mật cho Cự Giải thôi. Cô đã hứa giúp cậu rồi thì làm sao nói chuyện này cho ai khác được nhất là Thiên Yết?

Đuôi mắt cậu nheo lại, khoé môi nhếch lên vẻ khinh miệt:

- Cô biết nhìn xa trông rộng nhỉ? Làm tiền quen rồi mới thế đúng không?

Những lời xúc phạm nhân cách này Bạch Dương đã nghe quen rồi nhưng sao hôm nay vào miệng Thiên Yết nói cô lại cảm thấy khó chịu, bẽ bàng đến vậy, cô cắn môi cố dằn cảm xúc xuống nhận thấy những lời miệt thị đó:

- Anh nói đúng, tôi là loại người như thế đấy! – Bạch Dương cười khan – Anh cũng đã giúp tôi quen với cảm giác tiếp khách của anh rồi còn gì?!

Bốp!

Một cú bạt tay thẳng vào mặt Bạch Dương khiến cô chao đảo sa sẩm mặt mày. Bạch Dương đưa tay vuốt vuốt nhẹ dấu tay đau rát trên mặt, cô phải cảm ơn vì cậu đã tặng cô cái bạt tay này vì những áy náy cô đã nghĩ sai về cậu đều bị cái tát đó làm tan biến.

Thiên Yết nghiến mạnh từng chữ từng câu như để Bạch Dương khắc cốt ghi tâm lời nói này của cậu vậy:

- Cô nghĩ mình là ai mà dám lên tiếng châm chích tôi? Nên biết thân phận mình là ai! Cả vị trí cô đang đứng nữa hiểu chưa?

Mặt cậu hầm hầm quay đi, mắt cậu long lên những lời Bạch Dương nói với cậu quả khiến đau lòng thật. Xưa nay cậu không muốn đính chính một điều gì đó với bất kể ai vì cậu không muốn tốn lời giải thích loằng ngoằng để hiểu ra một vấn đề. Tấ cả để thời gian làm sáng tỏ hoặc mờ nhạt đi là song.

Được vài bước Thiên Yết dừng lại, không quay đầu nhìn Bạch Dương mà nói:

- Cô đừng quên mình đã nợ tôi những gì!

———————

Sau phút bàng hoàng khi Thiên Yết phẫn nộ như vậy, cô chưa từng thấy vẻ mặt kích động đến như vậy của cậu.

Nhưng đúng là những gì cô nói đều đúng sự thật mà cô đã thấy.. hay? Bạch Dương ra đứng bên cửa kính nhìn lên ánh trăng sắp tròn trên bầu trời, tâm tình cô trở nên bình tĩnh hơn đôi chút, bây giờ không cần phải để ý phải thương tâm, dù sao cô cũng sắp thoát khỏi nơi này rồi. Chỉ hai tháng nữa thôi, chuyện Thiên Yết muốn cô sẽ cố thực hiện bằng được để rời xa khỏi con người nắng mưa thất thường ấy.

Đầu óc cô cứ nghĩ mãi đến nét mặt lạnh lùng cứng rắn của Thiên Yết lúc vừa rồi, chẳng lẽ những điều cô nói không phải sao? Bạch Dương đưa tay sờ lên má mình, cái tát của Thiên Yết làm cô thấy bất mãn sao sao ấy, sao cậu lại tỏ thái độ như mình đang bị đổ oan vậy.. Cô cắn môi mạnh đến mức những vết răng còn in hằn trên làn môi mỏng, mắt cô nhìn về nơi thật xa xôi trên bầu trời kia..

Không cần phải quan tâm nữa, về sau cô và Thiên Yết cũng sẽ không còn quan hệ gì nữa, cô không muốn quan tâm bất cứ việc gì có liên quan đến Thiên Yết nữa..




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro