Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 19

Đã xế trưa, bọn cướp thay nhau trực hai người kia.

Đến lượt tên trọc canh, thấy đồng đội mình không còn ở đó nữa tên trọc mới chạy lại gần cởi trói cho Thiên Yết. Hắn vừa làm vừa lén lút nhìn quanh, tay vẫn hơi run khi làm chuyện này chỉ vì số tiền mà Hàn thiếu đưa ra quá hấp dẫn không thể chối từ được.

- Mày đang làm gì đấy?

- Hả? Hết hồn! - Tên trọc giật bắn mình, đưa tay lên chặn ngực.

Quách giám chặc lưỡi:

- Xong rồi!

Thiên Yết đến chán với tên ngu đần kia, cứu người cũng để lộ nữa. Chả biết hắn có thể làm nổi gì nữa không.

Tên trọc sau phút giật mình, liền ôm lấy tay kính đen:

- Mày…mày – Mặt hắn bệu bạo vẻ đáng thương – Mày đừng nói vói đại ca chuyện này nhé..! Mày thương tao một lần thôi!!

- Không được, mày đã bán rẻ đồng đội tiếp tay cho giặc ngoại xâm, phải xử!

Tên kính đen hùng hổ gạt người tên trọc sang một bên tránh đường cho hắn đi, tên trọc vội vàng níu tay kính đen lại giọng sướt mướt kể khổ:

- Tao làm chuyện này cũng vì có nỗi khổ thôi, hic.. Hàn thiếu dọa nếu tao không giúp cậu ta chạy trốn thì một khi cậu ta rời khỏi đây sẽ giết tao đầu tiên và lần lượt đến từng người trong gia đình tao. Mày, mày làm ơn coi như chưa thấy gì đi..!

Tên kính đen gãi gãi cằm gật gù, tên trọc vui mừng vì đã diễn thành công lừa tên kính đen này. Thiên Yết và Quách giám không hẹn mà cùng nhìn tên trọc, hắn chỉ cười hề lại rồi lại trở về với vẻ mặt bi ai. Cuối cùng kính đen chẹp miệng:

- Tao thấy như vậy càng phải nói để đại ca giải quyết cho mày. Phải nói!

Tên trọc cứng đơ người, hắn lại van xin:

- Đừng đừng, như thế là mày hại tao đấy!

- Không sao! Tao sẽ nói giúp mày, cố gắng lên đại ca rất hiểu lý lẽ mà!

Tên trọc bực mình nói mãi mà thằng này quyết tâm không tha hắn liền dở trò câu cá:

- Được rồi, chốt hạ nhé. Tao giúp tên này trốn thoát - Chỉ vào mặt Hàn thiếu – Tao sẽ được 300.000 đô mày giúp tao, tao sẽ chia cho mày 100.000 đô oke?

Tên kính đen cau cau mày, mắt bắt đầu lấp lánh nhưng hắn nghĩ gì đó rồi lại hạ chốt:

- Tao quyết định rồi, tao là người có nghĩa khí, mày làm vậy là bán đứng anh em tao không theo, mày đừng cản tao, không ăn đấm đấy!

Tên trọc đứng cắn răng, vì thân thủ hắn nhỏ con hơn kính đen nên đành ngậm ngùi gạt sang một bên vậy. Kính đen đi ra ngoài không quên khoá chặt cửa lại nhốt ba người trong đó, thấy tên Boss đang lên xe định đi đâu đó, hắn vội chạy tới mở gõ cửa xe.

Tên Boss hạ kính xuống:

- Có chuyện gì?

- Thưa anh, thằng trọc nó có hành vi giúp con tin tẩu thoát! Nó bị em bắt tại trận!

- Nó được bao nhiêu cho việc đấy? – Tên Boss vẫn điềm đạm nói không tỏ vẻ gì là cáu gắt.

- Em nghe được là 300.000 đô. Nó có dụ dỗ em theo nó nhưng em quyết không phản đại ca. Phải xử thằng trọc sao đây đại ca?

Tên Boss lãnh đạm nói:

- Đôi khi cũng phải vờ như không nhìn thấy gì thì tốt hơn!

Nói xong hắn đập nhẹ vai tài xế ý chạy đi. Tên Boss đóng kính xe lại miệng vẫn mím mím môi như đang cười điều gì đó.

Kính đen nhìn làn khói bụi đã tan dần vậy mà hắn vẫn chưa hiểu được hàm ý câu nói của Boss. Hắn quay ngược người lại vừa đi vừa lẩm bẩm câu cuối của đại ca nói với mình.

- À…- Bỗng mắt hắn sáng lên, hình như là đã hiểu ra ý của chủ mình, mặt hắn tươi rói chạy về mở khoá.

Bốp bốp

- Xin lỗi! xin lỗi! Tao thật tình cũng không muốn vậy đâu!

Tên trọc vừa cầm cây gậy vừa quật vào người tên kính đen, có vẻ như hắn không si nhê gì hay sao ấy mà vẫn đứng thắng chỉ đưa tay lên đỡ để tránh bị vào đầu, hắn quát:

- Mày làm cái con mẹ gì vậy?!

Tên trọc mệt quá dừng tay thở dốc:

- Mày khoẻ như trâu vậy, đánh nãy giờ chưa ngất à?

- Mày nhìn lại cái gậy mày coi!

Tên trọc nhìn lại cây gậy inox trên tay mình bị méo quặt sang một bên, hắn vứt xuống đất rùng mình:

- Đồ dởm! =)))

Tên kính đen phúi phủi người. Quách giám nãy giờ theo dõi giờ mới bật thốt:

- A! ấy thật mạnh mẽ!

Tên kính đen lên tiếng:

- Đại ca nói là đại ca không nhìn thấy gì đâu!

Thiên Yết mím môi cười, cậu cũng cảm thấy tên Boss kia cũng thâm không kém gì mình đâu, đúng là dao hai lưỡi, ăn hai mang!

Tên trọc cười lớn:

- Anh ấy tha cho tao à? Hố hố! Thấy chưa, tao đã nói rồi mày tốn công mách lẻo làm gì! Há há

Tên trọc nói xong liền chạy nhanh đến cởi trói cho Thiên Yết và Quách giám, tên kính đen nói:

- Đại ca còn hỏi số tiền mày được nhận sau khi làm xong chuyện này.

Tên trọc tắt ngấm nụ cười, hắn đứng bật dậy:

- Vậy, mày…mày nói sao?

- Thì tao nói như những gì mày nói!

Tên trọc lao tới túm cổ tên kính đen lay lên lay xuống, miệng nói như mếu:

- Mày làm thế thì khác nào bảo đại ca lấy hết tiền đi! Mày ngu thế! Sao không nói bớt đi để tao còn ủ được chứ! Thằng ngu! Ngu ơi là nguuuuuu!! (có cần nhấn mạnh vậy không ~)

Thiên Yết đứng dậy vặn người, cậu nghe người ê ẩm lại còn rát rát vì những vết thương roi vọt đang sưng tấy rươm rướm máu, Thiên Yết nói:

- Nếu hai người đưa tôi ra khỏi nơi này thì tôi sẽ đưa thêm 100.000 đô nữa!

- Ôkê!! – Tên trọc quay ngoắt lại nhìn Hàn thiếu mắt long lanh hạnh phúc.

Kính đen ghé luôn tai trọc:

- Chia tao với đấy!

------------------

Nơi đầu tiên Thiên Yết về là nhà mình, cậu đi vào trong lên thẳng phòng, thấy Bạch Dương đang ngồi loay hoay chiếc laptop, cậu cũng chẳng thèm để ý, điều cậu đang muốn làm nhất bây giờ là tắm rửa sạch sẽ rồi còn làm việc.

Một lúc sau.

Thiên Yết mặc bộ pijama bước ra ngoài, tấm khăn bông vẫn đang chùm trên đầu xoa cho tóc khô, cậu đang rất khó chịu lúc tắm xà bông đụng vào chỗ thương rất rát. Thiên Yết đi về phía Bạch Dương, cô ngước mắt nhìn Thiên Yết rồi ngồi né sang hẳn một góc.

Thiên Yết ngồi xuống giường, cậu ngả lưng ra sau, thở phào rồi nói:

- Cho tôi mượn điện thoại đi!

Bạch Dương chỉ lên bàn:

- Ở kia!

Thiên Yết với tay lấy nó rồi ấn số, cậu cũng đứng dậy ra ngoài hình như là nói chuyện với ai đó một lúc mới quay vào đưa máy cho Bạch Dương:

- Tôi ngủ một lát, nếu có số lạ gọi lại thì gọi tôi dậy!

Bạch Dương gật nhẹ đầu, Thiên Yết nằm xuống, cậu quay mặt về hướng Bạch Dương đang ngồi, rồi nhắm mắt lại. Bạch Dương quan sát Thiên Yết, lần này cậu trở về lại là một vẻ mặt khác, nó có vẻ mệt mỏi lắm, lúc cậu nhắm mắt mà hai hàng mày phượng vẫn nhíu lại, đôi môi mỏng vẫn mím chặt như đang tức tối một chuyện nào đó mà chưa thể trả thù được.

- Tôi sẽ không ngủ được khi có người cứ nhìn mình thế đâu! (anh trai tinh ghê)

Bạch Dương giật mình, cô vội quay phắt đi chỗ khác rồi đứng nhanh dậy định xuống dưới nhà, Thiên Yết dặn:

- Mang theo cả điện thoại đi!

Bạch Dương quay lại cô cầm nhanh điện thoại rồi té luôn xuống dưới, khoảng cách gần Thiên Yết không an toàn chút nào...

Nghe tiếng cửa đã đóng, Thiên Yết mới ngồi dậy, cậu đi lại kệ đựng đồ y tế lấy ra hộp thuốc. Thiên Yết quay lại ngồi trên giường đối diện tấm gương lớn trong phòng cậu cởi áo ra. Hàng chục vết roi đỏ có cả vết chảy máu đan xen nhau như nan rổ, Thiên Yết nhìn mình trong gương mà càng thấy cay. Cậu lấy oxy già ra tự rửa vết thương cho mình, răng cắn chặt môi không cho những tiếng suýt xoa thành tiếng. Những vết thương sâu rất xót khi rửa oxy già. Thiên Yết vốn là người chịu đau rất kém nhưng vì bản tính vốn lì dù chết cũng không nói câu xin lỗi.

Cạch.

Bạch Dương căng tròn mắt nhìn những vết thương trên người Thiên Yết, cô chỉ định quay lại lấy laptop xuống nhà ngồi chơi thôi ai ngờ lại vô tình thấy cảnh này. Thiên Yết cau mày, cậu từ từ khoác áo lại:

- Vào sao không gõ cửa?

- Ngủ cũng phải gõ cửa! Phép lịch sự tối thiểu cũng không biết à?

Bạch Dương cúi đầu lặng thịnh lúc sau cô mới ngần ngại nửa muốn hỏi điều này, nửa lại không và cuối cùng:

- Anh…bị sao vậy?

Thiên Yết nhìn nhìn Bạch Dương bằng ánh mắt kì lạ như đang cười, cậu nhướng mày:

- Em đang quan tâm tôi đấy à?

Bạch Dương nuốt khan, cô bật thốt:

- Không, thôi tôi xuống đây!

Bạch Dương vừa quay lưng Thiên Yết đã gọi:

- Dù sao cũng lộ rồi, quay lại giúp tôi đi!

Bạch Dương đi lại theo lời Thiên Yết, cô ngồi xuống cạnh cậu cởi áo ra, những vết thương rướm máu khiến Bạch Dương hơi buồn nôn, cô cố gắng chịu đựng nhìn rửa vết thương cho cậu, vừa làm cô vừa hỏi:

- Anh đi đánh nhau à?

Câu hỏi hoàn toàn không có suy nghĩ gì, chỉ tiện miệng thấy kì lạ nên Bạch Dương mới bật thốt ra vậy thôi chứ cô không hề có ý muốn hỏi tường tận vì cô chỉ tò mò chứ không quan tâm lắm đến Thiên Yết đau hay không đau. Mặt cô nhăn nhó khi phải phục vụ người luôn ngược đãi mình thế này.

Khoé môi Thiên Yết hơi cong lên cười:

- Em đang đau lòng đấy à?

Bạch Dương tròn mắt nhìn Thiên Yết trăn trối. Vẻ mặt cô nhăn nhó làm Thiên Yết hiểu lầm là cô đang đau lòng sao? Mà cậu ta cũng tự phụ thật,  cứ nghĩ mình là trung tâm vũ trụ hay sao mà tất cả phụ nữ đều có thể yêu cái bản mặt đẹp trai của cậu? Ngay cả đến Bạch Dương - người cậu luôn bày ra mọi cách để hành hạ cô luôn hay sao? Không hề biết là Bạch Dương rất ghét cậu sao mà dám hỏi câu đấy!

Bạch Dương không buồn nói thêm, cô cúi xuống làm nốt phận sự của mình rồi đứng dậy lạnh lùng:

- Tôi đi được chưa?

- Ừm!

Thiên Yết mặc lại áo, cậu nằm xuống nhằm mắt đi vào giấc ngủ thật nhanh chóng sau một ngày mỏi mệt.

-----------------

21h.

Bạch Dương đang ngồi thiết kế thì nhận được điện thoại từ một số lạ, cô quên mất lời dặn của Thiên Yết là phải chuyển máy cho cậu mà nghe luôn:

- Hàn thiếu, tôi đã điều tra được vụ bắt cóc cậu và cô gì đấy vừa rồi có cả sự liên quan đến bà Minh!

Bạch Dương trừng trừng mắt khi nghe tin này, cô nhìn vào khoảng không vô định trước mặt không chớp mắt. Bên đầu dây kia vẫn tiếp tục:

- Họ đã đặt vé sang Anh vào 9h sáng mai, hiện giờ họ đang nghỉ tại XX có cần đến luôn không thưa cậu?

- …

- Alô…alô…Hàn thiếu!

Bạch Dương buông thõng tay, vậy ra người cứu cô là Thiên Yết sao? Sao có thể chứ! Sự thật này khiến Bạch Dương hơi bất ngờ, chính cô cũng không tin tai mình nghe gì nãy giờ.

Bạch Dương ngồi phịch xuống salong, mặt đăm đăm tay cầm chặt chiếc điện thoại đến nỗi lòng bàn tay trắng bệch ra.

Vấy sao Thiên Yết lại không nói gì hết? Và cả những vết thương trên người cậu nữa có phải do họ đánh không? Bạch Dương cắn chặt môi. Lúc này cô không còn thấy hận Thiên Yết nữa mà thay vào đó là một cảm giác xúc động. Mà cô cũng chưa từng nghĩ người luôn hành hạ cô như cậu lại đưa tay ra giúp mình như thế...Có phải thật là Thiên Yết không vậy? Nhưng cô lại nhớ những điều cậu làm ra trước đây với cô nó thật kinh tởm lẫn đáng sợ...  Tâm trạng Bạch Dương bây giờ thật hồn loạn, một chút cảm tình với Thiên Yết đang nhen nhóm lên đan xen vào nỗi hận của cô với cậu... Bạch Dương thấy hoang mang trước chuyện này, cô không biết mình nên hận hay nên bỏ qua những gì cậu đã làm trước đây.

Bạch Dương đứng dậy, cô trở lại phòng nhẹ nhàng mở cửa đi vào.

Bạch Dương đứng trước giường nhìn Thiên Yết đang trong giấc ngủ, cô nhíu mày tâm trạng thật phức tạp. Có nên tha thứ hay không? Bạch Dương đứng thật lâu thật lâu đầu mắt cô nhìn chăm chăm Thiên Yết, mịêng lẩm bẩm đi lại một câu:

- "Rốt cuộc anh là người tốt hay xấu?.."

Thiên Yết cau mày cựa mình, cậu díu díu mắt rồi mở hé ra thấy Bạch Dương đang đứng trước mặt mình, cậu quay mặt về phía cửa kính tay vơ gối nhắm mắt lại miệng nói giọng ngái ngủ:

- Tôi quyến rũ ngay cả trong lúc ngủ cơ à? =))))

Bạch Dương buột miệng:

- Anh là người đã giúp tôi!

Thiên Yết mở bừng mắt, tay nắm chặt gối, không quay lại nhìn Bạch Dương mà nói:

- Cô nghe điện thoại của tôi?

- Anh rốt cuộc là người thế nào? – Bạch Dương đanh giọng hỏi.

Thiên Yết từ từ ngồi dậy, cậu lấy vẻ mặt cười cợt nhìn Bạch Dương, khoé môi nhếch lên theo đường cong nói:

- Cô nghĩ tôi giúp cô thật đấy à?

Bạch Dương chau mày nhìn cậu suy nghĩ, cô cũng chưa tin vào điều đấy lắm thế mới hỏi đây.

- Vậy sao anh lại làm vậy?

Thiên Yết cười bật ra, cậu nheo nheo mắt nhìn cô, miệng nói:

- Tôi muốn kiếm tiền, được không?

- Là sao? – Bạch Dương không hiểu.

- Đừng quá tò mò thế chứ!

Thiên Yết đứng dậy, cậu lách qua người cô không quên dừng lại một chút rồi cười chặc lưỡi bước ngang qua cô.

- Cảm ơn!

Thiên Yết khựng người lại, bước chân cậu dừng lại nơi ngưỡng cửa khi nghe câu nói đó phát ra từ miệng Bạch Dương, qua giây phút sững sờ, Thiên Yết cười:

- Gì cơ?

- Dù sao cũng cảm ơn anh...

- Ồ, thế vinh dự cho tôi quá! – Thiên Yết cười rồi đi xuống nhà.

Thiên Yết nhìn chiếc địên thoại Bạch Dương vẫn đang đặt trên bàn, cậu cầm lên gọi lại cho người lúc nãy:

- Nói lại đi!

- …

- Ừm.

- …

- Đúng giờ đấy đến sân bay đón họ!

- …

- Ừm.

Thiên Yết tắt máy miệng mím chặt lại. Ông Thịnh thật sai lầm khi đã thất hứa và dùng trò bạo lực với Thiên Yết rồi.

Thật ra nếu Thịnh tổng giữ đúng lời nói thì Thiên Yết cũng sẽ giữ lời hứa của mình, và chuyện đấy sẽ không có người nào biết hết. Chuyện cậu thay thế cho Bạch Dương hoàn toàn vì một lý do khác với mọi mọi người đã nghĩ là yêu cô nên mới làm thế, mà chỉ vì cậu muốn xem người cha mình sẽ làm gì khi mình bị bắt và muốn tiêu bớt số tài sàn ông đã dành cho Thiên Bình mà không dành cho mình. Không ăn được thì đạp đổ, vậy thôi! Ngoài ra chẳng có lý do nào khác nữa cả!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro