Hoa và nước (buồn)
Quang Anh chưa bao giờ tin vào tình yêu đích thực. Anh là một dòng nước lặng lẽ, không có mục tiêu, không có niềm vui hay đau khổ, chỉ đơn giản là chảy mãi về phía trước. Cuộc đời anh cho đến khi gặp Duy chỉ là một quỹ đạo vô định, trôi dạt. Nhưng khi gặp Duy – bông hoa rực rỡ, đầy sức sống, anh không thể không cảm thấy mình bỗng chốc trở nên quan trọng. Duy là người duy nhất khiến anh thấy có lý do để tồn tại, để yêu, để hy sinh tất cả.
Duy là bông hoa xinh đẹp nhất mà Quang Anh từng thấy. Mỗi nụ cười của em như một đóa hoa nở rộ trong trái tim Quang Anh. Mỗi ánh nhìn của em như một tia sáng rực rỡ thắp sáng con đường phía trước anh. Duy làm cho Quang Anh cảm thấy rằng tình yêu là điều mà anh chưa bao giờ hiểu, nhưng giờ đây lại là thứ duy nhất anh khao khát.
Họ ở bên nhau trong một thế giới đầy sắc màu. Quang Anh là nước, và Duy là hoa. Quang Anh dâng hiến hết mình cho Duy, bảo vệ anh, yêu thương anh, nuôi dưỡng bông hoa ấy mỗi ngày. Anh cho Duy tất cả những gì anh có, cho đến khi bản thân mình gần như trở nên vô hình.
Nhưng khi tình yêu của họ dâng đầy, cũng chính là lúc Quang Anh nhận ra rằng mình không thể cứu nổi Duy.
Duy bắt đầu thay đổi. Cũng giống như một bông hoa, khi đã nở rộ quá lâu, đôi khi nó không còn giữ được vẻ đẹp nguyên sơ ban đầu. Duy dần trở nên xa cách, ít nói hơn, không còn chia sẻ những ước mơ, những cảm xúc như trước. Anh bắt đầu chìm vào sự cô đơn, trong khi Quang Anh không ngừng chăm sóc, không ngừng yêu thương, chỉ mong rằng sự kiên nhẫn và tình yêu của mình sẽ làm Duy thay đổi. Nhưng mọi thứ đều vô ích.
Một buổi chiều, khi Quang Anh đang đứng bên bờ hồ, nhìn dòng nước chảy, em lại xuất hiện. Không phải là bông hoa yêu dấu mà anh từng thấy. Em giờ đây như một bông hoa héo úa, nhạt nhòa trong ánh sáng, đôi mắt mệt mỏi, không còn là ngọn lửa ấm áp mà Quang Anh đã biết.
"Duy... Anh không thể mất em, em biết không?" Quang Anh cố nắm lấy tay Duy, nhưng Duy chỉ lặng lẽ rút tay về, đôi mắt lướt qua anh như thể anh không còn tồn tại.
"Anh à... Em không thể tiếp tục như vậy nữa. Em không thể sống trong sự yêu thương mà anh dành cho em. Em đã không còn là bông hoa anh yêu nữa rồi, Quang Anh. Em đã quá mệt mỏi, em không thể tiếp tục được nữa."
Những lời Duy nói như một nhát dao cắm thẳng vào trái tim Quang Anh. Anh đã yêu Duy, yêu đến mức không thể tưởng tượng được cuộc sống thiếu anh, nhưng giờ đây Duy lại muốn rời xa anh.
"Không! Em không thể nói như vậy. Chúng ta có thể vượt qua tất cả mà, Duy. Em đừng đi, đừng rời bỏ anh," Quang Anh cầu xin, giọng anh nghẹn lại trong cổ họng.
Nhưng Duy chỉ lắc đầu. "Em xin lỗi, Quang Anh. Em không thể ở lại thêm nữa. Tình yêu của anh... quá nặng nề đối với em. Em không còn là hoa nữa, em chỉ là một cái bóng mờ nhạt. Em không thể tiếp tục phá vỡ cả hai chúng ta bằng những ảo tưởng."
Duy quay đi, không hề quay lại nhìn Quang Anh. Đôi mắt Quang Anh đẫm nước mắt, nhưng anh không thể làm gì ngoài việc đứng đó, nhìn bóng dáng Duy dần khuất xa.
Ngày qua ngày, Quang Anh không thể chịu đựng được sự vắng mặt của Duy. Anh là nước, là dòng chảy êm đềm, nhưng giờ đây, anh đã trở thành một con sông vắng lặng, không có bông hoa để chăm sóc. Mỗi đêm, anh lại lang thang trong những suy nghĩ của mình, không biết phải làm gì để giữ lại tình yêu ấy.
Duy vẫn đi, rời xa Quang Anh mãi mãi, mặc dù anh vẫn yêu Duy đến tận cùng, và tình yêu ấy đã giết chết anh từ bên trong.
Thời gian trôi qua, và rồi một ngày, Quang Anh nhận được tin. Duy... đã rời đi mãi mãi. Em không thể chịu đựng được áp lực trong cuộc sống, và anh đã không thể chiến thắng chính bản thân mình. Anh đã ra đi mà không để lại dấu vết.
Quang Anh khóc. Những giọt nước mắt của anh như dòng sông cuốn trôi đi mọi kỷ niệm. Duy đã rời xa anh mãi mãi, và Quang Anh, người vốn là dòng nước, giờ đây không còn bất kỳ điều gì để yêu thương.
Anh sẽ luôn nhớ về bông hoa ấy – bông hoa đã từng khiến trái tim anh nở rộ. Nhưng giờ đây, nó chỉ còn là một ký ức nhạt nhòa, một ký ức không thể chạm tới, giống như một giấc mơ đã tan vỡ.
---------------------------------------------------
Thấy mng khá thích em fic này nên lên thêm 1 chap nữa nò. Mỗi tội nó hơi SE thuiiii
21/2/2025
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro