chương 2: Thiên mệnh ý trời
Trích: Lê Minh là công thần thời Lê, được phong làm Vinh Quốc Công kim chức Nhập Nội Tư Khấu( Những viên quan nào mang hai chữ nhập nội điều là thân tín của vua) , nhận theo chiếu chỉ cùng các quan đại thần phò tá Lê Nhân Tông
Mấy năm sau khi Thái Tông lên ngôi, vợ của Lê Minh lâm bồn, hôm đó mưa lớn không ngừng, những trận mưa cứ xối xả trút hết cơn này đến cơn nọ, tiếng ầm ầm vẳng bên tai cứ khiến ai nấy lo sợ nôm nốp. Bước qua cổng phủ to lớn đi song song hai hàng qua hết mấy mười mấy cánh cửa to , rồi đến mấy mươi cánh cửa nhỏ , tới một biệt viện nằm bên phải , sau cánh cửa kia, tiếng người phụ nữ kêu la thảm thiết nhói buốt từng cơn. Phu nhân ông sinh khó, bà mụ đã túc trực bên cạnh hết hai canh giờ nhưng đứa bé chẳng chịu ra, ngay cả Thái y trong cung cũng được mời đến, xung quanh kẻ hầu người hạ vay quanh tất cả điều bận rộn tất bật, kẻ bưng thau nước, kẻ cầm khăn, kẻ lo nấu nước, chạy tới lui như đàn kiến vở tổ, Quốc Công trong người suốt ruột cứ đi tới đi lui trước cửa trong lòng thấp thỏm, không chịu được cảnh phu nhân mình gào thét ông tông thẳng cửa vào trong chỉ để nắm tay an ủi nguời vợ kết tóc của mình, sấm chớp liên hồi thoáng chốc lại chớp một luồng sáng làm sáng cả căn phòng, bà mụ cứ la
" Phu nhân cô gắng thêm chút nữa, nếu không cả mẹ và con sẽ nguy hiểm lắm đấy, phu nhân người mau cố gắng lên.."
Quốc Công không biết làm gì hơn chỉ đành cố gắng nắm chặt tay vợ mình để động viên an ủi,
" phu nhân bà nhất định phải bình an đấy nhé! Sẽ không sao đâu"
Vị phu nhân kia chỉ có tiếng gào thét " không được rồi, không được rồi"
Liên hồi cơn mưa ngoài kia không dứt mà ngày một lớn hơn, mưa tuôn xối xả, gió thổi lạnh buốt da người , sấm chớp đùng đùng nổi dậy, chẳng mấy chốc nghe một tiếng vang thật lớn rên cả nền trời
Một tiếng sấm nổ " ĐÙNG" đánh trúng mái hiên bên góc phải biệt viện , sức một mẻ thật lớn, chỉ nghe tiếng ngói rơi ra từng mảnh vụn văng tứ tung mọi nơi, những cơn gió buốt rét lùa vào biệt phòng, tiếng gió lùa nghe nức cả tai khiến tình trạng của vị phu nhân kia càng trầm trọng, Quốc Công đích thân ra trông coi sửa chửa chỉ mong mọi chuyện bình yên cầu cho mẹ tròn con vuông .
' Phu nhân đợi ta". Vừa nói vứt lời liền chạy nhanh ra ngoài. Chân phải chỉ vừa đặt ra khỏi cánh cửa lại nghe thấy tiếng la thất thanh của vợ mình một tiếng kêu cuối cùng "A", phút chốc như ngừng thở người ngoảnh mặt lại nhìn thì thấy vợ mình máu me đầy người thật sự đã không còn cứu nổi nữa , người vẳng đi tất cả lau nhanh lại nắm tay vợ mình mà khóc thương tâm
" phu nhân đừng bỏ ta" xưa nay nam tử hán đại trượng phu đổ máu nơi sa trường chứ quyết không nhỏ một giọt lệ nào, thế nhưng vị tướng quân anh dũng oai phong lẫm kiệt khi nào giờ cũng chỉ là kẻ sắp mất đi người mình thương yêu, người vợ cùng chung chăn gối,Vị Quốc Công kia nắm lấy tay vợ mình khóc một cách thấu động tâm can.
"phu nhân đừng mà, đừng bỏ ta"
Vị phu nhân kia sắc mặt trắng bệch, môi khô hốc, mồ hôi ướt nhễ nhải, nước mắt hai hàng giàn giụa ra, dùng phần sức lực cuối cùng của cánh tay kia chạm lên khuôn mặt của phu quân mình, lau đi những giọt nước mắt cho người, giọng nói yếu ớt ùa theo gió tiếng được tiếng mất " thiếp không còn cơ hội để ở bên cạnh chàng nữa rồi, phu quân khờ à, hãy giữ gìn sức khỏe đừng vì thiếp mà đau lòng quá độ, nếu người cứ tiếp tục như vậy thì thiếp sẽ không an lòng mà về nơi chính suối, điều mà thiếp ân hận nhất là không thể sinh đứa con của mình, để nó chết trong bụng mẹ như thế, nó còn chưa chào đời nữa mà, chàng có trách thiếp không"
Lúc này vị Quốc Công kia chỉ cố gắng nắm chặt lấy tay vợ mình gắng giọng nói :
" Sao ta có thể trách nàng được chứ, không sao đâu, nếu như có kiếp sau ta sẽ nhất định sẽ làm phu quân của nàng, làm người chồng thật tốt, tới lúc đó nàng nhất định sẽ sinh cho ta hai đứa con . À không là mười đứa".
Vị phu nhân kia nhếch miệng cười nhẹ một thoáng ,đôi mắt từ từ khép lại, ép ra những giọt nước mắt tràng ra hai hàng rơi từ giọt trên mặt giường, đôi tay lạnh dần và trút hơi thở cuối cùng.
Trong căn phòng lạnh lẽo kia chỉ còn nghe hai tiếng "PHU NHÂN" tiếng kêu đau đớn như xé lòng của vị Quốc Công, mà không phải, phải là một người chồng không nở lìa xa người bạn trăm năm của mình. Dưới hiên mưa vẫn rơi, mưa rơi cùng với những giọt máu, những giọt nước mắt tang thương , tiếng mưa lẫn chung tiếng khóc nức nở đau thương của người chồng nặng tình kia.
Sáng hôm sau, cơn mưa hôm qua lớn tới nổi nước dâng khắp nơi, chỗ đọng ứ từng vũng , bầu trời quang đãng trong ngắt, từng tia nắng dưới ánh mặt trời bắt đầu nhảy nhót tung tăng khắp nơi, chỉ còn vài giọt mưa còn ứ đọng trên lá cây bụi cỏ từng giọt từng giọt rơi xuống bám vếu trên mái hiên kết thành một cục nước lớn, khi nặng hạt liền nhiễu từng giọt nước rơi xuống sàn nhà kêu một tiếng tách .
Đại tang được cử hành, người tới viếng đại phu nhân nhiều vô số, không quan chức to thì quan chức nhỏ, kẻ không quyền thế thì giàu sang, kẻ không tới được thì gởi lễ vật, có thể nói quyền uy của vị quốc công này quả thực to lớn oai phong.
Đau buồn chưa phần nào nguôi được bèn nuốt đau thương để cử hành đại lễ an táng cho phu nhân mình, nhưng trông sắc mặt Quốc Công vẫn nhuốm màu đau thương, vẻ mặt âu sầu trắng bệch không chút máu trên mặt, người tiều tụy đi hẳn. Vị lão Thái Giám được vua Lê Thái Tông phái đến để đọc chiếu chỉ tiếc thương, truy phong bà là cáo mệnh.
Định ba ngày sau an táng tại đất phong. Tối hôm ấy , Quốc Công còn túc trực bên linh cửu, thì bên ngoài có tiếng chó sủa ầm ầm vang in ỏi cả phủ, Vị Quốc Công kia không quan tâm là ai đêm hôm khuya khoắt đã đến quấy rầy, chỉ một mực bên linh cửu vợ mình, chợt có kẻ hầu vào tâu:
" Bẩm Quốc Công, bên ngoài có một đạo cô, nói là có duyên với tiểu thư nhà này nên xin vào yết kiến"
" hàm hồ" lão quát to
" nhà này làm gì có tiểu thư, mau tống cổ tên đó ra" chưa dứt lời thì lại có một tên vào bẩm
" Thưa Quốc Công, vị đạo cô đó nói nếu người không chịu gặp, thì cả đời này sẽ hối hận mà còn có lỗi với phu nhân gấp vạn lần, khiến phu nhân không cách nào nhắm mắt" lão định mắng nhưng lại bị Lê Hiển ngăn cản " xin khoan, Quốc Công xin hãy bớt giận, nếu đã là có duyên với nhà ta thì xin hãy để đạo cô ấy vào làm phận sự, nếu là ăn nói hàm hồ gạt gẫm có đuổi đi cũng không muộn"Vị Quốc Công yên lặng hồi lâu rồi thốt: Được rồi, được rồi cho tên kia vào đi".
kẻ hầu thưa " tuân mệnh".
Hắn hớt ha hớt hảy dẫn đạo cô vào trong, đến chỗ linh cửu, vị đạo cô kia cưới chào Quốc Công
"A DI ĐÀ PHẬT, bần ni xin diện kiến Quốc Công"
Tên hầu la "Hỗn láo! Gặp Quốc Công sao dám không quỳ"
Đạo cô ôn tồn đáp " Xưa nay người cõi tục khi gặp được Quốc Công gia thì đương nhiên hoảng hốt cuối đầu sụp gối quỳ lạy, Lão ni cô tôi đây đã lánh khỏi cõi tục từ lâu sớm xem hồng trần là cõi tạm, chỉ biết có quỳ trước Như lai quỳ trước phật tổ chứ không hề quỳ trước Quốc Công"
" To gan" Lê Hiển nói
Quốc Công cắt lời " Được rồi được rồi , mấy quy tắc cũ kỹ đừng nên nhắc đến nữa, ta thấy đạo cô đây là người đạo mạo, phong thái phi phàm, ánh mắt chứa đầy phật duyên và ngộ tính, không biết đêm hôm đến chỗ phủ ta là có chuyện gì?".
Vị đạo cô đáp" A DI ĐÀ PHẬT, ba hôm trước ta có xem thiên tượng, thấy được điềm lạ, xung quanh ánh trăng tròn có đám mây đen che phủ, kín mịt mù, điều kỳ lạ là có vầng quang xuất hiện trong đám mây mù kia, mặc dù bị che khuất nhưng vầng sáng ngày càng lan tỏa ra, ánh lên một ánh hồng rực rỡ xuyên qua lớp mây đen, quấn lấy vầng trăng không rời, lát sau mưa trút như nước đổ, kéo dài luyên thuyên chẳng ngừng, giữa tiết trời tháng sau, nắng rắt rát da, cả một ngụm mây đen cũng chẳng có, đây đúng là thiên tượng lạ, điều trùng hợp là ngay tối hôm đó bần ni nằm mộng thấy một vị nữ thí chủ đến cầu xin ta cứu con của nàng ấy, đôi mắt long lanh ướm lệ, chỉ ta đến phủ quốc công".
Vị quốc công lúc này giật mình, bèn dắt đạo cô đến xem "người trong quan tài kia có phải là người mà đạo cô gặp trong mộng không"
Đạo cô bèn nhuốm người nhìn xuống "A DI ĐÀ PHẬT, chính là vị nữ thí chủ này",
"Nhưng làm sau mà cứu nỗi đứa bé chẳng phải đã chết trong bụng mẹ rồi sau",
Vị đạo cô lắc đầu cười nói "trước khi ta xuất gia có từng hành y cứu người, nên người hãy để ta thử xem, sống chết có số tất cả điều do mệnh an bài"
Quốc công nhanh miệng hỏi" Vậy thử bằng cách nào"
" Thứ cho bần ni mạo phạm, mổ bụng mẹ lấy con ra",
Quốc công sửng sốt xanh mặt , nhiếu mài mắng " ăn nói hồ đồ, làm gì có chuyện mổ bụng lấy con, người chết còn chưa quá ba ngày, ta sẽ không cho ngươi là chuyện bậy bạ như vậy được, nhanh tống cổ ra ngoài cho ta"
Đạo cô nói" vị phu nhân đã qua đời mà linh hồn chưa siêu thoát, phải chạy đén chỗ bần ni cầu xin cứu con mình, nay quốc công gia không đồng ý, thì thôi vậy coi như số trời đã định, vị tiểu thư không có phúc hưởng một sinh mạng trên cõi đời này rồi, đã vậy bần ni xin cáo lui", một tiếng KHOAN lớn,
"quốc công xin ngài hãy để cho đạo cô thử, ngộ nhỡ cứu được đứa trẻ thì sao"
Vị quốc công kia vẻ mặt suy sụp, quay đầu khom lưng rồi phất tay một cái, liền bước vào hậu viện.
Chỉ thoáng chốc cả căn phòng đã vang lên thứ âm thanh của trẻ con khóc "OA OA OA" đạo cô với đôi bàn tay đầy máu, đích thân bồng từ linh cửu ra một đứa bé gái, mình mẩy dơ nhuốc, nhanh được tắm nước ấm rồi được quấn vào một chiếc khăn màu đỏ thẫm, lão quốc công không tin vào mắt mình nhảy bổ tới ôm đứa nhỏ vào lòng, mà rơi lệ , thật sự đứa bé rất giống với mẹ của nó, cái miệng cũng giống, mũi cũng giống, mà đặc biệt là đôi mắt rất sáng rất có hồn khiến cho người nhìn chỉ một lần mà phải nhung nhớ, đây quả thật là điều kỳ diệu mà, không biết là thiên ý hay là số phận sắp đặt.
Vì để tạ ơn vị đạo cô kia mà lão quốc công ban vàng bạc lụa là hậu hỉnh nhưng vị đạo cô kia khước từ không nhận, thân hành y cứu người vả lại bản thân lại là người xuất gia phải cứu độ thế nhân là việc cần làm, không cần những thứ được gọi là phù phiếm. Nhưng lão quốc công vẫn ái náy trong lòng, từ xưa nay có ơn tất báo nên ông mạn phép xin vị đạo cô mở lời vàng ngọc đặt cho đứa con gái mình một cái tên . Vị đạo cô ngẫm nghĩ hồi lâu rồi ôn tồn nói " cái tên Nguyệt Lan ngài thấy thế nào" Nguyệt Lan, ánh trăng nhẹ nhàng nhưng đầy sức sống , đúng là một cái tên hay.
Trước khi vị đạo cô cáo từ đã tìm một chỗ riêng để nói chuyện với vị quốc công
"Tiểu thư sanh vào ngày thiên tượng biến dị, trong vầng hào quang có lớp mây mù, trong đám mây mù đen tối lại ánh lên lớp hào quang sáng lòa, có thể hai mươi năm sau chắc sẽ có cuộc mưa máu gió tanh ở chốn hoàng thành này, thây chất như núi, chỉ tội nghiệp bá tánh là người phải hứng chịu. Tiểu thư sinh vào ngày ấy, mây đen lẫn trong đám hào quang, cuộn tròn không tách ra được, mặc dù hôm ấy trận mưa kia lớn dữ dội , nhưng giữa tiết trời tháng sáu nóng rát lại có thể cứu rỗi mùa màng của bách tín ở phía Nam, xem ra cũng được coi là điềm tốt, tiểu thư có phúc tinh hộ chiếu, mai này khôn lớn, bụng dạ hiền lương, ai có thể cưới được cô ấy, phúc không hề nhỏ. Chỉ hận một điều vầng quang ấy lại cuộn trong đám mây đen, khó tránh kiếp số phải cuốn vào chốn cung tranh ác liệt, tranh quyền đoạt vị, không chỉ làm khổ bản thân mà còn khiến cho cả gia tộc liên lụy".
Quốc công vội gặng hỏi" vậy có cách nào có thể giúp tiểu nữ thoát khỏi chốn phân tranh nơi ấy, chỉ cần cứu được con bé này bất cứ giá nào lão đây cũng chịu"
Vị đạo cô trầm ngâm một lâu rồi thở dài lên một tiếng" chỉ có một cách, tiểu thư phải rời xa chốn kinh thành đầy rẫy thị phi này, chỉ cần không gặp được người ấy, sẽ không có nghiệt duyên, tiểu thư sẽ sống cả đời bình an mà không bị cuốn vào dòng xoáy tranh đấu, cứ bình an mà vui vẻ sống hết một kiếp hồng trần này"
Nói dứt lời liền cất bước rời đi, bóng dáng vị đạo cô ngày càng khuất bóng vào ngõ hẻm, chỉ nghe thấy âm vọng truyền lại giữa chốn hư không tịch mịch ấy " không có bắt đầu lấy đâu ra kêt thúc, nếu đã là nghiệt duyên do ông trời sắp đặt thì có tránh cúng tránh không được, không biết đây là số phận an bài hay tạo hóa trêu ngươi".
*trích( Lê Hiển là kẻ hầu cận trung thành của Lê Minh, người từng vào sinh ra tử cùng ông, có thể được coi như anh em ruột, là quản gia chưởng quản phủ Quốc Công, là người mà ông tin tưởng nhất.)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro