Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Những trận đòn roi lại lần nữa trút xuống. Vết máu mới tươm ra, nhuốm đỏ, càng nổi bật trên nền áo sơ mi trắng. Thân thể đó run rẩy trong đêm tối, nhưng tuyệt nhiên không hé lên nửa lời oán than. Bởi vì cậu biết, nợ này cần phải tự mình gánh chịu, tự mình trả đủ. Một món nợ mà có lẽ, cả mạng cậu cũng chẳng thể nào bù đắp nổi. Người kia mắt còn chứa đầy lửa giận, như muốn đem người trước mặt thiêu đốt đến chết. Nỗi căm hận của hắn, phải từ từ trả đủ, từng ngày từng ngày dày vò cậu sống trong đau đớn. Một tháng rồi, kể từ đêm đó, đêm mà địa ngục mở cánh cửa hút cậu vào trong...

-Sanghyeokie , em về trước nhé. Anh cố ở thêm một lúc nữa, hôm nay là lễ tình nhân, khuya chút khéo lại có thêm vài cặp ghé qua.

-Anh biết rồi. Em về cẩn thận. Có cần anh đưa không?

-Thôi. Bạn trai em đến đón. Anh cứ trông tiệm thôi. Giúp em hôm nay, nhé!

Heni nháy mắt tinh nghịch, rất nhanh liền khuất bóng sau cửa tiệm.

Tiệm cafe hôm nay rất đông khách, lại chỉ có mình cậu, bọn họ đều xin về sớm đi hẹn hò cả. Cậu thì chịu thôi, tiền còn chưa kiếm được, có đâu lại tìm đến bạn gái.

Cậu lau đi giọt mồ hôi trên trán, mười giờ hơn, khách đã tản đi nhiều. Đến khi cậu dọn dẹp xong, những người cuối cùng cũng rời khỏi.

Lee Sanghyeok lê bước chân trên đường về nhà, cầm số lương ít ỏi vừa nhận được hôm nay, tự hít sâu một hơi khí lạnh, thúc giục mình mau chóng về nhà hoàn thành xong đề án, mai lại phải nộp cho giáo viên. Không sai, cậu vẫn đang là sinh viên năm nhất vừa học vừa tranh thủ kiếm tiền, tự nuôi lấy thân.

Kể từ ngày cha mất, cậu phải gánh luôn cả phần chăm lo cho mẹ kế và đứa em cùng cha khác mẹ kém mình hai tuổi.

Lee Sanghyeok thở dài, cả ngày như rút cạn sinh lực của cậu.

Điện thoại trong túi khẽ run, cậu chậm chạp nghe máy, là mẹ kế

-Con nghe đây...

-Hức... Sanghyeok, con mau đến đây, cứu mẹ, mẹ với em con chết mất... hức...

Đầu dây kia truyền đến tiếng nấc nghẹn ngào, nói không rõ chữ, khiến anh hoảng hồn, gấp rút đến cơn nhức đầu ban nãy vừa chớm lên liền bị quên khuấy đi mất.

-Mẹ, đã xảy ra chuyện gì? Mau nói con biết. Mẹ đang ở đâu?

-Trên đường... hức... Hongkang...

-Mẹ yên đó, con đến ngay.

Lee Sanghyeok chạy như bay, lòng trống rỗng, không hình dung nổi rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Anh dáo dác nhìn quanh, cuối cùng nhận ra chiếc xe tay ga của Hongkang nằm lăn lóc trên đường. Hai thân ảnh quen thuộc dần rõ ràng trước mắt.

-Mẹ, đã xảy ra chuyện gì.

Thứ trước mắt làm anh đứng hình, một thân ảnh nằm giữa dũng máu tươi thân thể không thể nhận dạng.

-Sanghyeok...hức...em con lở tông trúng người ta con cứu em con đi Sanghyeok.

-Mẹ con làm sau cứu được con đâu phải thần?

-Mẹ đã gọi cấp cứu chưa?

-Mẹ chưa mẹ sợ em con bị bắt..

-Mẹ? Người ta như vậy mẹ không gọi cấp cứu còn sợ em con bị bắt.

Lee Sanghyeok nói rồi lấy điện thoại gọi cấp cứu đến đưa thân ảnh đấy vào bệnh viện, còn về việc tai nạn anh cũng không biết nên làm thế nào người đấy cũng là em anh nhưng nó gây ti nạn không thể không truy cứu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro