Chap 2: Giam Cầm Trong Bóng Tối
Ánh mắt bí ẩn
Buổi sáng, ánh nắng nhạt nhòa len lỏi qua khung cửa sổ, nhuộm vàng những trang sách mà Lục Ân đang chăm chú đọc. Từng từ ngữ của bài học như một làn sóng vô hình, trôi lướt qua tâm trí cậu, nhưng sự bất an trong lòng lại không thể nào tan biến. Kể từ khi nhận được tin nhắn kỳ lạ tối qua, cậu luôn cảm thấy như có một đôi mắt vô hình dõi theo mình mỗi lúc, mỗi nơi. Mỗi lần đưa mắt ra ngoài cửa sổ, Ân lại giật mình như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Lê Huân đứng ở ngoài lớp học, ánh mắt lạnh lùng dõi theo từng chuyển động của Ân qua khung cửa kính. Đôi tay hắn nắm chặt chiếc túi đồ ăn sáng, hơi nhếch mép cười khi thấy cậu mải mê với sách vở. Hắn bước vào lớp một cách tự nhiên, không gây sự chú ý, nhưng khi tới gần bàn của Ân, hắn nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn: "Ăn sáng chưa?"
Ân ngẩng đầu lên, bất ngờ nhưng cũng không quá ngạc nhiên khi thấy Huân đứng đó. Cậu nhẹ nhàng đáp lại: "Dạ rồi, em cảm ơn anh."
Huân nhìn cậu chăm chú, một nụ cười mỏng manh trên môi. "Nhìn em có vẻ gầy đi đấy. Nhớ ăn nhiều một chút." Giọng hắn ấm nhưng lại mang một sự khẩn trương, như thể đó là mệnh lệnh hơn là lời khuyên.
Ân không nói gì thêm, chỉ cúi đầu xuống, cố gắng tránh ánh mắt của Huân. Cậu cảm nhận được sự quan tâm thái quá này là một sự xâm phạm vào không gian riêng tư của mình. Dù chỉ là những lời nói bình thường, nhưng không hiểu sao, nó khiến Ân cảm thấy khó chịu.
Suốt cả buổi học, Ân không thể thoát khỏi cảm giác rằng đôi mắt của Huân luôn đeo bám mình. Mỗi khi cậu quay lại, hắn vẫn tỏ ra bình thản, như thể không có gì xảy ra. Nhưng đôi mắt sâu thẳm của hắn lại phản ánh một thứ gì đó u ám, khó đoán. Nó giống như một cơn bão ngầm đang chực chờ bùng nổ.
---
Tối hôm đó tại nhà Lục Ân
Ân ngồi trước bàn học, mắt chăm chú vào bài tập. Nhưng tâm trí cậu không thể tập trung, mỗi lần nghĩ đến chiếc điện thoại trên bàn, cậu lại cảm thấy một nỗi sợ hãi không tên. Và rồi, chiếc điện thoại rung lên, khiến Ân giật mình. Một tin nhắn mới từ số lạ hiện lên trên màn hình.
> "Hôm nay em trông rất đẹp, nhất là khi ngồi ở góc bàn gần cửa sổ."
Tim Ân đập mạnh, cậu ngẩng lên nhìn vào màn hình, không thể nào tin được vào những gì mình vừa đọc. "Sao người này lại biết mình ngồi ở đó?" Cảm giác bất an trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng cậu. Cậu vội vàng kéo rèm cửa lại, cố gắng quét mắt nhìn khắp phòng, như thể có ai đó đang ẩn nấp đâu đó. "Chắc là trêu đùa thôi… không thể nào là thật được."
Nhưng dù thế nào đi nữa, sự sợ hãi không thể dễ dàng dứt bỏ. Cậu cảm thấy như có một bóng ma vô hình đang lởn vởn quanh mình.
Cách đó không xa, trong căn phòng tối tăm của Lê Huân, ánh sáng duy nhất là từ màn hình máy tính lớn. Hắn chăm chú theo dõi từng cử động của Ân, ánh mắt không rời khỏi hình ảnh cậu trên màn hình. Mỗi khoảnh khắc, từng cử động của Ân đều được hắn ghi lại một cách tỉ mỉ, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Hắn mỉm cười, giọng nói vang lên nhỏ nhẹ nhưng đầy rợn người: "Em không cần phải lo lắng, Ân. Chỉ cần để tôi chăm sóc em thôi."
Bức ảnh của Ân trên màn hình, cùng với những món đồ cá nhân của cậu mà Huân đã lén lấy được, đều được hắn cất giữ cẩn thận trong căn phòng bí mật này. Những chiếc tất, cây bút, thậm chí là chiếc áo khoác cậu mặc hôm qua, tất cả đều được hắn bảo quản như báu vật. Hắn nâng chiếc vòng cổ bạc có khắc tên Lục Ân lên, mỉm cười thích thú. "Ngày mai, tôi sẽ đưa em về đây. Em sẽ không thể trốn thoát được nữa."
---
Ngày hôm sau
Ân bước ra khỏi nhà, cố gắng không nghĩ đến tin nhắn tối qua. Cậu đi nhanh, muốn chạy trốn khỏi cảm giác bị theo dõi, nhưng không thể. Từng bước chân nặng nề, cảm giác như có ai đó luôn đi theo mình. Và khi tiếng động cơ xe máy vang lên từ phía sau, Ân giật mình quay lại, nhìn thấy Huân đang dừng xe bên cạnh.
Hắn mỉm cười như thể không có chuyện gì xảy ra. "Đi đâu mà vội thế? Lên xe đi, anh đưa em đến trường."
Ân nuốt khan, cảm thấy một nỗi lo sợ ùa về. "À… em muốn đi bộ cho thoải mái. Trường cũng gần đây mà."
Huân không nở một nụ cười tươi tắn, nhưng ánh mắt của hắn lại chứa đựng một sự kiên quyết không thể chối từ. "Ngoài đường không an toàn đâu. Lên xe đi, đừng để anh lo lắng."
Ân không dám từ chối thêm lần nữa. Cậu miễn cưỡng leo lên xe, ngồi im lặng, giữ khoảng cách tối đa. Nhưng dù cho có cố gắng tránh xa, mỗi hành động của cậu vẫn không thoát khỏi sự giám sát của Huân. Cảm giác sợ hãi như một bóng đen bám riết lấy Ân, khiến cậu không thể tìm thấy được một phút giây an yên nào.
---
Căn hầm bí mật của Lê Huân
Căn phòng ngập trong bóng tối, chỉ có ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu sáng lờ mờ. Trên tường, những hình ảnh của Ân được in ra từ những camera ẩn mà Huân đã cài đặt ở mọi nơi. Mỗi bức ảnh, mỗi video đều là những khoảnh khắc mà Ân không hề hay biết. Huân ngồi một mình, mắt không rời khỏi màn hình, tay nhẹ nhàng vuốt lên những bức ảnh của Ân, mỉm cười đầy ma quái.
"Không ai có thể hiểu em bằng tôi. Em không cần phải sợ hãi. Tôi sẽ không để bất kỳ ai chạm vào em."
Trong một góc phòng, những vật dụng cá nhân của Ân được xếp gọn gàng như một bộ sưu tập. Chiếc áo khoác, chiếc cặp sách, và thậm chí là đôi tất mà cậu đã sử dụng trong một lần huỷ lớp đều được hắn cất giữ một cách cẩn thận. Hắn cầm lên một chiếc vòng cổ bạc khắc tên Lục Ân, ánh mắt hắn đầy đắm chìm. "Ngày mai, tôi sẽ đưa em về đây. Em sẽ không thể trốn thoát được nữa."
Huân bật cười khẽ, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến không khí trở nên u ám đến rợn người. Hắn biết, với mỗi bước đi của Ân, hắn sẽ càng tiến gần hơn đến mục tiêu của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro