
3
[Nếu như là Chiêu Kiệt của quá khứ, thì chỉ cần nhìn thấy họ thôi là hắn cũng tưởng như mình chết tới nơi rồi. Bởi vì họ là những tinh anh đệ tử của danh môn mà hắn không dám so sánh cùng.
Nhưng chẳng phải Chiêu Kiệt bây giờ đã khác rồi sao?
'Quả nhiên.'
Mặc dù đúng là vị thế của Hoa Sơn đã được nâng cao, nhưng Chiêu Kiệt vẫn chưa thực sự cảm nhận được vị thế của hắn đã thay đổi.
Bởi vì hắn là môn đồ Hoa Sơn, nên chẳng có ai nhìn hắn với ánh mắt ghen tị, càng chẳng có ai đối xử đặc biệt với hắn.
Dù vậy nhưng vẫn có thứ gì đó.....
"Sư huynh."
"Hửm?"
"Đệ biết nói lời này có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng sao đệ thấy bọn họ dễ đối phó quá vậy?"
Nhuận Tông đang nhìn những người tham gia khác cũng phải bật cười.]
"Cái gì?!Các ngươi là các thá gì mà dám nói như vậy"
Như thể bị chọc tức,vài tên đã đứng dậy nhìn về phía hàng ghế đầu tiên nơi các đệ tử hoa sơn đang ngồi mà tức giận gào lên.
Chiêu Kiệt kẻ nói lời này đành cúi mặt xuống,hắn cũng không hiểu bản thân tương lai lại như thế nào dám nói những lời ấy,hắn không sợ bị ăn đấm sao?
Nhuận Tông ngồi bên cạnh hắn cũng chỉ đành vỗ vai hắn an ủi trong khi quan sát bản thân trên màn hình đen kia.
Trong tương lai có vẻ như Nhuận Tông đã không còn yếu ớt nhút nhát như trước đây.Hắn trên ấy trông mạnh lên không ít.
Những kẻ thông minh thì lại khác,thứ bọn họ để ý trên lại là thứ khác.
'Vị thế của Hoa Sơn đã được nâng cao sao'
["Tất nhiên là đệ phải thấy như vậy rồi."
"Bọn họ là những tinh anh đệ tử của các danh môn đại phái đấy."
"Đệ có thấy tên nào giống như Thanh Minh ở bên đó không?"
".........Trên đời này làm gì có người thứ hai như hắn tồn tại chứ."
"Ý của ta chính là như vậy. Ngày nào chúng ta cũng phải đánh với tên khốn Thanh Minh đó thì chúng ta còn phải sợ ai nữa chứ? Dù bây giờ có quái vật ba đầu sáu tay ở đây thì việc đập nát ba cái đầu của nó còn dễ dàng hơn."]
"Trong môn phái chúng ta có ai tên Thanh Minh à chưởng môn sư huynh?"
Huyền Thương khó hiểu quay sang nhìn Huyền Tông hỏi.
Chưa để ông trả lời,cái thứ kia đã nói trước
[Đó là đệ tử mới trong tương lai,là người sẽ khiến Hoa Sơn tái khởi]
Lời phát biểu ấy vừa được thốt ra,cả căn phòng như chìm vào im lặng vĩnh cửu.
Dù nghe chính thứ kia nói nhưng trong lòng nhiều người vẫn không tin được chỉ là một đứa trẻ lại có thể khiến Hoa Sơn tái khởi được.
Những kẻ không muốn tin nhất tất nhiên chẳng ai khác là cửu phái nhất bang rồi,việc Hoa Sơn tái khởi chẳng khác nào giáng một cú tát vào mặt chúng vậy.
Kể cả Chưởng Môn Nhân Huyền Tông và trưởng lão khác cũng nửa tin nửa ngờ.
[Các vị có thể không tin nhưng chỉ cần xem thêm vài mục nữa,mọi người sẽ hiểu tại sao ta nói vậy]
[.
.
.
.
.
Bạch Thiên siết chặt anh hùng vấn trên trán.
'Bắt đầu rồi.
Hắn hít thở một hơi thật sâu rồi nhìn chằm chằm lên võ đài bằng ánh mắt điềm đạm.
Tông Nam đang tập hợp trước một võ đài khác ở phía xa. Nơi đó có Tần Kim Long và phụ thân của hắn.
"Phù."
Thanh Minh nhìn Bạch Thiên hỏi.
"Sư thúc run à?"
"Đương nhiên là run rồi."
"Hể?"
Thanh Minh nghiêng đầu khi thấy hắn thẳng thắn thừa nhận. Bạch Thiên điềm tĩnh đáp.
"Đây là cơ hội để thiên hạ biết đến kiếm pháp của Hoa Sơn, sao ta có thể không run cho được chứ? Bây giờ ta đang rất khó khăn để ngăn cho trái tim nhảy ra ngoài lồng ngực đây này."
"Vậy ư?"
Không ngờ sư thúc có thể nói ra những lời ngầu đét như vậy đấy?
"Từ tốn thôi, từ tốn thôi. Sư thúc đừng có dùng sức quá rồi lại mắc phải sai lầm."
"Thanh Minh."
"Người như sư thúc thường cố dùng sức để đạt được kết quả tốt nhưng lại bị hạ gục mà."
"Thanh Minh."
"Sư thúc đừng giả vờ nữa, cứ bình tĩnh đi]
Bạch Thiên khi khỏi cau mày,từ bao giờ một thanh tử bối lại dám trêu chọc anh như vậy nhưng anh vẫn không khỏi nhận ra dường như bản thân trong tương lai đã quen với việc ấy.
Tần Kim Long nhìn đứa em của mình trên màn hình,không khỏi khinh thường khi đứa em vô dụng của hắn lại đòi cái gì mà để thiên hạ biết đến kiếm pháp của Hoa Sơn.
'Nó trông lớn hơn thật rồi'
Phụ thân của Bạch Thiên và Tần Kim Long nhìn hình ảnh đứa con trai út ở trên màn hình, hình ảnh của Đồng Long trong kí ức ông và hình ảnh Đồng Long của tương lai thực sự khác biệt rất nhiều.
["Trời ơi cái thằng này!"
"Hửm?"
Bạch Thiên hất cằm ra hiệu về phía sau Thanh Minh.
"Họ gọi con kìa."
"Hể?"
Thanh Minh quay đầu về phía sau.
Đệ tử Thiếu Lâm đứng trên võ đài tiến hành trận tỉ võ đang hét khản cả cổ.
"Thanh Minh của Hoa Sơn phái? Thanh Minh không có ở đây sao? Rốt cuộc ngươi đi đâu rồi hả? Trận tỉ võ đã bắt đầu rồi đấy!"
"Ő?"
"Thanh Minh của Hoa Sơn phái? Không có hả? Nếu không có mặt thì ta sẽ xử vắng mặt!"
Hắn vội giật mình giơ tay lên vẫy.
"Có! Ở đây! Ở đây!"
Rồi hắn nhanh chóng nhảy lên võ đài.
Đệ tử Thiếu Lâm cau mày hét.
"Rốt cuộc ngươi đã đi đâu vậy hả!"
"Ta không có đi đâu hết......"
"Mau tiến vào võ đài đi! Đối thủ của ngươi đợi từ nãy đến giờ rồi đấy!"
"Vầng, vầng."
Thanh Minh nhanh nhẹn đứng về một bên của võ đài. Đối thủ của hắn sớm đã đứng vào vị trí chờ hắn.
"Xin chà....... Ο?"
Thanh Minh đang định chào đối thủ thì nghiêng đầu.
"Hình như ta gặp ngươi ở đâu rồi đúng không? Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"
".........."
Đối thủ của Thanh Minh.
Đại đệ tử đời thứ hai Hải Nam phái, Quách Hoan Tao vừa run cầm cập vừa nghiến răng ken két.
"Cái tên Hoa Sơn chết tiệt kia! Ngươi khinh thường người khác một vừa hai phải thôi! Tại sao chỉ mới có hai ngày mà ngươi đã quên ta vậy hả?"
"À........! Hóa là lúc ấy. Cũng tại sư thúc ta vừa mới đấm một cái là ngươi đã bay đi mất tiêu nên ta cũng không nhớ rõ mặt ngươi nữa."
"Tên khốn này!"]
"Hả...?Ta đấm đệ tử của Hải Nam sao?"
Bạch Thiên ngẩn người nói.
"Sư thúc tương lai đánh cả đệ tử của Hải Nam sao?!"
"Sư thúc tương lai chắc mạnh lắm nhỉ"
"Mà sao lại là đấm chứ không phải chém?"
Chẳng đệ tử Hoa Sơn quan tâm đến câu hỏi ấy mà bu xung quanh Bạch Thiên vui vẻ nói cười với nhau.
Huyền Tông cũng không khỏi bất ngờ khi nghe vậy,ông hiểu rõ Bạch Thiên hơn bất kì ai nên không nghĩ tương lai Bạch Thiên lại làm vậy.
'Tên vô dụng ấy tương lai có thể mạnh vậy à'
Tần Kim Long nhìn xuống Bạch Thiên đang được bao quanh.
'Nhưng chắc chắn hắn vẫn yếu hơn ta'
[.
.
.
.
.
.
"Được rồi, mau bắt đầu đi."
Thanh Minh cắt lời hắn rồi bẻ cổ.
Rắc. rắc.
Mặc dù hắn không nghĩ rằng mình sẽ lại tham gia ngay trận tỉ võ đầu tiên, nhưng điều này cũng không tệ.
Trong khi đó, Quách Hoan Tao ở phía đối diện cũng nghiến răng rồi rút kiếm ra.
Soạtttt.
"Ngươi đúng là không biết trời cao đất dày là gì. Nhưng như vậy cũng tốt. Ta vẫn đang đợi cơ hội phục thù lũ Hoa Sơn các ngươi, không ngờ đến cả ông trời cũng giúp ta. Ta sẽ cho ngươi biết, loại như Hoa Sơn không phải là đối thủ của Hải Nam."
"À, vầng. Thế thì mời ngươi cứ cố gắng nhé. Ta sẽ ủng hộ ngươi."
Quách Hoan Tao nghiến răng ken két.
Thế nhưng lần này hắn không manh động nữa.
'Ta phải bình tĩnh.'
Chẳng phải hắn đã từng được trải nghiệm cái sự lẻo mép ấy rồi sao? Nếu cứ để bị cuốn theo thì sẽ chẳng có gì tốt lành cả.
Hắn chỉ cần cho tên khốn ấy thấy được kiếm pháp của mình là đủ.
Cảm giác căng thẳng bao trùm cả mười võ đài. Thế nhưng, ánh mắt của quần chúng lại đồ dồn về nơi Thanh Minh và Quách Hoan Tao đang đứng.
Làm gì có chuyện những người biết đến cuộc ẩu đã giữa Hải Nam và Hoa Sơn vài ngày trước lại bỏ qua trận tỉ võ này chứ.
"Hải Nam sẽ phục thù được chứ?"
"Ngươi nói gì thế! Đạo sĩ được gọi là Thanh Minh đó chính là Hoa Sơn Thần Long! Là Hoa Sơn Thần Long đấy! Chẳng lẽ ngươi không biết Hoa Sơn Thần Long là đệ nhất thiên hạ hậu khởi chi tú sao?"]
"Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh là đệ nhất thiên hạ hậu khởi chi tú sao?"
Lâm tố Bính vừa che quạt che đi nụ cười của kẻ xem kịch vui trên môi vừa hỏi.
Đường Quân Nhạc im lặng nhưng cũng hơi nhướng mày nhìn về phía đám cửu phái nhất bang và ngũ đại thế gia khác.
Tông Nam thì có Tần Kim Long mặt mày biến sắc,một cái vẻ vặn vẹo nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
Thiếu Lâm Tự thì có Pháp Chỉnh đang lẩm nhẩm a di đà phật nhưng Đường Quân Nhạc biết rõ con cáo già này lại đang suy tính điều gì đó.
Hư Đạo Chân Nhân của Võ Đang cứ vuốt đi vuốt lại bộ râu dài ngoằng của bản thân.
Nam Cung Thế Gia thì có Nam Cung Độ Huy mặt mày khó chịu,bởi một kẻ như hắn đã quen được tung hô với danh đệ nhất thiên hạ hậu khởi chi tú thì làm sao không khó chịu khi bị kẻ khác dành lấy danh hiệu ấy chứ.
'Cũng chỉ đơn giản là một thằng nhóc'
Bá quân Trường Nhất Tiếu cũng chẳng có biểu cảm gì nhiều,dù sao cũng chỉ là hậu khởi chi tú.
"Vậy biệt danh Hoa Sơn Thần Long có lẽ cũng chẳng phải đột nhiên mà có nhỉ?"
Lục Lâm Vương lại đổ thêm dầu vào lửa.
Nghe hắn nói vậy,đám cửu phái nhất bang lại càng lo sợ hơn,hàng chục suy nghĩ như:
'Biệt hiệu ấy từ đâu mà có'
'Lý do gì để hắn được mọi người công nhân là "Đệ nhất thiên hạ hậu khởi chi tú" '
Cái thứ kia vẫn tiếp tục phát,không hề dừng lại để mọi người kịp suy nghĩ thêm gì.
["Hể? Hắn chính là Hoa Sơn Thần Long ư?
Sao trông hắn chẳng có vẻ gì là mạnh thế?"
"Phong phạm của cao thủ không thể hiện ra vẻ bề ngoài đâu."
"Chứ không phải tin đồn đó đã được thổi phồng lên à?"
"Cứ xem trận tỷ võ này là sẽ biết ngay ấy mà."
Tất cả mọi người đều nhìn về võ đài với một tâm trạng giống nhau.
Một bên là Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh, cao thủ của Hoa Sơn phái đã đem đến một cơn cuồng phong trong giang hồ.
Và bên còn lại chính là đại đệ tử đời thứ hai của Hải Nam phái, môn phái đã đẩy Hoa Sơn phái ra khỏi Cửu Phái Nhất Bang và bá chiếm lấy vị trí ấy, Tam Ba Kiếm Quách Hoan Tao!
Nhưng dù Hoa Sơn Thần Long có được gọi là đệ nhất thiên hạ hậu khởi chi tú thì việc đối đầu với đại đệ tử đời thứ hai của Hải Nam phái tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
"Trận đấu bắt đầu!"
.
.
.
.
.
'Hửm?'
Con ngươi của Quách Hoan Tao run rẩy.
Sao tự dưng trời đất lại tối thui thế này.
'Hảa?'
Tối thui? Trời đất ơi? "Tà thuật ư?'
Không phải.
Quách Hoan Tao chợt nhận ra.
Không phải là trời đất trở nên tối thui, mà là có một thứ gì đó đã chắn tầm nhìn của hắn.
Có một thứ gì đó bóng loáng và đen thui xuất hiện ngay trước mắt hắn.
'Đây là?'
Cũng may là hắn đã nhanh chóng nhận ra thứ đó là gì.
'Trông giống đế giày thế nhỉ........?'
Nhưng đáng tiếc là đã muộn rồi.
Bốpppppppppppp!
Giày của Thanh Minh phi thẳng vào mặt của Quách Hoan Tao.
"Á á á á á á á á á!"
Quách Hoan Tao hét lên như lợn bị chọc tiết rồi bay về phía sau.
Rầmmmmm!
"Chuyện, chuyện gì thế!"
"Woah!"
Các võ giả đang đấu trên võ đài khác cũng phải giật mình né ra tránh Quách Hoan Tao.
Quách Hoan Tao bay xuyên qua chín võ đài rồi kẹt dính trên bức tường ở sau võ đài cuối cùng.
Rầmmmmmm!
".........."
Tất cả mọi người đều nhìn Quách Hoan Tao bằng ánh mắt không thể tin nổi.
À không, chính xác là họ đang nhìn cái lỗ hình người mà hắn đã để lại.
.
.
.
.
.
Thanh Minh phủi phủi tay rồi than vãn.
"Dù ngươi có bị sư thúc đánh thì cũng chẳng tỉnh táo được đâu. Không biết ngươi nghĩ gì mà lại dám đứng trước mặt ta nữa.Muốn chết à."
Thanh Minh tặc lưỡi hai cái rồi quay đầu nhìn Không Siêu.
"Ta thắng rồi phải không?'
"......Hả?"
"Kết thúc rồi còn gì. Ta xuống được rồi chứ?"
".......À, à ờ!"
Không Siêu gật đầu rồi hô lớn.
"Trận tỷ võ cấp Giáp, thiếu hiệp Thanh Minh của Hoa Sơn phái là người giành chiến thắng!"]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro