Chương 96_Được có vậy mà bày đặt ra vẻ ta đây.
"Thật đáng trông đợi đấy ạ."
"Hahaha. Nhờ có Hoàng đại nhân đây mà ta mới có thể xem được cả những sự kiện thế này. Cảm ơn ngài nhiều lắm."
Hoàng Vấn Dược tươi cười trước những lời tán dương cứ tuôn ra không ngớt từ hai bên.
"Ngược lại, ta cần phải cảm ơn vì các vị đây đã nhận lời mời của ta mới phải chứ. Chẳng phải mọi người đã không ngại đường xá xa xôi hiểm trở mà đến tận đây sao?"
"Hahaha. Sao có thể bỏ lỡ một cơ hội quý báu như thế này được chứ ạ."
Bọn họ cứ khen qua khen về. Nhưng trong lúc đó Hoàng Vấn Dược cũng không quên để ý việc mọi người đang quan sát tỉ mỉ những đệ tử sẽ tham gia tỉ võ.
Những người đang có mặt ở đây làm gì có chuyện chỉ đơn thuần lặn lội đường xa đến đây để xem cho vui cơ chứ.
Thứ bọn họ quan tâm chính là đời sau của hai môn phái. Đặc biệt là các hậu khởi chi tú của Tông Nam.
Thương trường và giang hồ tuy có vẻ không liên quan nhau nhưng lại rất gần gũi với nhau. Thương trường vốn là nơi con người phải đứng ra làm ăn và đối mặt với lũ vô lại, vì vậy mà người trong thương trường phải nhạy bén với chuyện trên giang hồ là điều đương nhiên. Và những môn phái mạnh sẽ trở thành đối tượng đầu tư của bọn họ.
Vì sức mạnh là thứ sẽ đem tiền về.
Những người này thông qua Hoa Tông Chi Hội hôm nay để đánh giá các hậu khởi chi tú của Tông Nam, dựa vào đó mà đoán trước được tương lai sau này của Tông Nam.
"Tông Nam lại đi tỉ võ với Hoa Sơn sao. Ta thấy tiếc một chút đấy."
"Ta cũng nghĩ thế. Không Động hay Võ Đang là những môn phái ở gần kia mà, sao không tỉ võ với bọn họ chứ. Đấu với Hoa Sơn thế này liệu có thể khiến bọn họ phát huy được hết thực lực không đây?"
Đám đông nói nhỏ với nhau.
'Đương nhiên đây là đánh giá khách quan của đại đa số rồi.'
Hoàng Vấn Dược cũng nghĩ rằng đánh giá của những người này không sai.
Một trăm năm trước thì không biết thế nào, nhưng Hoa Sơn của hiện tại thì không phải là đối thủ của Tông Nam. Một Tông Nam đang giữ vững chỗ đứng của mình trong Cửu Phái Nhất Bang sao lại đi so với một Hoa Sơn đang dần phải rút khỏi Cửu phái, sắp bị dồn đến bước đường cùng chứ.
Tuy nhiên......
Ánh mắt của Hoàng Vấn Dược hướng đến đám đệ tử Hoa Sơn đang đứng ở phía đối diện. Không nhìn thấy bóng dáng của Thanh Minh, Hoàng Vấn Dược khẽ nhíu mày.
'Tên tiểu tử đấy có vẻ sẽ không đánh cược nếu biết bản thân không thể thắng.'
Nói vậy thì chắc cậu ta có mưu sách gì ư?
Hoàng Vấn Dược nở nụ cười.
'Tuy ta không hài lòng mấy chuyện những người lạ này xông vào chỗ đầu tư mới của mình, nhưng để thu hồi lại những gì đã đầu tư thì việc lan truyền danh tiếng của Hoa Sơn đương nhiên là cần thiết rồi. Cho nên lần này ta đã ngay lập tức giúp ngươi mà không chần chừ đấy, tiểu đạo trưởng.'
Hoàng Vấn Dược bắt đầu thấy vô cùng trông chờ.
Không biết sẽ có chuyện gì xảy ra ở nơi này trong ngày hôm nay đây.
Vân Nham đứng chính giữa sân tỉ võ, ra hiệu cho các đệ tử của Hoa Sơn và Tông Nam đang đứng đối diện nhau và bắt đầu mở lời. Tuy hôm nay đột ngột xuất hiện khá nhiều khán giả nhưng vì Hoa Tông Chi Hội đã được tiến hành bao nhiêu năm qua nên Vân Nhan không hề gặp khó khăn gì trong việc dẫn dắt để bắt đầu sự kiện này cả.
"Đầu tiên, các đại diện của đệ tử đời thứ hai của mỗi môn phái sẽ đấu 1 chọi 1 với nhau. 10 người đại diện trong số các đệ tử đời thứ hai sẽ tỉ thí 10 trận."
Vân Nham hô to một cách dứt khoát.
"Người đầu tiên!"
Sau khi lời của Vân Nham kết thúc, mỗi bên lần lượt có một người đứng lên.
Tần Kim Long và Bạch Thiên.
Bọn họ là 2 người đứng đầu trong số các đệ tử đời thứ hai ở mỗi môn phái.
"Sư huynh!"
"Sư huynh. Xin hãy bảo trọng ạ!"
"Huynh nhất định phải chiến thắng đấy!"
Nghe những lời động viên từ các sư đệ, Bạch Thiên hít một hơi thật sâu. Khuôn mặt đông cứng của hắn ta bây giờ đang nói lên sự lo lắng trong lòng hắn lúc này.
Bạch Thiên quay đầu lại nhìn các sư đệ của mình lần cuối rồi tiến về sân tỉ võ. Ở phía đối diện, Tần Kim Long đang bước đến với dáng vẻ vô cùng ung dung.
Hai người đứng đối diện nhau giữa sân tỉ võ.
"Quả nhiên là vậy."
Ngụy Tự Khai - Thương đoàn chủ của Đại Bằng Thương Đoàn, cũng là một trong những Thiểm Tây Thập Đại Thương Đoàn như Ân Hạ Thương Đoàn - vỡ òa khi nhìn thấy Tần Kim Long.
"Nghe nói Tần Kim Long là nhân tài sẽ mở ra thời kỳ hưng thịnh cho Tông Nam, quả nhiên phong thái thật tuyệt vời."
"Đây mới là dáng dấp của một thiếu niên anh hùng chứ."
Dáng vẻ khi mặc bộ võ phục trắng tinh, trên tay cầm cây mộc kiếm của Tần Kim Long phần nào đó có thể thu hút được ánh nhìn của người khác.
"Nhưng nếu xét về phong thái thì người đối diện chẳng phải cũng rất có khí chất hay sao?"
"Nhìn thế này mới thấy, cả hai người bọn họ trông có vẻ giống nhau đấy. Trắng và Đen. Hệt như một bức tranh vậy."
Bạch Thiên khoác trên mình bộ võ phục màu đen, hắn ta cũng đứng hiên ngang đối diện với Tần Kim Long.
"Dáng vẻ của cậu ta khiến sự trông đợi có phần lớn hơn đấy, nhưng liệu đệ tử của Hoa Sơn có thắng được Tần Kim Long không nhỉ?"
"Chuyện đó thì làm sao mà biết được. Thực ra, Hoa Sơn từ trước đến nay vẫn chỉ dậm chân tại chỗ nhưng Hoa Sơn dạo gần đây có khi đã khác đi rồi cũng nên. Cái vốn dĩ có giá trị, dù có trở nên không tốt thì vẫn còn giá trị ở chừng mực nào đó cơ mà, nếu nghĩ đến Hoa Sơn trong quá khứ thì lỡ đâu lần này lại có sự thay đổi lớn thì sao."
Nói thì nói vậy thôi chứ không một ai nghĩ rằng Bạch Thiên sẽ thắng được Tần Kim Long cả.
Hoa Sơn của bây giờ không phải là Hoa Sơn của quá khứ. Chẳng phải điều đó đã được chứng minh qua việc những người ở đây đã cắt đứt giao dịch với Hoa Sơn từ lâu rồi hay sao? Nếu bọn họ nghĩ rằng Hoa Sơn còn có khả năng vực dậy thì bọn họ đã không cắt phăng sợi dây đó đi rồi.
Những người có mặt ở đây bây giờ chỉ đang trông chờ một điều duy nhất , đó chính là không biết Tông Nam mạnh đến mức nào.
Khuôn mặt của Tư Mã Thăng chợt đanh lại vì nghe lỏm được cuộc nói chuyện từ phía bên cạnh. Mặc dù biết rõ đó là những lời nói nhằm giữ phép lịch sự nhưng những lời nói đó vẫn khiến tâm trạng hắn ta vô cùng khó chịu.
'Hãy cho bọn họ thấy đi. Kim Long.'
Cho bọn họ biết rằng bây giờ 2 chữ Hoa Sơn không còn là cái tên có thể đem ra bàn luận chung với Tông Nam nữa.
Bên này, Huyền Tông cũng cắn chặt môi nhìn Bạch Thiên.
'Con hãy thể hiện hết những gì bản thân mình có đi.'
Để không có gì phải hối hận.
Giữa sự trông chờ lẫn lo lắng của tất cả mọi người, Tần Kim Long và Bạch Thiên đứng đối mặt nhau, lặng lẽ nhìn đối phương.
Tần Kim Long là kẻ mở miệng trước tiên.
"Không ngờ ngươi không chạy trốn mà lại đến đây tỉ thí đấy."
Bạch Thiên trả lời bằng một gương mặt cương quyết.
"Ta là đệ tử của Hoa Sơn. Làm gì có chuyện ta chạy trốn chỉ vì cái Tông Nam cỏn con đó."
"Mồm mép ghê quá nhỉ."
Tần Kim Long giơ kiếm lên chĩa vào Bạch Thiên.
"Mấy con chó thì đương nhiên là giỏi sủa rồi."
"Thế ngươi có muốn bị con chó đó cắn cho không?"
"Ta lỡ lời rồi. Ngươi thì làm gì bằng được một con chó."
"Ngươi......"
"Cứ thử xông vào đi nào. Ta sẽ đích thân cho ngươi biết rõ những gì ta nói đêm hôm qua. Rằng ngươi là một kẻ tầm thường đến mức nào."
Bạch Thiên không thèm đáp lại. Thay vào đó, hắn ta hướng ánh nhìn về phía Huyền Tông đang ngồi.
'Chưởng môn nhân đang nhìn mình.'
Bây giờ đã đến lúc tạm gác lại thù hằn cá nhân hay những chuyện riêng đi rồi.
'Mình là đệ tử đời thứ hai của Hoa Sơn, Bạch Thiên.'
Bạch Thiên nhìn chằm chằm Tần Kim Long bằng ánh mắt cương quyết. Và hắn ta giơ mộc kiếm lên chĩa về phía Tần Kim Long.
Tất cả mọi người đang chăm chú dõi theo bọn họ bằng một ánh mắt vô cùng căng thẳng.
Một bên là đại diện của Hoa Sơn. Người còn lại là đại diện của Tông Nam. Đáng lẽ hai bọn họ phải đấu với nhau cuối cùng mới phải, nhưng theo truyền thống của Hoa Tông Chi Hội, bọn họ lại là cặp đầu tiên phải đấu với nhau.
Nhìn theo một cách nào đó thì kết quả của Hoa Tông Chi Hội có vẻ như sẽ được định đoạt thông qua trận đấu này. Bảo sao mọi người lại không quan tâm đến trận đấu này cho được?
Đúng vào lúc có người nào đó định mở lời thì Bạch Thiên bắt đầu ta tay.
Rầm!
Tiếng đá mạnh vào mặt đất vang lên rất rõ.
Bạch Thiên lao về phía trước với một tốc độ kinh khủng, thanh kiếm kiên định của Bạch Thiên nhắm thẳng một đường vào cổ của Tần Kim Long.
Vụt.
Tần Kim Long không đỡ lại đường kiếm đang lao vào mình mà né sang một bên để tránh.
Xoẹt!
Thanh kiếm của Bạch Thiên nhanh chóng đuổi theo Tần Kim Long. Cổ tay của hắn ta nhẹ dịch chuyển, ngay lập tức, ở phía cuối thanh kiếm như sinh ra thêm cả chục thanh kiếm khác vậy.
Kiếm pháp được bổ sung thêm sự biến chiêu hoa lệ vốn là nét đặc biệt của Hoa Sơn, đường kiếm đó giờ đang bao trùm lấy sân tỉ võ.
"Ồ ồ."
"Ấn tượng thật đấy!"
"Thực lực của cậu thiếu niên Hoa Sơn đó có vẻ cũng khá tuyệt vời đấy."
Chiêu thức hoa lệ ấy đã khiến những người theo dõi theo cũng tự động thốt lên lời cảm thán.
Tuy chiêu thức đó được thực hiện bằng mộc kiếm chứ không phải là chân kiếm nhưng xét về độ sắc bén thì không thua kém gì kiếm thật cả. Tần Kim Long có vẻ như cũng không có cách nào để ứng phó lại chiêu thức hoa lệ này, hắn ta cứ liên tục lùi về phía sau.
Các đệ tử đời thứ hai và đời thứ ba của Hoa Sơn khi thấy cảnh tượng ấy thì siết chặt nắm đấm trong tay.
Chiêu Kiệt hét lên rất phấn khích.
"Không hổ danh là Bạch Thiên sư thúc! Phục Hổ Thanh Dương Kiếm của sư thúc đáng được gọi là tuyệt chiêu đệ nhất đấy ạ!"
Các đệ tử của Hoa Sơn ai nấy đều không thể che giấu được sự phấn khích.
Bọn họ đều biết một điều.
Rằng Bạch Thiên trong suốt thời gian qua đã tu luyện cực khổ đến mức nào. Từ sau khi bị sỉ nhục ở Hoa Tông Chi Hội lần trước, Bạch Thiên đã quên ăn quên ngủ, chỉ tập trung vào việc tu luyện.
Người xung phong đi bế quan cũng là Bạch Thiên. Người có thể sống một cách một cách tận hưởng, vui vẻ nhất Hoa Sơn lại tự mình cắt đứt quan hệ với mọi người, tự giam mình lại, suốt ngày chỉ ôm mỗi thanh kiếm.
Sao có thể không động viên một người như vậy được chứ?
Kiếm ảnh vừa hoa lệ vừa sắc bén của Bạch Thiên đã dồn Tần Kim Long về một phía. Từng kiếm ảnh một đều chưa đựng nhuệ khí rất sắc bén. Tần Kim Long rơi vào cảnh không thể phân biệt được đâu là chiêu thật đâu là chiêu giả.
Huyền Tông thu chặt nắm đấm khi thấy cảnh tượng đó.
'Đứa trẻ này từ bao giờ đã đạt đến cảnh giới đó vậy!'
Nếu ở mức này thì dù có đem so sánh với Vân tử thì cũng không chênh lệch bao nhiêu. Tuy biết thằng bé là người có tài nhưng không ngờ lại đến mức này!
Ánh mắt của tất cả môn đồ Hoa Sơn đều dấy lên hy vọng khi nhìn thấy dáng vẻ chiến đấu hết mình của Bạch Thiên.
Biết đâu......
Biết đâu lần này sẽ khác.
Nhuận Tông cũng không thể che giấu được sự phấn khích.
"Thanh Minh! Sư thúc đang dồn Tần Kim Long vào một góc rồi!"
"Ờ."
"Biết đâu sẽ thắng cũng không chừng!"
"Lý nào lại vậy."
"Hả?"
Nhuận Tông quay sang nhìn Thanh Minh. Thanh Minh ngồi tựa lưng vào ghế và nói bằng một vẻ mặt khoan thai.
"Phải đánh cho trúng đối phương thì mới biết ai thắng ai thua chứ. Nãy giờ có sượt trúng đường nào đâu."
"Dẫu vậy đi nữa nhưng cơ hội chiến thắng......"
"Huynh nhìn thấy cái gương mặt đó giống gương mặt của một kẻ có cơ hội chiến thắng sao?"
"Hửm?"
Nhuận Tông xoay đầu lại nhìn Bạch Thiên. Và rồi sắc mặt của cậu ấy chỉ có thể đông cứng lại.
Gương mặt của Bạch Thiên nhăn nhó hết mức vì quá gian nan.
'Tại sao chứ!'
Bạch Thiên dùng hết sức mình để vung kiếm.
Bạch Thiên đạp mạnh chân. Dùng hạ thân cố định làm trọng tâm, dồn chân khí lên bàn tay. Cuối cùng, hắn ta đẩy toàn bộ chân khí vào thanh kiếm và vung kiếm chém xuống.
Một cách nhẹ nhàng.
Đường kiếm nhẹ nhàng tựa như con bướm đang vỗ cánh bay nhưng lại rất sắc bén!
Tuy nhiên đường kiếm vừa nhẹ nhàng vừa sắc bén ấy lại không thể chạm được vào người Tần Kim Long.
'Sao lại không chạm được vào người hắn ta chứ? Tại sao?!'
Xa xôi quá.
Đối phương đứng trước mắt nhưng lại thấy xa vời vợi. Giống như đang nhìn thấy một vách đá dựng đứng cao vứt lên trời vậy.
Không dám leo lên mà cũng không dám vượt qua vách đá ấy.
Bạch Thiên cả người ướt đẫm, hắn ta còn không nghĩ đến chuyện phải lau đi những giọt mồ hồi đang chảy xuống mắt mình mà chỉ biết hét lớn.
"A a a a a a a a a a!"
Một đòn chí mạng!
Cùng lúc đó, kiếm của Bạch Thiên lao vào Tần Kim Long. Chính là lúc đó.
Keng!
Đây là lần đầu tiên Tần Kim Long vung kiếm đánh bật lại thanh kiếm đang lao về phía mình của Bạch Thiên.
Đường kiếm vừa dừng, kiếm ảnh bao trùm lấy sân tỉ võ cũng biến mất. Phải đến tận lúc đó, Bạch Thiên mới có thể nhìn rõ mồn một gượng mặt của Tần Kim Long.
Khác với một Bạch Thiên toàn thân ướt đẫm, trên người Tần Kim Long không hề có một giọt mồ hôi nào, Tần Kim Long đến cả hơi thở cũng rất ổn định, hắn ta cười khẩy nhìn Bạch Thiên.
"Ngươi tận hưởng nãy giờ chắc cũng đủ rồi nhỉ?"
"......Ngươi."
"Tên đần độn. Ba cái thứ võ học của Hoa Sơn đó, ngươi nghĩ dù có luyện được rồi thì có thể động vào được một cọng lông trên người ta sao?"
Kiếm của Tần Kim Long nhanh như tia sáng lao đến Bạch Thiên.
Phụp!
Bạch Thiên bị đâm vào khớp vai, hắn ta đau đến nổi không thể kêu la được mà ngã lăn ra đất.
"Ực ư......"
Hắn ta rên rỉ và gượng đứng dậy.
Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tần Kim Long vừa cười một cách ung dung vừa tiến gần lại phía mình.
"Hãy dùng cái cơ thể đó để tỉnh ngộ thật triệt để đi. Rằng ngươi là một tên đần độn đến mức nào."
Thanh kiếm của Tần Kim Long đập vào người Bạch Thiên một cách vô tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro