Chương 117_Một ngày nào đó hoa mai sẽ nở khắp thiên hạ. (2)
Thanh Minh đi lên Liên Hoa Phong rồi ngước mặt nhìn trời.
Bây giờ hắn ta cũng không cần phải che dấu võ công của mình làm gì nữa, nhưng có vẻ như việc tập luyện trong thời gian qua đã thành một thói quen, phải lên đến Liên Hoa Phong thì Thanh Minh mới thấy tâm hồn thanh thản.
Thanh Minh nhìn lên trời xanh một lúc lâu rồi nhìn xuống Hoa Sơn nằm ngay dưới chân mình.
"Hừm."
Đã vượt qua được một ngọn núi rồi.
Nhưng hắn vẫn chưa mãn nguyện một chút nào cả.
"Còn cả ngàn vạn dặm phía trước cần phải bước tiếp."
Tuy biết rõ rằng dục tốc bất đạt nhưng trong lòng hắn lại có chút nóng vội.
Quá trình để đạt được thành quả của các đệ tử đời thứ ba không gọi là chậm. Cứ cái đà này thì đến một ngày nào đó, bọn họ sẽ trở thành cao thủ khiến cả thiên hạ không dám coi thường.
Nhưng đó là chuyện của tương lai xa xôi sau này.
Hoa Sơn bây giờ là một môn phái vẫn còn yếu ớt và tồi tàn như xưa, không hơn không kém.
"Mình phải dìu dắt một Hoa Sơn như vậy."
Thanh Minh cảm giác như có một gánh nặng đang đè trên vai. Giờ đây, mỗi khi xảy ra chuyện, các đệ tử lại quay sang nhìn Thanh Minh theo bản năng. Trong quá khứ, những chuyện như vậy cũng lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, nhưng ánh mắt của các sư huynh sư đệ lúc đó rõ ràng khác với ánh mắt của các sư huynh sư đệ bây giờ.
"Chắc sư huynh cũng đã vất vả lắm."
Động viên cho một người dìu dắt mình không hề khó. Nhưng cho dù kẻ động viên đó có là ai đi nữa thì việc dìu dắt ngần ấy người là một chuyện khó vô cùng.
Thanh Minh trong quá khứ đã nghĩ rằng bản thân mình đang dìu dắt Hoa Sơn.
Cái tên ở Hoa Sơn được cả thiên hạ biết đến nhiều nhất là Mai Hoa Kiếm Tôn, người tạo ra được vị thế của Hoa Sơn cũng là Mai Hoa Kiếm Tôn.
Vậy thì có đúng là Thanh Minh đã dìu dắt Hoa sơn thật không?
'Làm gì có chuyện đó.'
Trái tim Thanh Minh chợt nhói lên.
Nếu lúc đó, hắn biết được những điều bây giờ bản thân đang biết rõ thì có khi vận mệnh của Hoa Sơn đã khác đi cũng không chừng. Không chỉ mỗi các hậu duệ của Hoa Sơn, ngay cả Thanh Minh và các sư huynh sư đệ có thể sẽ không ra nông nổi như vậy.
Dù biết rằng nơi bản thân đang đến là tử địa mà bọn họ đã điềm tĩnh bước tiếp.
"Lại suy nghĩ lung tung rồi."
Thanh Minh ngay lập tức lắc lắc đầu.
Đó chỉ là những chuyện của quá khứ. Việc quan trọng không phải là để bản thân bị cuốn vào quá khứ mà phải biết lấy quá khứ để làm bước đệm để sống tiếp. Và phải biết vươn lên đến một tương lai tốt đẹp hơn.
Để có thể làm được điều đó......
"Mình buộc phải mạnh lên."
Để không phải đánh mất tất cả như trong quá khứ, chỉ còn mỗi cách đó mà thôi.
Thanh Minh biết rằng.
Giang hồ là một nơi tàn nhẫn.
Hiệp nghĩa ư? Đương nhiên là tồn tại rồi. Đạo lý? Đương nhiên cũng có. Nhưng hiệp nghĩa và đạo lý chẳng qua là quyền hạn mà kẻ mạnh có thể bố thí cho kẻ yếu. Một kẻ không có sức mạnh thì không có nổi cơ hội để ra tay hiệp nghĩa, cũng không có tư cách mà bàn về đạo lý.
Các đệ tử của Hoa Sơn sẽ nghĩ rằng bản thân đã trải qua sự tàn nhẫn đó rồi. Trong quá trình Hoa Sơn bị suy yếu, chắc bọn họ nghĩ rằng bản thân mình đã trải qua sự đau khổ không gì sánh bằng.
Nhưng sai rồi.
Bọn họ sẽ sắp biết được rằng, bản thân đang nhận được sự bảo vệ của Hoa Sơn, nhận được sự bảo vệ từ những việc mà Hoa Sơn đã làm từ trước đến nay.
Nhưng điều đó bây giờ cũng đã kết thúc.
Hoa Sơn sắp phải vươn ra thiên hạ. Đến lúc đó, bọn họ sẽ phải đối diện với sự tàn nhẫn của giang hồ mà từ trước đến nay chưa một lần trải qua.
'Tuy mình không có ý định ôm bọn trẻ vào lòng và che chở.'
Nhưng đến lúc đó, cần phải tạo ra một nơi để chúng có thể tin tưởng và dựa vào. Dù đó là Thanh Minh hay là Hoa Sơn đi nữa.
Thanh Minh bắt đầu ngồi thiền. Hắn ta cứ như vậy nhắm mắt lại và rơi vào tĩnh lặng.
Thấy rồi.
Đan điền bên trong cơ thể hắn ta giờ đang to lên. Nội công của hắn nếu so với trước đây thì chẳng qua chi được một phần nhỏ.
Nhưng nó đang dần gia tăng.
Tuy chậm nhưng chắc, nó đang từ từ phát triển lên từng ngày đúng như những gì hắn mong muốn.
Võ công của Hoa Sơn là chính công.
Một loại võ công chân chính, giống như muốn leo lên được đỉnh Hoa Sơn thì phải tự mình nỗ lực leo lên bằng chính đôi chân của mình vậy.
Không có đường tắt. Muốn leo lên phải bước từng bước một, không được ngừng nghỉ.
'Mình sẽ mạnh lên.'
Với thân phận là Thanh Minh chứ không phải là Mai Hoa Kiếm Tôn trong quá khứ.
Hắn sẽ mạnh lên và mạnh lên nữa.
Và đến một lúc nào đó, hắn sẽ vượt qua cả tên Thiên Ma kia.
Hành trình để đến được sự hoàn hảo của võ nghệ là một hành trình dài bất tận.
Thanh Minh lặng lẽ ngước lên nhìn trời xanh xa tít tắp.
- Hoa mai của đệ đã nở rồi à?
Khóe miệng của Thanh Minh nhích lên.
"Đương nhiên là vẫn chưa."
Nhưng......
"Đến lúc nào đó sẽ nở thôi."
Khi hoa mai của riêng Thanh Minh nở ngay đầu mũi kiếm của hắn.
Thì không chỉ mỗi Hoa Sơn, mà cả thiên hạ sẽ đảo lộn bởi hương hoa mai ngào ngạt.
Thanh Minh đứng dậy.
"Không cần lo. Chưởng môn sư huynh."
Thanh Minh mỉm cười.
"Huynh nên nhớ đệ là Thanh Minh đấy."
Lời nói đấy chẵng khác nào một lời hứa với chính bản thân mình.
Thanh Minh chậm rãi xuống núi.
"Hửm?"
Thanh Minh đang đi thì khẽ nở nụ cười vì ngửi thấy hương hoa mai tỏa ra từ đâu đây.
"Hóa ra mùa xuân đã đến rồi à."
Hoa mai đã nở.
Nhờ mùi hương hoa mai lướt ngang mũi, bước chân của Thanh Minh đã trở nên thanh thản hơn một chút. Còn Hoa Sơn thì đang lặng lẽ yên nhìn theo bóng lưng ấy của Thanh Minh.
Thời gian vẫn cứ vô tình trôi qua trong khi Hoa sơn, nơi ôm ấp Thanh Minh đang có những bước chuyển mình mới mẻ.
Nở rồi tàn, rồi lại tàn, rồi tàn.
Hoa mai đã hai lần nở rồi tàn.
Còn tháng năm thì vẫn cứ trôi tựa như dòng nước chảy.
*****
Huyện Hoa Âm, Thiểm Tây.
Giữa dòng người hối hả, có một người đàn ông mang theo tay nải bước vào cổng Hoa Âm.
"......Đây là huyện Hoa Âm đó sao?"
Một người đàn ông.
Mà không, khuôn mặt đó trông có vẻ giống như một tên thiếu niên hơn là một người đàn ông. Hắn ta nhìn xung quanh bằng một gương mặt có chút ngỡ ngàng.
"Đúng là ở đây rồi kia mà?"
Những gì trước mắt quá khác với những gì có trong ký ức mơ hồ của hắn ta.
Hoa Âm trong quá khứ của hắn phải gọi là nằm giữa một tòa thành và một ngôi làng nhỏ. Tuy có phồn hoa nhưng không được như những nơi khác, mà cũng không thể nói là cũ kỹ, lạc hậu được.
Nhưng khung cảnh trước mắt hắn ta bây giờ không khác gì một tòa thành sầm uất cả.
Dĩ nhiên với quy mô đó thì không thể so sánh với một tòa thành lớn được, nhưng khi nhìn những tòa nhà được xây mới sạch sẽ hai bên đường, cùng đầy rẫy những cửa hàng san sát đứng cạnh nhau thì có vẻ như từ 'huyện' có chút không phù hợp.
'Mình đến nhầm chỗ rồi ư?'
Hắn ta nhìn quanh nhìn quất một hồi rồi mở lời hỏi người qua đường.
"Cho ta hỏi, đây có phải huyện Hoa Âm không?"
"Ngươi mới đến đây lần đầu tiên à?"
"Không. Ta không phải mới đến đây lần đầu. Ta đã đến đây một lần vào khoảng 10 năm trước, nhưng bây giờ có vẻ khác xa với lúc đó quá."
Vị khách qua đường kia cười khẩy.
"Nếu đến lại đây sau 10 năm thì thấy khác cũng phải thôi. Những người mới rời khỏi Hoa Âm 2 năm trước thôi mà lúc quay về cũng đã giật mình không ngớt kia mà."
"À......Vậy ra đây đúng là huyện Hoa Âm."
"Đúng vậy. Tuy đã có nhiều thay đổi nên ngươi sẽ thấy kì lạ nhưng đây đúng là Hoa Âm mà ngươi biết đấy."
"Cảm ơn ạ. Nhưng mà......rốt cuộc nơi đây sao lại thay đổi nhiều đến thế ạ?"
"Sao trăng gì nữa? Đương nhiên là nhờ Hoa Sơn rồi."
"Dạ?"
"Ngươi không biết Hoa Sơn à? Hoa Sơn ấy! Phái Hoa Sơn!"
"À, không. Ta biết chứ. Phái Hoa Sơn thì đương nhiên là biết rồi."
Ngụy Tiểu Hành nhanh nhảu gật đầu.
Chỉ cần mở miệng ra nói với những người của huyện Hoa Âm rằng bản thân không biết Hoa Sơn thì sẽ không được đối xử như một con người. Đối với những người ở đây, Hoa Sơn không đơn thuần chỉ là một môn phái tọa lạc cạnh Hoa Âm.
Hoa Sơn là lòng tự tôn, niềm kiêu hãnh và cũng là một tồn tại như gia đình bọn họ.
"Ta đến đây cũng là để đến phái Hoa Sơn đấy."
"Ồ? Vậy sao? Thì ra là khách quý. Nào nào. Có gì thắc mắc thì cứ hỏi ta đi. Ta sẽ trả lời hết cho ngươi."
Vừa nghe hắn ta nói đến tìm Hoa Sơn, gương mặt người trung niên đó bỗng tươi rói.
"Chuyện Hoa Âm nhờ có Hoa Sơn mà phát triển đến mức này rốt cuộc là sao ạ?"
"Chuyện đó quá rõ ràng rồi còn gì. Chẳn phải ngươi cũng biết rằng khí thế của Hoa Sơn dạo này như mặt trời đang lên, danh tiếng của bọn họ lan rộng khắp tứ hải vạn phương hay sao?"
Đâu có. Ta ở nơi khác đến đây, tuy có biết Hoa Sơn nhưng đâu có đến mức đó?
Nhưng chắc là không thể mở miệng nói lời này ra được rồi. Ánh mắt của người đàn ông đó như kiểu sẽ đánh bay hàm dưới của bất cứ người nào mở miệng ra nói những lời hàm ý xem thường Hoa Sơn vậy.
"Đúng, đúng vậy đấy."
"Vì vậy mà gần đây ngày càng có nhiều người tìm đến Hoa Sơn. Vì có nhiều người tìm đến Hoa Sơn nên đương nhiên sẽ có nhiều người đến Hoa Âm, như ngươi thấy đấy, chẳng phải nơi đây đông nghịt người hay sao?"
"Đúng vậy."
"Nơi nào tập trung nhiều người thì nơi đó sẽ có nhiều tiền. Cứ như vậy mà Hoa Âm tự nhiên cũng thay đổi như bây giờ."
"......Quả là một sự thay đổi ngoạn mục."
"Hahahaha. Chẳng phải đều nhờ phúc của phái Hoa Sơn hay sao? Ngươi cũng biết là, ở lần Hoa Tông Chi Hội cách đây hai năm, Hoa Sơn đã đánh gãy sống mũi của bọn Tông Nam thối nát đó rồi còn gì."
"Đương nhiên là ta biết chứ."
Bây giờ, câu chuyện đó khắp thiên hạ không ai là không biết.
Hoa Sơn được biết đến với một môn phái đã suy tàn......Mà không, bây giờ ngay cả ký ức cũng trở nên mờ nhạt, Hoa Sơn bị lãng quên trong trí nhớ của mọi người đã đánh bại hoàn toàn được một Tông Nam vanh danh bốn bể ngày nào.
Con người thường lấy sự bất hạnh của người khác ra làm niềm vui cho mình. Huống chi, đây lại còn là chuyện một môn phái vanh danh thiên hạ bị ô nhục thì làm gì có chuyện người đời sẽ không nhai, xé rồi tận hưởng câu chuyện đó chứ.
Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa, những chuyện xảy ra ở Hoa Tông Chi Hội trong chớp mắt đã lan truyền ra khắp thiên hạ. Đến cả những nhóc con trong xóm cũng biết chuyện.
Con rồng đang bay về trời khi đó đã rơi thẳng xuống đất nên xuất hiện cả những người gọi Hoa Tông Chi Hội lần đó là Lạc Long Chi Hội.
"Là Tông Nam đấy. Không phải ai khác mà là Tông Nam. Hoa Sơn đã cho Tông Nam một bài học thì danh tiếng của Hoa Sơn phải tăng lên bao nhiêu cơ chứ? Từ đó về sau, những người tìm đến Hoa Sơn cũng nhiều vô kể. Còn có cả hàng khối người muốn lên Hoa Sơn nhập môn nữa đấy."
"Hóa ra là vậy."
Ngụy Tiểu Hành gật gù.
Bây giờ không có ai có thể hiểu được lời này rõ hơn Ngụy Tiểu Hành. Bởi vì hắn ta là người tìm đến đây vì vị thế đã thay đổi của Hoa Sơn.
Nếu tin đồn của Hoa Tông Chi Hội không lan ra khắp nơi thì Ngụy Tiểu Hành đến cả suy nghĩ đến đây còn chẳng có nữa là.
"Nhưng mà cũng có một chút đáng tiếc."
"Dạ?"
Ông ta nhìn Hoa Sơn với một biểu cảm có chút không hài lòng.
"Từ sau Hoa Tông Chi Hội, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra trong suốt 2 năm liền. Đáng ra bọn họ cũng nên bắt đầu làm gì đó mới phải chứ."
"À......"
"Mà thôi. Một môn phái lớn thì đâu có dễ dàng hành động được. Không phải côn bằng ngàn năm sống khúm núm rồi một lần vỗ cánh bay xa cả thiên lý hay sao? Hoa Sơn chắc cũng sẽ như vậy. Đúng thế, Chắc là vậy."
Lời nói đó bộc lộ rõ lòng tự hào không thế giấu kín về Hoa Sơn.
Ngụy Tiểu Hành nhìn dáng vẻ đó của ông ta thì chợt có suy nghĩ, có quá nhiều thứ đã thay đổi.
Không chỉ thay đổi những thứ bên ngoài.
Trong quá khứ, lúc hắn ta đến đây, rất khó để có thể tìm thấy sinh khí của ngôi làng này. Nhưng bây giờ, hắn ta lại cảm nhận được sức sống toát ra từ những con người Hoa Âm.
"Nếu ngươi định lên Hoa Sơn thì giờ hãy kiếm chỗ nào ở lại đi. Mặt trời sắp lặn rồi, bây giờ mà lên Hoa Sơn thì đang đi giữa đường trời sẽ tối đấy. Sáng sớm mai rồi hẵng lên đường."
"Vâng. Cảm ơn lời khuyên của ông."
"Vậy ta xin phép."
Người đàn ông trung niên đó vẫy tay rồi đi xa dần, Ngụy Tiểu Hành nhìn xung quanh một lượt rồi há hốc mồm.
'Không ngờ mọi thứ đã thay đổi đến mức này.'
Chỉ với việc môn phái có được chút danh tiếng mà một ngôi lành lại trở thành chốn phồn hoa. Thảo nào dù là con người hay là môn phái, tất cả đều được đánh cược mạng sống vì danh tiếng của bản thân.
Ngụy Tiểu Hành ngước lên nhìn Hoa Sơn.
Nhìn thấy một Hoa Âm đã hoàn thành thay đổi thế này, hắn ta từ phân vân, lưỡng lự đã có thể chắc chắn một chuyện, rằng Hoa Sơn bây giờ đã khác xa Hoa Sơn mà hắn ta biết.
Cho nên......
'Bằng mọi giá phải có được sự giúp đỡ cũa Hoa Sơn.'
Ngụy Tiểu Hành nhìn Hoa Sơn bằng một ánh mắt cương quyết. Trên đỉnh Hoa Sơn hiểm trở kia là phái Hoa Sơn.
- Hoa Sơn nhất định sẽ giúp đỡ chúng ta. Con hãy tìm đến đó và nhờ Hoa Sơn giúp đỡ.
'Con mong là phán đoán của cha sẽ không sai.'
Ngụy Tiểu Hành mím môi rồi xoay người lại bước vào Hoa Âm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro