Chapter 978. Không có gì là không thể tin được cả (3)
Vúttttttt.
Một vật thể gì đó bay lên không trung và xoay tròn mãnh liệt. Toàn bộ những người có mặt trên hòn đảo không tài nào rời mắt khỏi thứ đó.
Nó không ngừng xoay tròn và vương vãi máu đỏ ra tứ phương tám hướng, sau đó giống như đã mất hết sức lực rồi rơi thẳng xuống đất.
Bịch!
Ai nấy đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó.
Một cánh tay.
Cánh tay của người võ giả đã trải qua bao năm tháng tu luyện giờ đây lại rơi thẳng xuống bãi cát bên bờ sông. Máu chảy ra từ cánh tay nhuộm đỏ một vùng cát trắng.
Tất cả nín thở sợ hãi.
Dù đã tận mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện diễn ra, nhưng bọn họ vẫn không thể hiểu nổi bản thân vừa nhìn thấy gì. Sự yên tĩnh bao trùm lên không gian, ngay cả một âm thanh nuốt khan nước bọt cũng to như tiếng sấm.
Phụttttt!
Ngay khi ấy, cùng với một âm thanh rùng rợn vang lên, Hắc Long Vương lảo đảo lùi về phía sau.
"Khự....."
Bị tuột mất ái binh, hắn dùng bàn tay giữ chặt lấy bả vai của bản thân. Máu không ngừng tuôn ra giữa các kẽ tay.
"Khự ư ư....."
Tất cả ngơ ngác nhìn chằm chằm vào dáng vẻ ấy.
Cánh tay phải của Hắc Long Vương.
Cánh tay cầm Yển Nguyệt Đao khổng lồ, cánh tay hô mưa gọi gió tại Trường Giang nay đã bị chém đứt lìa. Ngay khoảnh khắc thanh kiếm của Thanh Minh phóng tới hướng vào cổ của Hắc Long Vương, hắn ta đã giơ tay lên để chặn lại. Cổ vẫn còn đó nhưng cánh tay thì không.
Không thể tin, kinh ngạc. Và cả sự hãi hùng.
Hắc Long Vương liên tục lùi về phía sau rồi phía sau nữa với đôi mắt không thể che giấu những cảm xúc hỗn độn.
"Tên, tên khốn......"
Nhìn bộ dạng của Hắc Long Vương lúc này, tất cả mọi người đều hồn xiêu phách lạc.
Ai mà ngờ được chuyện như thế này có thể xảy ra kia chứ?
Hắn ta là kẻ từng được mệnh danh là một trong năm thủ lĩnh Thần Châu Ngũ Bá, bá vương thống trị Trường Giang, bây giờ hắn cũng là Phó Minh Chủ của Tứ Bá Liên. Vậy mà một kẻ như vậy lại bị đệ tử đời ba Hoa Sơn chặt mất một cánh tay ư?
Nhưng cho dù bọn họ có nhắm mắt lại rồi mở mắt ra bao nhiêu lần chăng nữa thì cảnh tượng đó vẫn không thay đổi. Khoảnh khắc nhận thức được quang cảnh trước mắt đều là hiện thực, tất cả mọi người có mặt trên Mai Hoa Đảo đều rơi vào những cảm xúc hỗn độn.
Ngoại trừ một nhóm người.
"Qủa nhiên!"
"Chết tiệt!"
Những lời cảm thán liên tục được tuôn ra từ miệng của các đệ tử Hoa Sơn.
Những đôi vai không ngừng gồng lên vì căng thẳng cuối cùng cũng được giải tỏa. Bọn họ muốn hò reo hoan hô ngay lập tức nhưng phải nắm chặt nắm đấm lại để kìm nén điều đó.
Bạch Thiên quả nhiên cũng ôm tâm trạng đó nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thanh Minh.
"Không có gì là không thể tin được cả."
"Đúng vậy!"
"Ừm!"
Chiêu Kiệt và Nhuận Tông đều gật đầu tán thành. Thậm chí bờ vai của Lưu Lê Tuyết lúc này cũng đang khẽ run lên.
Nếu là đệ tử Hoa Sơn từng chứng kiến Thanh Minh đã tu luyện gian khổ như thế nào trong suốt ba năm qua thì quả thực không thể tưởng tượng được dáng vẻ thua cuộc của hắn trông như thế nào. Nếu nói những gì bọn họ trải qua là địa ngục, thì những gì Thanh Minh đã trải qua thực sự phải gọi là địa ngục vô hạn.
Mặc dù tin tưởng vậy đó nhưng khi chứng kiến cảnh tượng này, các võ giả hắc y Hoa Sơn vẫn rùng mình trong sự sung sướng bất tận.
Cảm giác giống như được báo đáp vậy đó.
Thanh Minh đã chứng minh cho bọn họ thấy. Những nỗ lực mà hắn bỏ ra suốt thời gian qua không là hề vô ích. Nói cách khác, những thứ mà hắn tích lũy được trong thời gian qua rõ ràng đã được thể hiện bằng thanh kiếm của hắn ngay lúc này.
Nhưng đối với những võ giả Nam Cung Thế Gia không biết rõ về Thanh Minh mà nói, cảnh tượng vừa rồi khiến bọn họ không khỏi thất kinh. Khuôn mặt ai nấy tràn ngập những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.
"Chuyện, chuyện này sao có thể....."
"Thiên địa ơi....."
Bọn họ biết Hắc Long Vương mạnh đến nhường nào.
Ngay cả khi đối phó với cựu Gia Chủ Nam Cung Hoảng của bọn họ, Hắc Long Vương cũng hừng hực chiến ý không chút khinh nhờn. Uy lực đáng sợ từ đao khí mà hắn ta thi triển cũng đã được chứng minh bởi cái chết của những kiếm tu Nam Cung Thế Gia.
Vậy mà bây giờ Hắc Long Vương lại đang lảo đảo như sắp gục ngã. Cánh tay của hắn ta đã bị kiếm tu của Hoa Sơn chém đứt lìa.
Thắng bại của trận chiến đã quá rõ ràng.
"Khụccccc....."
Hắc Long Vương loạng choạng lùi về phía sau với đôi mắt xung huyết. Thế nhưng lũ thủy tặc nhìn thấy bộ dạng đó thậm chí không tiến đến giúp đỡ hắn ta, ngược lại còn sợ hãi rút lui.
Vụt.
Thanh Minh nhẹ nhàng xoay thanh kiếm rồi chĩa xuống dưới.
Xoẹt xoẹt.
Rồi hắn bắt đầu kéo lê mũi kiếm trên mặt đất và từ từ tiến lại gần Hắc Long Vương.
Tất cả mọi người ở đó đều cảm thấy hưng phấn. Đồng thời cũng rất kinh ngạc.
Thế nhưng ánh mắt của Thanh Minh so với lúc đầu không hề dao động chút nào. Hắn chỉ chậm rãi tiến đến gần Hắc Long Vương, dùng ánh mắt khiến người khác khiếp đảm nhìn chằm chằm vào hắn ta.
"Ư......"
Cằm của Hắc Long Vương run rẩy.
Đầu óc hắn ta trống rỗng nhất thời không thể suy nghĩ bất cứ điều gì. Hắn ta không biết được rốt cuộc bây giờ phải làm thế nào. Cả đời này hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ rơi vào tình cảnh như thế này.
Ngay lúc đó.
Thanh Minh đã làm một việc mà không một ai có thể ngờ đến.
Kenggg!
Hắn đá văng Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương đang nằm dưới đất. Yển Nguyệt Đao bay lên không trung, sau đó rơi chính xác vào chân của Hắc Long Vương.
"......"
Hắn Long Vương hết nhìn xuống thanh đao rồi lại ngẩng lên nhìn chằm chằm vào Thanh Minh. Sau đó một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai hắn ta.
"Cầm lên."
Thanh Minh tiếp tục nói với tông giọng vô cảm.
"Phải tiếp tục chứ nhỉ?"
Hắn nói như thể đó là một việc vô cùng hiển nhiên.
Giọng điệu của hắn ghê rợn đến mức khiến những kẻ chứng kiến sự việc không khỏi lạnh sống lưng.
"Cánh tay bị chém đứt rồi ý hả?"
"........"
"Vậy thì có liên quan quái gì ?"
Trong đôi mắt của Thanh Minh ngập tràn sát khí.
Chứng kiến dáng vẻ run lẩy bẩy vì bị chém đứt cánh tay của Hắc Long Vương, ai nấy đều quặn thắt ruột gan.
"Tên khốn kiếp!"
Bọn họ không biết. Những người sống trong hòa bình không cách nào biết được, cũng không cách nào hiểu được.
Rằng ai đã bảo vệ giang hồ. Bọn họ đã chiến đấu thê thảm như thế nào? Tâm trạng khi phải rút lưỡi kiếm cắm xuyên thi thể của đồng môn đã chết ra sao?
Những kẻ tự mình giẫm lên cánh tay bị chặt đứt của bản thân mà phóng đi lấy đầu quân địch, bọn họ đã suy nghĩ những gì?
Một kẻ không biết gì về những điều đó lại hành xử như một bá vương giang hồ rồi ra vẻ kiêu ngạo. Dáng vẻ đó thật khiến hắn chán ghét.
Không, thực ra cũng không cần thiết phải bàn luận chuyện quá khứ làm gì.
Thanh Minh hất cằm về phía sau.
"Nam Cung......"
Ngay khi nghe được từ "Nam Cung" phát ra từ miệng của Thanh Minh, cơ bắp toàn thân của các kiếm tu của Nam Cung Thế Gia như thể bị kéo căng ra.
"Cho dù cánh tay bị chém đứt, bọn họ vẫn chiến đấu cho đến khi mất đầu mới thôi"
Những kiếm tu của Nam Cung Thế Gia nghe được đều đều cúi đầu và nghiến chặt răng.
Những lời nói đó khắc sâu vào lồng ngực họ. Mãnh liệt hơn bất cứ lời an ủi nào.
Cảnh tượng đồng môn dù bị chém toạc bụng vẫn đâm kiếm về phía địch nhân, dù sắp bị thương đâm vào cổ họng vẫn cố túm lấy cổ chân lũ thủy tặc mà ngã xuống vẫn còn hằn sâu trong tâm trí của bọn họ. Có lẽ nhờ vào những đồng môn đã ngã xuống đó, bọn họ mới còn có thể đứng đây ngay tại lúc này.
"Cầm lên."
"Ư...."
"Ta nói ngươi mau cầm lên, tên nhãi con khốn kiếp!"
Hắc Long Vương nghiến chặt răng, dùng cánh tay còn lại cầm Yển Nguyệt Đao lên.
Và ngay khoảng khắc đó.
Kengggggg!
Thanh kiếm của Thanh Minh không chút do dự giáng mạnh về phía Yển Nguyệt Đao. Hắc Long Vương không đỡ nổi, hắn bị văng về phía sau giữa lũ thủy tặc.
Lũ thủy tặc thấy vậy lập tức sợ hãi tránh sang hai bên. Nhưng Hắc Long Vương đã kịp túm lấy một tên thủy tặc ở bên cạnh hắn ta đang cố gắng thoát thân.
"Mau, Mau chặn hắn lại."
"Hắc Long....."
"Chặn lại! Lũ khốn kiếp các ngươi! Còn không mau ngăn hắn lạiiiiiiii!"
Hắc Long Vương hét lên một cách điên cuồng. Vậy nhưng không một ai dám đứng ra ngăn chặn Thanh Minh thay cho Hắc Long Vương cả.
Cũng là chuyện đương nhiên mà thôi.
Bọn chúng sở dĩ tuân theo mệnh lệnh của Hắc Long Vương là vì bọn chúng sợ hãi hắn ta. Và vì bọn chúng sợ nếu không tuân lệnh sẽ bị hắn ta trả thù.
Nhưng không phải kết cục của Hắc Long Vương đã được định đoạt rồi sao? Vậy thì hà cớ gì bọn chúng phải liều chết cứu mạng Hắc Long Vương cơ chứ?
Đám thủy tặc sợ đến xanh mặt rối rít lui về phía sau. Dù có vấp ngã dập mông xuống đất, bọn chúng cũng cắn răng bỏ chạy. Trong chớp mắt, xung quanh Hắc Long Vương đã không còn một tên thủy tặc nào.
"Lũ ngu xuẩn các ngươi! Không phải ta kêu các ngươi chặn hắn lại sao! Mau chặn hắn lạiiiiiii!"
Mặc dù Hắc Long Vương gào thét dữ dội, nhưng âm thanh đó chẳng qua chỉ vang vọng vào hư không rồi lại biến mất.
"Toẹt!"
Thanh Minh nhổ ra một ngụm máu tươi rồi chầm chậm tiến lại gần Hắc Long Vương.
Hắc Long Vương trừng mắt nhìn về phía lũ thủy tặc với vẻ mặt ác quỷ. Nhưng khi nhìn thấy Thanh Minh tiến đến gần, hắn ta cũng không tự chủ được mà lùi lại. Những đầu ngón tay trên cánh tay còn lại cũng bắt đầu run rẩy không cách nào kiềm chế được.
"Ư, Ư ư......"
Trong miệng hắn ta phát ra những âm thanh rên rỉ thống khổ, miễn cưỡng nắm lấy Yển Nguyệt Đao.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ?
Cho đến thời điểm trước khi Hoa Sơn đến đây, tất cả mọi chuyện vẫn tiến triển đúng theo ý của hắn ta. Vậy rốt cuộc tại sao tất cả mọi chuyện bây giờ lại thành ra như vậy?
Nhưng hắn ta cũng chẳng thể tiếp tục suy nghĩ nữa.
Ngay trước khi hắn kịp đứng dậy thì Thanh Minh đã lao đến đá một cước vào cằm của hắn.
Rầm!
Hắc Long Vương bị đá đến vỡ quai hàm, văng trên mặt đất giống như một con chim nhạn nước.
Rầmmmm!
Cả thân hình hắn ta lõm sâu dưới mặt cát, tay nắm lấy một nhúm cát trong đau đớn.
"Hựựựựựự......"
Khó khăn lắm Hắc Long Vương mới ngóc đầu dậy được, khi quay lại hắn vẫn nhìn thấy Thanh Minh đang tiến đến gần với những bước đi chậm rãi và đều đặn.
Theo sát phía sau Thanh Minh là những kiếm tu của Hoa Sơn. Giống như bọn họ đang hộ tống Thanh Minh đi qua giữa đám thủy tặc vậy. Trên tay bọn họ là những thanh kiếm đang phản chiếu ánh mặt trời khiến cho người ta chói mắt.
Còn sau lưng Hắc Long Vương bây giờ đã không còn một bóng người.
"Ư... Ư ư....."
Không một ai đứng ra giúp hắn ta cả.
Thủy Lộ Trại mà hắn ta dành ra cả đời để hoàn thiện, giờ đây cũng chỉ đứng ở phía xa xa nhìn hắn ta quằn quại trước cái chết. Không một ai vì hắn ta mà liều mạng.
"Lũ vong ơn bội nghĩa các ngươi! Aaaaaaaa!"
Hắn ta gào thét một cách bi phẫn. Ngay lúc đó, tử thần tay cầm kiếm đã bước đến trước mặt hắn ta.
"......."
Hắc Long Vương ngơ ngác ngước lên nhìn Thanh Minh.
"Ngươi nên biết rằng"
"......."
"Ngươi thậm chí không bằng cái gót chân của Nam Cung Hoảng"
"Ư...."
"Thủy Lộ Trại ư?"
Thanh Minh cười nhạo.
"Đấy chỉ là Sa Thành (lâu đài cát) mà ngươi đắp lên mà thôi, đồ ngu xuẩn. Khi không có sức mạnh ngươi còn chẳng bằng loài sâu bọ. Chẳng có ai vì ngươi mà đứng ra chiến đấu cả."
"Aaaaaaaa!"
Ngay khoảnh khắc Hắc Long Vương vươn tay ra để nắm lấy thanh đao của hắn ta một lần nữa, Thanh Minh đã vung kiếm chém đứt cổ tay của hắn ta.
Xoẹt!
"Aaaaaaaaaaa!"
Khi tiếng kêu gào thảm thiết của hắn ta còn chưa dứt, thanh kiếm đã phóng tới chém liên tục vào thân thể của hắn ta.
Xoẹt! Xoẹt!
Như thể có bao nhiêu kiếm tu Nam Cung Thế Gia đã bỏ mạng, là bấy nhiêu lần nhát kiếm đâm vào thân thể đó.
"Aaaaaaaaa!"
Tiếng gào thét không ngừng vang lên khiến những người nghe được cũng cau mày vì quá chói tai.
Nếu là bình thường, dù toàn thân có vụn nát thì hắn ta cũng sẽ không hét lên chói tai như vậy. Nhưng bây giờ khi trái tim đã tan nát thì cũng chẳng còn sức để kháng cự nữa.
"Câm miệng!!"
Thế nhưng Thanh Minh không hề mảy may động lòng trước tình cảnh thê thảm của Hắc Long Vương bây giờ.
Phập!
Thanh kiếm xuyên qua bả vai của Hắc Long Vương rồi xoáy mạnh.
Cơn đau đớn do toàn bộ bắp thịt trên cơ thể đều đã bị chém đứt kéo đến khiến thân thể khổng lồ của Hắc Long Vương không ngừng run rẩy.
Phựt!
Và ngay khi đầu gối bị kiếm chém vào, cả thân thể khổng lồ của hắn ta không còn khống chế được nữa mà bổ nhào về phía trước.
Thanh Minh giẫm lên đầu của hắn ta v ta à chĩa thanh kiếm vào cổ của Hắc Long Vương.
"Quả nhiên sâu bọ cũng chỉ là sâu bọ thôi, đến lúc chết rồi cũng muốn bò lộm cộm mà chết. Ta nói có đúng không?"
"Ư... Ư ư...."
"Cút xuống địa ngục đi."
Thanh Minh không chút luyến tiếc giáng mũi kiếm xuống.
Ngay lúc đó.
Kengggggggg!
Cùng với âm thanh kim loại vang lên, thanh kiếm kề trên cổ Hắc Long Vương đã bị hất văng sang một bên.
Thanh Minh, chân vẫn đạp trên đầu Hắc Long Vương, dời tầm mắt sang hướng khác. Và điểm đến của hướng nhìn đó là một chiếc thuyền đang tiến về mép đảo.
Và một nam nhân đang đứng trên chiếc thuyền đó.
"Sâu bọ ư....."
Trên chiếc thuyền nhỏ ấy, Trường Nhất Tiếu nhìn Thanh Minh nở một nụ cười mềm mại như thể đang cảm thấy rất thú vị.
"Dĩ nhiên không phải là bổn quân không đồng ý với những gì ngươi nói, nhưng mà..... Hoa Sơn Kiếm Hiệp này."
Đuôi mắt cong dài của hắn vẽ thành một đường vòng cung.
"Khác với nhà ngươi.... Trên đời này cũng còn kẻ cần tới con sâu bọ đó."
Chiếc thuyền nhỏ chở Trường Nhất Tiếu đã cập bến bờ cát của Mai Hoa Đảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro