Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 976. Đương nhiên ta phải tin rồi. (1)

Thông thường không ai nói rằng 'Ta nghe thấy tiếng dòng sông sâu thẳm đang chảy' cả.

Thay vào đó người ta hay nghe thấy âm thanh của dòng suối róc rách chảy qua. Con người khi đứng trước dòng sông rộng lớn chỉ để ý đến những cơn sóng không ngừng cuộn trào mà thôi.

Thế nhưng những người trên Mai Hoa Đảo này rõ ràng đacã nghe thấy tiếng dòng sông đang không ngừng trở mình.  Âm thanh mỗi khi sóng đẩy sóng tựa như một giai điệu riêng của dòng Trường Giang.

Sự tĩnh lặng khủng khiếp đang bao trùm lấy hòn đảo.

Quang cảnh trước mắt khiến ai cũng khó mà tin nổi.

Đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn. Một kiếm tu trẻ tuổi vừa quá đôi mươi đang áp đảo Đao Sơn Kiếm Lâm (刀 山 劒 林) Hắc Long Vương đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ.

Nếu xét ra, cả hai đều đang bị thương ngang ngửa nhau.

Trên cơ thể Hắc Long Vương đâu đâu cũng đều là những vết thương lớn nhỏ. Thế nhưng, so với thân hình vạm vỡ của hắn thì những vết thương này không thể gọi là chí mạng được.

Ngược lại Thanh Minh bị thương ở một bên tay, nhưng tay của hắn lại gần như không thể cử động được.

Da trên mu bàn tan lộ cả xương, lòng bàn tay chằngy hắn đã rách ra đến lộ cả xương, lòng bàn tay chằng chịt những vết xước hãy còn rỉ máu.

Đối với những người tận mắt quan sát trận đấu từ đầu đến giờ, khó ai có thể phân định bên nào mới là bên chiếm ưu thế. Trận chiến giữa hai người hiện giờ quả đúng là 'bất phân thắng bại'.

Cảm giác uy áp khủng khiếp đè lên lòng ngực tất cả mọi người có mặt ở đó, ai cũng bất giác ngậm chặt miệng.

"......."

Nam Cung Minh định nói gì đó liền thôi. Dù ông ta có nói gì đi nữa cũng không thể miêu tả được hết tâm trạng hiện giờ.

Ông ta đột nhiên nhìn xuống tay mình. Mồ hôi lạnh không biết tự khi nào đã chảy ướt cả lòng bàn tay.

'Rốt cuộc người đó...'

Ông ta không thể hiểu được. Thật sự quá đáng sợ đi.

Mỗi đường kiếm mà Thanh Minh vung ra đều được tính toán vô cùng kỹ lưỡng. Nam Cung Minh là người mang họ Nam Cung. Ông ta nhận thức rõ việc các đời Nam Cung Thế Gia luôn nhắm vào vị trí Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Gia (天下第一劍家).

Vậy nên, khi nhìn vào mỗi chiêu thức mà Thanh Minh tung ra, ông ta hiểu rõ trong từng đường kiếm tưởng chừng không chứa bất cứ thứ gì thật ra lại mang đầy nỗ lực và sự tập trung cao độ.

Không, dù cả khi không mang họ Nam Cung, chỉ cần là người luyện kiếm cũng dễ dàng nhận ra.

Thế nhưng chỉ với chút ý nghĩ đó làm sao có thể lý giải hết cảnh tượng này được chứ? Cho dù có thúc ép bản thân như thế nào, dù có rèn giũa bản thân thành một thanh kiếm sắc bén ra sao, liệu một người có thể chiến đấu được như thế hay không?

'Quá khó tin.'

Một thứ gì đó không phải là tu luyện. Cũng không phải là ý chí.

Người tên Thanh Minh này mang một thứ gì đó rất khác biệt.

Ông ta không rõ hắn đã làm cách nào, nhưng chỉ cần nhìn vào thanh kiếm đang đâm tới tấp kia, ông ta không khỏi nổi gai ốc. Cằm Nam Cung Minh không ngừng run lên, máu toàn thân đã lạnh toát.

Chính lúc đó.

"Tên khốn chết tiệt đó..."

"Chậc."

Giọng nói khó chịu phát ra từ phía Ngũ Kiếm. Không, phải nói là phẫn nộ thì đúng hơn.

Người mà họ đang nhìn chằm chằm chính là Thanh Minh.

Một lát sau, cảnh tượng kỳ quái xảy ra ngay trước mắt Nam Cung Minh. Ông ta nhìn Thanh Minh mà không dám thở mạnh.

Trước mặt Nam Cung Minh là hình ảnh Thanh Minh đang cầm lấy vạt áo xé toạc ra.

Roẹttt!

Thanh Minh dùng mảnh áo vừa xé ra buộc vòng lên bàn tay bị thương.

"Chậc."

Đối với hắn, trị thương trong khi đang chiến đấu trên chiến trường thảm khốc này quả thật quá dư thừa. Hắn chưa từng quan tâm vết thương trong khi đang giao chiến với kẻ thù mặc dù luôn được nhắc nhở rằng phải tránh để bản thân bị thương quan trọng hơn việc đoạt mạng chúng.

Thế nhưng hiện giờ hắn ta đang dùng vạt áo băng bàn tay lại một cách vụng về. Vì Thanh Minh đã nhìn thấy những gương mặt đang hằm hằm liếc nhìn tựa như muốn lấy mạng hắn.

'Bọn ngốc này.'

Bạch Thiên, Chiêu Kiệt và Nhuận Tông nhìn hắn bằng ánh mắt sắc như dao, biểu cảm của Lưu Lê Tuyết không thay đổi mấy so với khi nãy, thế nhưng trông nàng giống như có thể chạy thẳng đến bóp cổ Thanh Minh ngay lập tức. Đặc biệt là Đường Tiểu Tiểu, sát khí toả ra từ đôi mắt đó khiến hắn phải lạnh sống lưng, quả thật đáng sợ đến không thể nhìn thẳng.

Thanh Minh liếc xuống bàn tay bị thương rồi mỉm cười.

Vì sợ ánh mắt của người khác mà trị thương giữa trận chiến, nếu tên tiểu tử Đường Bảo kia mà biết chắc sẽ tức chết cho xem.

Siết!

Thanh Minh dùng răng cột đầu mối rồi siết chặt mảnh băng, hắn nhổ mấy hạt cát trong miệng ra, chỉnh lại kiếm.

Nghĩ lại hắn vẫn thấy thật nực cười.

Vừa lúc đó, Hắc Long Vương cũng đã vực cơ thể tráng kiện kia lên.

Máu trên môi chảy xuống ròng ròng, tựa hồ hắn đang phải kìm nén cơn phẫn nộ hừng hực trong lòng. Hắn cầm lấy Yển Nguyệt Đao đang nằm dưới đất, tay không ngừng run rẩy.

"Ngươi..."

Thoáng chốc, toàn thân Hắc Long Vương tuôn trào khí thế khủng khiếp.

Chẳng biết khí thế ấy áp đảo đến nhường nào, chỉ thấy lũ thủy tặc đột nhiên ngã vật xuống bất tỉnh. Đến cả Đệ tử Hoa Sơn cũng phải giật mình trước khí thế dữ dội đó.

"Tên nhãi nhép khốn kiếp!"

Hai mắt Hắc Long Vương giăng đầy tơ máu.

Rốt cuộc hắn là thứ gì vậy chứ?

Hắn công nhận tốc độ của đối phương. Thế nhưng trong số những vết thương mà hắn bị tên khốn kia đả thương, không một vết nào được gây ra bằng 'thực lực' của hắn cả.

Tất cả đều do sự cuồng loạn cộng với khả năng tùy cơ ứng biến và sự bạo gan khủng khiếp không màng đến việc bị thương gây ra.

Ngoài miệng Hắc Long Vương không ngừng phun ra lời chửi rủa nhưng vẻ mặt hắn đã thận trọng hơn rất nhiều.

'Tên khốn đó đã quen với việc chiến đấu khắc nghiệt thế này.'

Không, dùng từ khắc nghiệt không hợp cho lắm. Bình thường hắn vốn là một kẻ xem thường việc học tập, thế nên hiện giờ hắn cảm thấy có phần cay đắng không biết nên dùng từ gì để diễn tả đấu khí và sự điên cuồng kia.

Một võ giả bình thường sẽ chờ đợi đối phương lộ ra sơ hở. Nhưng với võ giả thuộc hàng cao thủ sẽ biến sơ hở của đối phương thành cơ hội của mình. 

Thế nhưng hắn lại không đạt đến cảnh giới đó.

Hắn chỉ như con thú dùng răng nanh và móng vuốt cào cấu vào khe hở để trở mình thôi.
 
Bịch. Bịch.

Thanh Minh dùng răng kéo chặt miếng băng từ vạt áo trên tay một lần nữa rồi chầm chậm tiến lên.

Ngay cả tiếng bước chân đó cũng chứa đầy uy áp.

Két.

Hắc Long Vương nghiến chặt răng.

Không một con thỏ ngu ngốc nào lại tự động đến gần con hổ trước cả. Việc Thanh Minh tiến lên trước đã chứng minh hắn vừa chiếm được ưu thế trong trận chiến này.

Lòng tự tôn cao ngất trời của Hắc Long Vương có thể đã bị xé toạc từng mảnh, nhưng thay vì la hét chửi bới, hắn từ từ đưa Yển Nguyệt Đao ra trước.

Động tác vô cùng thận trọng.

Điều này chính là ngầm công nhận. Rằng kiếm tu trẻ tuổi trước mắt chính là một đại địch (大敵) khiến hắn phải đặt cược cả mạng sống.

Không phải từ đầu ai cũng là kẻ mạnh. Chính hắn đã phải vượt qua những kẻ mạnh hơn hắn mới có thể leo lên được vị trí như bây giờ.

Hắn đã thôi ý nghĩ muốn càn quét xung quanh như vũ bão mà bắt đầu dồn sát khí cuồn cuộn vào lưỡi đao.
Khóe miệng Thanh Minh nhếch lên.

"Giờ mới đáng để ta thử sức đây."

"Đừng ngạo mạn, tên tiểu tử khốn kiếp..."

Hắc Long Vương còn chưa kịp nói dứt câu. Dường như có ai đó đã chặn miệng hắn. Hắn không thể gọi tên đạo sĩ điên rồ kia là một tên tiểu tử được nữa.

"Khực."

Hắc Long Vương mím chặt môi, đôi mắt hắn tối đen.

Hắn hiểu.

Kết quả sẽ chứng minh mọi thứ. Nếu kẻ kia đúng là một cao thủ, khi hắn chiến thắng, hắn sẽ nhận được không ngớt lời tán dương.

Vậy nên...

Hắc Long Vương điều tức lại hô hấp, đầu ngón chân miết xuống cát. Hắn từ từ nâng Yển Nguyệt Đao lên.
Đôi mắt khiếp đảm như con lợn rừng sắp bị làm thịt đã biến thành ánh mắt của một võ giả.

Vút!

Đầu ngón chân vừa miết xuống đất, Hắc Long Vương nhanh như cắt bắn mình về trước. Đất cát bay mịt mù, cùng lúc đó Hắc Long Vương đã đến trước mặt Thanh Minh.

Vút!

Tiếp theo là một đòn đâm nhanh gọn.

Cú đâm lợi dụng lợi thế của Yển Nguyệt Đao, món trường binh dài hơn thương. Trước khi lần đâm đầu tiên kết thúc, đao của hắn tỏa ra hàng chục dư ảnh quét qua cơ thể Thanh Minh.

Thanh Minh thần tốc lùi ra sau. Thế nhưng, những dư ảnh mà Hắc Long Vương phóng ra lại không ngừng bám riết lấy hắn.

"Hưm!"

Thanh Minh khẽ hô một tiếng rồi đâm kiếm tựa như con độc xà vào một điểm trong không trung.

Keng!

Thanh kiếm của Thanh Minh xoáy chính xác vào giữa luồng đao khí rồi bật ra văng sang bên cạnh, cuộc tấn công liền dồn về một phía. Chính lúc Thanh Minh định phóng thanh kiếm vào giữa khe hở vừa tạo ra...

Huýt!

Âm thanh vang lên giống như một tiếng huýt sáo, cùng lúc đao của Hắc Long Vương lao như tia sáng vào khoảng trống đó. Thanh Minh lập tức xoay cổ tay dựng thẳng kiếm lên.

Rầmmm!

Lưỡi kiếm và đao va chạm trên không, cơ thể Thanh Minh bị hất văng ra sau.

Cùng lúc, Hắc Long Vương chỉnh lại đao.

Rầm!

Hắn tung một đòn chấn cước như muốn nổ tung cả mặt đất, đồng thời vừa nâng thanh đao lên liền chém một nhát cực mạnh trên không.

Ầmmmmm!

Trên mũi đao, hắc đao cang phun ra như thác nước. Cảnh tượng đó quả thật giống như một cây bút lông khổng lồ đang vẩy mực trong không trung!

Đối mặt với đao cang khủng khiếp bay đến như muốn xé toạc cơ thể, Thanh Minh vặn mình trên không rồi thu kiếm ra sau lưng.

"Hư aaaaa!"

Sau đó Thanh Minh vung kiếm lên bắn ra xích sắc bán nguyệt kiếm cang. Kiếm cang tựa như ánh nắng chiều tà va chạm với hắc đao cang đang phóng tới.

Uỳnhhhh!

Hai luồng cang khí va vào nhau gây ra tiếng nổ dữ dội chấn động cả vùng không gian nơi này.

Rầm!

Mũi đao của Hắc Long Vương không ngừng tuôn ra đao cang khủng khiếp. Luồng đao cang khổng lồ dâng liên tục như một cơn lốc. Sau đó, thanh đao trong tay hắn điên cuồng xoay vòng.

"Hư ô ô ô!"

Hắc Long Vương gầm lên như sư tử hống. Khí thế tỏa ra ngày một tăng lên, Yển Nguyệt Đao đã bị hắc đao cang bao phủ lấy.

Vùuuuuuuuu!

Hắn giáng một đao như muốn bổ đôi không gian. Đao cang vọt ra trên đầu mũi đao vẽ ra chín đường thẳng đáng sợ trên nền trời.

Cửu Long Xuất Trận (九龍出陣)!

Cảnh tượng trước mắt hệt như có chín con hắc long đang lao về phía Thanh Minh.

Trước khí thế khủng khiếp đó, lần đầu các Đệ tử Hoa Sơn đang theo dõi tình hình phải lớn tiếng hét lên.

"Thanh Minhhhhh!"

Thế nhưng ngay lúc ấy, những chấm đỏ bất ngờ xuất hiện trên không trung.

Bầu trời quang đãng, dòng sông xanh ngát. Những đóa hoa đỏ rực bung nở tựa hồ như đám mây trôi lơ lửng giữa bức họa nên thơ kia.

Khai hoa bùng nổ.

Hàng chục, hàng trăm rồi hàng ngàn đóa hoa mai tựa hồ một bức tường khổng lồ ở giữa bầu trời xanh. Thế gian dường như được nhuộm thành sắc đỏ tựa ánh nắng hoàng hôn buổi xế chiều.

Liền sau đó, chín con hắc long va chạm với bức tường hoa mai đỏ rực ngăn cách giữa chúng và Thanh Minh.

Ầmmmmmmm!

Cùng với tiếng nổ long trời, hai luồng khí đỏ đen lại lần nữa va chạm và bùng nổ như pháo hoa giữa bầu trời Trường Giang. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro