Chapter 967. Đây là cuộc chiến do chính các ngươi bắt đầu. (2)
Vô số mũi tên liên tục trút xuống như mưa, bên dưới lòng sông những cây thương cứ đâm lên không ngớt.
Hiện tại những đệ tử Hoa Sơn phải đối mặt với tất cả những thứ này trên dòng Trường Giang đang cuộn trào sóng dữ.
Ấy vậy, những đệ tử Hoa Sơn vẫn không ngừng tiến về phía trước.
Nhiệt huyết từ người dẫn đầu liên tục truyền tới cho người phía sau.
Nam Cung Độ Huy liều mình chạy theo họ để không bị tuột lại phía sau.
'Đây là Hoa Sơn ư?'
Nam Cung Độ Huy là người hiểu rõ nhất việc phải đối phó với lũ thủy tặc trên dòng Trường Giang khó khăn và đáng sợ đến mức nào. Những vết thương khủng khiếp trên cơ thể hắn là minh chứng cho điều đó.
Thế nhưng, ngay cả trong tình huống khó khăn và ác liệt này, Hoa Sơn vẫn vung kiếm và tiến lên trên mặt sông như thể đang chạy băng băng trên đồng bằng.
Là nhờ những tấm ván gỗ kia ư?
'Làm gì có chuyện đó chứ!'
Bõm!
Nam Cung Độ Huy đột nhiên bị trượt chân khỏi tấm ván gỗ bên cạnh, liền tức khắc Chiêu Kiệt đã tiện thế túm lấy hắn.
"Đa, đa tạ."
"Ngươi đừng bận tâm, cứ việc chạy đi! Ta sẽ hỗ trợ cho ngươi!"
"Vâng!"
Việc này chỉ nhìn bằng mắt thôi cũng đủ thấy khó khăn rồi.
Vừa phải đạp lên tấm ván vừa phải chạy thần tốc trên sông thật sự đã không dễ gì chứ đừng nói đến việc duy trì tốc độ khủng khiếp thế này. Quả thật ai mà nhìn thấy cảnh này cũng phải một phen thất hồn bạt vía.
Nếu không được họ bảo vệ, Nam Cung Độ Huy chắc đã rơi xuống nước mấy lần rồi. Thế nhưng, họ vừa chạy vừa hỗ trợ cho Nam Cung Độ Huy, lại vừa đánh bật cung tên rồi đối phó với lũ thủy tặc.
Bằng cách nào họ có thể cùng lúc làm nhiều thứ như vậy? Rốt cuộc làm sao họ làm được chứ?
Khinh công thân pháp của họ khiến người khác phải nổi cả gai ốc. Tựa hồ những kiếm tu này đã trải qua vô số trận chiến khốc liệt trong môi trường tương tự và có khi đã kinh qua những cuộc chiến đòi hỏi phải liều cả mạng sống ở nơi còn khắc nghiệt hơn thế này.
Đúng vậy, phải gọi đây là thân kinh bách chiến mà không phải ai cũng làm được.
Rốt cuộc bình thường những kẻ đồng trang lứa với hắn phải tu luyện thế nào mới có thể đạt đến cảnh giới này chứ?
Hắn thật sự đã không hiểu rõ phái Hoa Sơn ư? Hay là thiên hạ vẫn chưa nhìn thấu một phái Hoa Sơn như thế này?
Nhìn cảnh tượng trước mắt, dường như mọi đánh giá rằng họ chỉ là một kiếm môn bình thường ở Thiểm Tây đã hoàn toàn bị phá vỡ.
'Không! Không phải như vậy!'
Nam Cung Độ Huy liên tục suy nghĩ, hắn cắn chặt môi đến bật máu.
Chỉ bấy nhiêu thôi làm sao đủ để đánh giá. Dù thiên hạ chỉ chú ý đến tu vi võ công của họ, nhưng Nam Cung Độ Huy phải nhìn vào thứ khác.
Họ rõ ràng đã biết. Lúc lao vào dòng Trường Giang này họ phải chiến đấu như thế nào.
Vậy nên, những gì Nam Cung Độ Huy phải nhìn rõ không phải là sức mạnh mà là dũng khí của họ.
Dũng khí không ngần ngại lao vào màn mưa tên.
Dũng khí tiến về phía trước dù cho kẻ thù đang xúm lại mai phục dưới dòng nước đen ngòm.
Dù tất cả mọi người trên thế gian này không hiểu, Nam Cung Độ Huy cũng buộc phải hiểu dũng khí của họ.
Vậy nên...
'Dù có chết ta cũng không được bị tụt lại!'
"Haa!"
Nam Cung Độ Huy vung kiếm lên một cách dữ dội đánh bật mũi tên bay đến. Nhìn thấy cảnh tượng đó trong màn mưa tên, Thanh Minh nhàn nhạt cười.
"Tốt lắm, tiểu tử thối!"
Nam Cung Độ Huy nghiến răng nhìn Thanh Minh. Thanh Minh cười khẩy rồi nói.
"Không muốn chết thì bám theo nhanh lên!"
"Vâng!"
Vùuuu!
Kiếm của Thanh Minh vung lên như tia chớp cắt chính xác vào cổ tên thủy tặc đang trồi lên khỏi mặt nước.
Đồng thời, hắn nhìn lại phía sau. Hắn liếc nhìn Đường Môn rồi hét lên.
"Chiêu Kiệt sư huynh!"
"Ta biết rồi!"
Hắn chỉ hô mỗi một câu.
Nam Cung Độ Huy hoàn toàn không thể hiểu được, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để họ truyền đạt ý nghĩ cho nhau.
Lúc đó, Chiêu Kiệt đang chạy bên cạnh bảo vệ cho Nam Cung Độ Huy đột nhiên đạp tấm ván vọt lên. Rồi hắn lao nhanh xuống sông tựa như một ác điểu đang săn mồi.
Ùmmmm!
Sau khi Chiêu Kiệt lao xuống sông, bọt nước bắn lên tựa như đạn pháo, cùng lúc đó, một số kiếm tu Hoa Sơn toàn lực chạy theo sau hắn.
Dù không hề nhận được một chỉ thị nào rõ ràng, nhưng khi có người nhảy xuống nước, những người còn lại vẫn tiếp tục tiến về phía trước không dừng.
'Cái, cái gì.'
Mặt Nam Cung Độ Huy thoáng hoảng hốt.
Ngược lại, sâu trong lòng Trường Giang.
Ngô Tử Hành (吳紫衡) nhanh chóng ngoi lên khỏi mặt nước. Xung quanh là những đội viên Hắc Sa Đại (黑鲨代) do hắn ta dẫn dắt.
'Chết tiệt!'
Một đội quân của hắn tấn công Hoa Sơn đã trở thành mồi ngon cho cá. Chúng điên cuồng phóng thương một cách bừa bãi và rồi bị kiếm khí xuyên qua mặt nước đâm chết. Chỉ có vậy thôi. Những kẻ ngoi lên khỏi mặt nước không thở được dù chỉ một lần liền bị bổ làm đôi.
Chúng nhìn các kiếm tu Hoa Sơn tấn công và phòng thủ hệt như có thể nhìn thấu màn nước bên dưới. Nhiệt độ cơ thể chúng đang dần hạ xuống, không phải vì dòng nước lạnh mà vì những kẻ mà chúng đang phải đối phó.
Bởi vì hiện tại nơi này không chỉ mỗi Hoa Sơn.
'Lũ Đường Môn chết tiệt!'
Nghĩ theo hướng khác, một nơi luyện thủy công như Thủy Lộ Trại có thể gọi là thiên địch của Tứ Xuyên Đường Môn. Khi bất kỳ ám khí nào đi xuyên qua nước, uy lực của nó sẽ giảm đi một nửa, và kể cả độc tố cũng không thể phát huy hết độc tính của nó trong dòng nước mênh mông này được.
Vậy nên, đám Thủy Lộ Trại nghĩ rằng không cần phải giao chiến trên mặt nước với họ làm gì. Chỉ cần đâm thương từ dưới lên rồi kéo họ vào trong nước là có thể tùy ý tàn sát.
Nhìn thấy môn đồ Đường Môn chạy trên đầu, hai mắt Ngô Tử Hành lóe lên. Hắn ta liền ra hiệu tấn công, Hắc Sa Đại tăng tốc vọt lên khỏi mặt nước.
'Ta sẽ cho các ngươi hối hận vì đã đến địa ngục Trường Giang này!'
Thế nhưng chính lúc đó.
"Khực!"
Tiếng hét vẫn vang trong nước. Ngô Tử Hành theo phản xạ quay đầu lại, hiện lên trong mắt hắn là cảnh tượng nơi các đội viên Hắc Sa Đại ẩn mình, bọt nước liên tục sủi lên, sau đó chúng liền lên cơn co giật.
'Cái gì?'
Không, không chỉ có bọt nước mà thôi.
Máu từ hông hắn chảy ra nhuộm đỏ cả mọi mảng nước sông.
'Từ, từ khi nào?'
Rốt cuộc là chúng đã bị tấn công khi nào vậy chứ?
Câu hỏi sớm đã được giải đáp.
Ngô Tử Hành mở to mắt bàng hoàng nhìn cảnh tượng khó tin này.
Ở phía sau đám thuộc hạ đang chìm dần vào trong dòng nước, những kiếm tu Hoa Sơn vận hắc y vẫn di chuyển với tốc độ kinh người.
Chẳng phải Hoa Sơn vốn chỉ là một ngọn núi hiểm trở ở Thiểm Tây xa xôi kia ư? Tức là, họ không có nhiều cơ duyên tiếp xúc với sông nước.
Thế nhưng, động tác của họ hiện giờ nhanh đến mức không thể tin rằng họ chưa từng luyện qua thủy công bao giờ.
'Làm sao mà...'
Ràoooo!
Và rồi khoảnh khắc đó, kiếm của một nam nhân lao lên vị trí tiên phong rẽ nước tựa tia sáng. Khoái kiếm khủng khiếp tưởng chừng khó mà vung được trong nước lại một chiêu đâm xuyên qua cổ Ngô Tử Hành.
"Khư... khực..."
Cơn đau khủng khiếp ập tới, nước sông bắt đầu len vào chỗ vừa bị đâm thủng. Hắn cảm giác được cái chết đang đến gần rõ ràng và sống động hơn bao giờ hết.
Roẹt!
Mũi kiếm xoáy mạnh trong cổ khoét một vết thương chí mạng rồi mới rút ra.
"Khực..."
Cơ thể Ngô Tử Hành bắt đầu chìm sâu trong lòng sông.
Thứ cuối cùng mà Ngô Tử Hành nhìn thấy chính là hình ảnh những kiếm tu trẻ tuổi đang thần tốc chạy trên đầu hắn, nụ cười phấn khích hiện rõ trên môi.
'Hoa Sơn...'
Những gì mà họ khổ luyện trong sơn cốc ở Hoa Sơn đã được phát huy trên dòng Trường Giang này. Nếu so sánh với những xoáy nước cuồn cuộn và vách đá hiểm trở thì những con sóng ở dòng sông này chẳng là gì đối với họ.
Tất cả kiếm tu theo Chiêu Kiệt đều được Đường Môn bảo vệ, họ không ngừng vung kiếm về phía lũ thủy tặc.
"Chạy đi!"
Bạch Thiên hét lên.
Thay vì chốc chốc lại chặn thương của lũ thủy tặc, hắn cần phải tập trung vào việc chạy nhanh về phía trước để không làm chậm nhịp. Hắn hiểu rõ một điều. Khi tất cả đệ tử di chuyển với quy mô lớn và cùng chạy thành hàng, nếu người dẫn đầu giảm tốc độ thì tất cả sẽ va vào nhau và tạo nên sai sót.
Nên cho dù có chuyện gì xảy ra hắn tuyệt đối không được dừng lại. Những thứ mang trên vai hắn hiện giờ chính là mạng sống của Nam Cung Thế Gia!
Chính lúc đó.
Uỳnhhh!
Cùng với âm thanh đinh tai, có thứ gì đó đang bay với tốc độ khủng khiếp hướng về phía Bạch Thiên.
'Bách Lôi Pháo?'
Bạch Thiên có thể nhìn thấy rõ ràng đạn pháo bay trên không. Thế nhưng, trước khi kịp đưa ra quyết định, ai đó đã bắn mình về phía đạn pháo.
Rầmmmm!
Người kia vọt lên vung kiếm chặn đạn pháo bay tới.
"Nhuận Tông!"
Lúc Bạch Thiên theo phản xạ hét tên hắn, một viên đạn pháo khác bay về hướng Bạch Thương.
Rầmmmmm!
Kiếm của Bạch Thương đánh bật đạn pháo đang bay tới!
"Tiến lên đi, sư huynh!"
"Sư thúc đừng có lề mề!"
"Sao dám ra lệnh cho ta hả đám tiểu tử này!"
Bạch Thiên mỉm cười và tiếp tục chạy về trước.
Rầm! Rầm!
Thế nhưng, lũ thủy tặc không dễ gì bỏ qua cơ hội này. Thuyền của lũ thủy tặc chuyển hướng nhắm thẳng về phía họ. Nòng của Bách Lôi Pháo đặt trên mạn thuyền không ngừng bắn ra.
"Chúng...!"
Lúc đó Bạch Thiên đã bừng bừng nộ khí.
"Sư thúc!"
Hắn nghe thấy giọng ai đó.
Không cần phải nói thêm.
Bạch Thiên theo phản xạ vặn mình vung kiếm. Nhưng, hắn không dùng lưỡi kiếm mà là kiếm diện!
Vù!
Liền tức khắc, một thứ gì đó giống như con sóc bay từ phía sau đè nặng lên kiếm hắn ta. Trước khi kịp nhận ra đó là gì, Bạch Thiên dốc toàn lực xoay kiếm rồi phóng nó bay đi.
Xoẹtttt!
Một luồng hắc quang cắt ngang dòng Trường Giang.
"Cái, cái gì!"
Lũ thủy tặc hoảng sợ nhìn thứ gì đó như đạn pháo đang thần tốc lao về phía chúng.
Rầmmmmmm!
Đạn pháo mà Bạch Thiên phóng ra liền tức khắc rơi xuống mạn thuyền nơi bắn Bách Lôi Pháo như thiên thạch giáng lâm.
Mạn thuyền làm bằng gỗ dày cứng vỡ tan tành, mảnh vụn văng ra tứ phía.
Trước khi những mảnh gỗ bay lên kịp rơi xuống sàn, kiếm khí khủng khiếp đã bổ lũ thủy tặc trên mạn thuyền ra làm đôi.
Roẹt. Roẹt!
Máu đỏ bắn vào những mảnh gỗ văng lên trời. Máu của lũ thủy tặc điều khiển Bách Lôi Pháo để lại những vết đỏ thẫm trên mặt Thanh Minh.
"A... Aaa...."
Vùuuuu!
Thanh Minh lau sạch vết máu trên lưỡi kiếm rồi quay sang nhìn lũ thủy tặc vẫn còn sống. Lúc chạm vào mắt chúng, khóe miệng Thanh Minh nhếch lên để lộ hàm răng trắng sáng.
"Đây là..."
Giọng nói của hắn tựa hồ đã bị hòa lẫn với mùi máu tanh.
"Cuộc chiến do chính các ngươi bắt đầu."
Rầm!
Thanh Minh giẫm lên mạn thuyền vung kiếm khoét sâu vào cổ lũ thủy tặc. Hàng chục cái đầu bay lên không trung, máu đỏ văng tung tóe trên dòng Trường Giang.
Ác Quỷ Hoa Sơn.
Ác Quỷ Hoa Sơn khiến cho cả lũ giáo đồ Ma Giáo cũng phải thất hồn bạt vía đang hiện thân giữa dòng Trường Giang này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro