Chapter 964. Ta sẽ không làm các ngươi thất vọng. (4)
"Giết chết hết tất cả cho ta!"
Hắc Long Vương vận nội công thi triển sư tử hống. Nhìn thấy dáng vẻ đã hồi phục chiến ý của các kiếm tu Nam Cung Thế Gia, khuôn mặt của hắn ta cứng ngắc một cách thảm khốc.
'Chết tiệt'
Dáng vẻ kiệt sức của bọn họ vẫn như trước. Thậm chí còn tồi tệ hơn.
Chỉ có ánh mắt là hoàn toàn thay đổi. Khác với bộ dạng bị ăn mòn bởi nỗi sợ mang tên cái chết, đôi mắt của bọn họ lúc này lại cực kỳ dữ tợn và hung hãn.
Đương nhiên, ngay cả khi như vậy bọn họ vẫn không thể trở thành đối thủ của Thủy Lộ Trại, chỉ có điều thiệt hại sẽ tăng lên. Bởi vì những kẻ đã sẵn sàng cho cái chết vẫn luôn là rất khó nhằn.
"Lũ ngu ngốc..."
Hắc Long Vương nghiến chặt răng.
Dù sao thì kết cục cũng đã như vậy rồi còn kéo dài thời gian để làm gì nữa? Đứng ra làm ầm làm ĩ như thể giỏi giang lắm cũng chỉ mang lại thiệt hại mà thôi.
Đôi mắt Hắc Long Vương lướt nhẹ trên sông Trường Giang.
Một chiếc thuyền nhỏ đang lướt một cách chậm rãi qua những làn sóng sông Trường Giang. Chiếc thuyền trông rất thong thả như chẳng hề liên quan gì đến vụ thảm sát đang xảy ra ngay trước mắt này.
"Chết tiệt!"
Điều khiến Hắc Long Vương cảm thấy tức giận nhất không phải là những chuyện mà Trường Nhất Tiếu đã gây ra. Mà là ngay cả khi hắn gây ra những thiệt hại nặng nề cho Thủy Lộ Trại, Hắc Long Vương vẫn chẳng thể hé răng nói nửa lời.
Sượt
Rõ ràng khi hắn ta đến Trường Giang thì mối quan hệ giữa bọn họ không phải là như vậy. Rốt cuộc là từ khi nào mà mọi việc trở nên rối tung hết lên như thế này chứ?
Nộ khí tràn ngập trong đôi mắt Hắc Long Vương.
Khi nộ khí bùng cháy thì phải làm cách nào đó để nguôi ngoai.
"Giết chết tất cả cho ta! Tất cả! Đừng để bọn chúng chết một cách dễ dàng! Phải cho bọn chúng biết được cảm giác thê thảm tột độ khi dám chống lại Thủy Lộ Trại!"
Và cơn giận dữ của hắn ta được đổ xuống đầu Nam Cung Thế Gia.
Vúttt!
Những cây thích sắc bén được cường hóa bằng nội lực dễ dàng xuyên qua nhục thể của con người.
"Khự...."
Nhìn thấy bộ y phục vốn đã nhuộm một màu đỏ máu lại ướt đẫm những vệt máu mới của các kiếm tu Nam Cung Thế Gia, đôi mắt của lũ thủy tặc trào dâng cảm giác khoái cảm tột độ.
Tên thủy tặc vặn vẹo cây thích mà hắn đã đâm vào cơ thể của đối phương. Cho dù có là một cao thủ đi chăng nữa thì thông thường cũng sẽ phải vật lộn với nỗi đau và ngã quỵ khi một cây thích mắc kẹt trong cơ thể mình.
Vậy nhưng
"Hự...."
Kiếm tu của Nam Cung Thế Gia khi ở trong trạng thái đó lại bật cười. Khoảnh khắc chiếc răng dính máu được lộ ra, thiết kiếm mà hắn nắm trong tay xé toang không khí như một tia sáng.
Vútttt
Xoẹt!
Âm thanh thanh kiếm cắt vào xương vang lên một cách nặng nề. Đầu của tên thủy tặc rời khỏi cổ bay vọt lên không trung.
Người kiếm tu lảo đảo bước về phía trước như sắp ngã gục. Hắn dùng thanh kiếm dính đầy máu chống xuống đất run rẩy ngước lên.
"Khọc!"
Kẻ đâm lao vào hắn bây giờ đã trở thành một thi thể không đầu. Nhưng cây thích vẫn còn đang cắm nguyên trên cơ thể của kiếm tu Nam Cung Thế Gia. Và rồi không một chút do dự, hắn vung kiếm lên chém phăng cây thích ấy.
Keng!
Hành động cắt một đoạn thích đang cắm xuyên cơ thể chẳng khác nào một con dao hai lưỡi.
Mặc dù có thể giúp cơ thể có thể di chuyển ngay lập tức nhưng phần còn lại cắm trong cơ thể mỗi lần cử động sẽ lại càng đâm sâu hơn.
Nhưng chuyện đó thì sao chứ?
Dù sao thì thứ đang chờ đợi hắn ta chỉ là cái chết mà thôi. Một hay một vài cây thích cắm trên một thi thể thì có khác gì nhau?
Trên bụng của hắn đã bị cắm hai cây thích rồi. Các ngón tay cũng đã bị chém hết rồi. Bây giờ hắn cũng chẳng cảm nhận được chút nỗi đau nào từ vết thương sâu trên vai nữa. Nhưng nơi mà hắn bị thương nặng nhất là ở đùi. Máu đang chảy ra như suối vì động mạch bị cắt đứt.
Nhưng chuyện đó cũng chẳng là gì cả.
'Ở mức độ này thì có là gì"
Đôi mắt hắn ta lúc này vẫn tràn ngập đấu khí.
"Gia Chủ của ta còn phải chết một cách thê thảm hơn nhiều"
Hắn sẽ không gục ngã cho đến khi có ít nhất 10 cây thích đâm vào cái thân thể này. Dù sao thì cái mạng này của hắn cũng chỉ có một con đường chết mà thôi. Nếu đã vậy thì hắn phải cố gắng nhận thêm thật nhiều đòn tấn công nữa để những người đứng bên cạnh và đứng sau hắn bớt đi đôi chút gánh nặng.
Xoẹt!
Trong tầm nhìn mờ ảo, dường như hắn đã nhìn thấy một cây thích đang phóng đến. Hình như không phải một mà là hai...Không, là năm ư?
Mà biết cũng để làm gì. Dù có bao nhiêu cây thích phóng đến đi chăng nữa thì hắn cũng chẳng thể ngăn cản.
Kiếm tu Nam Cung Thế Gia - Nam Cung Bưu thi triển dẫm mạnh chân và vung kiếm về phía trước. Đó là một đòn tấn công bỏ qua việc phòng thủ. Dù có bao nhiêu cây thích đâm vào cơ thể này đi chăng nữa, hắn cũng nhất định phải kéo những tên thủy tặc kia cùng xuống địa ngục.
Phập! Phập! Xoẹt!
Âm thanh cây thích đâm vào cơ thể vang lên cùng âm thanh thanh kiếm chém vào nhục thân.
"..."
Cơ thể Nam Cung Bưu dần sụp đổ khi cảm nhận được một thứ kim loại lạnh lẽo xuyên thủng cổ của bản thân.
Thế gian trở nên tăm tối và cái chết đang đến gần.
Trong một khoảnh khắc, hắn đã nghĩ rằng thật may vì bị đâm xuyên cổ. Bởi vì hắn thực sự rất ghét việc bản thân gào thét một cách thê thảm.
Bịch.
Cảm giác cơ thể chạm đất thật mơ hồ. Khi thế gian của hắn dần bị bao phủ bởi bóng tối cũng là lúc cơ thể hắn rũ xuống.
Một cách thanh thản.
Hắn rất muốn được nghỉ ngơi thanh thản như thế này...
Nhưng ngay sau đó, hai mắt Nam Cung Bưu bừng tỉnh. Và rồi hắn lại nắm chặt lấy thanh kiếm đã bị gãy mất một nửa. Một số tên thủy tặc nghĩ rằng hắn đã chết đã giẫm đạp lên hắn để tiến về phía trước.
Nam Cung Bưu vẫn ở trong trạng thái nằm úp người, hắn để lộ ra hàm răng đẫm máu và lại tiếp tục vung kiếm.
"Áaaaaaa!"
"Tên chó chết!!"
Bị tấn công bất ngờ, những tên thủy tặc lập tức ôm lấy chân rồi ngã nhào. Nam Cung Bưu đã cười đầy khoái chí khi nhìn thấy dáng vẻ đó. Không, hắn chỉ là đang định cười mà thôi.
Phập! Phập!! Phập!!
Nhưng hắn đã chẳng thể làm như vậy. Hàng chục cây thích xuyên qua người hắn và biến hắn thành một con nhím. Hắn đã chẳng thể cười được nữa.
'Tiểu Gia Chủ...xin người...hãy bảo trọng...'
Bịch.
Lại một sinh mạng nữa nằm lại tại Trường Giang.
"Yaaaaaaaa!"
Những kiếm tu của Nam Cung Thế Gia giống như quỷ thần vậy.
Tu vi võ công là thứ không phải sẽ tốt lên chỉ bằng tham vọng. Thứ có thể tăng tiến võ công không phải là tham vọng mà là nỗ lực.
Nhưng các kiếm tu Nam Cung Thế Gia lúc này đã làm lung lay thường thức giang hồ đó.
Họ vẫn vung kiếm dù bị thích đâm thủng mắt. Ngay khi bị thích xuyên qua bụng, thủng cả lưng thì họ vẫn không hề hét lên một tiếng nào.
Tất cả những thứ được thốt ra từ miệng bọn họ chỉ là những tiếng hét của sự hung hãn.
"Chết đi! Lũ Tà Phái chó chết các ngươi!"
"Ta sẽ cho các ngươi thấy kiếm tu của Nam Cung Thế Gia sẽ chết như thế nào!"
Lũ thủy tặc luôn tự phụ rằng bọn chúng không thua kém bất kỳ ai trong thiên hạ về đấu khí. Và bọn chúng rõ ràng đã dồn ép Nam Cung Thế Gia như dồn những con chó vào chân tường trong trận chiến vừa qua.
Nhưng ngay tại giây phút này, bọn chúng lại đang bị các kiếm tu Nam Cung Thế Gia áp đảo mặc dù đối thủ chỉ là thiểu số.
Làm gì có khung cảnh nào phù hợp để nói về sự liều chết xông lên hơn cảnh tượng này nữa chứ?
Kẻ thì một tay vung kiếm, một tay giữ nội tạng đang trào ra từ bụng ra, kẻ thì nắm lấy thanh kiếm đã mất cán mà vung như điên loạn. Ngay cả những kẻ đã ngã xuống cũng cố gắng cắt cổ chân của kẻ dịch.
Rõ ràng hai từ địa ngục được sinh ra là để nói về giây phút này.
Và ở giữa địa ngục đó, Nam Cung Minh đang vung kiếm như một kẻ điên.
Phập!
Cùng với một âm thanh đầy ghê tởm vang lên, một cây thích cắm thẳng vào vai ông ta. Nhưng Nam Cung Minh chẳng thèm chớp mắt lấy một cái mà vẫn vung thiết kiếm đâm thẳng vào ngực của tên thủy tặc phía trước.
"Đến đây đi!"
Khác với tiếng hét đầy huyết khí đó, trong lòng ông ta lại tràn ngập nỗi đau.
Việc hy sinh tính mạng tại đây chẳng có gì để nói cả. Bởi vì ông ta là người vốn dĩ đã phải chết từ trước đó rồi. Khi Nam Cung Hoảng bỏ mạng tại Trường Giang này, người đáng lẽ phải chết đầu tiên chính là ông ta.
Việc kéo dài cái mạng này âu cũng chỉ vì mệnh lệnh của Nam Cung Hoảng mà thôi.
Nhưng mà...
"Khự!"
Mỗi lần những tiếng rên rỉ vang lên bên tai, dường như tim ông ta như muốn tan nát ra hàng trăm mảnh. Âm thanh rên rỉ của những kẻ thà cắn lưỡi mà chết để không thể hiện ra bộ dạng yếu đuối trước mặt kẻ địch còn đau đớn và buồn bã hơn những tiếng hét thê thảm hơn rất nhiều lần.
"Yaaaaaaaaa!"
Tiếng gầm rú phát ra từ miệng Nam Cung Minh. Thanh kiếm của ông ta bắt đầu đi lệch khỏi kiếm đạo của Nam Cung Thế Gia và vẽ ra các đường kiếm run rẩy.
Một ngày nào đó, một võ giả sẽ cầm kiếm mà chết. Trong số những kẻ ở đây, làm gì có kẻ nào chưa từng có suy nghĩ đó?
Nhưng...
'Thật đáng buồn'
Không biết từ khi nào, nước mắt đã rơi trên đôi mắt của Nam Cung Minh.
Ở một nơi hiu quạnh không một ai chịu đưa tay ra giúp đỡ, thậm chí không thể la hét mà chết. Chuyện như vậy sao có thể không đáng buồn cho được? Dù có cố gắng chịu đựng, nhưng nước mắt ông ta vẫn không ngừng rơi xuống.
Thế gian này có ai biết đến nỗi buồn của bọn họ không?
Thế gian này liệu có ai nhớ đến cái chết của bọn họ không?
"Khừ...."
Một âm thanh vừa giống tiếng rên rỉ lại tựa như tiếng khóc phát ra từ miệng Nam Cung Minh.
"Khự...ư...."
Âm thanh tiếng rên rỉ của một kiếm tu Nam Cung Thế Gia với một thanh đao lớn trên ngực khẽ lướt qua tai của ông ta. Một người khác tay bị xuyên thủng không thể cầm kiếm nữa đã ném thanh kiếm mà hắn đã cầm cả đời đi để bay mình giữ chặt lấy lũ thủy tặc phía trước.
Bọn họ chính là vì muốn người đứng sau bản thân có thể sống dù chỉ thêm một khoảnh khắc nữa.
Nam Cung Minh cười lớn như một cuồng nhân.
"Hư...."
Lấy trứng chọi đá.
Bọn họ đã bị bao vây tứ phía. Dù có vung kiếm rồi lại tiếp tục vung kiếm đi chăng nữa thì số lượng kẻ thù cũng chẳng giảm đi một chút nào cả. So với những người mà bọn họ đã giết thì số lượng kẻ địch đang kéo đến còn nhiều hơn gấp nhiều lần.
Cho dù bọn họ có quyết tâm đến nhường nào thì chuyện này cũng không thể có kết quả khác được.
'Các ngươi có đang nhìn không?'
Nam Cung Minh ngơ ngác quay đầu về phía bờ sông. Ở phía bên kia, Thiếu Lâm và Không Động đang đứng quan sát sự diệt vong của bọn họ.
"Các ngươi...các ngươi vẫn chỉ đứng đó nhìn thôi sao? Lũ chó chết các ngươi!!!!!"
Phập! Phập!
Ngay khi vung kiếm lên chém đứt cơ thể của kẻ địch, một vài cây thích phóng về phía ông ta.
"Đội Chủ!!!!"
Những cây thích bay về phía mặt ông ta với tốc độ khủng khiếp.
"Bảo vệ!"
"Bảo vệ Đội Chủ!!!!"
Các thành viên Thương Khung Kiếm Đội lập tức bay mình bảo vệ Nam Cung Minh. Kẻ phóng kiếm đánh bay những cây thích, kẻ vì quá gấp gáp thì trực tiếp vươn tay ra đỡ thay cho Nam Cung Minh.
Nam Cung Minh hét lên một cách thảm thiết.
"Các ngươi đang làm cái gì vậy hả? Lũ tiểu tử ngu ngốc này!"
Bọn họ không được chết như thế này. Bọn họ là những người không đáng phải chết bất đắc kỳ tử như thế. Càng không phải là người sẽ chết thê thảm tại một nơi như thế này.
Kẻ nào đó sẽ trở thành anh hùng của Nam Cung Thế Gia, kẻ nào đó sẽ trở thành kiếm khách nổi danh thiên hạ. Nếu không thì ít nhất họ cũng sẽ trở thành cha của một đứa trẻ hay trở thành bằng hữu của một ai đó.
Nhưng bây giờ họ lại phải chết một cách vô ích như thế này sao?
"Ư, ư a a ...."
Ông ta cố gắng lao đi, nhưng đôi chân bị những cây thích xuyên thủng đã chẳng thể cử động được nữa. Ông ta là một trong những người mệt mỏi nhất nơi này khi đã dốc toàn bộ chân khí cho những người bị thương suốt mấy ngày trời.
Và khi gần như ngã quỵ xuống tại chỗ, ông ta đã nhìn thấy rõ ràng. Hàng chục cây thích cắm vào lưng của người kiếm tu đã chặn phía trước ông ta.
"Ơ...."
Một tia máu từ cây thích bắn vào mặt ông ta.
Khoảnh khắc dòng máu chảy xuống mặt, ông ta những tưởng bản thân mình có thể bị bỏng bởi sự nóng nổi của nó. Nhưng thứ khiến ông ta cảm thấy đau đớn nhất...
"Hự..."
Một nụ cười tự chế nhạo xen vào đó là cả sự tuyệt vọng cùng cực. Cuối cùng Nam Cung Minh cũng rủ đầu xuống. Tựa như một tội nhân tự đưa đầu ra trước khi bị trảm thủ.
Ông ta đã muốn đường đường chính chính. Ông ta đã muốn tự tại đến những giây phút cuối cùng.
Nhưng...Nam Cung Minh bây giờ không thể nữa rồi.
'Gia Chủ, đệ...'
Ông ta thậm chí còn không thể chảy nước mắt được nữa.
'Đệ đã không thể bảo vệ được Nam Cung Thế Gia'
Con người suy cho cùng đều giống nhau.
Họ luôn mong muốn những điều mà bản thân không thể tự có được dù cho đã vô cùng khẩn thiết.
Ông ta nhắm mắt lại, cúi đầu, nắm chặt tay và khẩn thiết.
'Ai đó làm ơn...'
Và một giọng nói đau khổ vang lên.
"Làm ơn..."
Đó là một lời nói thê thảm hơn bất kỳ tiếng gào thét nào.
Vậy nhưng, những cảm xúc đó không phải là để nói với lũ thủy tặc. Một tên thủy tặc cười nhạo và tiến lại gần Nam Cung Minh - người đã ngã quỵ tại chỗ như đang thỉnh tội.
"Tên khốn nhà ngươi"
Kenggg!
Cây thích trong tay hắn phát ra một âm thanh khủng khiếp.
"Muốn được giúp đỡ ư? Nam Cung Thế Gia cũng thật nực cười. Đến Thiếu Lâm còn bỏ rơi các ngươi thì tại Trường Giang này sẽ có kẻ nào khác giúp đỡ các ngươi sao?"
Có vẻ hắn cũng là một tên thủy tặc có chút số má trong đám thủy tặc. Vì vậy mà một số tên thủy tặc khác cũng bắt đầu tiến lại gần để cùng chế giễu với hắn ta.
"Hiệp nghĩa chính nghĩa cái con khỉ khô! Đây mới chính là bản chất của lũ Chính Phái các ngươi!"
Khoảnh khắc nghe được câu nói đó, đôi vai Nam Cung Minh run lên.
"Không có gì phải lo lắng cả. Tất cả các ngươi sẽ chết ở đây. Vì vậy mà đường đến địa ngục sẽ không cô đơn đâu."
Sau lời nói chế nhạo đó, tên thủy tặc kéo cây thích ra phía sau. Có lẽ hắn là đang muốn đâm thủng đầu của Nam Cung Minh.
"Chết đi!"
Khoảnh khắc cây thích được kéo lên vào giáng xuống đầu của Nam Cung Minh.
Uỳnhhhh!
Một âm thanh lớn như muốn rách mãng nhĩ vang lên. Tên thủy tặc cầm thích giật mình đánh ánh mắt sang bên cạnh.
'Cái gì vậy?'
Thứ mà hắn nhìn thấy là một chiếc thiết đĩa lớn.
Chết tiệt!
Một thứ gì đó quay vòng như một chiếc đĩa lao về phía hắn ta....
'Kiếm?'
Xoẹtttt!!!
Không gian như ngưng đọng.
Hình ảnh một thanh kiếm tạo ra một cái hố lớn ngay trên bãi cát Mai Hoa Đảo hiện lên một cách rõ ràng.
"..."
Khi hắn còn đang méo mặt trước cảnh tượng hoang đường này. Một đường xẻ dài từ đầu đến háng hắn đã xuất hiện từ bao giờ.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó.
"Ơ....'"
Tên thủy tặc cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể đã đưa bàn tay run rẩy lên mò mẫm khuôn mặt.
'Máu?'
Bàn tay hắn dần ướt đẫm bởi máu. Đôi mắt tên thủy tặc bắt đầu rung lắc dữ dội. Số máu tuôn ra làm ướt tay càng ngày càng nhiều. Và ngay sau đó, máu bắt đầu chảy xuống cằm.
"Không...không thể nào..."
Kinh ngạc và bất tin.
Nhưng cũng chỉ có vậy.
Hai mắt hắn lồi ra và bắt đầu lệch hẳn xuống. Cuối cùng cơ thể tên thủy tặc bị tách ra làm đôi, đổ gục xuống đất ngay lập tức.
Bịch.
Sự im lặng lạnh lẽo trong giây lát bao trùm lên toàn bộ Mai Hoa Đảo.
Đó là một cảnh tượng thực sự chấn động đối với những người còn lại dù nhiệt độ của trận chiến đã đi đến hồi nguội lạnh. Và rồi tất cả không hẹn mà cùng nhìn về một hướng.
Đó là hướng mà thanh kiếm được phóng đến để cứu mạng Nam Cung Minh.
Và bọn họ đã thấy.
Dáng vẻ một nam nhân đứng bên bờ sông với những làn sóng xanh liên tục xô đến.
Nam Cung Minh không thể chịu đựng được nữa mà phát ra những âm thanh rên rỉ.
"A a...a..."
Làm sao ông ta có thể không biết được chứ?
Bộ võ phục đen đó.
Họa tiết màu đỏ được khắc trên ngực trái tựa như dòng máu chảy ra từ trái tim đầy nhiệt huyết.
Ngay cả ở một khoảng cách xa như thế này, ngay cả với tầm nhìn mờ ảo này. Ông ta vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Hoa Sơn..."
Cuối cùng cái tên đó đã được thốt ra từ miệng Nam Cung Minh.
"Hoa Sơn Kiếm Hiệp..."
Thanh Minh nhìn chằm chằm vào Mai Hoa Đảo và những chiếc thuyền trôi nổi trên dòng Trường Giang với đôi mắt tăm tối.
Và khi tất cả đều đang chìm trong sự im lặng bất ngờ này.
Một nam nhân đang theo dõi mọi chuyện từ một chiếc thuyền lớn cách Mai Hoa Đảo không xa với đôi môi đỏ huyết sắc cong lên như trăng ngày cuối tháng.
"Quả nhiên..."
Trường Nhất Tiếu mỉm cười như thể đang cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
"Đã bảo là hắn sẽ không khiến bổn quân thất vọng mà!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro