Chapter 963. Đã bảo là hắn sẽ không khiến bổn quân thất vọng mà! (3)
Hàng chục chiếc thuyền khổng lồ đồng loạt quay mũi thuyền. Điều đó gây nên ảnh hưởng thật sự rất lớn, đến mức làm chấn động mặt nước yên tĩnh của Trường Giang.
Mặc dù con thuyền cũng bị rung lắc giữa thủy triều, thế nhưng Trường Nhất Tiếu đang đứng trên đó vẫn giữ vẻ bất biến như thế hắn đang đứng trên mặt đất bằng phẳng. Hắn liếc nhìn về phía Thiếu Lâm và Không Động đang rơi vào tình thế khó xử không biết phải xoay sở thế nào.
"Thật thảm hại....."
Trên mặt hắn hiện lên biểu cảm khinh miệt vô cùng lộ liễu.
Hỗ Gia Danh lặng lẽ quan sát biểu cảm của hắn.
Nếu Thiếu Lâm mà thiên hạ tung hô là Thủ Tọa của Cửu Phái Nhất Bang, là Bắc Đẩu của Võ Lâm Giang Hồ bây giờ lại thảm hại như vậy, thì đại kế (大計) của Trường Nhất Tiếu sớm ngày sẽ đại thành công.
Nhưng biểu cảm bây giờ của Trường Nhất Tiếu gần như là phiền não nhiều hơn vui sướng.
"Trông có vẻ tâm tình của Minh Chủ không được tốt cho lắm."
"Làm sao mà tốt được...."
Trường Nhất Tiếu trả lời một cách miễn cưỡng.
"Trong khi bây giờ bọn chúng phải vật lộn trong sự tuyệt vọng của cái gọi là hy vọng vô hình, thứ khiến bọn chúng kiên trì...."
Quỷ khí thoáng hiện lên trên khuôn mặt hắn.
"Bổn quân đã từng thề rằng, một ngày nào đó bổn quân sẽ cướp đi tất cả những thứ trong tay bọn chúng và biến tất cả thứ đó thành của bổn quân."
"......."
"Nhưng mà....."
Trường Nhất Tiếu ngưng nói một lúc, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn chằm chằm vào Thiếu Lâm.
"Chân tướng của đám người chi phối cả Giang Hồ cũng chỉ có vậy."
Đôi môi đỏ tươi lộ ra nụ cười chế giễu.
"Nhân gian ẩn giấu bản tâm trong luận lý. Có lẽ bọn chúng bây giờ đang tự ngụy tạo ra hàng chục lý do tại sao bản thân không nên đứng ra. Luận lý vậy thì nghe cũng không tệ, dưới tình thế nào cũng không thể phản bác lại được."
Nụ cười chế giễu của Trường Nhất Tiếu càng lộ liễu hơn.
"Nhưng rồi, cuối cùng khi chân tướng bị vạch trần, bọn chúng thực chất cũng là những tên tham sống sợ chết chỉ biết sợ hãi. Bởi vì những kẻ chưa từng đổ máu để giành lấy thứ gì đó, sẽ mãi mãi chỉ cảm thấy giá trị của những thứ chúng mất đi lớn hơn giá trị của những thứ mà chúng giành được."
Nếu là kẻ khác nói như vậy, Hỗ Gia Danh sẽ không chút do dự đánh giá rằng chúng là kẻ hồ đồ kiêu ngạo. Thiếu Lâm dù không thể trở thành bá chủ thiên hạ, nhưng cũng được xem là Bá Chủ Giang Hồ. Bởi vậy những lời này thực sự đã đánh giá thấp bọn họ rồi.
Nhưng ít nhất Trường Nhất Tiếu hoàn toàn có tư cách để nói như vậy. Bởi vì Hỗ Gia Danh hiểu rõ Trường Nhất Tiếu hơn bất cứ ai, về việc hắn đã liều mạng thế nào để bước đến được vị trí này.
"Cuối cùng ngươi sẽ hiểu thôi."
Trường Nhất Tiếu thấp giọng nói.
"Những kẻ sợ mất những thứ nhỏ bé cuối cùng sẽ mất đi hết thảy. Bổn quân sẽ khiến bọn chúng trở thành những kẻ như vậy."
Hỗ Gia Danh từ từ lắc đầu.
"Lúc bọn chúng nhận ra điều đó, ắt bọn chúng đã mất đi tất cả ạ."
Nghe được câu này, Trường Nhất Tiếu cũng cười khúc khích.
"Phải rồi. Có lẽ là vậy đấy."
Sau đó, hắn nghiêng bình rượu trong tay uống một ngụm rồi đổ xuống Trường Giang như thể đã mất đi hứng thú.
"Chà, được rồi. Đã có được thứ muốn có rồi mà."
Cửu Phái Nhất Bang vẫn trừng mắt nhìn về phía này như thể ngay lập tức muốn nhảy vào ăn tươi nuốt sống hắn. Thế nhưng Trường Nhất Tiếu nhìn thấy điều đó chỉ cảm thấy bọn chúng thật buồn cười.
Ngay bây giờ bọn chúng đang căm tức Tứ Bá Liên và Trường Nhất Tiếu đến nỗi không thể làm gì khác. Nhưng sau khi cơn giận qua đi bọn chúng sẽ nhận thức được ngay. Bản thân rốt cuộc đã gây ra chuyện kinh thiên động địa như thế nào.
Thế nhân một khi cảm thấy tội lỗi thì sẽ làm gì?
Phản tỉnh? Tạ tội?
'Không đời nào!'
Chỉ có rất ít kẻ có thể làm như vậy. Chẳng phải con người sau khi nhận ra sai trái đều bắt đầu nghĩ cách biện minh cho những lỗi lầm của mình, bới móc sai lầm của kẻ khác để bắt bẻ và chỉ trích tội lỗi của họ nhằm lấp liếm cho bản thân hay sao?
Chính Trường Nhất Tiếu là kẻ tạo ra sơ hở.
Tuy nhiên, kẻ nắm bắt sơ hở đó không ai khác ngoài bản thân bọn chúng.
Bây giờ hắn chỉ cần chờ đợi. Chờ cho đến khi vết thương mà hắn gây ra phải mưng mủ, khiến cho da thịt thối rữa, khiến cho xương cốt hóa thành tro tàn mới ngưng.
Tất cả những gì hắn muốn làm ở nơi này đều đã trở thành hiện thực. Tất cả những gì còn lại chỉ là...."
"Phải tận hưởng chứ."
Ánh mắt của Trường Nhất Tiếu hướng về phía Mai Hoa Đảo.
"Nào....."
Hắn nhẹ nhàng vặn cổ một cái, trang sức trên người cũng phát ra tiếng va chạm leng keng. m thanh nghe giống như tiếng hoan hô.
"Bây giờ chính là lúc bổn quân kết thúc trận chiến bằng cách dùng máu của Nam Cung Thế Gia đáng thương để tô điểm cho võ đài này rồi."
"Thuộc hạ sẽ hộ tống ngài."
Lúc này Hỗ Gia Danh cũng định lái thuyền về phía Hắc Long Thuyền.
"Không. Tới đó được rồi."
Trường Nhất Tiếu giơ một tay lên ra hiệu cho hắn dừng lại. Hỗ Gia Danh thấy vậy dùng cặp mặt tràn đầy nghi hoặc quay đầu nhìn lại, Trường Nhất Tiếu nhếch khóe miệng.
"Giờ bổn quân đã chán ngấy việc phải gặp Hắc Long Vương quá nhiều rồi, chúng ta mau trở về thuyền đi."
"......Vâng, Minh Chủ."
Mặc dù trong lòng vẫn có chút nghi hoặc, nhưng Hỗ Gia Danh cảm thấy không nhất thiết phải hỏi lý do. Nhất cử nhất động của Trường Nhất Tiếu đều có tính toán. Lần này hẳn có lý do nào đó mà hắn không thể đoán được.
Ngồi trên con thuyền đang tiến về phía trước qua thủy thế mãnh liệt, Trường Nhất Tiếu quay đầu nhìn lại thêm lần nữa với vẻ mặt không cam tâm. Ánh mắt của hắn lướt qua Cửu Phái Nhất Bang đang đứng bên bờ sông, rồi hướng về xa xăm.
"Đúng chứ?"
Câu hỏi của hắn lặng lẽ chìm vào khoảng không vô định.
"Khục khục."
Nam Cung Minh nở một nụ cười nhạt, ánh mắt có chút hối tiếc sâu sắc.
"Rốt cuộc thì...."
Cuối cùng mặt trời cũng đã mọc.
Bọn họ đã hoàn toàn vứt bỏ mọi hy vọng. Nếu như Cửu Phái Nhất Bang bọn chúng, bao gồm cả Thiếu Lâm có ý định cứu bọn họ dù chỉ một chút, cũng đã không nhàn nhã quan sát tình hình đến tận thời khắc này.
Đúng vậy. Ông ta đã không còn một chút mong đợi nào nữa, ông ta đã nghĩ như vậy rồi.
Thế nhưng, khi khoảnh khắc này đến gần, Nam Cung Minh cũng không thể làm gì khác ngoài thừa nhận rằng bản thân ông ta thực sự không cách nào buông bỏ hoàn toàn nỗi luyến tiếc đối với bọn chúng.
Không, có lẽ đó không phải là niềm tin đối với bọn chúng.
Mà chính là niềm tin vào con đường mà ông ta theo đuổi, niềm tin vào những kẻ tôn sùng hai chữ Hiệp và Chính. Nhưng đến giờ, tất cả chỉ còn là một nỗi lưu luyến thảm hại rằng những gì ông ta tin tưởng cho đến giờ này cũng không phải là hoàn toàn giả tạo.
Nhưng trong khoảnh khắc này, tất cả mọi thứ, kể cả sinh mạng của ông ta, đều bị phủ nhận.
'Chúng ta đến đây là vì cái gì?'
Điều khiến Nam Cung Minh càng tức giận hơn nữa là sự thương hại khôn cùng mà toàn bộ những người chứng kiến tình cảnh khốn khổ này trao cho bọn họ.
Nếu nhất định không đứng ra hỗ trợ, thay vì trơ mắt làm ngơ, thà rằng bọn chúng quả quyết quay đầu rút lui còn hơn!
Vậy bọn chúng còn đứng đó trông đợi cái gì? Chẳng lẽ đợi chứng kiến được cái chết của bọn họ rồi thì tâm tình mới an yên hay sao?
"......Đội Chủ."
Nam Cung Minh nhất thời bị cuốn theo cơn sóng cảm xúc kích động đáng kinh hãi, nghe thấy tiếng gọi ấy đã nhắm nghiền hai mắt lại. Ông ta thực sự không dám quay đầu lại.
Rốt cuộc nên nói thế nào đây? Ông ta một mực đốc thúc bọn họ kiên trì đến cuối cùng, nhưng đến cuối cùng rồi, thứ ông ta có thể trao cho bọn họ chỉ có vậy thôi phải không?
Bị những người mà bọn họ tin tưởng, là những đồng minh bước chung một chiến tuyến quay lưng, lại bị một đám Tà Phái giống như một bầy lang sói đem ra đùa bỡn?
Ngay lúc này Nam Cung Minh chậm rãi cúi đầu, như thể ông ta đã sắp sụp đổ.
"Mau chỉnh đốn chiến lực, Đội Chủ."
Nghe như một lời vạch trần, ông ta run rẩy nghiến chặt hàm rồi quay lại nhìn.
Tất cả kiếm tu cũng từ chỗ ngồi đứng lên.
Những người đã chăm sóc những kiếm tu bị thương, bất luận là như thế nào, những kiếm tu cũng phải hồi phục thân thể mỏi mệt của mình để chuẩn bị cho đại kết cục, thậm chí cả những kiếm tu bị trọng thương mà trước đây không lâu còn đang vật vã bên bờ sinh tử bây giờ cũng đều như vậy.
Tất cả cùng nhau từ chỗ ngồi đứng lên, từ từ xếp hàng vô cùng trật tự trên mặt đất.
Ông ta tuyệt vọng, bắt lấy đôi chân đang run rẩy, bất luận như thế nào cũng phải nắm chặt lấy ý thức dường như đã đứt lìa của mình.
"....Dù sao thì không phải đây cũng là lần cuối rồi sao?"
"........"
Nam Cung Bình nhìn ông ta cười hì hì.
"Thuộc hạ không có hứng thú nằm chờ kiếm của địch nhân đâm tới. Dù có chết, thuộc hạ cũng phải chiến đấu rồi mới chết."
"Tiểu Bình...."
"Ngươi nói phải."
Phía sau cũng vang lên tiếng cười khanh khách.
"Vừa hay cũng có quan khách đang xem chúng ta..... Phải biểu diễn cho mọi người xem kiếm tu Nam Cung Thế Gia chết như thế nào chứ nhỉ."
"Ngươi nói với những kẻ hèn nhát kia phải không?"
"Phải, phải."
Nam Cung Minh nhắm chặt hai mắt.
Mọi chuyện đi đến nước này tất cả đều do thất sách của những người đứng đầu Nam Cung Thế Gia, bao gồm cả Gia Chủ Nam Cung Hoảng. Vì sai lầm đó mà đến tính mạng của bọn họ cũng không thể giữ lại được, thế nhưng không một ai buông lời oán trách bọn họ.
Nếu ông ta đứng trên lập trường của bọn họ, thì liệu ông ta có thể đứng vững một cách dứt khoát và kiên quyết được không?
Nam Cung Minh không có tự tin như vậy. Vì vậy ông ta lại càng thấy có lỗi hơn, cũng càng thấy biết ơn bọn họ hơn.
"Dù vậy đó cũng là vạn hạnh."
Trong miệng ai đó truyền ra một câu nói xen lẫn tiếng cười.
"Ít nhất thì Tiểu Gia Chủ cũng không có ở đây mà."
"Đúng vậy nhỉ."
"Nếu như ngay cả Tiểu Gia Chủ cũng ở chỗ này, thật thiếu chút nữa thì xong đời rồi."
Nam Cung Minh bất giác kinh ngạc, vội vàng nói.
"Không phải như vậy. Tiểu Gia Chủ.......!"
"Thuộc hạ biết, Đội Chủ."
Nhìn thấy biểu cảm khốn đốn của Nam Cung Minh, những kiếm tu Nam Cung Thế Gia bật cười.
"Mọi người đều biết, Tiểu Gia Chủ là vì cứu chúng ta mà không tiếc liều mình, cũng không phải vì bản thân mà tìm đường đào tẩu."
"Vậy nên mới nói đây là vạn hạnh."
"Ít nhất thì mệnh mạch cũng tiếp tục tồn tại."
Ý chí kiên định và đấu khí dần dần tràn đầy trong ánh mắt của những kiếm tu Nam Cung.
"Ta không hy vọng xa vời có thể được Gia Chủ báo đáp. Nhưng mà Tiểu Gia Chủ sẽ lo cơm cúng cho chúng ta chứ nhỉ."
"Phải phải. Chỉ cần như vậy là được rồi."
Nam Cung Minh cúi đầu.
Làm gì có ai không muốn sống chứ. Có kẻ nào đến lúc thập tử nhất sinh không túm lấy ống quần của địch nhân mà van xin tha mạng sao?
Nhưng bọn họ không thể như vậy được.
Nếu như nghĩ đến Nam Cung Độ Huy vì muốn cứu sống bọn họ mà mạo hiểm an nguy tính mạng trốn ra, hay Nam Cung Hoảng đang chìm dưới Trường Giang lạnh lẽo như băng, và cả những Trưởng lão ngay cả một tiếng cũng không kịp hét lên đã phải bỏ mạng, thì cho dù có chết cũng không thể cúi đầu hướng về bọn họ.
Bởi vì đó là Gia Chủ ư?
Không phải. Bởi vì bọn họ là đồng môn đã cùng nhau chiến đấu.
Vì bọn họ cảm thấy hổ thẹn với những người đã chết thay cho những kiếm tu còn đứng ở đây.
"Đám tiểu tử ngốc."
Nam Cung Minh vội vàng quay người đi. Nếu cứ nhìn bọn họ như vậy, ông ta sẽ không kiềm được mà rơi nước mắt. Đúng như lời bọn họ nói, bây giờ chính là lần cuối cùng. Vậy thì ít nhất cũng không được cho thấy cảnh tượng mất mặt.
"Có lẽ sẽ mất thời gian."
"......."
"Có lẽ mất cả trăm năm, không, thậm chí còn lâu hơn thế. Cho dù còn lại bao nhiêu đứa trẻ trong gia tộc đi chăng nữa, đều cần gây dựng lại địa vị của cái danh Nam Cung Thế Gia này.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào tấm lưng của Nam Cung Minh đang nắm chặt lấy thanh kiếm.
"Vậy nên tất cả chúng ta hãy trở thành ngọn đèn dẫn lối đi."
Nam Cung Minh từ từ rút thanh kiếm lên.
"Đối với những người còn lại trong gia môn mà nói, thời gian sau này giống như quanh quẩn trong bóng tối cực độ vậy. Bọn họ chỉ có thể chịu đựng một thời gian mới có thể lần nữa nhìn thấy ánh Mặt Trời giữa Thương Thiên. Hậu thế phải trải qua những thứ đó lâu như vậy, cho nên chúng ta hãy đối mặt với cái chết một cách oanh liệt, để hậu thế đời đời tự hào! Hãy ở đây chứng minh cho mọi người thấy rằng kiếm tu Nam Cung Thế Gia không bao giờ hèn nhát!"
Mọi người cũng nắm chặt lấy thanh kiếm.
Võ giả dùng cái chết để chứng minh bản thân mình.
Phải đến cuối cùng thì tất cả mọi người mới hiểu được ý nghĩa thực sự của lời nói đó là gì. Ánh mắt của họ không còn do dự, trừng trừng nhìn về phía bọn thủy tặc nhảy từ trên thuyền xuống đang ồ ạt lao đến hòn đảo.
"Chỉnh đốn chiến lực!"
"Rõ!"
Những kiếm tu Thương Khung Kiếm Đội phía trước thét to, tưởng chừng cổ họng của bọn họ sẽ rách toạc.
Thương Thiên Nam Cung Thế Gia.
Con người sẽ chết. Nhưng cái tên đó sẽ lưu lại trong trí nhớ hậu thế.
Nếu cái chết này có thể truyền đạt ý chỉ của họ, vậy tuyệt đối đó không phải là một cái chết tầm thường!
"Nhân danh Thương Thiên Nam Cung Thế Gia!"
Nam Cung Minh thét lớn như sắp thổ huyết.
"Tru sát ác tặc!"
Sau đó, cùng với tiếng reo hò vang dội, những kiếm tu Nam Cung Thế Gia xông thẳng về phía đám thủy tặc đang đổ bộ.
Cố thủ cương vị là vô nghĩa. Những gì bọn họ muốn thể hiện ra không phải là sự bền bỉ, mà là ý chí!
'Tiểu Gia Chủ!'
Nam Cung Minh nắm lấy thanh kiếm, phóng tới như một tia sáng.
'Nhất định phải sống sót! Nhất định!'
Hy vọng ý chí của bọn họ ở đây ngay lúc này có thể được truyền cho Nam Cung Độ Huy.
Hy vọng ý chí đó có thể tiếp xúc với bọn nhỏ sắp lớn của Nam Cung lâu dài.
Máu đỏ đã tuôn ra.
Máu đỏ tuôn ra từ trên cơ thể của những kiếm tu Nam Cung ở tiền tuyến, máu đỏ từ phun ra từ cổ bị chém đứt của đám thủy tặc, tất cả khiến tầm mắt của Nam Cung Minh cũng trở nên đỏ lòm.
Nhưng không có một tiếng kêu gào nào. Không một ai trong số những kiếm tu nhân danh Nam Cung Thế Gia là kẻ hèn nhát mà kêu gào cả.
Ngay cả khi bị chém vào ngực, hay cả khi cánh tay bị chém đứt, kiếm tu vẫn nghiến chặt hàm răng và vung kiếm thêm một lần nữa.
Cái chết. Lại thêm một sinh mạng.
Tất cả những cái chết này sẽ được góp thêm vào sinh mệnh của Nam Cung Minh!
"Nam Cung Minh của Nam Cung Thế Gia ở đây này! Lũ khốn kiếp các ngươi!"
Chẳng biết từ lúc nào, Nam Cung Minh đã xông lên phía trước Thương Khung Kiếm Đội và đáp xuống giữa đám thủy tặc. Thanh kiếm trong tay ông ta vung dưới ánh mặt trời, tỏa ra những tia sáng chói lòa vô hạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro