Chapter 958. Hoa Sơn hiện giờ đang ở đâu? (2)
Sự yên tĩnh khủng khiếp đè nặng lên bờ sông.
Có lẽ ai đó cũng thở phào nhẹ nhõm. Cũng do Nam Cung Độ Huy đã không quở trách và chửi rủa bọn họ.
Nhưng những người hiểu rõ tình huống hiện tại này có ý nghĩa gì không ngăn được bản thân nắm chặt lòng bàn tay đến mức tứa máu.
Ở đây có Thiếu Lâm, còn có Không Động và Cái Bang. Ba môn phái thuộc Cửu Phái Nhất Bang, những Danh Môn Đại Phái của Võ Lâm Giang Hồ đang đứng trước mặt Nam Cung Độ Huy, nhưng hắn tuyệt nhiên không nhìn bọn họ.
Mặc dù những người mà hắn nhất định phải cứu vẫn còn kẹt lại trên đảo chờ cứu viện, nhưng Nam Cung Độ Huy vẫn hành xử như thể xem bọn họ căn bản không hề tồn tại vậy.
Vì hắn không mong đợi bất cứ điều gì từ bọn họ.
Sự thật đó đã khiến tất cả những người đứng ở đây đều đau khổ. Mặc dù bị đối xử như vậy, nhưng từ lập trường của bọn họ, ngay cả một lời nói cũng không dám thốt lên mà kháng biện, ngược lại còn cúi thấp đầu, lương tâm từ tận đáy lòng không ngừng day dứt.
Tất cả bọn họ đều như đã hẹn mà giữ yên lặng. Bởi vì bọn họ không biết mở lời thế nào, nhưng dù có biết cũng không đủ liêm sỉ và dũng khí mà mở miệng.
Nam Cung Độ Huy nhìn lại tất cả bọn họ bằng ánh mắt lạnh như băng.
"..... Không muốn hỏi gì sao?"
"......Tiểu Gia Chủ."
Cuối cùng, Pháp Chỉnh cũng không nhịn được, mở miệng phát ra những tiếng rên rỉ nặng nề mà đáp lại.
"Lão nạp đối với Tiểu Gia Chủ thực lòng xin lỗi."
Tất cả đệ tử Thiếu Lâm đều biết. Rất hiếm khi Pháp Chỉnh lại thể hiện biểu cảm như vậy.
Vì bây giờ Pháp Chỉnh thực lòng cảm thấy tội lỗi với Nam Cung Độ Huy.
"Bây giờ Bàng Gia sẽ đến ngay. Vậy nên bọn ta nhất định dùng mọi cách cứu viện Nam Cung Thế Gia vẫn còn kẹt lại trên Mai Hoa Đảo...."
"Hoa Sơn!"
Ngay lúc đó, giọng nói của Nam Cung Độ Huy vang lên ngắt lời Pháp Chỉnh.
Khuôn mặt Nam Cung Độ Huy cũng nhăn nhó. Đôi môi co giật một lần nữa lại mở ra một cách khó khăn.
"... Hiện giờ đang ở đâu?"
Tâm tình Pháp Giới cũng từ từ chùng xuống.
Nam Cung Độ Huy không bận tâm bọn họ. Cũng không cầu cứu bọn họ. Mặc dù những người mà hắn có thể cầu cứu đang đứng ngay trước tầm mắt của hắn, nhưng hắn vẫn không hề lên tiếng truy cầu sự giúp đỡ từ những kẻ thân cận nhất.
'Lấy tư cách gì mở miệng chứ?'
Bọn họ bây giờ không khác gì tội nhân thiên cổ.
"Tiểu Gia Chủ...."
Pháp Chỉnh lại thở dài.
"Mặc dù lão nạp hiểu được tâm tình hiện tại của Tiểu Gia Chủ, nhưng bây giờ ngươi cũng không nên như vậy. Tiên phụ đã khuất của Tiểu Gia Chủ cũng..... À không, bọn ta phải cứu bọn họ thay Nam Cung Gia Chủ chứ."
Ánh mắt của Pháp Chỉnh và ánh mắt của Nam Cung Độ Huy trực tiếp giao nhau.
"........"
Pháp Chỉnh nhất thời á khẩu không nói thêm được lời nào.
Ông ta đã từng chạm phải ánh mắt như vậy bao giờ chưa?
Đó không phải ánh mắt người ta dùng để giao tiếp với người khác. Ánh mắt đó giống như là đang nhìn cành cây tảng đá bên đường. Không có mong đợi, không có dao động, cũng không có hy vọng. Ánh mắt đó dường như thay lời muốn nói, hắn không hề có một chút cảm tình nào với bọn họ.
"Không biết sao?"
"......."
Không nhận được câu trả lời, Nam Cung Độ Huy chậm rãi gật đầu một cái. Sau đó lảo đảo bước về phía trước.
"Tiểu, Tiểu Gia Chủ!"
Cộp. Cộp.
Nam Cung Độ Huy dùng thanh kiếm chống đỡ lấy cơ thể hắn, rồi lại lặng lẽ bước từng bước chật vật.
Sau đó, từng người một của Thiếu Lâm đều lần lượt tránh sang hai bên. Bọn họ cắn chặt môi nắm chặt bàn tay, kích động mở đường cho hắn như thể không dám ngăn cản.
Cộp. Cộp.
Nam Cung Độ Huy chật vật lê bước trên lối đi đã được khai thông, tưởng chừng cho dù hắn có ngay lập tức ngã xuống cũng không có gì kỳ quái.
"Tiểu Gia Chủ."
"....."
"Tiểu Gia Chủ!"
"...."
"Tiểu Gia Chủ! Ngươi nói xem bọn ta phải làm gì bây giờ!"
Ban đầu, giọng nói của Pháp Chỉnh giống như đang khuyên nhủ, sau đó mỗi lúc một cao giọng hơn. Và sau cùng vang lên như một tiếng hét.
Thế nhưng Nam Cung Độ Huy như thể không nghe được gì dù chỉ là một chút, lại lảo đảo lê bước về phía trước.
Pháp Chỉnh cuối cùng cắn chặt môi, hét lớn một lần nữa.
"Ngươi đừng có hành động theo cảm tính! Cho dù bây giờ ngươi có tức giận đến mức nào đi nữa thì Hoa Sơn ở Thiểm Tây có thể giúp được gì cho ngươi chứ! Ngươi chẳng lẽ không biết phải làm gì để cứu lấy Nam Cung Thế Gia hay sao!"
Nam Cung Độ Huy vẫn không hề dừng bước.
Lời nói của Pháp Chỉnh không hề lay động hắn dù chỉ một chút.
Hành động không vướng bận của hắn khiến cho thâm tâm của bọn họ dấy lên cảm giác tội lỗi sâu đậm hơn so với bất cứ lời chửi rủa nhục mạ hay tiếng kêu khóc thảm thiết nào.
"Ngươi......."
Khuôn mặt đỏ bừng của Pháp Chỉnh bắt đầu co giật.
"Tiểu Gia Chủ!"
".....Hoa Sơn."
Lúc này cũng có người lên tiếng. Nhưng không phải là Nam Cung Độ Huy.
Từ Ô Cái, sau khi chứng kiến toàn bộ sự tình, đã lên tiếng thay cho Nam Cung Độ Huy. Không, nói chính xác là ông ta đang đáp lời Nam Cung Độ Huy, chứ không phải lời của Pháp Chỉnh.
"Ở cách đây không xa."
"...."
Cuối cùng Nam Cung Độ Huy cũng dừng bước, từ từ quay đầu nhìn lại Từ Ô Cái.
"....Ở nơi nào?"
"Dùng ngôn từ khó mà giải thích được."
Từ Ô Cái nói một cách bình tĩnh như thể đưa ra quyết định.
"Hãy đi cùng ta. Ta sẽ dẫn đường cho ngươi."
"......."
Nam Cung Độ Huy nhìn chằm chằm Từ Ô Cái mà không nói một lời. Sau đó hắn ngay lập tức gật đầu.
"Từ Trưởng Lão! Ngươi đang làm gì vậy hả?"
Pháp Chỉnh đằng đằng nộ khí hét lớn. Từ Ô Cái dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta.
"Hắn hỏi thì ta trả lời thôi. Cũng đâu phải bí mật gì lớn lao đâu."
"Hoa Sơn không thể nào xuất hiện ở đây được? Sao ngươi có thể nói như vậy chứ!"
"Có đấy thôi."
"...Gì cơ?"
Từ Ô Cái nhìn thằng vào mắt Pháp Chỉnh, nói lại một cách rõ ràng.
"Bọn họ ở cách đây không xa. Từ rất lâu rồi."
Pháp Chỉnh trợn tròn hai mắt.
"Bọn họ.... Bọn họ đã nói sẽ không can dự vào vấn đề của Trường Giang mà! Làm thế nào...."
"Bọn họ nói sẽ không giúp Cửu Phái Nhất Bang. Bây giờ bọn họ đến đây để cứu trợ lương dân của Trường Giang."
Pháp Chỉnh nghẹn họng không nói nên lời. Lần đầu tiên ông ta nghe nói đến việc Hoa Sơn đã xuất hiện ở nơi này. Nhìn khuôn mặt kinh hoàng đến nỗi không nói nên lời của ông ta, Từ Ô Cái lắc đầu ngán ngẩm.
"Ta không thể nói ta không biết khi hắn hỏi đến chuyện mà ta biết, vậy nên ta chẳng qua là đang giải đáp cho hắn mà thôi."
Đôi môi của Pháp Chỉnh đã run lẩy bẩy.
Những lời Từ Ô Cái nói ra không sai. Giải đáp người không biết mới hỏi không phải chuyện gì sai trái. Hơn nữa Hoa Sơn đang ở nơi nào cũng không phải bí mật gì to lớn.
Nhưng chuyện sau đó mới là vấn đề.
Nếu chuyện Nam Cung Thế Gia phớt lờ Cửu Phái Nhất Bang đang hiện diện tại Trường Giang này mà nhờ tới Hoa Sơn cứu viện truyền ra ngoài thì bọn họ phải làm thế nào đây?
Còn gì khủng khiếp hơn chuyện đó nữa?
"Từ Ô Cái!"
Pháp Chỉnh trợn mắt tựa quỷ dữ lên nhìn chằm chằm vào Từ Ô Cái.
"Hành động như vậy là ý của Cái Bang sao?"
"Làm gì có chuyện đó."
Từ Ô Cái bình tĩnh lắc đầu một cái.
"Ta không phải Bang Chủ, một Trưởng Lão làm sao có thể đại diện cho cả Cái Bang chứ. Đây chỉ là ý của một mình ta thôi."
"Ngươi cho là Trưởng Lão của Cái Bang có thể quyết định theo ý của riêng mình sao?"
Pháp Chỉnh đáp trả bằng giọng điệu lạnh lùng. Từ Ô Cái nhất thời nhắm hai mắt lại, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đó, sau đó ngay lập tức thở dài.
"....Ngài nói phải."
Trên góc độ thực tế, lời của Pháp Chỉnh vô cùng chính xác.
Cho dù ông ta có cố tình dẫn dắt Nam Cung Độ Huy theo ý riêng của mình, nhưng với danh phận trưởng lão của Cái Bang, thì nhất cử nhất động của ông ta đều là ý của toàn bộ Cái Bang. Đối với một trưởng lão Cái Bang mà nói, không thể tồn tại cảm tính của cá nhân được.
"Thân là trưởng lão Cái Bang nhà ngươi không biết điều gì nên làm, điều gì không nên làm sao?"
"......."
"Mau lùi lại đi."
Từ Ô Cái chậm rãi ngửa mặt trông lên bầu trời.
"Nhanh lên!"
"......"
Sự im lặng nặng nề phủ xuống.
Từ Ô Cái không hề bận tâm đến lời thúc giục của Pháp Chỉnh, chỉ chăm chú nhìn bầu trời đêm buông xuống rồi từ từ cúi đầu. Sau đó ông ta cười phá lên.
"Vậy thì không còn cách nào khác."
"Ngươi nghĩ kỹ chưa...."
Xẹt xẹt!
Pháp Chỉnh còn chưa dứt lời, Từ Ô Cái đã thô bạo nắm lấy vạt áo, sau đó trực tiếp xé rách nó.
Pháp Chỉnh trợn tròn mắt.
"Ngươi, ngươi đang....."
Từ Ô Cái đem y phục đã bị xé rách rưới ném xuống đất. Trên mảnh vải tồi tàn là biểu tượng đặc trưng của trưởng lão Cái Bang.
Bát Kết (八結).
Chỉ có trưởng lão của Cái Bang mới có thể thắt Bát Kết.
"Ngươi làm vậy là sao chứ?"
"Từ, Từ Ô Cái!"
"Nếu vì thân phận hiện tại mà ta không được phép làm chuyện ta nên làm thì ta thà rằng từ bỏ thân phận đó còn hơn."
Từ Ô Cái cười khẩy một cái nhẹ nhõm như thể đã trút bỏ được nỗi ưu tư. Pháp Chỉnh đứng chết trân nhìn ông ta với vẻ mặt bàng hoàng.
"Bây giờ hành động của ta không can hệ với Cái Bang. Vậy nên đừng ra lệnh cho ta. Ngươi không có quyền hạn đó."
Nói xong, Từ Ô Cái xoay người, nhanh chóng đỡ lấy Nam Cung Độ Huy.
"Ta sẽ dẫn đường cho ngươi, Tiểu Gia Chủ."
"......"
Nam Cung Độ Huy lặng lẽ nhìn hắn, chậm rãi gật đầu. Ngay khi Từ Ô Cái vừa định nhấc chân lên, một vài đệ tử Cái Bang cũng xé y phục của mình giống hệt như cách Từ Ô Cái đã làm rồi cùng chạy đến đỡ lấy Nam Cung Độ Huy.
"Các.... Các ngươi đang làm gì vậy? Đám tiểu tử ngu ngốc này!"
Từ Ô Cái trợn tròn hai mắt, nhưng các đệ tử Cái Bang lại mỉm cười rạng rỡ.
"Trưởng lão.... À không, lão cái (老丐 - người cao tuổi) đã có tuổi rồi, không thể cõng người đi đường xa được đâu. Người mau tránh sang một bên. Người đâu thể để kẻ đang trọng thương phải gào khóc rồi chết oan trước khi đến nơi được."
"Chết tiệt. Không ngờ cuộc đời ta đến làm lão khất cũng khiến Cái Bang phải chịu ảnh hưởng đến vậy nữa. Bởi vậy mà cả đời này ta chẳng bao giờ tùy tâm sở dục mà sống được."
Biểu cảm trên mặt mọi người cũng trở nên nhẹ nhõm.
Những đệ tử Cái Bang đã xé y phục đều không nói lời nào, một mực gạt tay Từ Ô Cái.
"Ngươi mau tránh ra. Bộ không thấy hắn đang bị thương hay sao?"
"Trương Bát. Ngươi cõng đi."
"Vâng, Phân Đà.... À không, lão đại."
Thấy bọn họ tranh nhau đỡ lấy rồi cõng Nam Cung Độ Huy, Từ Ô Cái cũng không nhịn được bật cười.
"Đám tiểu tử ngốc nghếch này."
"Người chỉ làm Lão Cái thôi được không?"
Từ Ô Cái bất lực lắc đầu như thể không biết phải nói gì, sau đó quay lại nhìn Pháp Chỉnh một cái. Quả nhiên ông ta tức giận đến nỗi hai mắt nổ đom đóm rồi. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Từ Ô Cái cười toe toét rồi đường đường chính chính hô vang.
"Đi thôi."
"Vâng!"
Đám khất cái cõng Nam Cung Độ Huy không chút do dự phóng như bay về phía trước.
"......."
Lác đác vài người vẫn còn đứng yên ở đó ngơ ngác nhìn mọi người đang dần dần chạy đi thật xa. Cho đến khi những dáng vẻ ấy đã khuất tầm mắt, bọn họ vẫn đứng đó không hề nhúc nhích.
Bầu không khí yên tĩnh lại bao trùm. Không một ai mở miệng, chỉ có thể cúi đầu hoặc phóng tầm mắt về một nơi xa xôi vô định.
Bọn họ đều hiểu. Rằng những người kia sẽ không tiếp tục vì thỏa thuận của Trung Nguyên nữa. Thứ thỏa thuận mà lúc bên bờ sinh tử người ta cũng không thể tìm đến truy cầu viện trợ được nữa.
"Ha......"
Tiếng cười tự giễu của ai đó vang lên xuyên thủng lỗ tai của tất cả những người đứng đó. Âm thanh ngắn ngủi đem cả cảm giác ủy khuất và tội lỗi hòa làm một, vô cùng sống động, đến mức đầu môi cũng bất giác run rẩy.
"Hahahaha!"
Lúc này có tiếng ai đó cười lớn.
"Tuệ Phỏng!"
Pháp Giới lớn tiếng trách mắng, nhưng Tuệ Phỏng như thể không nghe thấy những lời nói đó, lại cười lớn hơn nữa.
"Hahahahahaha! Cảnh tượng đó không phải rất động lòng người sao? Đó là cảnh mà Phương Trượng muốn thấy phải không?"
"Con không ngậm miệng lại được sao!"
"Con che miệng lại thì cũng có khác gì đâu!"
Tuệ Phỏng càng không nhịn được lớn tiếng hơn.
"Đúng vậy đấy! Con ngu ngốc đến mức không nhận ra được ý nghĩa cao cả của cảnh tượng ấy cơ! Con cũng chỉ mong bản thân ngây ngốc cái gì cũng không biết thôi! Làm ơn! Làm ơn đấyyy!"
Pháp Chỉnh bị tiếng thét chói tai kia xuyên thủng màng nhĩ, cảm giác như sắp chảy máu đến nơi, ông ta dùng ánh mắt bất lực nhìn xung quanh.
Không một ai đáp lại ánh mắt của ông ta. Thật sự là không một ai.
"Ha ha."
Trong miệng Pháp Giới vang lên một nụ cười rã rời.
Làm thế nào mà mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ?
Làm thế nào.....
"A Di... Đà Phật."
Ông ta nhắm nghiền đôi mắt, ôm tâm tình ảm đạm, cả thân thể kiệt quệ giống như đang rơi xuống dưới vách đá cao ngàn trượng. Xuống tới vực thẳm vô tận vô biên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro