Chapter 950. Con người sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ? (4)
"Mẹ ơi, con đau chân quá."
"Chỉ cần đi thêm một chút nữa thôi. Con cố chịu thêm một chút nữa là được rồi."
"Nhưng chân con đau lắm......."
Nữ nhân tay xách nách mang đầy hành lý dịu dàng vỗ vào lưng đứa trẻ. Đống hành lý nàng mang theo quá lớn và nặng.
Tới mức một người phụ nữ bình thường chẳng thể mang nổi.
"Chết tiệt."
Một nam nhân có vẻ như là cha của đứa trẻ bực dọc quay đầu lại phía sau.
"Thế gian này sẽ ra sao đây......."
Bọn họ đang trên đường rời khỏi lưu vực Trường Giang.
Họ đã cày ruộng, đánh cá cả đời ở Trường Giang, nhưng bây giờ họ không thể tiếp tục cầm cự trước cảnh Trường Giang bị đẩy vào tình thế căng thẳng.
Còn chẳng phải là vì mỗi người chỉ có một cái mạng thôi sao?
"Phải đi thêm ba ngày nữa mới tới ngôi làng tiếp theo......."
Nam nhân thở dài nhìn đứa trẻ đang xoa xoa bàn chân.
'Dù nói là rời đi......'
Nhưng việc định cư ở một nơi hoàn toàn xa lạ không phải việc đơn giản chút nào. Dẫu vậy họ chẳng còn lựa chọn nào khác.
Bởi chẳng có điều gì đảm bảo cuộc chiến này sẽ nhanh chóng chấm dứt. Vậy nên, ngay cả những người đã kiên cường bám trụ lại từ cuộc chiến ba năm trước cũng chẳng còn cách nào khác ngoai việc rời khỏi Trường Giang.
"Mình ơi, tìm chỗ ngồi nghỉ chút đi."
".........Ừ."
Đúng lúc nam nhân định thở dài thêm lần nữa.
"Hảa?"
Hắn đã ngay lập tức cau mày sau khi phát hiện ra điều gì đó. Rồi trợn tròn mắt nhìn kĩ thứ đang tiến đến ấy.
"Đó, đó là gì thế?"
"Cái gì cơ?"
"Ở, ở bên đó!"
Nam nhân chỉ tay về một phía. Về phía thứ gì đó mờ ảo đang xông tới.
"Là bão cát sao?"
"Gió còn chẳng có một cơn mà bão cát gì...... hình, hình như nó đang to ra đúng không?"
"Nhìn kĩ thì......."
Nam nhân càng lúc càng há hốc miệng.
Đám bụi cuộn lên ở con đường họ vừa đi qua đang trở thành một khối bụi khổng lồ tiến về phía họ.
"Mau, mau tránh sang một bên đi!"
Nam nhân vội vã ôm lấy đứa trẻ. Nếu những kẻ tạo ra đám bụi đó là đội quân của Tà Phái đang kéo tới Trường Giang, thì liệu họ có thể sống sót không?
"Qua bên đó!"
Ba người hoảng sợ nép sang một bên.
'Phải làm sao đây? Phải chạy trốn bằng cách......'
Đúng lúc họ đang đắn đo có nên trốn vào trong rừng không, thì một cảnh tượng kì quái đã hiện ra ngay trước mắt họ.
'Xe kéo á?'
Những chiếc xe kéo trông to gấp ba lần so với những cái xe thông thường đang tiến tới. Thế nhưng, điều khiến họ kinh ngạc không phải là kích thước của nó, mà là người kéo chiếc xe ấy.
Đó không phải là bò mà là người. Con người đang kéo xe bò.
"Ôi, ôi trời ơi......"
Một cảnh tượng kinh ngạc đến hoang đường. Thật kinh ngạc khi con người lại có thể kéo chiếc xe kéo khổng lồ ấy, và càng hoang đường hơn khi họ có thể kéo chiếc xe chất đầy hành lý lao đi với tốc độ khủng khiếp tới vậy.
'Rốt cuộc chuyện này là sao.....'
Chiếc xe kéo vẫn không ngừng chạy. Và đúng lúc nó định lao qua trước mặt họ với một tốc độ khủng khiếp.
"Dừng lạiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!"
Kéttttttttttttttttttttttttttttttt!
Ai đó vừa hô lên, bàn chân của những người đang kéo xe kéo với gương mặt nửa tỉnh nửa mê ngay lập tức cào sâu xuống đất. Mảnh đất cứng bao năm qua ngay lập tức bị cào tung lên.
Vúttttttt.
Đất đá vừa bị cào lên, chiếc xe kéo cũng không dừng lại được mà mất đà cắm đầu về phía trước, sau đó nện cái rầm xuống đất.
"......."
Nam nhân há hốc miệng nhìn cảnh tượng ấy.
'Hình như không phải Tà Phái.......'
Bình thường, chỉ cần nhìn vào những thân hình có chút khỏe mạnh....... à không, quá khỏe mạnh đó thôi là hắn đã cứng đơ người rồi. Ấy vậy mà, bây giờ, hắn lại chẳng cảm nhận được chút uy áp nào từ những người kia.
Trái lại......
"Khụ! Khụ!"
"Chết, chết mất...... cứ thế này ta sẽ chết thật mất."
"Nước..... nước...... Thanh, Thanh Minh à, cho ta......"
"Ơ hơ!"
Đó là một cảm giác thân thuộc khó tả.
Đúng lúc ấy, một thanh niên đang ngồi sau đống hành lý được chất đầy trên xe tặc lưỡi nói.
"Ta đã bảo uống nước sẽ làm ngươi phình ra rồi cơ mà!"
".......Không uống ta mới chết đấy!"
"Không chết, chết làm sao được! Ta đã thử hết rồi."
"Đệ có làm cái quái gì đâu...... cái tên điên này......"
Thanh niên nọ cười khì khì rồi quay đầu nhìn nam nhân chào hỏi.
"Xin chào?"
"Dạ? A...... Vâng! Vâng!"
Nam nhân vội vã gật đầu. Mặc dù những người trước mặt không có ác ý với gia đình hắn, thế nhưng, những thanh kiếm dài giắt bên hông họ cũng khiến hắn không khỏi hoang mang.
Nhắc hắn phải cẩn thận với những thanh kiếm đó. Cho dù họ là ai đi chăng nữa.
"Đại thúc đang đi đâu thế? Mà có vẻ mang theo nhiều đồ nhỉ?"
"Bọn, bọn ta chỉ là những người đang đi trên đường thôi."
"Vậy nên ta mới hỏi đại thúc định đi đâu đấy?"
"Chuyện đó......"
"Mời lên."
"Hả?"
Thanh niên nọ mỉm cười. Một nụ cười rạng rỡ không nhìn ra chút tư lợi nào.
Một điều kì lạ là nụ cười ấy của hắn lại khiến nam nhân cảm thấy thoải mái mà vô thức buông bỏ cảnh giác.
Hắn lại nói tiếp.
"Tuy không biết đại thúc định đi đâu, nhưng ta sẽ đưa đại thúc đi."
"Ta, bọn ta......."
"Ta đang chuyển đồ tới Tứ Xuyên. Vậy nên trước mắt, ta có thể đưa gia đình đại thúc tới Vũ Hán."
"Bọn, bọn ta cũng đang định đi tới Tứ Xuyên......."
"Vậy thì trùng hợp quá."
Thanh niên nhảy vọt từ trên xe xuống. Rồi ngúng nguẩy bước về phía họ.
"Theo ta thấy thì hình như đứa trẻ cũng đau chân rồi, đại thúc đừng bắt nó đi bộ nữa, lên xe đi. Sáng nay ta cũng chở người đi rồi mà."
"Chở, chở người á........"
Nam nhân hoang mang nhìn ngực áo của thanh niên. Hình dạng một bông hoa mai được thêu trên ngực áo đập vào mắt hắn.
"Không, không lẽ......?"
"Hửm?"
"Các vị là phái Hoa Sơn sao?"
"Ấyyyyyyyyyyyyyyy!"
Thanh Minh tự hào vỗ tay bôm bốp.
"Bởi vậy nên ta mới nói các ngươi phải trở nên nổi tiếng đấy! Ta không cần giới thiệu đại thúc này cũng tự nhận ra kìa."
".......Thích quá nhỉ."
"Trông nó vui chưa kìa."
Thanh Minh cười khúc khích rồi tiến lại kịch liệt xoa đầu đứa trẻ.
"Con đau chân lắm phải không?"
".......Vâng."
"Hây!"
Thanh Minh nhấc đứa trẻ đặt lên vai. Các đệ tử Hoa Sơn nhìn thấy cảnh ấy thì cảm thán thốt lên.
"Oa, nó không khóc kìa."
"Ngồi lên vai tên khốn ấy còn đáng sợ hơn cả ngồi trên lưng cọp nữa."
"Mệnh của đứa trẻ ấy chắc lớn lắm nhỉ. Ta thấy nó có tướng trở thành tướng quân đấy?"
"Chắc nó mệt lắm rồi...... đáng thương quá."
Thấy thế, Thanh Minh liền quay đầu hét lên.
"Lũ khốn này rì rầm cái gì đấy! Còn không mau chất hành lý lên!"
".......Vâng, vâng."
"Đúng là chỉ biết khoe mẽ phô trương! Đừng quên các ngươi chỉ là những kẻ kéo xe!"
Dù mạnh miệng nói vậy nhưng các đệ tử Hoa Sơn chỉ biết chấp nhận cắm đầu kéo chiếc xe kéo vừa đón thêm một đôi vợ chồng.
"Ngài, ngài không cần phải làm vậy đâu......."
Thấy nam nhân bối rối không biết phải làm sao, Bạch Thiên mỉm cười nói.
"Không sao đâu. Hành lý trên xe vốn đã rất nặng."
"Hả?"
".......Tới mức có thêm hai người cũng chẳng khác biệt là mấy."
"......."
Quả là một câu chuyện đáng sợ.
"Đại thúc cứ lên đi."
"Nhưng......."
Trên thực tế, cho dù những người khác có nói sẽ cho họ đi nhờ, thì nam nhân này cũng sẽ kịch liệt kháng cự. Thế gian này nguy hiểm tới mức nào kia chứ? Vậy nên hắn không thể để người khác làm hại thê tử và hài nhi của mình được.
Ấy vậy mà ngay khi vừa nhìn thấy biểu cảm của những người này cùng hình dáng hoa mai được thêu trên ngực áo của họ, tay và vai nam nhân bỗng kiệt sức.
'Hoa Sơn.......'
Đối với những người đã sống ở Trường Giang, cái tên Hoa Sơn chẳng khác nào biểu tượng cho niềm tin và hiệp nghĩa. Nếu bọn họ thực sự là người của phái Hoa Sơn, thì đôi chân đau nhức của ông ta cũng có thể được nghỉ ngơi rồi.
Hơn nữa......
Nam nhân quay đầu nhìn về phía trước.
Nhìn đứa con ngoan ngoãn ngồi trên vai của thanh niên vừa đột nhiên xuất hiện khiến niềm tin trong lòng hắn càng thêm vững vàng. Con trai ông ta luôn cảnh giác với người lạ, vậy nên, nếu nó có thể thoải mái ngồi trên vai hắn thế kia, chứng tỏ thanh niên đó không phải người xấu.
"........Thật ngại quá."
Sau khi được các đệ tử Hoa Sơn giúp đỡ trèo lên xe, đôi vợ chồng ngượng ngùng nhìn quanh. Có lẽ họ đang cảm thấy lạ lẫm vì lần đầu tiên được ngồi trên chiếc xe kéo với đống hành lý chất cao thế này.
"Ui chao!"
Thanh Minh trèo lên xe nhẹ nhàng đỡ đứa trẻ đang ngồi trên vai xuống.
"Bám chắc vào nhé!"
"Hả?"
"Đi thôi! Các huynh đệ!"
"Hâyyy! Hâyyy!"
"Chết đi! Chết đi!"
Chiếc xe kéo dữ dội lăn bánh. Đôi vợ chồng giật mình vội vàng bám chặt vào mớ hành lý bên dưới.
Chiếc xe kéo bắt đầu lao đi với một tốc độ khủng khiếp.
"Ôi, ôi trời ơi."
Quả là một cảnh tượng đáng sợ. Làm sao mà con người có thể kéo xe bò còn nhanh hơn cả ngựa kéo thế này?
Nam nhân nắm chặt tay vợ. Hắn rùng mình nhìn khung cảnh lướt qua vun vút. Có khi nào những người này đang bận đi đầu thai không? Nam nhân siết chặt tay vợ, thận trọng mở lời.
"Xin, xin phép thất lễ nhưng......."
"Hả?"
Thanh Minh quay đầu nhìn hắn.
"Không, không phải ngài vừa nói ngài sẽ đi Vũ Hán sao?"
"Đúng rồi."
"Nhưng ngài nói ngài vừa từ Vũ Hán về mà?"
"Đúng rồi, ta vừa từ Vũ Hán về mà?"
"Vũ Hán á?! Cho dù có cưỡi ngựa phi nước đại thì làm sao ngài có thể đi đi về về chỉ trong một ngày được......"
"Ầyyyy."
Thanh Minh xua tay nói.
"Dù sao bọn họ cũng là người mà, sao đại thúc lại nói là ngựa thế?"
"......."
"Đại thúc không cần lo đâu. Bởi vì ta sẽ đưa gia đình đại thúc tới nơi an toàn. Còn làm gì đấy! Mặt trời sắp lặn rồi kia kìa! Mau chạy đi, đừng lề mề nữa!"
"Trời ơi, chết tiệt!"
Chiếc xe kéo chạy tới Vũ Hán tăng tốc theo tiếng hét thảm thương của ai đó.
Chính môn trước khu cư trú tạm thời gần Vũ Hán.
"Tới nơi rồi!"
Ầm. Ầm.
Vừa tới nơi, các đệ tử Hoa Sơn lập tức buông tay kéo ngã rầm xuống đất.
"Sư huynh."
"........Hả?"
"Huynh còn sống không?"
".......Đương nhiên là ta chết rồi."
Nhuận Tông chẳng còn sức để quay đầu, hắn chỉ biết đập mặt xuống đất thở hổn hển.
'Cứ tưởng ta đã chết thật rồi cơ.'
Vận chuyển hành lý từ Cửu Giang tới Vũ Hán á?
Trên thực tế, đó không phải việc gì quá lớn lao. Mặc dù chuyện này có hơi quá sức với người thường, nhưng chẳng phải họ chính là phái Hoa Sơn thượng cấp tiêu vận ở Trung Nguyên sao? Vậy nên chỉ với đống hành lý này thì họ vẫn có thể bay lượn khắp từ Bắc Hải tới Vân Nam.
Nhưng vấn đề ở đây chính là họ phải chạy hết tốc lực.
"Thời gian là tiền là bạc! Vậy nên các ngươi tuyệt đối không được chạy lun tung! Kẻ nào tới muộn nhất sẽ bị cạo trọc đầu rồi vứt trước cổng Thiếu Lâm...... À quên, trừ Tuệ Nhiên. Á, ngươi đừng có khóc mà!"
Hình như cứ thấy người khác nghỉ ngơi là cái tên ác quỷ Hoa Sơn đó sẽ cảm thấy chướng mắt lắm thì phải.
"Ta chết, chết thật rồi. Thật sự...... chết thật rồi."
"Tại sao quỷ thần lại để tên khốn này sổng ra vậy, tại sao họ không bắt hắn lại....."
"Ta muốn ói quá......"
Thanh Minh nhảy từ trên đống hành lý xuống, tặc lưỡi rồi nhìn xung quanh.
"Khiếp, chạy chưa được bao nhiêu mà đã nằm thở hồng hộc rồi! Ở thời của ta dù có chạy một mạch từ Thành Đô tới Bắc Kinh cũng chẳng có ai cảm thấy mệt đâu! Ôi tuổi trẻ bây giờ, hầy!"
"........Con là đứa nhỏ tuổi nhất đấy, thằng điên này."
"Đệ đi chết đi được không. Ta xin đệ đấy......."
Đúng lúc ấy, chính môn của trang viên được mở ra, một gương mặt quen thuộc xuất hiện.
"Vất vả rồi."
Đường Quân Nhạc nhìn đống hành lý trên xe, lại nhìn những người đang nằm thở hồng hộc kia gật đầu.
"Hôm nay chỉ có nhiêu đây thôi à?"
"Hả?"
Thanh Minh nghiêng đầu tỏ ý khó hiểu.
"Ầy. Ta còn chưa uống xong một bình rượu nữa. Bọn chúng vẫn có thể đi thêm một vòng nữa mà."
"........Đi nữa á?"
"Đúng rồi."
"Nhưng nhìn họ có vẻ mệt lắm rồi đấy?"
"Haha. Lão cứ lo lắng thừa. Sau khi dỡ hết đống hành lý xuống thì chúng sẽ kéo xe trống về mà. Lúc đó chúng sẽ được nghỉ ngơi thôi."
"......."
Đường Quân Nhạc lặng lẽ nhìn về phía những chiếc xe kéo. Một người thông thạo tất cả các loại kim loại như ông ta không lý nào lại không thể đoán được trọng lượng của những chiếc xe ấy. Và chắc chắn, chiếc xe kéo màu đỏ nổi bật kia chính là chiếc nặng nhất.
'Môn Chủ!'
'Ngài hãy ngăn nó lại đi!'
'Xin hãy cứu mạng! Ta cầu xin ngài đấy!'
Các đệ tử Hoa Sơn ngẩng đầu nhìn Đường Quân Nhạc. Vừa nhìn thấy đôi mắt lấp lánh đáng thương của họ, Đường Quân Nhạc lập tức trở nên cứng đờ. Ông ta cất lời.
"........Nếu vậy thì tốt quá. Cảm ơn ngươi nhé."
Rồi nhanh chóng liếc nhìn sang nơi khác.
"Đồ phản bội!"
"Lão ác ma!"
"Phụ thânnnnnn!"
Tiếng hét cuối cùng như một lưỡi dao sắc bén cứa vào tim Đường Quân Nhạc, thế nhưng, ông ta lại nuốt ngược nước mắt vào trong mà quay đi.
Cho dù chỉ còn một người dân còn sót lại thì họ cũng phải nhanh chóng đưa đi để không có bất cứ lương dân nào chịu tổn hại.
Và để đạt được hiệu quả tối đa nhất, Hoa Sơn sẽ đưa các lương dân ở Trường Giang tới Vũ Hán, còn Đường Môn sẽ tiếp tục đưa họ tới Tứ Xuyên.
Ưu tiên hàng đầu lúc này của họ là phải nhanh chóng đưa người dân rời khỏi Cửu Giang, nơi sẽ biến thành chiến trường thảm khốc bất cứ lúc nào.
"Dù sao thì con cũng phải cho bọn ta nghỉ ngơi một chút chứ. Con người chứ có phải sắt thép đâu."
"Ầy, sư thúc không hiểu rồi."
"Hả?"
"Sắt thép bị gãy là hỏng, nhưng xương bị gãy thì có thể nối lại được mà."
"......."
"Ý con là con người còn cứng hơn cả sắt sao?"
Tên khốn này hỏng thật rồi. Nói nó không thông gì hết.
"Khụ."
Đường Quân Nhạc ho khan một tiếng rồi nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, nói.
"Hoa Sơn Kiếm Hiệp."
"Hả?"
"........Vừa có tin từ Trường Giang đấy. Ngươi có muốn nghe không?"
Ánh mắt bỡn cợt của Thanh Minh ngay lập tức tối sầm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro