Chapter 948. Con người sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ? (2)
Hai từ cơ hội và Trường Nhất Tiếu không bao giờ sánh đôi với nhau. Ngược lại, hắn là một kẻ quỷ quyệt chỉ chờ thời cơ cướp lấy tất cả của đối phương, bỡn cợt đối phương, sau cùng đẩy bọn họ xuống vực thẳm.
Nhưng kẻ nào có thể không dao động trước hai chữ 'cơ hội' chứ?
Trước mắt bọn họ không còn cách nào khác, đành phải nghe theo những lời Trường Nhất Tiếu nói.
Gió thổi tới nhẹ nhàng làm mái tóc gọn gàng của Trường Nhất Tiếu bay phấp phới. Ngón tay trắng nõn của hắn nhẹ nhàng vuốt tóc xuống.
Miệng hắn lại từ từ hé ra.
"Thật sự... các ngươi không cảm động sao?"
Trường Nhất Tiếu chậm rãi hướng tầm mắt về phía sau. Mặc dù rõ ràng không ai thấy được do thân hình cao lớn của Hắc Long Vương đã che khuất, nhưng có vẻ như không có ai không hiểu cảm động mà hắn đang nói đến là gì.
Ngay cả khi tầm mắt hắn đã chuyển sang phía Mai Hoa Đảo, một số đệ tử Thiếu Lâm vẫn còn run lẩy bẩy. Bọn họ vẫn không có cách nào dám nhìn thẳng vào hắn.
Trường Nhất Tiếu lại chuyển tầm nhìn về phía Thiếu Lâm, tựa như cảm thấy rất hài lòng, hắn gật đầu buông lời khen ngợi.
"Sinh mạng đối với mỗi người mà nói quả thật rất quan trọng. Nhưng bọn chúng lại nói muốn buông bỏ sinh mạng của mình. Vì thỏa thuận và danh dự!"
Tiếng cười khúc khích vang lên dọc theo dòng sông.
Chuyện này quả thực khiến người ta khó hiểu. Lời nói của Trường Nhất Tiếu hắn, rõ ràng là một lời chế nhạo, nhưng trong giọng điệu hắn rõ ràng mang theo một chút cảm thán. Vì vậy, thanh âm nghe được thật hỗn loạn.
"Nam Cung Thế Gia đã minh chứng điều đó. Thỏa thuận mà bọn chúng từng gào thét cũng không chỉ là chót lưỡi đầu môi."
Dường như bọn họ đã hiểu được thế nào là mê muội một câu nói. Từng câu từng lời của Trường Nhất Tiếu thực sự mê hoặc bọn họ.
Thế nhưng...
"Câm miệng đi!"
Pháp Chỉnh dường như không thể ngồi yên nghe mấy lời của Trường Nhất Tiếu được nữa. Ông ta hét lớn như thể sư tử gầm và cắt ngang lời nói của Trường Nhất Tiếu. Nhưng sau điệu bộ hùng hồn của sư tử đấy thì cảm giác cấp bách lại ập tới ông ta.
Nếu không chặn miệng Trường Nhất Tiếu bây giờ thì chắc chắn sẽ xảy ra đại sự.
"Ngươi đúng là yêu ma quỷ quái! Đệ tử Thiếu Lâm không được để cho lời nói của hắn làm cho mê muội! Hãy giữ lấy Chính Tâm (正心)!"
Nghe được những lời này, đệ tử Thiếu Lâm lập tức quay lại nhìn Pháp Chỉnh.
Chính Tâm? Rốt cuộc Trường Nhất Tiếu đã nói gì mà bọn họ đã mê muội rồi?
"Thì ra ngươi không hiểu."
"Cái này...."
"Bổn quân đã nói rồi mà. Bổn quân chỉ là muốn cho các ngươi một cơ hội thôi."
Trường Nhất Tiếu nở nụ cười trầm thấp, khuôn mặt của Pháp Giới đứng bên cạnh Pháp Chỉnh cũng đã méo mó thê thảm đến mức không nỡ nhìn. Nụ cười đáng ghét đó đã gợi lại nguyên vẹn ký ức của ngày đó vào ba năm trước.
"Ngươi rốt cuộc muốn cho bọn ta cơ hội gì chứ!"
"Pháp Giới!"
Mặc dù Pháp Chỉnh đã vội vàng chặn miệng Pháp Giới, nhưng tất nhiên cũng không có cách nào rút lại lời đã nói ra.
Khóe miệng đỏ chót của Trường Nhất Tiếu nhếch lên như thể chỉ chờ đợi những lời đó phát ra.
"Cơ hội để chứng minh... thỏa thuận của các ngươi."
Hai mắt của Pháp Chỉnh hiện lên đầy những tia máu.
"Ngươi....."
Như thể ông ta không thể che giấu được sự tức giận nữa, trên cổ hiện lên rõ ràng những gân xanh.
Nhưng Trường Nhất Tiếu bật cười, như thể rất thích thú trước dáng vẻ đó của ông ta.
"Hahahahaha! Sao ngươi lại nổi giận đùng đùng như vậy chứ, Đại Sư(大師)?"
Sau đó hắn giang rộng hai cánh tay, dùng động tác khoa trương chỉ về phía sau.
"Chà! Nhìn đằng kia kìa."
"......."
"Diệt Trừ Tử Ma (死魔)!"
Tà áo của hắn tung bay như thể đang khiêu vũ.
"Cứu viện lương dân! Những người đã liều mạng để giữ lấy thỏa thuận ở đằng kia kìa! Ngay trước mắt các ngươi đó!"
Mặc dù cảm thấy khó chịu trước giọng điệu khoa trương như thể đang diễn một vở kịch, nhưng ngược lại, càng khiến bọn họ không thể dời tầm mắt. Khi cánh tay của hắn từ từ hạ xuống, các đệ tử Thiếu Lâm cũng theo đó mà nín thở.
Trường Nhất Tiếu bắt đầu từ tốn kéo xuống bầu không khí mà hắn vừa nâng lên ngay lập tức. Lông mày hắn chùng xuống như thể tỏ vẻ bi thương.
"Nhưng tiếc là... bọn họ bây giờ đang chết dần mất rồi."
Đôi môi đỏ tươi thở dài một hơi.
"Những kẻ trọng thương hẳn không kiên trì được bao lâu. Tất cả sức lực đều tiêu hao, xung quanh lại còn ác tặc bao vây, hết thứ này đến thứ khác kéo theo. Bất kể bọn chúng có là anh hùng tài cán đến đâu, nếu bị cô lập trên hòn đảo không có lấy một hạt ngũ cốc thì kết cục thực sự hiển nhiên."
Pháp Chỉnh nắm chặt lấy vạt áo tăng bào. Ông ta liên tục dùng lực mà nhàu nát vạt áo thành bột, nhưng Pháp Chỉnh thậm chí không để tâm, bận bịu nhìn chằm chằm về phía Trường Nhất Tiếu.
"Nhưng may mắn là....."
Lúc này, con mắt trong suốt của hắn quét qua Thiếu Lâm một lượt.
"Ở đây có những anh hùng có thể cứu viện bọn họ."
Tạch!
Tiếng búng tay của Trường Nhất Tiếu ngay lập tức vang lên trong không gian.
"Không khó. Phải rồi, việc này quả thực không khó."
"....."
"Cứu người gặp nạn không phải là việc mà Hiệp khách nên làm sao? Bổn quân nói có đúng không?"
Tất cả đệ tử Thiếu Lâm đều cắn chặt môi. Đến lúc này bọn họ mới nhận ra Trường Nhất Tiếu muốn nói gì.
"Dĩ nhiên, dĩ nhiên! Dĩ nhiên là có chướng ngại vật rồi. Bọn Tà Phái gian ác vô cùng đang chặn ở phía trước! Nhưng mà... chuyện đó không phải vấn đề gì lớn lao chứ? Nam Cung Thế Gia đã dùng cả tính mạng để chứng minh thỏa thuận của các ngươi, chẳng lẽ Thiếu Lâm của thiên hạ lại không làm được chuyện đó sao?"
"Trường Nhất...."
Tạch.
Pháp Chỉnh còn chưa dứt lời, Trường Nhất Tiếu lại một lần nữa búng tay.
"Bổn quân cho các ngươi một cơ hội."
Pháp Chỉnh thực lòng muốn bịt tai lại.
Tên ma quỷ kia đào bới nội tâm sâu thẳm của người ta. Dường như bản năng của hắn biết được phần yếu ớt nhất sâu trong tâm trí con người là gì. Như thể hắn muốn đào sâu vào chỗ yếu đuối nhất, xé toạc vết thương đó ra, xát muối lên miệng vết thương, sau đó dùng chân mà chà đạp.
"Năm ngày sau tính từ hôm nay, lúc mặt trời mọc, bổn quân sẽ một lần nữa phái binh tiến đến hòn đảo đó."
Một âm thanh trầm thấp phát ra từ miệng Trường Nhất Tiếu.
"Khi đó tất cả nhất định sẽ chết... Không chừa một mống. Tất cả những kẻ mang danh Nam Cung."
Đầu ngón tay Pháp Chỉnh bắt đầu phát run.
"Cho nên, trong vòng năm ngày các ngươi phải đưa ra được quyết định. Yên vị theo dõi bọn chúng chết dưới tay bổn quân, hay là chiến đấu với bổn quân, mở ra sinh lộ và cứu bọn chúng ra."
"Trường Nhất Tiếuuuuuu!"
Một lần nữa Pháp Chỉnh lại không kìm được cơn tức giận mà hét lớn.
"Con người sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Ngươi chỉ là cầm thú đội lốt con người mà thôi......"
Đó rõ ràng là sự tức giận thỏa đáng.
Bởi vì cho đến tận bây giờ, không một con người nào có thể đem mấy trăm sinh mạng của người khác làm con tin, kéo theo những người khác cùng xuống địa ngục cả, hành động của Pháp Chỉnh là việc không thể bàn cãi.
"Đó là.... Lời mà ngươi muốn nói với bổn quân sao, Đại Sư?"
"Tên gian ác này! Ngoài ngươi ra thì còn ai vào đây nữa hả?"
"À à, bổn quân lại......"
Trường Nhất Tiếu cười nhạo một cách trắng trợn.
"Cứ tưởng là Đại Sư tự nói với chính mình chứ."
Pháp Chỉnh nghiến chặt răng đến mức môi cũng bật máu.
"Không phải sao? Các ngươi rõ ràng cũng chỉ ngồi yên không nhúc nhích mà. Chính con mắt các ngươi thấy bọn chúng bị thủy tặc xâu xé giẫm đạp còn gì."
Hai mắt Trường Nhất Tiếu nhìn chằm chằm vào Thiếu Lâm.
Thật sự quái dị. Trường Nhất Tiếu chính là ác nhân của Tà Phái, còn những người đang đứng ở đây chính là những hiệp khách của Chính Phái bảo vệ thiên hạ khỏi Tà Phái đó. Ấy vậy mà giờ đây, ở chính nơi này, chẳng có một ai dám nhìn thẳng vào vị Bá Chủ cuồng bạo của Tà Phái.
Điều khiến bọn họ quay mặt đi không phải Trường Nhất Tiếu. Mà đó chính là vì lương tâm tồn tại trong lòng họ. Và Trường Nhất Tiếu chính là kẻ đã kích động lương tâm của bọn họ.
"Đội lốt con người, vậy làm sao có thể mặc kệ được đây? Hửm? Đã vậy lại còn không phải ai khác mà chính là Thiếu Lâm đang ra sức bảo vệ thỏa thuận đây nữa chứ? Ôi trời ơi...."
"Cái tên nàyyyyyyyy!"
Sự tức giận của Pháp Chỉnh thực sự đã bùng nổ. Nếu như đang đứng ở khoảng cách gần, ông ta thực sự đã một kích giết chết Trường Nhất Tiếu rồi.
Nhưng tiếc thay, giữa ông ta và Trường Nhất Tiếu chính là một lòng sông rất rộng, và tất cả những gì Pháp Chỉnh có thể làm bây giờ chính là phát tiết một cách vô nghĩa.
"Hahahahahaha!"
Trường Nhất Tiếu nhìn thấy phản ứng của Pháp Chỉnh lại vô cùng khoái trá, cười phá lên như một đứa trẻ.
"Tại sao ngươi lại nổi giận vậy chứ, Đại Sư? Ngược lại, chẳng lẽ đây không phải là chuyện đáng vui mừng sao? Cho dù bổn quân có biết bao trái tim nghĩa hiệp đi nữa, nếu như không có cơ hội chứng minh, chẳng phải bổn quân mãi mãi không thể trở thành hiệp khách được sao?"
Câu nói kia thật giống như đang hỏi ngược ông ta.
Mặc dù trước kia bọn họ một mực nói rằng sẽ giữ đúng thỏa thuận, nhưng cũng phải tự hỏi liệu bọn họ có thực sự liều mạng vì thỏa thuận đó hay không. Không phải bọn họ đã từng vì mạng sống của mình mà lùi lại hay sao.
Bọn họ muốn nhắm mặt lại.
Muốn bịt cả hai tai.
Toàn bộ Thiếu Lâm đều biết. Cho dù bây giờ họ có hành động khác đi bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không thể xóa nhòa cảnh tượng bọn họ giương mắt nhìn Nam Cung rơi vào cảnh tuyệt vọng, nhưng vẫn khựng mũi chân lại.
Bọn họ thực sự đã thất bại trong việc giữ đúng thỏa thuận mà bọn họ đặt ra.
Tại sao lại dừng bước chứ? Là vì Pháp Chỉnh đã chỉ thị sao?
Không lý nào lại như vậy.
Sự thật là bọn họ đã vô cùng sợ hãi. Việc dâng ra sinh mạng của mình vì kẻ khác. Mặc dù bọn họ đã nghĩ đấy là chuyện hiển nhiên, nhưng một khi được trao cho cơ hội, trong nháy mắt dục vọng ham sống sợ chết lại nắm lấy cổ chân của bọn họ.
Pháp Chỉnh chẳng qua chỉ đưa ra cho bọn một cái danh phận. Nhưng bọn họ đã dừng bước và đổ trách nhiệm cho kẻ khác.
"A, A Di Đà Phật."
"A Di Đà Phật."
Khắp nơi đều vang lên câu niệm Phật. Điều đó có nghĩa là nội tâm của bọn họ đang giao động.
Sự thật mà bọn họ muốn né tránh, Trường Nhất Tiếu đã nhìn thấu và khắc sâu vào tâm can xương tủy của bọn họ.
"Vậy nên hãy tận tình chứng minh đi."
Đôi môi của Trường Nhất Tiếu hé mở, lộ ra hàm răng trắng muốt.
"Các ngươi có thật sự giống như bình thời, vì thỏa thuận mà liều chết hay không?"
"Híc..."
"Hay chẳng qua chỉ là những kẻ giả nhân giả nghĩa lấy danh nghĩa thỏa thuận ra mưu cầu lợi ích?"
Trường Nhất Tiếu dùng một ngón tay quẹt ngang môi.
"Vậy là.... Mạng lớn lắm đấy."
"........"
"Nếu là Trường Nhất Tiếu và Tứ Bá Liên thì quả là đối thủ xứng tầm."
Cuối cùng Trường Nhất Tiếu chốt hạ một câu.
"Đừng quên. Năm ngày. Chừng đó thời gian chắc là đủ để các ngươi suy nghĩ rồi. Hãy cảm tạ sâu sắc lòng từ bi của bổn quân đấy, Đại sư! Ahahahahaha!"
Nói xong, như thể không coi Thiếu Lâm ra gì, hắn tung trường bào màu đỏ xoay người rời đi. Không một chút lưu luyến.
Cho đến khi bóng dáng hắn từ từ biến mất trên Hắc Long Thuyền, không ai có thể nhìn thấy hắn nữa.
Không ai có thể chứng minh được thỏa thuận chống lại hắn của bọn họ.
Bọn họ chỉ có thể đứng đó nghiến chặt hàm răng, dùng cặp mắt đầy tia máu nhìn chằm chằm nước sông vô tội mà thôi.
"....A Di Đà Phật."
Trong miệng Pháp Chỉnh lại thốt ra một câu niệm Phật.
Hắc Long Thuyền chặn phía trước mặt bọn họ, xung quanh còn có thuyền đội Tứ Bá Liên chằng chịt. Bên kia còn có Hoa Mai Đảo. Trong mắt Pháp Chỉnh hiện lên cảnh tượng ở trên đảo lác đác những kiếm tu Nam Cung Thế Gia cuối cùng cũng đã nhắm mắt xuôi tay.
"A Di Đà Phật...."
Đáng lẽ ông ta không nên nghe những lời ấy. Kể từ thời điểm ma xui quỷ khiến đến giờ đã là quá muộn.
Ông ta kinh hãi, không dám quay đầu nhìn về đằng sau. Bởi vì thật khó để xác định được những đệ tử phía sau sẽ lộ ra biểu cảm như thế nào.
'Nơi này....'
Pháp Chỉnh hồn bay phách lạc, đưa một tay che kín khuôn mặt của ông ta.
'Nơi này chính là địa ngục.'
Nơi nào tồn tại ma quỷ. Nơi đó chính là địa ngục.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro