Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 944. Bổn quân phải cho chúng biết thế nào là tuyệt vọng thật sự. (3)

Có thể hắn không phải là kẻ mạnh nhất.

Không ai trong thiên hạ này có thể biết được liệu võ công của Trường Nhất Tiếu - kẻ được mệnh danh là Tà Phái Đệ Nhất Nhân có thực sự là Đệ Nhất Thiên Hạ hay không. Mà thực chất cũng chẳng biết để làm gì.

Lý do ư? Rất đơn giản.

Bởi vì chuyện đó chẳng hề quan trọng một chút nào.

Vị trí của tất cả những kẻ sống trên giang hồ đều phụ thuộc vào tu vi võ công của kẻ đó. Để xây dựng được danh tiếng trên Đạo Sơn Kiếm Lâm, một người sẽ phải chứng minh bản thân mạnh đến nhường nào rất nhiều lần.

Nhưng hắn ta thì... không như vậy.

Bá Quân Trường Nhất Tiếu.

Một cái tên độc nhất vô nhị trong thiên hạ này.

Hắn ta...là kẻ nguy hiểm nhất giang hồ ở thời điểm hiện tại.

Tên độc xà mang thứ kịch độc chết người đó từ từ đi bộ đến bãi cát. Bước đi của hắn mang lại cảm giác nhẹ nhàng hơn là uy hiếp, thậm chí là có phần thanh lịch. Dáng đi thong thả đó chẳng khác nào một kẻ đang tản bộ ngao du.

Nhưng những kẻ đang ở trên Mai Hoa Đảo lại không thể nào rời mắt khỏi dáng vẻ đó.

"..."

Tất cả đều nuốt nước bọt khô khốc.

Không một ai ra lệnh cho bọn họ ngừng chiến đấu. Nhưng theo một cách tự nhiên, trận chiến đã đột ngột dừng lại.

Nam Cung Minh dù có ngu ngốc cũng hiểu được lý do của chuyện này.

Bởi vì chẳng có bầy thỏ nào lại đi đánh nhau khi đứng trước mặt một con sói cả.

Ngay từ khoảnh khắc Trường Nhất Tiếu xuất hiện, trực giác đã mách bảo những kẻ đang có mặt tại nơi này rằng bây giờ không phải là lúc để đánh nhau.

"Hừmmm"

Một giọng nói trầm thấp trộn lẫn với tiếng tiếng gió trên Mai Hoa Đảo vang lên.

"Chuyện này..."

Ánh mắt Trường Nhất Tiếu hướng về phía Nam Cung Hoảng.

"Trông có vẻ không ổn lắm thì phải..."

Nam Cung Hoảng nắm chặt nắm đấm trong tay. Dường như một con xà độc có bộ vảy sắc lạnh đang siết chặt lấy cổ của ông ta.

Thực ra mà nói đây không hẳn chỉ là cảm giác. Nam Cung Hoảng đã nhanh chóng nhận ra những con thuyền đi theo Trường Nhất Tiếu không hề tiếp cận hòn đảo mà quay đầu chặn giữa vị trí giữa Mai Hoa Đảo và Thiếu Lâm.

Trong tình cảnh hiện tại, cho dù Thiếu Lâm có đổi ý mà lao đến giúp đỡ thì cũng khó có thể đột phá.

Khác với những bước chân bình thản, ý đồ của Trường Nhất Tiếu chắc chắn là đang muốn siết cổ Nam Cung Thế Gia.

Dường như đã sắp xếp xong chuyện này, các võ giả Vạn Nhân Phòng nhanh chóng chạy lại đứng phía sau Trường Nhất Tiếu. Và trong số đó, Hỗ Gia Danh bước ra đứng bên cạnh hắn ta như để bảo hộ.

Mặc dù biết bây giờ không phải lúc, Nam Cung Hoảng vẫn nở một nụ cười vô nghĩa.

Bảo hộ Trường Nhất Tiếu ư? Từ ngữ này dường như không được phù hợp cho lắm thì phải?

Ngay lúc ấy, khóe miệng Trường Nhất Tiếu khẽ nhếch lên một cách kỳ quái.

"Nam Cung Thế Gia Đệ Nhất Thiên Hạ...sao lại thành ra nông nỗi này nhỉ?"

Ánh mắt tựa độc xà của hắn dường như đang siết chặt lấy hơi thở của các kiếm tu Nam Cung Thế Gia đang dần kiệt sức. Trường Nhất Tiếu hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu cười.

Một cách vui vẻ.

Hắn ta thích cảnh tượng này đến mức nổi hết da gà.

Thương Thiên Nam Cung Thế Gia.

Chẳng phải bây giờ trong đôi mắt của những kẻ tỏa sáng với uy danh lẫy lừng đó đang chìm đắm trong hư vô và tuyệt vọng hay sao?

Ai đó oán giận đến mức rơi cả nước mắt, ai đó tuyệt vọng khi biết rằng tất cả mọi chuyện đã kết thúc. Một số người nhìn chằm chằm vào hắn ta với ánh mắt tràn ngập đấu khí. Những kẻ khác lại trưng ra ánh mắt khao khát lòng từ bi.

Tất cả những ánh mắt khác nhau đó đều đang đổ dồn về phía Trường Nhất Tiếu.

Nhưng có một điểm chung giữa tất cả bọn họ.

Không còn chút hy vọng nào trong những ánh mắt đó.

Bộp. Bộp.

Trường Nhất Tiếu tiến lên phía trước.

Lũ thủy tặc đang đứng chặn phía trước Nam Cung Thế Gia nhanh chóng tránh sang hai bên với vẻ mặt sợ hãi. Một nơi đã từng chật ních thủy tặc đến mức không thể đặt nổi một bước chân vào giờ đây lại rộng rãi đến mức kỳ lạ.

Trường Nhất Tiếu bước đi một cách thong dong trên con đường đó như thể đó là một lẽ đương nhiên.

Cuối cùng, bước chân đó dừng lại phía trước Thương Khung Kiếm Đội của Nam Cung Thế Gia - những kẻ đứng đầu chiến tuyến. Bọn họ là những kiếm tu tuyệt đỉnh, là niềm tự hào của Nam Cung Thế Gia.

Thương Khung Kiếm Đội vừa trải qua một trận chiến dù ngắn ngủi nhưng vô cùng khốc liệt. Thật may thay đến giờ phút này bọn họ vẫn đứng vững bất chất những vết đâm chém và máu tươi chảy khắp cơ thể.

Khi Trường Nhất Tiếu lại gần, bọn họ giương kiếm chĩa về phía hắn theo bản năng. Tựa như một con thú nhe răng nanh ra khi bị dồn vào bước đường cùng.

Vậy nhưng, bước chân của Trường Nhất Tiếu lại chẳng hề thay đổi như thể hắn không hề nhìn thấy những thanh kiếm chĩa vào cổ của bản thân.

Cạch.

Và rồi thanh kiếm của Thương Khung Kiếm Đội bắt đầu run rẩy.

Thực tế đó là một tình huống có phần kỳ quái và rùng mình. Kẻ cầm kiếm uy hiếp thì run rẩy sợ hãi, còn kẻ tay không bị uy hiếp lại cười một cách khoái chí.

"Đừng, đừng lại đây..."

Một thành viên của Thương Khung Kiếm Đội đứng trước Trường Nhất Tiếu đã cố gắng rặn ra một câu nói run rẩy. Hắn vươn thanh kiếm ra như thể có thể xuyên thủng cổ họng của Trường Nhất Tiếu ngay lập tức.

Nhưng dường như Trường Nhất Tiếu biết trước thanh kiếm đó không thể xuyên qua cổ hắn...hoặc là có xuyên qua cũng chẳng sao cả.

Cuối cùng khi bước chân của hắn dùng lại cũng là lúc mũi kiếm dính máu của thành viên Thương Khung Kiếm Đội gần như chạm vào cổ hắn.

Chỉ cần đâm tới là xong.

Chỉ cần sử dụng nội lực đẩy cánh tay ra một chút thì có thể tạo ra một cái lỗ trên cái cổ trắng tinh kia. Điều duy nhất hắn cần lúc này chính là một chút dũng khí.

Vậy nhưng...

Thanh kiếm đó cuối cùng cũng không thể tiến xa hơn. Hắn chỉ có thể đứng yên bất động run rẩy một cách đáng thương đến mức không thể tin được hắn lại là một kiếm tu của Nam Cung Thế Gia. Thậm chí còn lùi về phía sau.

"Hừm"

Trường Nhất Tiếu nở một nụ cười quỷ dị rồi chầm chậm đưa ngón tay ra chạm vào lưỡi kiếm đang run rẩy đó.

Roẹt.

Trong khoảnh khắc đó, bọn họ đã nhìn thấy.

Đầu ngón tay của Trường Nhất Tiếu bị xước nhẹ, máu tươi bắt đầu chảy xuống kiếm diện.

"..."

Tất cả mọi người đều mơ hồ suy nghĩ khi nhìn thấy cảnh tượng này. Trong mắt bọn họ dường như bàn tay kia không thể bị tổn thương chỉ bởi một thanh kiếm tầm thường này. Vì vậy mà trông nó càng đáng sợ hơn.

Khi nhìn thấy giọt máu đó, trái tim của tất cả những kẻ chứng kiến có cảm giác như bị siết chặt hơn.

Giữa kẻ không thể chảy máu nên không sợ chết và kẻ dù bị chảy máu nhưng vẫn không sợ chết.

Thì kẻ nào đáng sợ hơn đây?

Sượt

Ngón tay trắng được treo đủ thứ đồ trang sức từ từ tiến lên trên kiếm diện đang run rẩy một cách đáng thương. Hắn vuốt ve lưỡi kiếm dính máu rồi nhẹ nhàng chạm đến mu bàn tay đang cầm kiếm của thành viên Thương Khung Kiếm Đội.

Ngón tay của Trường Nhất Tiếu lướt trên cánh tay của người kiếm tu như một con rắn. Cuối cùng là trườn qua vai. Sau khi nhuộm máu trên bờ má nhợt nhạt, ngón tay của Trường Nhất Tiếu đã chạm đến trán của kiếm tu đó.

Đó chỉ là một chuyển động rất nhẹ nhàng và chậm rãi. Nhưng không hiểu vì sao tất cả mọi người khi chứng kiến cảnh tượng đó đều không thể thở nổi. Dường như đó là một sự huyễn hoặc.

Ngay lúc đó.

Bàn tay vốn dĩ chỉ duỗi mỗi ngón trỏ của Trường Nhất Tiếu đột ngột duỗi ra toàn bộ.

Và khi tất cả mọi người đều đang giật mình trước sự thay đổi đó thì.

Bịch.

Bàn tay to đùng của Trường Nhất Tiếu đã phủ lên đầu thành viên Thương Khung Kiếm Đội. Trông hắn lúc này giống như đang vuốt ve đầu của một đứa trẻ vậy.

"Thật là đáng thương..."

Giọng nói chứa đựng sự thương xót của Trường Nhất Tiếu vang lên một cách nhẹ nhàng.

"Các người đã chiến đấu anh dũng như vậy..."

Toàn thân người kiếm tu Thương Khung Kiếm Đội bắt đầu run rẩy. Những thành viên khác chỉ biết đứng bất động cắn chặt môi đến bật máu.

Phải diễn tả thế nào về cảm xúc khi nhận được sự an ủi từ kẻ địch và lại ngay trong tình huống này kia chứ?

Khi Trường Nhất Tiếu xuất hiện tại đây, làm gì có ai có thể tưởng tượng được ra cảnh tượng này?

Trường Nhất Tiếu từ từ lắc đầu. Và rồi hắn lại mở miệng.

"Nhưng cho dù là vậy thì kết cục của các ngươi..."

Và một câu nói mà các thành viên Thương Khung Kiếm Đội tuyệt đối không muốn nghe đã được thốt ra.

"Là bị bỏ rơi"

Trong khoảnh khắc lời nói đó được thốt ra, tất cả như muốn nghẹt thở.

Sau khi cảm thấy tuyệt vọng bọn họ lại nhìn thấy hy vọng. Và rồi lại từ ngọn đồi hy vọng bọn họ đã rơi xuống tận cùng địa ngục. Bọn họ thực sự không muốn nghe những lời này.

"Thật đáng thương...chậc chậc chậc"

Lông mày của Trường Nhất Tiếu rũ xuống như đang cảm thấy vô cùng thương xót.

Trong cảnh tượng kinh tởm đó, Nam Cung Hoảng nghiến chặt răng. Ông ta không thể đứng nhìn thêm được nữa.

"Trường..Nhất Tiếu"

Trường Nhất Tiếu từ từ quay đầu lại. Vẻ mặt hắn đầy nghi hoặc như thể hắn đã quên mất việc Nam Cung Hoảng đang ở phía sau.

"Đừng đùa giỡn với bọn ta nữa"

"Đùa giỡn?"

Trường Nhất Tiếu lặp đi lặp lại hai từ đùa giỡn như thể hắn vừa nghe được một điều gì đó rất thú vị.

"Phải! Là đùa giỡn! Thân làm võ giả dù có chết cũng không chịu để bị sỉ nhục! Thà rằng ngươi cứ giết chết bọn ta đi cho rồi!"

Trường Nhất Tiếu khẽ nhếch khóe miệng lên trước lời nói của Nam Cung Hoảng.

"Đúng là một lời nói kỳ lạ...Càng nghe càng thấy lạ!"

"Có cái gì kỳ lạ kia chứ?"

"Bổn quân đùa giỡn các ngươi bao giờ chứ?"

"..."

Vẻ mặt hắn lúc này ngây thơ đến mức không ai không biết là hắn đang diễn cả. Nhưng chuyện đó không quan trọng. Từng nét mặt và cử chỉ của hắn đang khiến tất cả mọi người ở đây chấn kinh vì sợ hãi.

"Chẳng phải kẻ đùa giỡn các ngươi không phải bổn quân...mà là Thiếu Lâm hay sao?"

"Nhảm nhí!"

"Không phải ư?"

Trường Nhất Tiếu giơ tay lên. Sau khi chỉ thiên hắn từ từ đưa tay xuống hướng về phía Thiếu Lâm đang đứng.

"Nhìn đi"

"..."

"Chỉ là nửa con sông mà thôi. Không có lý do gì mà không thể băng qua được cả. Nếu không thể băng qua những chiếc thuyền đang chặn kia thì Thiếu Lâm còn được gọi là Thiếu Lâm nữa không?"

Nam Cung Hoảng cắn chặt môi.

"Nhưng bọn chúng đang làm gì vậy? Chỉ đứng nhìn mà thôi. Bọn chúng đến đây chỉ để ngắm cảnh tượng các ngươi đi đến cõi tử mà thôi!!!!"

"Trường Nhất Tiếu!"

"Hành động đó mới chính là..."

Một nụ cười khinh bỉ nở rộ trên đôi môi của Trường Nhất Tiếu.

"Đang đùa giỡn các ngươi đấy"

Nam Cung Hoảng nắm chặt nắm đấm đến mức xương tay của ông ta như sắp vỡ vụn.

Trường Nhất Tiếu tiếp tục nói.

"Bọn chúng đã chạy suốt cả chặng đường dài đến đây như một đấng cứu thế vĩ đại nhưng lại không hề muốn đổ máu để cứu các ngươi. Cái mà bọn chúng quan tâm chỉ là giá trị của các ngươi mà thôi"

Nam Cung Hoảng biết ông ta không hề tức giận vì bị trêu chọc.

Ông ta chính là đang đau khổ vì những lời nói của tên Trường Nhất Tiếu kia không hề sai một chút nào. Bên trong cổ họng của ông ta dường như có một tiếng gào thét ứ lại không thể thốt ra.

"Vậy thì sao? Nhà ngươi là đang cười nhạo bọn ta trong hoàn cảnh này ư?"

Ông ta nghiến răng tiếp tục nói.

"Đừng có nực cười như vậy Trường Nhất Tiếu! Nam Cung Thế Gia ta tuyệt đối không phải trò cười của các ngươi!  Nếu như ông trời đã định hôm nay Nam Cung Thế Gia phải chết tại đây, bọn ta sẽ chiến đấu cho đến người cuối cùng! Việc bị bỏ rơi không thể làm vấy bẩn cái tên Thương Thiên Nam Cung Thế Gia!"

Đó là một lời nói được thốt ra một cách tùy tiện đến mức ông ta còn chẳng biết bản thân đang nói gì nữa.

Nhưng giọng nói đó dường như đã truyền tải tất cả những oán hận của những kẻ mang tên Nam Cung tại đây. Ánh sáng bắt đầu xuất hiện trở lại trong đôi mắt của một số người.

"Hừm"

Trường Nhất Tiếu lắc đầu như đang đắn đo điều gì đó.

"Ra đây đi! Trường Nhất Tiếu! Ta sẽ là người chết đầu tiên!"

Nam Cung Hoảng bắt đầu vận công.

Một võ giả sẽ chứng minh bản thân mình bằng cái chết và ông ta phải cho tất cả các kiếm tu của Nam Cung Thế Gia biết điều đó.

Nam Cung Hoảng đã vận toàn bộ nội công lên như thể sẽ lao đến ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Trường Nhất Tiếu.

Khoảnh khắc Nam Cung Hoảng nắm lấy thanh bảo kiếm của mình và định lao đến, Trường Nhất Tiếu chầm chậm mở lời.

"Hay là thế nhỉ?"

Cơ thể Nam Cung Hoảng ngay lập tức dừng lại. Cảm giác như bị sét đánh vậy.

Sự bất tin, kinh ngạc xen lẫn vào đó là sự tuyệt vọng lẫn kỳ vọng.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tất cả những cảm xúc đó đã ùa vào trong đôi mắt của Nam Cung Hoảng như một cơn sóng thần.

"Ngươi...nói..."

Ông ta biết đó là lời thì thầm của ma quỷ và ông ta tuyệt đối không được phép nghe. Vậy nhưng Nam Cung Hoảng hiện tại không thể không nghe.

Ông ta lắp bắp nhưng cuối cùng cũng đã có thể thốt ra một câu trọn vẹn.

"Ngươi...nói cái gì ?"

Trường Nhất Tiếu cười lớn. Hắn tựa như một con ma bò lên từ địa ngục và nói chuyện với một con người nhỏ bé dưới chân.

Từ đôi môi đỏ rực đó, một lời nói nhẹ nhàng được thốt ra đầy kiểu cách.

"Bổn quân tha mạng cho nhà ngươi nhé?"

"..."

Một sự im lặng nặng nề bao trùm lên toàn bộ Mai Hoa Đảo.

"Hahaha...."

Và bên trong sự im lặng đó.

Ma quỷ đã cười.

"Ahahahahahaha!!! Haahahahaahahahaahahaha!"

Tiếng cười đầy trào phúng cùng âm thanh leng keng của đồ trang sức của Trường Nhất Tiếu bao trùm lên Mai Hoa Đảo tựa như quỷ cốc thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro