Chapter 938. Các ngươi đang trông đợi đúng không? (3)
Phốcccc!
Chỉ trong chốc lát, đôi chân Pháp Chỉnh không ngừng đạp đất băng qua hàng chục trượng. Ông ta nhanh chóng vượt qua ngọn núi chắn ngang trước mặt sau đó lại nhảy qua một con sông rồi tiến thẳng về phía trước.
Một nhóm người mặc tăng phục hoàng y - biểu tượng của Thiếu Lâm chạy theo phía sau lưng ông ta.
Thiếu Lâm Tam Bách võ tăng.
Làm gì có ai lại không cảm thấy áp lực trước khung cảnh tượng trưng cho sức mạnh của Thiếu Lâm này kia chứ?
Vậy nhưng...
Khuôn mặt của các võ tăng theo sau Pháp Chỉnh lại có biểu cảm tái nhợt không phù hợp với danh tiếng cao quý của bọn họ chút nào. Những đôi chân đạp đất băng đi của bọn họ run rẩy như thể có thể gập xuống bất cứ lúc nào.
"Phương, Phương Trượng!"
Pháp Giới bám ngay phía sau Pháp Chỉnh hét lớn. Nhưng Pháp Chỉnh thậm chí còn chẳng thèm quay đầu lại.
"Phương Trượng! Các đệ tử không thể chịu nổi nữa rồi! Sư huynh mau giảm tốc độ lại đi!"
Phải đến lúc đó, cổ của Pháp Chỉnh mới quay lại phía sau. Trên khuôn mặt ông ta lúc này không phải là biểu cảm lo lắng cho các đệ tử mà tràn ngập nộ khí.
"Không thể giảm tốc độ được"
"Sẽ có người bị tụt lại phía sau mất!"
"Không quan trọng!"
Pháp Giới vô thức giật mình trước giọng nói lạnh lẽo của Pháp Chỉnh.
Đôi môi ông ta cắn chặt đầy quyết tâm.
"Cứ bỏ lại những người không theo kịp. Sau này gặp lại nhau ở Trường Giang là được! Bây giờ việc quan trọng nhất đối với chúng ta là phải đến Trường Giang càng nhanh càng tốt"
"Nhưng mà..."
"Chuyện này vô cùng gấp!"
"Nhưng mà Phương Trượng! Cho dù chúng ta có đến được Trường Giang đi chăng nữa nếu như các đệ tử vì kiệt sức mà không thể chiến đấu thì tất cả đều vô nghĩa!"
"Ta đã bảo là không sao hết rồi mà!"
Pháp Chỉnh cương quyết.
"Nếu không có Nam Cung Thế Gia ở đó thì không nói làm gì. Nhưng Nam Cung đang ở đó nên chúng ta cũng không cần sử dụng toàn lực. Chỉ cần đủ để áp đảo lũ Thủy Lộ Trại là được rồi!"
"Dù là vậy nhưng mà..."
"Đừng nói những lời vô nghĩa. Mau tăng tốc độ lên cho ta!"
"Đệ hiểu rồi ạ"
Lục quang tỏa sáng trong đôi mắt của Pháp Chỉnh.
'Không thể như vậy nữa'
Ông ta đã phạm sai lầm quá nhiều lần. Nếu tình hình ở đây trở nên tồi tệ hơn, không biết chừng sẽ không thể quay trở lại. Danh tiếng Thiếu Lâm dưới thời của Pháp Chỉnh đã tuột dốc không phanh và ông ta sẽ không ngồi yên để mặc chuyện đó xảy ra một lần nào nữa.
Khủng hoảng luôn đi cùng với cơ hội.
Mặc dù tình hình lúc này rất tồi tệ. Nhưng nếu như Thiếu Lâm có thể đến Trường Giang đúng lúc, đẩy lùi lũ Thủy Lộ Trại và giải cứu Nam Cung Thế Gia thì tình hình có thể được xoay chuyển ngay lập tức.
Chính vì vậy, Pháp Chỉnh không thể bỏ lỡ cơ hội này. Tuyệt đối không.
'Phải nhanh hơn'
Chỉ cần đến sớm hơn Trường Nhất Tiếu là được.
Chiến lực là thứ chỉ mang tính chất tương đối. Với sức mạnh của Thiếu Lâm thì không thể đối phó với tổng thể Tứ Bá Liên.
Nhưng nếu đối thủ chỉ là Thủy Lộ Trại thì sao?
Không nhất thiết phải chờ đợi Không Động hay Bàng Gia làm gì cả. Bọn họ chỉ cần hợp lực cùng Nam Cung Thế Gia thì có thể khống chế được Trường Giang rồi.
Nếu như vậy rồi mà vẫn quá khó khăn thì vẫn có thể cùng Nam Cung Thế Gia rút khỏi hòn đảo mà không có bất kỳ thiệt hại nào.
Việc sau đó là chỉ cần chờ các môn phái khác đến nơi và cùng xử lý là được.
Vì vậy mà điều quan trọng nhất lúc này là phải đến Trường Giang sớm hơn Vạn Nhân Phòng
"Nhanh lên!!!"
"Vâng!"
Thiếu Lâm họa nên một đường hoàng sắc băng băng đến Trường Giang.
* * *
"Vì vậy mà..."
"..."
Trước những lời ỉ ôi của Huyền Tông, gò má của hắn cứ liên tục phồng lên rồi lại nhẹ nhàng vặn vẹo. Sau đó lại tiếp tục phồng lên nữa.
'Chắc là sẽ không nổ tung đâu nhỉ?'
'Lẽ nào lại vậy? Dù gì cũng đang ở trước mặt Chưởng Môn Nhân kia mà'
'Không. Hình như sắp nổ đến nơi rồi đấy'
Vậy nhưng, cái má phồng lên như muốn nổ tung ngay lập tức của hắn ta đã dần biến mất cùng với các đường gân máu.
'Nó đang kiềm chế kìa?!'
'Ồ hô'
'Thanh Minh nhà ta đã trưởng thành thật rồi...! Người làm sư thúc là ta sao mà thấy cảm kích ghê gớm!'
Huyền Tông xem xét sắc mặt của Thanh Minh rồi ho lên một tiếng.
"Chuyện này chẳng phải là bất khả kháng hay sao?"
"..."
"Ta đâu có chủ trương gì đâu. Khừ...hừm. Dù sao chúng ta cũng là Chính Phái. Nếu như từ chối việc này thì có hơi..."
Ánh mắt Thanh Minh từ từ hướng xuống nhìn về bức thư trát đặt trên bàn.
"Vì vậy mà..."
"Được rồi, được rồi!!!"
"Đường đại thúc...à không không, Đường Môn Chủ!"
"Đúng vậy"
"Đang yêu cầu chi viện phải không?"
"Chính xác rồi"
Huyền Tông mừng rỡ gật đầu.
"Cho nên Chưởng Môn Nhân muốn đi à?"
"Hừm. Đây không phải là vấn đề muốn đi hay không. Chẳng phải chúng ta đã thảo luận về vấn đề này rồi hay sao?"
"..."
"Chúng ta phải xem trọng thiện ý hơn lợi ích. Nên cũng chẳng còn cách nào khác"
Lần này những đường gân máu bắt đầu nổi lên trong đôi mắt của Thanh Minh. Huyền Tông nhẹ nhàng quay đầu đi rồi nhìn lên trần nhà. Ông ta là Chưởng Môn Nhân, là bậc trưởng bối! Vậy mà bây giờ ông ta thậm chí cảm thấy sợ hãi khi phải đối mặt với cái tên tiểu tử này.
"Khừ ư ư...."
Từ miệng Thanh Minh bắt đầu phát ra những âm thanh rên rỉ.
Tình hình rất đơn giản. Thanh Minh đã tuyên bố rằng tuyệt đối sẽ không can thiệp vào chuyện ở Trường Giang. Đương nhiên trên lập trường của Hoa Sơn thì việc này là do Huyền Tông quyết định. Nhưng Huyền Tông lại không thể làm theo ý của bản thân mà không có lý do chính đáng trước tên tiểu tử Thanh Minh kia được.
Vậy nhưng một bức thư trát đến từ Trường Giang đã cho ông ta lý do để làm điều đó.
"Trường Giang cần thêm nhân lực để cứu bách tính?"
"Đúng vậy"
Thanh Minh chà xát khuôn mặt bằng cả hai tay.
"Khừ. Cái miệng của ta đúng là vấn đề. Cái mỏ chết tiệt này!"
Vừa nói hắn vừa vỗ liên tục vào miệng của bản thân. Bạch Thiên trông thấy bộ dạng đó của Thanh Minh chỉ biết gãi gãi cằm.
'Mọi chuyện lại thành ra thế này'
Các đây không lâu, Thanh Minh đã nói như thế này khi thảo luận về chuyện của Trường Giang với Đường Quân Nhạc.
Trong số những người sống tại lưu vực Trường Giang sẽ có những người muốn chuyển đến Tứ Xuyên. Chúng ta chỉ cần chi viện một cách hợp lý cho họ là được
Đường Quân Nhạc đã gây ra một cuộc tranh cãi khi phải bỏ mặc bá tánh mà bọn họ đã chăm sóc suốt thời gian qua để quay trở về Tứ Xuyên. Vì vậy khi thỏa thuận về điều kiện để Đường Môn rút khỏi Trường Giang là bách tính có nhu cầu di trú khỏi Trường Giang sẽ được phép sống ở Tứ Tuyên. Hoa Sơn cũng phải hỗ trợ hết sức cho việc đó.
Cuối cùng Đường Quân Nhạc đã chấp nhận đề xuất của Thanh Minh. Và bây giờ chính là thời điểm cao trào nhất trong việc chuyển những người dân ở Trường Giang về Tứ Xuyên.
Nhưng mà....
"Chết tiệt! Thiếu nhân lực ư? Nói vậy mà nghe được sao? Bọn họ là Tứ Xuyên Đường Môn kia mà! Đường Môn đâu phải là nơi tụ tập con cháu lại một chỗ để sống đâu mà thiếu nhân lực được chứ?"
"Chẳng phải là do tình hình đã thay đổi rồi hay sao?"
"Ôi trời ơi! Lũ Nam Cung Thế Gia chết tiệt! Bọn chúng đúng là chẳng được tích sự gì hết! Lẽ ra lúc đó ta phải tiệt nòi bọn chúng đi mới phải!"
Chiêu Kiệt quay qua thì thầm với Nhuận Tông.
"Lúc đó mà tên tiểu tử đó nói là khi nào vậy sư huynh?"
"Không phải là khi xảy ra ra thảm họa Trường Giang sao? Nhưng mà đạo sĩ kiểu gì mà lại thốt ra mấy lời nói đó vậy chứ? Quả nhiên là Thanh Minh"
Nếu như là bình thường có lẽ Thanh Minh đã rơi nước mắt vì được Nhuận Tông khen ngợi như vậy. Nhưng bây giờ hắn chẳng có tâm trí nào cho việc đó cả.
Tình hình Trường Giang đang thay đổi nhanh chóng so với những gì hắn ta dự tính. Trong kế hoạch của hắn, Thủy Lộ Trại sẽ chiếm lấy Mai Hoa Đảo. Nhưng ngay cả khi suy tính những điều này hắn đã quên mất sự tồn tại của 'cái tên điên đó'
Tình hình đang thay đổi nhanh hơn hẳn một tháng so với những gì hắn suy tính vì cái biến số bất ngờ này.
Nói cách khác...
"Vốn dĩ sẽ mất khoảng một tháng để có thể di trú tất cả những người dân tại đây. Nhưng như con biết rồi đấy, tình hình Trường Giang đã thay đổi rồi. Thời gian đã được đẩy lên sớm hơn và bách tính cũng biết chuyện tình hình ngày một xấu đi nên càng có nhiều người muốn đến Tứ Xuyên hơn"
"..."
"Chúng ta không thể nói rằng không có trách nhiệm trong chuyện này được. Bởi vì nó được thực hiện dưới cái tên Thiên Hữu Minh chứ không phải là Đường Môn. Ta là Minh Chủ của liên minh này, ta không thể ném tất cả trách nhiệm cho Đường Môn và vờ như không biết gì hết được..."
"Chưởng Môn Nhân"
"Hửm?"
"Người chỉ là muốn đến đó để giúp đỡ thôi đúng chứ?"
"Hừmm"
Huyền Tông ho lên một tiếng to với khuôn mặt đỏ bừng.
'Cái lão già chỉ cần nghe thấy dân chúng có chuyện là ánh mắt lập tức thay đổi'
Thật là khờ dại. Nhưng mà...
'Chuyện đó cũng tốt thôi'
Thanh Minh chính là thích cái đức tính khờ dại đó của Huyền Tông. Thậm chí là tôn kính. Bởi vì những kẻ khờ dại vì không biết gì thì được gọi là ngu ngốc, nhưng biết rõ ràng nhưng vẫn khờ dại thì lại đáng trân quý.
"Vì vậy mà trước tiên chúng ta cứ hồi đáp yêu cầu hỗ trợ của Đường Môn..."
"..."
Huyền Tông - người vẫn đang buồn rầu bởi biểu cảm của Thanh Minh đã nói với thêm.
"Ta tuyệt đối không có ý định làm gì thêm ở Trường Giang cả. Chỉ cần giúp bá tánh tại đó đi lánh nạn thật nhanh là xong mà. Thiếu Lâm hay các môn phái đang chạy đến Trường Giang lúc này làm gì có nhân lực để lo lắng đến chuyện đó đâu kia chứ?"
"Lũ đầu trọc đó vốn dĩ không hề bận tâm đến chuyện đó. Bởi vì đầu óc của bọn chúng không được nhanh nhạy như vậy"
"Đúng, đúng là họ không tháo vát lắm"
Nhuận Tông quay sang hỏi Bạch Thiên đang yên lặng.
"Bây giờ Chưởng Môn Nhân có biết bản thân đang nói cái gì không vậy?"
"Biết làm sao được?"
"..."
Huyền Tông - người trong vô thức thốt ra những lời không được phép nói về lũ đầu trọc lại tiếp tục thuyết phục Thanh Minh.
"Vì vậy mà trước khi những thiệt hại trở nên lớn hơn...Chúng ta phải làm gì đó phải không nào?"
Thanh Minh thở dài.
'Ta đã không nghĩ đến chuyện này'
Cuộc chiến lần này có khả năng cao là sẽ lan rộng hơn những gì hắn dự tính. Nếu vậy thì những người chịu thiệt hại nhất trong cuộc chiến tranh đó sẽ là ai đây?
Thiếu Lâm? Thủy Lộ Trại? Nam Cung Thế Gia? Hay là Vạn Nhân Phòng?
Ngàn vạn lần không phải.
Kẻ phải chịu thiệt hại nặng nề nhất không ai khác chính là những bá tánh sống ở lân cận Trường Giang. Nhân sĩ giang hồ có mục đích và ý chí chen vào chuyện này cho dù có chết cũng chẳng có gì để nói. Nhưng những người dân lương thiện đang sống yên ổn bỗng chốc bị cuốn vào vòng xoáy này thì có tội tình gì?
Vì vậy mà Huyền Tông xuất hiện để giảm thiểu những cái chết đáng tiếc không đáng có đấy.
"Thanh Minh à"
"..."
"Thanh Minh à à"
"..."
"Thanh Minh àaaaaa!"
"Trời đất ơi! Con biết rồi! Con biết rồi mà!!!"
Thanh Minh đột nhiên cao giọng như thể đang tức giận. Sau đó hắn ném ánh nhìn hình lưỡi kiếm về phía tất cả mọi người.
"Thay vào đó! Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được can thiệp vào cuộc chiến xảy ra tại Trường Giang! Tuyệt đối không được! Thậm chí ngay cả khi bọn chúng có xông vào tấn công trước thì cũng phải chạy trốn thay vì đánh nhau! Tuyệt đối không được đánh nhau! Dù có chết cũng không làm việc tốt cho lũ khốn kiếp đầu trọc đó!"
"Đương nhiên, đương nhiên rồi! Ta chỉ đến đó để cứu bách tính thôi! Hoàn toàn không có suy nghĩ sẽ đánh nhau! Chỉ một chút cũng không có!"
"Chậc!"
Thanh Minh nhìn mọi người với ánh mắt bất mãn rồi quay đi một cách cộc cằn.
'Lũ người ngu ngốc'
Họ là những con người sẽ thay đổi ánh mắt ngay lập tức khi nghe tin bách tính gặp nguy hiểm. Hắn đã cố nói đến rách cả miệng nhưng dường như bọn họ không thể tiếp nhận điều đó vào đầu.
Nhưng mà...
'Cũng phải thôi. Như vậy thì mới là Hoa Sơn'
Lời nói mà Huyền Tông nói với Pháp Chỉnh chính là có ý nghĩa này. Hoa Sơn không được từ chối yêu cầu này để Hoa Sơn vẫn là Hoa Sơn.
"Con biết rồi"
"Ồ!"
"Đi thì đi. Chỉ cần di tản người dân là được chứ gì?"
"Đúng vậy! Đúng là như vậy đó!"
"Ầy. Thật tình mà...."
Trước khi những tiếng rên rỉ tiếp tục phát ra từ miệng Thanh Minh, Huyền Tông nhanh chóng hét lớn.
"Huyền Linh! Huyền Thương!"
"Vâng, Chưởng Môn Nhân!"
"Kêu các đệ tử hãy chuẩn bị đi! Chúng ta sẽ lập tức xuất phát đến Trường Giang. Và phải luôn ghi nhớ điều này. Đến càng sớm chúng ta càng cứu thêm được nhiều người!"
"Vâng, Chưởng Môn Nhân!"
Bầu không khí trong căn phòng trở nên nóng hơn bao giờ hết.
Cứ như vậy... chuyến Trường Giang hành của Hoa Sơn lại chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro