Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 937. Các ngươi đang trông đợi đúng không? (2)

Nam Cung Hoảng híp mắt lại.

Ông ta đang cố gắng hết sức để không để lộ cảm xúc, thế nhưng sau khi nghe được mấy lời vừa rồi, ông ta không thể nhịn được nữa.

"Không còn lương thực à?"

"... Vâng, Gia Chủ."

Lúc đó, Nam Cung Hoảng liền bật cười cay đắng. Bây giờ ông ta thấy hoang mang hơn là phẫn nộ.

"Đây là nơi ở của những thương nhân qua lại Trường Giang. Xem thử có lương thực dự trữ không."

"... Có vẻ khi Lục Lâm rút lui đã đem đi hết rồi ạ."

"......."

"Và lương thực mà Thủy Lộ Trại khi chiếm chỗ này để lại cũng không còn nhiều."

Nam Cung Minh khẽ nhắm mắt rồi nói tiếp.

"Đệ xin lỗi, Gia Chủ. Lẽ ra đệ phải lưu tâm đến chuyện này..."

"Ta chính là người ra lệnh chiếm Mai Hoa Đảo. Nói đến lỗi thì đó là lỗi của ta đây mới phải. Chuyện này đệ không cần phải xin lỗi làm gì."

Nam Cung Hoảng cắt ngang lời Nam Cung Minh rồi ngồi dựa vào ghế.

'Lương thực ư...'

Với tình hình hiện tại, đây cũng không phải là vấn đề lớn lao gì. Đối với quân lính bình thường, lương thực là một trong những yếu tố quan trọng quyết định thành bại của trận chiến, nhưng họ là võ giả, không ăn vẫn có thể chịu đựng được khoảng mười lăm ngày.

'Thế nhưng đó là khi chúng ta đang ở trạng thái bình thường.'

Những người ở đây có vẻ đều đã kiệt sức rồi. Cuộc tấn công của Thủy Lộ Trại đã bào mòn sức lực họ từng chút một.

Lúc này, họ lại không được ăn uống đàng hoàng sao?

'Tình hình sẽ càng khó khăn hơn nữa.'

Mỗi thứ chỉ là vấn đề nhỏ.

Cuộc tập kích kéo dài liên tục.

Pháo kích từ xa.

Thiếu lương thực.

Áp lực tìm đường thoát khỏi đảo.

Ngay cả mối lo lắng rằng nếu chi viện của địch đến nhanh một chút, họ sẽ phải chiến đấu trong tình thế bất lợi.

Tất cả đều chỉ là những vấn đề nhỏ nhặt không có gì quá đáng sợ. Thế nhưng, khi những thứ nhỏ nhặt đó xuất hiện cùng lúc lại trở thành gánh nặng gấp trăm lần đè lên vai Nam Cung Hoảng.

Đầm lầy.

Nơi này chính là một đầm lầy. Càng vùng vẫy thoát ra sẽ càng lún sâu hơn.

Nam Cung Hoảng đưa tay lên day mạnh thái dương.

Trên chiến trường, khi dốc toàn lực chiến đấu, có lẽ không nhiều người nhiệt tình như Nam Cung Hoảng. Đây là sự thật mà đến cả những người ngoài Nam Cung Thế Gia cũng phải công nhận.

Thế nhưng kiếm khí xuyên không, bá đao xé nước cũng vô dụng trong tình hình này.

"Đây chẳng phải là sông sao? Thiếu lương thực thì tìm là được."

"... Đệ đã kiểm tra rồi. Nhưng không hề thấy cá hay gì ở quanh đảo này, không biết lũ thủy tặc kia đã làm gì nữa."

Lúc đó, Nam Cung Đồ Huy đang chăm chú lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người đột nhiên lên tiếng.

"Dù có bắt được cá, con nghĩ cũng không nên ăn chúng."

"... Ý con là sao?"

"Bọn chúng là thủy tặc, chúng quen thuộc với dòng sông này hơn chúng ta. Chúng ta không biết chúng có giở trò gì không. Con thấy cẩn tắc vô áy náy vẫn hơn ạ."

Nam Cung Hoảng chậm rãi gật đầu.

Có lẽ đây chỉ là lo lắng thái quá thôi. Thế nhưng Nam Cung Thế Gia rơi vào tình cảnh hiện tại cũng do thiếu cẩn trọng còn gì?

"Còn nước thì sao? Nước uống có vấn đề gì không?"

Nam Cung Minh gật đầu.

"Dù có là Đường Môn đi chăng nữa, việc bỏ độc vào nước Trường Giang cũng khó như lên trời. Vậy nên Gia Chủ không cần lo lắng chuyện này."

"Trong cái rủi có cái may à."

Nam Cung Hoảng đưa tay vuốt mặt rồi lẩm bẩm. Sự mệt mỏi hiếm thấy hiện lên gương mặt ông ta.

'Vẫn còn được, vẫn còn được.'

Ông ta cảm thấy như có cây kim đang đâm vào dạ dày mình. Thế nhưng ông không biết có thể chịu được chuyện này đến khi nào nữa.

"Chi viện sắp đến chưa?"

".... Họ chắc là đang khẩn trương đến đây."

"Được rồi."

Nam Cung Hoảng dựa lưng vào ghế nhìn lên trần nhà.

'Được lắm.'

Ông ta đã hùng hổ chạy đến đây rồi sau đó bị bao vây. Giờ lại còn chờ cứu viện từ Thiếu Lâm...

"Chết tiệt."

Nam Cung Đồ Huy nhìn Nam Cung Hoảng trầm ngâm liền buông tiếng thở dài.

'Đây có phải là cách hay không?'

Câu hỏi bất chợt hiện lên trong đầu hắn.

Hắn không nghi ngờ phán đoán của Nam Cung Hoảng hay Nam Cung Minh. Nhưng nhìn vào tình thế hiện tại, bọn họ đang dần mất đi sức mạnh đối phó với kẻ thù, họ cứ phải chịu đựng rồi nhẫn nhịn.

Họ cứ chờ đợi suốt mấy ngày như thế.

'Nếu vậy chúng ta phải làm sao đây?'

Lúc đó, trong đầu Nam Cung Đồ Huy hiện lên hình ảnh Hoa Sơn Kiếm Hiệp Thanh Minh.

Lý trí bảo hắn nhất định phải chịu đựng và nhẫn nhịn thêm chút nữa. Nhưng trong lòng hắn không ngừng gào thét rằng nếu đây không phải Nam Cung Thế Gia mà là Hoa Sơn, chắc chắn họ sẽ không bao giờ chọn cách như vậy rồi.

'Nếu là Hoa Sơn Kiếm Hiệp thì...'

Chính lúc đó.

Bật dậy!

Nam Cung Hoảng đang ngồi tựa vào ghế nhanh như cắt đứng phắt dậy, ông ta lập tức rút thanh kiếm ngang hông ra.

"Có biến!"

Ông ta tức tốc vung kiếm. Kiếm khí trắng toát vọt ra làm vỡ cả mái nhà.

Rầmmmmmm!

Tiếng nổ khủng khiếp vang lên, mảnh vụn của mái ngói bay tứ tung.

Rầm! Rầmm!

Rầmmmm!

Tiếng nổ lớn liên tục phát ra.

Tiếng đầu tiên là do kiếm khí của Nam Cung Hoảng tạo ra, thế nhưng những tiếng nổ sau đó hoàn toàn không phải do kiếm khí của ông ta.

Đó chính là pháo kích.

Pháo kích bắt đầu tấn công vào giữa đảo nơi họ đang ở.

Rầmmm! Rầmmmm!

Các điện các tức thì nổ tung. Mảnh vỡ vung vãi khắp nơi.

"Aaaaaa!"

"Cái, cái gì! Sao lại có pháo kích chứ!"

Rầmmmm!

Tiếng la hét thất thanh không ngừng vang lên hòa vào âm thanh của đạn pháo tựa như tiếng phát ra từ âm tỳ địa ngục.

"Phải ngăn lại! Mau chặn đạn pháo lại!"

Nam Cung Hoảng gầm lên như sư tử rống rồi bắn mình lên không trung. Sau đó đạn pháo bay trên đầu ông ta bắt đầu nổ tung.

Các trưởng lão lập tức nắm bắt tình hình, họ nhanh chóng cùng Nam Cung Hoảng ngăn đạn pháo.

Gia Chủ và Trưởng lão không ngừng vung kiếm chặn pháo, việc này cũng cũng không quá khó.

Thế nhưng sau một hồi ngăn chặn pháo kích, những gì họ nhìn thấy là cảnh tượng vô cùng thảm khốc.

Điện các vỡ vụn, những người bị thương do pháo kích không ngừng rên rỉ.

Những kẻ bị vùi dưới lớp điện các sụp đổ cố gắng bò ra ngoài, trong lúc đó những người nhận nhiệm vụ trị thương cuống cuồng tìm người và vật phẩm cần thiết. 

Két.

Nam Cung Hoảng nghiến răng tựa hồ răng ông ta sắp gãy đến nơi.

"... Đám người phụ trách canh gác rốt cuộc đang làm gì mà để thuyền của địch tiếp cận hòn đảo vậy chứ?"

"Không, không phải đâu. Gia Chủ."

"Cái gì?"

Nam Cung Minh lên tiếng, vẻ mặt thất thần.

"Đệ, đệ luôn quan sát mấy chiếc thuyền đó."

Nam Cung Hoảng quay đầu lại nhìn. Ông ta cũng nhìn thấy những chiếc thuyền đang nằm trên sông. Rõ ràng không khác gì ban ngày.

"... Vậy pháo kích này là sao chứ?"

"Giống, giống Bách Lôi Pháo quá."

"... Bách Lôi Pháo?"

Nam Cung Minh cắn chặt môi gật đầu.

"Tầm bắn của Bách Lôi Pháo xa hơn pháo bình thường gấp ba lần. Chắc là chúng đã dùng Bách Lôi Pháo cướp được trên đảo."

Siếttt.

Nam Cung Hoảng siết chặt nắm đấm đến trắng bệch cả tay.

"Hắc Long Vương! Tên khốn chết tiệt!"

Máu nóng dồn lên khiến ông ta đỏ mặt tía tai. Ông ta dường như đã không thể kiểm soát nổi cơn nộ khí đang cuộn trào như sóng dữ. Nam Cung Hoảng tức giận không phải vì bị tấn công. Ông ta nổi giận vì bị tấn công mà không thể làm được gì.

"Vậy..."

Nam Cung Đồ Huy trầm giọng lên tiếng.

"Bây giờ chúng có thể tùy ý bắn pháo ở khoảng cách xa rồi."

"... Vì giới hạn đạn pháo và hỏa dược nên chúng không thể bắn liên tục đâu."

"Bổ sung chẳng phải là được rồi sao ạ?"

"......."

Cả Nam Cung Minh cũng không thể đáp lại câu hỏi này. Ông ta đang cố nhìn tình hình tích cực nhất có thể, nhưng có cố thế nào cũng không tốt hơn được.

"Gia Chủ."

Nam Cung Đồ Huy nhìn Nam Cung Hoảng tựa hồ đang rất quyết tâm với những gì mình sắp nói.

"Nếu cứ như vậy thì chúng ta sẽ bị giết mất."

".... Đồ Huy."

"Chúng ta không thể ngồi yên chờ chi viện mà không biết khi nào họ mới đến. Điện các đã sụp đổ. Pháo kích không ngừng bắn tới. Nếu cứ giữ tinh thần căng thẳng quá độ khi phải đối phó với pháo kích bắn tới liên miên, con nghĩ chúng ta không thể chịu đựng quá ba ngày, thể lực mọi người sẽ cạn kiệt mất."

Nam Cung Minh phản bác lại Nam Cung Đồ Huy.

"Ba ngày là đủ thời gian để Thiếu Lâm đến đây rồi!"

"Vâng, đúng là vậy ạ. Nhưng nếu trước đó Thủy Lộ Trại tấn công chúng ta thì phải làm sao đây?"

"......."

Nam Cung Minh ngậm chặt miệng.

Chịu đựng ba ngày không có nghĩa là họ có thể duy trì được toàn lực trong ba ngày. Và cũng không có gì đảm bảo Thiếu Lâm sẽ đến trong vòng ba ngày tới.

"Gia Chủ. Cứ thế này không được đâu ạ."

Nam Cung Hoảng nhìn Nam Cung Đồ Huy, ánh mắt ông như phát ra tia lửa.

"Vậy thì phải làm sao? Con nói chúng ta phải làm sao đây chứ?"

"Con đã nói rồi mà."

"Hả?"

Nam Cung Đồ Huy quay đầu nhìn ra sông.

"Một mình Gia Chủ người có thể phá được vòng vây và vượt sông, đúng không ạ?"

Mặt Nam Cung Hoảng méo xệch đi.

"Đương nhiên ta có thể. Nhưng không phải ta đã nói rồi sao? Dù có phá được vòng vây đến đất liền cũng không có gì thay đổi cả. Ngược lại nơi này sẽ nguy hiểm hơn..."

"Con không nói là đất liền."

"Hả?"

Nam Cung Hoảng khẽ cau mày tựa hồ không hiểu câu nói đó. Thế nhưng, Nam Cung Minh trợn tròn mắt như thể ông ta đã hiểu rõ những gì Nam Cung Đồ Huy vừa nói.

"Kh, không lẽ?"

"Vâng."

Trước phản ứng của Nam Cung Minh, Nam Cung Đồ Huy quay đầu lại. Nơi tầm mắt của hắn hướng tới chính là con thuyền khổng lồ đang chìm trong bóng đen mịt mờ trên sông.

Con thuyền khổng lồ được sơn màu đen, mang lại cảm giác uy áp khó tả.

"Hắc Long Thuyền..."

Giọng nói như rên rỉ phát ra từ miệng Nam Cung Minh. Nam Cung Đồ Huy dứt khoát nói.

"Nếu Gia Chủ không còn ở đây thì trên đảo này sẽ không ai có thể đối phó với Hắc Long Vương nữa."

"......."

"Vậy chỉ còn một cách."

Giọng nói của hắn đầy khí thế.

"Chúng ta sẽ đánh Hắc Long Vương. Nếu có thể vượt sông tấn công Hắc Long Thuyền và lấy được cái đầu của Hắc Long Vương, thì chuyện bị bao vây sẽ không còn là vấn đề nữa."

Đôi mắt Nam Cung Hoảng mở to như muốn rách toạc.

"Nam Cung Thế Gia không biết sợ hãi, càng không phải con rùa rụt cổ. Nếu phải chờ chết thế này, thà là phản công còn tốt hơn."

"Đồ Huy..."

Ánh mắt sắc như dao của Nam Cung Đồ Huy hướng về phía Hắc Long Thuyền.

'Chắc chỉ còn cách này.'

Khi xưa, trong trận Trường Giang thảm chiến, Hoa Sơn Kiếm Hiệp Thanh Minh đã từ bỏ mọi thứ và liều mạng đấu với Trường Nhất Tiếu. Bởi vì trong tình huống bất lợi như lúc ấy, cách duy nhất là đối phó với Trường Nhất Tiếu, loại bỏ kẻ lập ra mọi âm mưu.

Lần này cũng tương tự thế. Nếu kẻ mà họ phải đối phó là Thủy Lộ Trại, chỉ cần tiêu diệt được tên đầu não của chúng là xong.

"Con sẽ hỗ trợ cho Gia Chủ. Đó là cách duy nhất để cứu tất cả mọi người. Gia Chủ! Người quyết định đi!"

Nam Cung Đồ Huy cúi gập người về phía Nam Cung Hoảng.

Nam Cung Hoảng nhìn chằm chằm hắn rồi cắn chặt môi.

"...... Bất khả thi(不可)."

"Gia Chủ!"

Nam Cung Đồ Huy nhìn Nam Cung Hoảng, ánh mắt hắn đầy vẻ kinh ngạc. Hắn không ngờ ông ta lại từ chối đề xuất này.

"Ta là võ giả. Nhưng ta cũng là Gia Chủ Nam Cung Thế Gia."

"......."

"Ta không thể thực hiện một kế sách đầy rủi ro có thể đưa mọi người vào đường chết như vậy."

"Nhưng cứ thế này thì..."

"Hãy cố chịu thêm chút nữa!"

"......."

"Thiếu Lâm nhất định sẽ đến. Chỉ cần Thiếu Lâm đến chúng ta có thể xé xác lũ thủy tặc ngay lập tức! Cho đến lúc đó..."

Khực!

Nam Cung Hoảng cắn chặt môi đến bật cả máu tươi ra ngoài.

"Chúng ta bằng mọi giá phải chịu đựng cho đến lúc đó!"

"... Con đã hiểu rồi ạ."

Nam Cung Đồ Huy đáp lại, giọng điệu vô cùng u ám. Lệnh của Gia Chủ là tuyệt đối. Một khi ông ta đã quyết định thì không ai được phép phản đối.

Thế nhưng...

'Vậy là con cũng nghĩ giống ta rồi.'

Một tiếng thở dài khẽ vang lên giữa không khí đang nhuốm màu căng thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro