Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 932. Không ngờ mới đó mà đã bắt đầu rồi. (2)

"Không có gì bất thường ạ!"

"Ừm."

Nam Cung Minh gật đầu. Đi bên cạnh ông ta là Nam Cung Đồ Huy, hắn đang dùng ánh mắt sắc bén quan sát những người canh gác.

"Cảnh giác cao độ một chút cũng tốt. Phải dốc toàn lực để không bỏ lỡ sơ hở nào dù là nhỏ nhất."

"Vâng!"

Nam Cung Minh nhẹ nhàng gật đầu rồi cùng Nam Cung Đồ Huy di chuyển đến khu vực tiếp theo.

"Con nghĩ sao về chuyện này, Tiểu Gia Chủ?"

"Vâng, thúc phụ."

Nam Cung Đồ Huy nhìn quanh Mai Hoa

Đảo, ánh mắt hắn có chút kỳ lạ.

"May là hòn đảo này không lớn lắm. Cỡ này thì dù quân địch có tấn công, chúng ta cũng không mấy khó khăn trong việc bảo vệ nó."

"Ta cũng nghĩ vậy."

Hiện tại, không chỉ có Thương Khung Kiếm Đội giữ trọng trách bảo vệ Mai Hoa Đảo. Các võ đội đang bảo vệ cho Thế Gia cũng đã đến Mai Hoa Đảo theo lệnh của Nam Cung Hoảng. Nam Cung Thế Gia hiện tại đang dốc toàn lực bảo vệ Mai Hoa Đảo bằng mọi giá.

Với sức mạnh này, họ có thể dư sức đấu lại Trường Giang Thủy Lộ Thập Bát Trại kia.

"Hòn đảo này tính ra cũng không quá rộng, nên rất có lợi cho chúng ta."

"Ý người chính là nói bọn Thủy Lộ Trại có lợi thế về thủy công đó khó mà phát huy được điểm mạnh của chúng đúng không?"

"Chính là như vậy."

Nam Cung Minh nở nụ cười tựa hồ hài lòng với câu trả lời này.

Cháu trai của ông ta, người sau này sẽ trở thành Gia Chủ của Nam Cung Thế Gia, rất xứng đứng được gọi là kỳ tài. Hắn ta tinh tường và biết nắm bắt được tình hình chiến sự một cách xuất sắc.

"Nhìn phụ thân con mà học hỏi nhé."

"Vâng, thúc phụ."

"Để trở thành một cao thủ xuất chúng, con chỉ cần nỗ lực tu luyện là được. Thế nhưng, chỉ như vậy thì không đủ để dẫn dắt một gia môn. Con phải quả cảm hơn, phải biết nhìn xa trông rộng hơn nữa."

"Con luôn ghi nhớ điều này."

"Tốt lắm."

Nam Cung Minh im lặng gật đầu.

'Chắc ta phải cảm tạ Hoa Sơn Kiếm Hiệp rồi.'

Khi xưa, Nam Cung Đồ Huy rất ngạo mạn, khiến cho Nam Cung Minh không ngừng lo lắng. Vì vị thế của phụ thân hắn cũng như khí tiết đặc trưng của Nam Cung Thế Gia mà ông ta cũng đành bất lực.

Thế nhưng, may mắn là, sau thất bại trước Hoa Sơn Kiếm Hiệp hắn ta đã tự nhận ra được thiếu sót của bản thân. Hơn nữa, kể từ trận Trường Giang thảm chiến, hắn như hoàn toàn biến thành một con người khác.

Nếu cứ tích lũy kinh nghiệm thế này, không biết chừng mai sau hắn sẽ trở thành một Gia Chủ còn xuất sắc hơn cả Nam Cung Hoảng.

'Dù không dễ dàng gì.'

Người như Nam Cung Hoảng không phải sinh ra để nhận dạy dỗ. Bởi vì bản thân ông ta vốn đã rất bá đạo rồi.

"Con có biết tại sao Gia Chủ lại chiếm lấy nơi này không?"

"... Thật ra con cũng không rõ, thưa thúc phụ."

Nam Cung Đồ Huy nhìn quanh với vẻ mặt có chút mơ hồ. Trường Giang đang bị bóng tối bao trùm mang lại cho hắn ta cảm giác bất an vô cùng.

"Chúng ta vốn có mối thù không đội trời chung với Trường Giang Thủy Lộ Thập Bát Trại. Thế nhưng con không hiểu tại sao chúng ta phải đơn độc đương đầu với chúng. Chẳng phải Nam Cung Thế Gia đã cho thiên hạ biết rõ ý chí của mình rồi hay sao?"

"Con nói rất đúng."

Nam Cung Minh im lặng gật đầu.

"Chiếm được Mai Hoa Đảo này, chúng ta sẽ trở thành mũi dùi. Và cứ tiếp tục như vậy, không chỉ Thủy Lộ Trại, biết đâu chúng ta cũng phải một mình đối đầu tứ Tứ Bá Liên kia."

"Con cũng thấy như vậy. Dù nghĩ thế nào con cũng thấy thiệt nhiều hơn là lợi."

"Đúng. Con nghĩ rất đúng. Nhưng đó là suy nghĩ của những phàm nhân (凡人) như chúng ta."

"... Vâng?"

Nam Cung Minh mỉm cười.

"Gia Chủ chắc cũng nghĩ như vậy. Tuy nhiên, còn có lý do khác khiến Gia Chủ phải chọn con đường này."

"Có thể cho con biết được không ạ?"

"Bởi vì nếu rút khỏi đây, chúng ta sẽ phải nghe theo lệnh của Thiếu Lâm."

Với câu trả lời bất ngờ này, mặt Nam Cung Đồ Huy bất giác cứng đờ.

"Ngũ Đại Thế Gia. Cái tên thật đẹp làm sao. Thế nhưng, mọi người trên thiên hạ này lúc nào cũng gán nó với cái tên Cửu Phái Nhất Bang."

"Thúc phụ, chuyện đó..."

"Đó là sự thật. Khi Thủy Lộ Trại chiếm được Cửu Giang, đám người sống ở Cửu Giang có nghĩ đến chúng ta không? Hay là họ chỉ nghĩ đến Thiếu Lâm và Ngũ Đại Thế Gia?"

Nam Cung Đồ Huy không thể trả lời.

"Đó là lý do tại sao Gia Chủ phải bất chấp mọi nguy hiểm. Vị thế của Ngũ Đại Thế Gia bây giờ cũng không vững cho lắm. Bởi vì Đường Môn khi xưa cùng chúng ta gây dựng thế lực cho Ngũ Đại Thế Gia hiện cũng đang giữ khoảng cách với Ngũ Đại Thế Gia rồi."

".... Vâng."

"Nếu vào lúc này, chúng ta hành động theo ý của Thiếu Lâm thì chuyện gì sẽ xảy ra đây. Có lẽ chúng ta sẽ mãi không thể thoát khỏi cái bóng của Cửu Phái Nhất Bang được."

Nam Cung Đồ Huy lúc này mới gật đầu.

Nếu nghĩ như vậy thì đây đúng là thời điểm tốt.

Tin tức các môn phái khác trong Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia phớt lờ lời mời của Thiếu Lâm đã vang xa đến tận Cửu Giang này. Hiện tại sức ảnh hưởng của Cửu Phái Nhất Bang và Thiếu Lâm đã sụt giảm hơn bao giờ hết. Vậy nên, bây giờ không ra tay hành động thì còn chờ đến khi nào chứ?"

"Gia Chủ muốn dựa vào chuyện này để cái tên Nam Cung Thế Gia và Ngũ Đại Thế Gia có thể tách khỏi Cửu Phái Nhất Bang và Thiếu Lâm. Nếu là vậy, ta nghĩ có mạo hiểm một chút cũng không sao."

"Nhưng con nghĩ không chỉ có vậy thôi ạ."

Nam Cung Minh đang vội bước nghe Nam Cung Đồ Huy nói liền dừng chân quay lại nhìn hắn. Nam Cung Đồ Huy liền nghiêm túc nói tiếp, vẻ mặt tràn đầy sự chắc chắn.

"Đúng là phụ thân làm vậy cũng vì lý do đó, nhưng con tin phụ thân không chỉ nghĩ có thế. Con tin trong lòng ông ấy vẫn còn khắc sâu hai từ hiệp nghĩa."

Nụ cười hài lòng đọng lên môi Nam Cung Minh.

"Đương nhiên là vậy rồi. Chuyện đó phải là tiên quyết chứ."

"Nếu chúng ta tiếp tục làm những gì nên làm, và tuyệt đối không đụng tới những chuyện không nên làm, danh tiếng của gia môn nhất định sẽ vang xa hơn đúng chứ ạ. Như... Hoa Sơn kia vậy."

Nam Cung Minh gật đầu.

"Đúng, chúng ta cũng phải làm thế chứ."

Hoa Sơn.

Chỉ mới mấy năm trước, cái tên này dường như đã biến mất khỏi ký ức của mọi người. Thế nhưng, hiện giờ danh tiếng của Hoa Sơn đã vượt qua cả Nam Cung Thế Gia được xem là nơi đứng đầu Ngũ Đại Thế Gia.

Hoa Sơn đã giành được thứ mà Nam Cung Thế Gia mong muốn dù chỉ dựa vào dũng khí chứ không phải sức mạnh.

"Bọn họ đúng là tài giỏi mà."

"Vâng, thật sự rất tài giỏi. Nhưng chúng ta cũng có thể làm được."

Nam Cung Minh vỗ vai Nam Cung Đồ Huy. Nhiệt huyết tuổi trẻ này đôi khi thật khiến ông sục sôi ý chí trong lòng.

"Đúng vậy. Chúng ta có thể làm được..."

Nam Cung Minh mỉm cười rồi tiếp tục cất những bước vội vã, đột nhiên ánh mắt ông ta hướng ra phía sông. Thấy Nam Cung Minh bày ra vẻ mặt nghiêm túc, Nam Cung Đồ Huy cũng nhìn theo.

Thế nhưng, thứ mà Nam Cung Đồ Huy thấy chỉ là dòng nước tĩnh lặng không gợn sóng.

"... Thúc phụ?"

"Hưm!"

Nam Cung Minh liền tức khắc rút kiếm ra nhanh như tia chớp. Kiếm khí bạch sắc vọt ra đâm thẳng vào dòng nước sâu thẳm.

Vútttt!

Bọt nước tức khắc hiện lên. Và còn...

Có thứ gì đó to lớn nổi lên sau gợn sóng vừa rồi.

Gương mặt Nam Cung Minh sau khi xác nhận xong liền thả lỏng một chút.

".... Là cá chép sao?"

"Trông giống con người nhỉ. Có khi người nhầm lẫn rồi đó."

"Chắc là vậy."

Nam Cung Minh khẽ lắc lư đầu. Máu con cá chép vừa rồi đã nhuốm đỏ nước Trường Giang.

"Thật phí thời gian mà. Chúng ta phải nhanh kiểm tra những nơi khác nữa. Đi thôi."

"Vâng, thúc phụ."

Nam Cung Minh giục Nam Cung Đồ Huy, ông ta sải bước đi trước rồi lén nhìn lại mặt nước phía sau.

'Là điều chẳng lành sao.'

Dòng nước không rõ độ sâu kia cứ bám riết lấy tâm trí ông ta.

"Chúng ta không nên lưu lại đây lâu."

Ông ta lắc đầu rồi sải bước đi.

Vừa lúc ấy.

Có thứ gì đó giống như đầu cá, cũng giống như quả bóng nhỏ lần lượt nhô lên khỏi mặt sông Trường Giang đang chìm vào đêm tối.

Nếu mắt đủ tinh nhìn xuyên được màn đêm có thể nhận thấy đó là đầu của những kẻ được trang bị y phục đặc biệt đang ngụp lặn dưới dòng sông.

"Đài Chủ."

"Kiểm tra thuyền của địch thế nào?"

"Tất cả có năm chiếc. Đang cập bến ở phía Nam ạ."

"Năm chiếc sao..."

Người được gọi là Đài Chủ gật đầu với vẻ mặt cứng đờ.

"Còn vết thương thì sao?"

"Cũng không mấy nghiêm trọng nhưng... Nam Cung Thế Gia quả là Nam Cung Thế Gia. Không ngờ lại nhận ra chút dấu hiệu đó."

Kẻ đứng đầu nhìn vào vết thương trên vai thuộc hạ, gương mặt hắn ta thoáng đông cứng lại. Vai kẻ kia bị rách ra đang không ngừng chảy máu. Nếu con cá chép vừa nãy không vô tình bơi ngang qua thế mạng cho hắn chẳng phải mọi chuẩn bị đều trở nên vô ích rồi sao?

"Đối thủ chính là Nam Cung Thế Gia. Không được lơ là dù chỉ một chút."

"Vâng, Đài Chủ."

"Mau tiếp tục lặn đi."

"Vâng!"

Sau khi hắn ta ra dấu chỉ thị, đám người kia liền gật đầu như thể đã hiểu rồi lại lặn xuống sông. Tên Đài Chủ sau khi thấy thuộc hạ đã lặn sâu thì nhìn về phía Mai Hoa Đảo rồi cũng bắt đầu lặn xuống theo.

Chúng liên tục lặn sâu xuống dòng sông gần như tối đen như mực và di chuyển xuống tận đáy sông. Cho dù linh cảm có tốt đến mấy cũng khó mà phát giác được dấu hiệu của đám người đang lẩn trốn dưới lòng Trường Giang thăm thẳm này.

Bởi vì trên đầu chúng còn có vô số những con cá lớn làm lớp bảo hộ cho chúng.

Thế nhưng, như vậy vẫn chưa thể hoàn toàn an tâm.

Càng đến gần hòn đảo, nước càng nông dần, khả năng chúng bị phát giác mỗi lúc càng lớn. Lúc này, chúng tuyệt đối không được lơ là cảnh giác dù chỉ một chút.

Chúng di chuyển như đang bò dưới lòng sông, rồi đồng loạt ngoi lên trên.

Bình thường, đa phần các bến cảng lớn đều được xây dựng ở bờ lõm của dòng sông, ở đó nước tương đối sâu, thuận tiện cho thuyền lớn cập bến.

Và thứ đập vào mắt chúng đầu tiên chính là phần bụng của con thuyền lớn. Nó nằm đó như thể đang bày ra phần yếu ớt nhất cho kẻ địch.

'Chúng không ngu đến vậy đâu nhỉ.'

Những kiếm tu của Nam Cung Thế Gia đang canh gác quanh thuyền, không ngừng kiểm tra xung quanh. Điều này đồng nghĩa, con thuyền quan trọng đến mức nào.

Thế nhưng bóng tối trong lòng sông sâu thẳm hơn so với bên ngoài. Cho dù họ có cảnh giới cao độ đến mấy cũng không thể phát hiện ra động tĩnh của bọn người đang lặn ngụp trong lòng sông.

Tên Đài Chủ cười nhạo những kiếm tu của Nam Cung Thế Gia không hay biết gì về sự tồn tại của chúng dưới chân họ.

'Nam Cung Thế Gia?'

Đây đúng là đối thủ mạnh và đáng gờm.

Đó là khi nơi họ giao chiến không phải là giữa dòng Trường Giang này.

'Bây giờ là lúc các ngươi phải trả giá.'

Gã Đài Chủ chỉ vào phần bụng của con thuyền rồi ra hiệu.

Liền sau đó, tất cả những tên còn lại gật đầu rồi đồng loạt nổi lên trên mặt nước. Bọt khí tạo ra từ động tác ngoi lên giống như pháo hoa bắn trên mặt sông.

Những cây thương trong tay chúng không ngừng tuôn ra luồng khí xanh thẫm.

Rầmmmm!

Ngay sau đó, đầu thương nhọn hoắc đồng loạt vươn ra, cang khí sắc bén rẽ nước tiến về phía trước.

Rầmmm!

Tiếng nổ lớn vang lên, đáy thuyền bị chọc thủng.

Đáy thuyền được làm bằng gỗ dày đã thủng, trong tích tắc dòng nước đen ngòm tràn vào trong thuyền.

"Cái, cái gì!"

"Tập kích! Chết tiệt! Chúng ta bị tập kích rồi!"

Sau tiếng hô lớn, con thuyền lập tức chao đảo, các kiếm tu của Nam Cung Thế Gia hét lên, vẻ mặt ai cũng đều đã tái mét.

"Ngăn, ngăn lại! Phải bảo vệ con thuyền!"

Tiếng la hét cùng với sự hỗn loạn bao trùm lấy đêm đen ở Mai Hoa Đảo.

Ngòi nổ đã tắt suốt thời gian dài cuối cùng cũng lại bắt lửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro