Chapter 901. Ngươi đã quay trở lại rồi, Hoa Sơn Kiếm Hiệp. (1)
Thế gian chìm trong sự yên tĩnh đến nghẹt thở.
Mặc dù có hơn 100 người tụ tập lại đây, nhưng chẳng ai nghe thấy bất cứ một tiếng động nhỏ nào được phát ra. Bởi tất cả bọn họ đều đang nín thở nhìn về một phía.
Cảnh tượng đang diễn ra trước mắt họ vô cùng quái dị.
Thanh phi đao chỉ dài hơn một gang tay, đang bay lơ lửng trong hư không theo đúng nghĩa đen. Như thể có một sợi chỉ trong suốt đã giữ cho nó lơ lửng mãi như thế, bất chấp mọi quy luật của thế gian.
Và rồi, thanh phi đao bắt đầu chầm chậm bay đi. Giống như một con rùa đang bò với tốc độ cực kỳ chậm chạp.
Cảnh tượng đó trông có chút nực cười, nhưng tuyệt nhiên chẳng ai có thể cười nổi.
Ngược lại, sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên tái xanh, mím chặt môi run rẩy. Bởi họ đã chứng kiến sự chuyển động của thanh phi đao kì quái ấy.
"Đó là……".
Bạch Thiên bất giác siết chặt tay lại.
Thanh phi đao bay tới. Với một tốc độ chậm đến mức khiến người khác phải hoài nghi nó có đang di chuyển hay không.
Thế nhưng Bạch Thiên có thể cảm nhận được, khí tức mà thanh phi đao đó tỏa ra mạnh đến nỗi khiến nội lực của Bạch Thiên tự động hình thành hộ thân cang khí bao lấy cơ thể hắn để tự bảo vệ.
Hắn có thể nhận ra.
Thanh phi đao đó nguy hiểm đến mức nào. Và có bao nhiêu thứ vẫn đang ẩn giấu trong thanh phi đao kia.
Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm trán Bạch Thiên.
‘Thanh Minh?’
Hắn rời mắt nhanh chóng quay sang nhìn đối thủ mà phi đao nhắm tới.
Chẳng biết từ lúc nào, Thanh Minh cũng đã dừng chân. Đây là lần đầu tiên mà một kẻ luôn đập nát tất cả mọi thứ như Thanh Minh chôn chân trên sàn tỉ võ.
So với thanh phi đao đang bay trên không áp đảo tứ phương, hay gương mặt trắng bệch của Đường Quân Nhạc sau khi phóng thanh phi đao đó ra, thì gương mặt nghiêm túc, thận trọng, tập trung toàn bộ sự chú ý vào thanh phi đao đó của Thanh Minh càng khiến Bạch Thiên cảm nhận được một áp lực khủng khiếp.
"Phụ…thân."
Đúng lúc ấy, một giọng nói rất nhỏ lọt vào tai Bạch Thiên. Hắn quay lại phía sau, nhìn Đường Tiểu Tiểu nhắm mắt nắm chặt hai tay.
Tình cảnh lúc này vô cùng phức tạp. Bởi cho dù là ai thắng đi chăng nữa, nàng cũng không thể vui nổi.
Dẫu vậy, Bạch Thiên lại muốn tận mắt chứng kiến kết quả của trận chiến này. Và quả nhiên, toàn bộ mọi người đang có mặt ở ở đây cũng nghĩ như hắn.
Độc Vương Đường Quân Nhạc vang danh thiên hạ.
Chẳng phải danh tiếng của ông ta đã ẩn chứa quá nhiều ý nghĩa rồi sao?
Đối với các hậu khởi chi tú, cái thanh danh đó vừa thể hiện trật tự trong giang hồ, lại vừa là biểu tượng cho sức mạnh của giang hồ ở hiện tại.
Liệu Thanh Minh có vượt qua được cái thanh danh đáng sợ đó không?
‘Vượt qua đi!’
Bạch Thiên cắn chặt môi.
“Thanh Minh!”
Bạch Thiên lòng như lửa đốt nhìn về phía Thanh Minh. Thanh Minh vẫn đang nhìn chằm chằm vào thanh phi đao đang bay về phía mình.
Ầmmmmmm!
Thanh phi đao chầm chậm bay về phía Thanh Minh như thể nó vẫn chưa nhận được lệnh phản kích.
Thanh Minh toàn thân căng cứng.
‘Đây là……?'
Cảm giác tựa như một con độc xà có thể dễ dàng dùng độc tính của mình cướp đi mạng sống của một người.
Như thể con độc xà ấy đang khẽ len qua ruộng cỏ, căng mình chờ thời cơ lao tới, dùng cặp răng nanh sắc nhọn chứa đầy độc của mình cắn rồi siết chặt cổ con mồi.
“Ám Bộc Chủy?”
……Không.
Làm gì có chuyện Thanh Minh không nhận ra kia chứ.
Ít nhất thì Đường Bảo chưa bao giờ sử dụng thanh phi đao nào trông như thế này trong số Thập Nhị Phi Đao cả.
Nếu vậy thì chẳng lẽ, ngay cả Đường Bảo cũng không thể học được chiêu thức này sao?
Không, làm gì có chuyện đó chứ.
Đường Bảo đã tu luyện mọi chiêu thức của Thập Nhị Phi Đao tới cảnh giới chí cực. Chẳng phải chính vì vậy nên hắn mới được thế gian xưng tụng là Ám Tôn (暗尊) sao?
Vậy nên không thể có chuyện Thanh Minh lại không nhận ra đó là chiêu thức mà Đường Bảo đã sử dụng trong Thập Nhị Phi Đao.
Nếu vậy thì…….
Vùuuuuuu.
Thanh Minh siết chặt chuôi kiếm.
‘Ta chỉ có thể tự mình xác nhận.’
Thấy Thanh Minh vừa di chuyển, tốc độ của thanh phi đao cũng đồng thời gia tăng mạnh mẽ.
Vútttttttt!
Thanh Minh và thanh phi đao cùng bắt đầu xông lên.
Thanh phi đao nhanh chóng lao vút đi. Tới mức chẳng ai có thể tin nổi chỉ mới khi nãy thôi, phi đao còn bay đi với một tốc độ chậm hơn cả rùa bò.
Và rồi.
Ầmmmmm!
Khoảnh khắc kiếm khí thô ráp và phi đao va vào nhau, thanh phi đao đang bay nhanh bắt đầu xoáy mạnh. Sau đó, dần xoáy nhanh hơn, dữ dội đến mức mắt thường không thể nhìn theo kịp.
Vùuuuuuuuuuuu!
Khí lực của thanh phi đao tản ra tứ phía. Kéo theo sau đó là một cơn cuồng phong nổi lên cuốn theo bụi đất bay khắp tứ phương, như thể muốn đẩy lùi hắn về phía sau.
Đất cát và sỏi đá bị hút lên, va vào nhau tạo thành Phá Không Âm vang trời, cuối cùng bị cuốn vào dòng xoáy khổng lồ.
Ầmmmmmmm….!
Long Quyển Phong (龍卷風) khổng lồ càn quét giữa không gian. Cơn lốc khổng lồ nhuốm màu hoàng thổ ấy chẳng khác nào một con Đại Hoàng Long (黃龍) chuẩn bị bay lên trời theo trận gió lớn.
"Hự!"
"Lùi lại!"
Những người đang đứng từ xa theo dõi trận chiến đều đồng loạt hạ thấp tư thế. Bởi dẫn lực (引力) cực đại ấy như đang muốn hút lấy họ.
Và đó vẫn chưa phải là kết thúc.
Long Quyển Phong đang khuấy đảo tất cả mọi thứ vẫn chưa đạt đến tốc độ kinh khủng nhất.
Nó chỉ cuộn xoáy tại chỗ uy hiếp Thanh Minh.
Một tia lam quang lóe ra từ mắt Thanh Minh. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên khi nhìn thấy cơn đại cuồng phong ấy. Thậm chí hắn còn nhe răng cười.
Như thể tình cảnh lúc này quá đỗi thú vị.
‘Tới đây đi!’
Và đúng lúc đó.
Ầmmmmmmmm!
Một sự thay đổi khủng khiếp đã xảy ra.
Thanh phi đao đang chầm chậm di chuyển tới mức phải mất cả ngày trời mới có thể chạm được vào người Thanh Minh bỗng lao vút đi với một tốc độ kinh khủng, dư chấn lan ra tứ phương tám hướng, chấn động cả không gian xung quanh.
Khoảnh khắc ấy, Thanh Minh đã nhìn thấy.
Trong khi không gian xung quanh như đang chậm lại, thì thanh phi đao lại tự mình quay cuồng như đang chuyển động trong một dòng thời gian khác, tạo ra một dòng xoáy cuốn theo tất cả mọi thứ xung quanh.
Thậm chí cả cơ thể của Thanh Minh cũng bị hút về phía phi đao đang quay cuồng.
Hắn trợn tròn hai mắt.
Mặc dù đó là một đòn tấn công mà ngay cả Thanh Minh đã trải qua vô vàn trận chiến lớn nhỏ, không ngừng tu luyện võ công cũng chẳng thể tưởng tượng ra nổi, thế nhưng, lý do lớn nhất khiến Thanh Minh phải trợn tròn hai mắt lại là một điều khác.
Vô số ám khí bị Thanh Minh hóa giải đang nằm rải rác trên mặt đất bắt đầu bay lên không trung như thể hưởng ứng với cơn lốc ấy rồi đồng loạt bay về phía thanh phi đao kỳ dị đó.
‘Cái gì…?’
Như thể cả mặt đất cùng trào dâng tấn công Thanh Minh.
Nếu Mãn Thiên Hoa Vũ từ thiên không rơi xuống bao phủ nhân gian, thì chiêu thức này lại nuốt chửng cả đại địa.
Ngay cả Thanh Minh lừng danh thiên hạ cũng không khỏi ngạc nhiên trước đòn tấn công này.
Từ phía trước, thanh phi đao cuốn theo Đoạn Hồn Sa và Quỷ Vương Linh lao tới với một khí thế sẽ xé xác hắn, đồng thời, từ phía sau, các ám khí được phủ kịch độc cũng đồng loạt trút xuống như vũ bão.
Không có nơi để chạy trốn. Thậm chí là ngay cả trên không.
Ấy vậy mà trong khoảnh khắc tuyệt vọng đó, Thanh Minh lại không nhìn về phía thanh phi đao đang lao về phía mình, cũng chẳng nhìn Đường Quân Nhạc đang đứng ở phía sau với gương mặt trắng bệch.
Mà nhìn về phía đám người Bạch Thiên đang há hốc miệng như thể muốn hét lên.
'Đó là……'
Nhìn thấy nét mặt buồn bã thậm chí còn lộ ra vẻ tuyệt vọng của Bạch Thiên, Thanh Minh bỗng cau mặt.
‘Cái lũ đần độn này.’
Tại sao các ngươi phải hoảng hốt như vậy chứ.
Các ngươi sợ bổn tôn sẽ bị đánh bại sao? Hay các ngươi sợ kiếm của Hoa Sơn sẽ không thể đánh bại tên tiểu tử Đường Quân Nhạc đó?
Thanh Minh vung kiếm vẽ nên một đường vòng cung mềm mại.
‘Nhìn cho rõ đây.’
Không ai dám tưởng tượng tới ư?
Không ai dám hy vọng tới điều đó ư?
Một ngày nào đó, kể từ khoảnh khắc tổ tiên của Hoa Sơn cầm kiếm lên, tất cả mọi người đều sẽ bị lưỡi kiếm ấy thu hút.
Chính vì vậy, các tiền bối mới truyền đạt lại ý chí của mình cho thế hệ sau.
Cũng chính vì vậy mà các thế hệ sau mới học và làm theo lời dạy của các bậc trưởng lão.
Học (學) là sự hiệp ý giữa những người tuy khác tên khác họ nhưng cùng chung ý chí. Pháp (法) là ý chí của những người tuy sống ở những thời đại khác nhau nhưng lại mang trong mình chung một tâm niệm.
Đó cũng chính là lý do tại sao kiếm học và kiếm pháp ra đời.
‘Ở đây có điều ấy.’
Kiếm của Hoa Sơn chứa đựng tất cả điều đó. Tất cả những điều mà tổ tiên Hoa Sơn kỳ vọng, cho tới các bậc hậu bối vẫn luôn giữ cái tên Hoa Sơn bên mình.
Bây giờ, ý chí đó sẽ đồng hành cùng với Thanh Minh và tất cả những người đang có mặt ở đây, ngay trong thanh kiếm của họ.
‘Nở đi.’
Hoa mai đỏ rực bắt đầu nở trên lưỡi kiếm của Thanh Minh.
Khai Hoa (開花). Đó vừa là sinh lực để thai nghén, cũng vừa là sự sinh sôi cao khiết.
Sau đó thì sao?
‘Vươn ra đi.'
Nếu họ một lòng tin tưởng và làm theo ý chí của mình, hoa mai sẽ nở khắp thế gian này. Để hương hoa mai nở rộ khắp Thiên Hạ Cửu Châu.
"Mai Hoa Loạn Cửu Châu (梅花亂九州)......”
Hoa mai nhẹ nhàng đung đưa. Tiếng gió êm ái thổi tới, hoa mai tung bay giữa những đám mây đang nhẹ trôi.
Không đóa hoa nào giống đóa hoa nào.
Có vài bông hoa thiếu lá, vài bông không thể nở rộ, thêm một vài bông hoa be bé. Và cả một vài bông nhạt màu hơn màu sắc thông thường vốn có của chúng.
Thế nhưng, khi hoa mai nở ngày một nhiều, từng đóa hoa khác nhau ấy lại hợp thành một dòng chảy, tạo nên một cơn sóng hoa mai hòa hợp đến không tưởng.
Những bông hoa mai không hề kháng cự khi gió thổi đến, chầm chậm thả mình bay lên trong không trung.
Đôi khi thanh thoát, đôi khi lại nhẹ nhàng.
Chúng cuộn trào lên khi có gió thổi đến rồi bay đi.
Những cánh hoa mai bay tới bao quanh cơ thể Thanh Minh, chặn đám ám khí đang bay tới từ phía sau lưng hắn.
Xoẹt!
Thấy thế, ám khí không ngần ngại mãnh liệt bay xuyên qua những cánh hoa mai.
Đáng tiếc, trước khi một cánh hoa bị nghiền nát, một cánh hoa mới nở đã bay tới chặn ám khí lại, và ngay khi cánh hoa kia rơi xuống, một cánh hoa mới lại bay tới bao quanh lớp kim loại lạnh giá.
Keng!
Âm thanh trong trẻo như tiếng thanh nhạc của kim loại vang lên.
Ngay cả Đoạn Hồn Sa tẩm độc, hay những cây phi châm đang phản chiếu ánh nắng mặt trời, cũng chẳng thể chống chọi nổi với những cánh hoa tưởng chừng như chẳng có chút khí lực nào kia, dần dần mất đi khí thế.
Chẳng khác nào lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát (天網恢恢疏而不失).
Mặc dù người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy những cánh hoa bị gió thổi bay đang khẽ rung rinh, thế nhưng chúng đã không bỏ sót bất kỳ thứ gì đang lao về phía Thanh Minh.
Và đúng lúc ấy, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy.
Những ám khí và bụi độc đang bao quanh Thanh Minh đã bị những cánh hoa mai bao lấy hất tung ra bên ngoài.
“……!”
Hoa mai nhẹ nhàng siết chặt lấy tất cả mọi thứ đang lao đến rồi đẩy chúng văng ra khắp tứ phía bằng một tốc độ nhanh tới chóng mặt.
Bay ra khỏi luyện võ trường rộng lớn, đến một nơi xa hơn.
Những cánh hoa đỏ rực trải dài chẳng khác nào tất cả chúng đều là những cánh hoa từ một bông hoa mai khổng lồ.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Truy Hồn Chủy mà Đường Quân Nhạc đã dồn hết sức mạnh vào trong đó xuyên thủng những cánh hoa mai đang bay tới, tiến thẳng về phía trước. Tiến lên, rồi lại tiến lên nữa.
Càng tiến lên, nó càng run rẩy như thể sẽ rơi xuống đất ngay lập tức, thế nhưng nó đã không dừng lại.
Nó xoáy một cách mạnh mẽ, xé tan rồi đẩy những cánh hoa ra, dồn hết sức lực lao về phía trước.
Xoẹt.
Lại cắt thêm một cánh hoa.
Xoẹt.
Và đập vỡ thêm một tia kiếm khí nữa.
Thế nhưng, dù đã cố sức bay đi, thanh phi đao vẫn run rẩy như thể sức mạnh của nó đã cạn kiệt, cuối cùng, nó chậm dần rồi dừng hẳn lại. Khiến các đệ tử Hoa Sơn cũng phải thở dài tiếc nuối khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Đúng lúc đó.
Uỳnhhhh!
Một tiếng nổ thổi bay sự tĩnh lặng đang bao phủ Hoa Sơn vang lên, cùng lúc ấy Đường Quân Nhạc cũng lao tới bay về phía thanh phi đao đang dừng lại kia.
Các đệ tử của Hoa Sơn mở to mắt nhìn cảnh tượng họ hoàn toàn không thể tưởng tượng ra ấy.
Đường Quân Nhạc ngay lập tức tóm lấy thanh phi đao, đánh tan Mai Hoa Kiếm Khí rồi lao về phía trước.
Và Thanh Minh cũng lao về phía ông ta như thể đó là một điều hiển nhiên.
"Này!"
"Dừng, dừng lại!"
Các đệ tử Hoa Sơn vội vã hét lên thảm thiết, như thể họ đã thực sự nghĩ rằng cuộc chiến này chỉ kết thúc khi một trong hai người phải chết.
Keengggggg!
Truy Hồn Chủy và Ám Hương Mai Hoa Kiếm đâm thẳng vào nhau.
Keenggggg!
Cuồng phong khuấy đảo tứ phía, bá khí không ngừng vần vũ.
Vùuuuuu.
Thanh phi đao đang nhắm vào cổ của Thanh Minh bỗng run lên bần bật. Tay áo của Đường Quân Nhạc phồng lên như thể ám khí sẽ được tung ra bất cứ lúc nào.
Ầmm!
Kiếm khí đỏ rực tỏa ra lao tới như sẽ xé nát gương mặt của Đường Quân Nhạc ngay lập tức. Như thể chỉ cần sơ xuất một chút thôi là Đường Quân Nhạc và thanh phi đao của ông ta sẽ bị chém đứt làm đôi.
Cả thế gian như dừng lại khi phi đao và kiếm va vào nhau.
Trong khoảnh khắc không ai dám bước lên, cũng không ai dám mở miệng.
Chỉ có duy nhất một thứ di chuyển.
Một cánh hoa phấp phới bay giữa nền trời.
Một cánh hoa nhỏ bé bị cuốn vào cuộc đối đầu khủng khiếp giữa hai bên nhẹ bay lên bầu trời, rồi chậm rãi rơi xuống giữa không gian yên tĩnh.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều bị cuốn vào cảnh tượng đó.
Cánh hoa đang chầm chậm rơi xuống lại một lần nữa bay lên, rồi hướng thẳng về phía Truy Hồn Chủy và Ám Hương Mai Hoa Kiếm đang chĩa vào nhau.
Sau đó, nó nhẹ nhàng rơi xuống thanh phi đao như thể đánh dấu cái kết cho sự tĩnh lặng này.
“…….”
“…….”
Thanh Minh và Đường Quân Nhạc cùng hướng mắt về phía cánh hoa mai đang rơi xuống.
Đó không phải là Mai Hoa Kiếm Khí, mà là một cánh hoa mai thật sự.
Khoảnh khắc nhìn thấy cánh hoa nhẹ nhàng chẳng phù hợp với cuộc chiến khốc liệt này, hai người bọn họ bỗng trở nên ngơ ngác.
Kiếm và đao rất tự nhiên mà hạ xuống.
Họ đờ đẫn nhìn nhau, rồi lại nhìn cánh hoa mai, cuối cùng nở một nụ cười mệt mỏi.
Thanh Minh nhẹ nhàng nắm lấy phi đao đang chĩa vào cổ mình. Đường Quân Nhạc cũng nhẹ nhàng nắm lấy Ám Hương Mai Hoa Kiếm đang hướng thẳng vào mặt ông ta.
Hai người cứ thế lặng lẽ tước đi vũ khí của nhau.
"………Không ngờ lưỡi kiếm này lại trông như vậy.”
"Lời đó phải để ta nói mới phải. Ai mà ngờ được vũ khí của Đường Môn Chủ lại……”
Vô số vết xước in hằn trên kiếm diện như thể để chứng minh quá khứ mà nó đã trải qua.
Bộp.
Đường Quân Nhạc cầm lấy phi đao mà Thanh Minh ném tới, rồi ném trả Ám Hương Mai Hoa Kiếm về phía Thanh Minh.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau một hồi lâu rồi cùng cười phá lên.
Thanh Minh nhún vai cười hỏi.
"Tiếp tục chứ?"
"Hừm."
Đường Quân Nhạc suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu.
"Không còn ý nghĩa gì nữa.”
“…….”
Đường Quân Nhạc nở một nụ cười ấm áp.
"Ngươi đã quay trở lại rồi, Hoa Sơn Kiếm Hiệp."
"Woaaaaaaaaaa!"
Tứ phương vang lên tiếng reo hò.
Thứ họ nhận được không chỉ là cảnh giới võ công của nhau.
Mà còn là khoảnh khắc Hoa Sơn và Đường Môn, hai đại môn phái gặp lại nhau sau ba năm ròng rã.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro