Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 892. Thà chết còn hơn không thu được gì. (2)

Khuôn mặt của những người ngồi xung quanh căn phòng cứng đờ một cách kỳ lạ.

Hồng Đại Quang có chút bối rối khi nhìn thấy biểu cảm đó. Nhưng ngay lập tức, ông ta há hốc miệng ra như thể vừa nhận ra sự thật gì đó.

Trên thực tế là dù có phong bế sơn môn đi chăng nữa thì cũng không hoàn toàn khép kín với tin tức bên ngoài. Nói một cách chính xác hơn thì một môn phái phong bế sơn môn không thể bỏ ngoài tai tất cả các việc xảy ra ngoài kia.

Một ngày nào đó bọn họ sẽ phải mở cánh cửa đóng chặt đó ra kia mà. Làm sao có thể hoàn toàn quay lưng và bịt tai lại như chẳng có chuyện gì xảy ra được? Vì vậy mà trong quá trình tu luyện việc thu thập tin tức bên ngoài một cách thầm lặng là điều hết sức bình thường.

Vậy nhưng phản ứng của các đệ tử Hoa Sơn lúc này như thể điều này vô cùng lạ lẫm và đây là lần đầu tiên trong đời bọn họ nghe thấy một việc kỳ lạ như vậy.

‘Lũ người này đúng là không có tương lai mà’

Nghĩ đến đây thôi thì phải cảm thán con chồn đó đã làm được một việc vĩ đại đến nhường nào. Nếu như không có con chồn đó, chẳng phải ngay cả khi Tây An bị phá hủy hoàn toàn thì Hoa Sơn cũng chẳng hay biết gì hết hay sao? Và điều này cũng chứng minh cho việc Hoa Sơn là một môn phái không có chiến lược như thế nào.

“Dù sao thì cũng vậy đi”

Hồng Đại Quang gãi gãi đầu.

“Việc thống nhất Giang Nam ngay từ đầu đã kết thúc, bây giờ lực lượng Tà Phái tại Giang Bắc đang vượt sông Trường Giang để tập kết lại dưới sự chỉ huy của Tứ Bá Liên”

Biểu cảm của Huyền Tông dần trở nên nghiêm trọng.

Sức nặng mà hai từ “tập kết” mang lại khiến ông ta nuốt nước bọt khô khốc.

“Kết cục mọi chuyện đã trở thành ra như thế này”

Đây là việc đã được dự đoán từ trước. Nhưng tâm trạng khi xác nhận rằng dự đoán đó là đúng còn tệ hơn rất nhiều.

“Vậy là Tứ Bá Liên đã đi vào ổn định rồi sao?”

Hồng Đại Quang gãi gãi đầu trước câu hỏi của Chiêu Kiệt.

“Ta cũng không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào nữa”

“Ngươi nói như vậy là sao chứ?”

Hồng Đại Quang phát ra tiếng rên rỉ trong chốc lát như đang lựa chọn ngôn từ để trả lời.

“Việc này phức tạp hơn những gì chúng ta nghĩ đấy. Nếu như nhìn từ bên ngoài thì có vẻ như Tứ Bá Liên đã đạt được sự thống nhất hoàn toàn. Không tồn tại thế lực nào ở Giang Nam dám chống lại Tứ Bá Liên nữa. Thậm chí lũ Tà Phái Giang Bắc cũng thừa nhận Tứ Bá Liên là thế lực đại diện cho Tà Phái tại Trung Nguyên và phủ phục trước bọn chúng”

“Đúng vậy”

“Vấn đề là sau đó”

“Là sao ạ?”

Chiêu Kiệt nghiêng nghiêng đầu như thể không thể nào hiểu được. Đúng lúc ấy thì Thanh Minh cất giọng hỏi một cách nhẹ nhàng.

“Khi cuộc đi săn kết thúc thì sư huynh sẽ làm gì?”

“Thỏ tử cẩu phanh? Luộc chó?”

Thanh Minh trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm vào Chiêu Kiệt.

“Chết tiệt...sau khi kết thúc cuộc đi săn thì phải phân loại những gì đã săn được chứ? Tại sao tự nhiên lại đem một con chó đang bình thường ra luộc? Sư huynh bị điên đấy à? Không thấy nó đáng thương hay sao?”

“...”

Chiêu Kiệt ngơ ngác nhìn Thanh Minh rồi quay sang nhìn các sư huynh đệ xung quanh. Ngay sau đó những lời hay ý đẹp không ngừng được phun ra.

“Tên xấu xa”

“Bẩn thỉu”

“Vô nhân tính”

“....”

Chỉ trong chốc lát, Chiêu Kiệt đã trở thành một tên rác rưởi không thể cứu vãn. Nhưng hắn chỉ có thể ngậm ngùi tựa đầu vào tường với khuôn mặt ủ rũ. Thanh Minh tiếp tục nói mặc kệ Chiêu Kiệt đang làu bàu một mình.

“Bây giờ thì ai nấy đều đủ lông đủ cánh hết rồi, đã đến lúc muốn từ từ tách ra. Những kẻ khác thì không biết thế nào, nhưng mấy tên đứng đầu Thần Châu Ngũ Bá không phải là những kẻ sẽ ngoan ngoãn cúi đầu trước Trường Nhất Tiếu”

“Cái Bang ta cũng nghĩ như vậy”

Hồng Đại Quang gật đầu tán thành với Thanh Minh.

“Bọn chúng đã hết sức yên lặng. Đến mức có phần kỳ lạ. Hơn nữa những người đứng đầu Thần Châu Ngũ Bá cũng chẳng phải là những tên hiền lành gì. Cho dù Minh Chủ của bọn chúng có là Trường Nhất Tiếu đi chăng nữa thì như thế này cũng hơi quá rồi”

Ngay lúc đó, Bạch Thiên cất giọng hỏi với khuôn mặt dường như vẫn chưa thể nào hiểu được.

“Ta có thể hỏi một câu được không?”

“Đạo trưởng cứ tự nhiên”

“Nếu như là vậy thì xảy ra vấn đề tại thời điểm này chẳng phải có chút kỳ lạ hay sao?”

“Hửm? Đạo trưởng lại đang nói gì vậy?”

Bạch Thiên nhìn Hồng Đại Quang rồi nói một cách rõ ràng.

“Từ Bá Liên thống nhất Giang Nam cũng đồng nghĩa với việc không thể tránh khỏi cuộc chiến tranh với Cửu Phái Nhất Bang tại Giang Bắc”

“Đúng vậy”

“Nhưng gây ra xung đột nội bộ ngay trước chiến tranh xảy ra có quá ngu ngốc không? Ngay cả khi có âm mưu gì đi chăng nữa thì việc đó cũng nên xảy ra sau khi thống nhất Giang Bắc sẽ hợp lý hơn chứ nhỉ? Nếu như để thua cuộc chiến lớn vì xung đột nội bộ thì tất cả mọi thứ xem như tiêu tùng rồi”

Hồng Đại Quang gật đầu tán thành.

“Đạo trưởng cũng khá hiểu biết đấy”

“Phân Đà Chủ quá khen rồi”

“Đạo trưởng nói đúng. Chuyện đó rất hợp lý. Nhưng đó là khi chưa xem xét đến một yếu tố”

“Một yếu tố ư?”

“Bá Quân Nhất Thế”

“...”

Khuôn mặt Bạch Thiên khi nghĩ đến Trường Nhất Tiếu ngay lập tức trở nên cứng ngắc.

“Trong ba năm qua, Bá Quân đã xây dựng hoàn hảo địa vị của bản thân trên tư cách Minh Chủ Tứ Bá Liên. Thật không quá lời khi nói rằng các thế lực đang được tập hợp dưới trướng Tứ Bá Liên thực tế là trở thành tay sai dưới chân Trường Nhất Tiếu”

“Điều đó có nghĩa là hắn đủ mạnh để có thể khuất phục các môn phái khác trong Thần Châu Ngũ Bá?”

“Chính vì vậy mà nội chiến không thể không xảy ra. Hãy thử nghĩ mà xem. Nếu như Giang Nam và Giang Bắc xảy ra đại chiến và Tứ Bá Liên giành được chiến thắng khi Trường Nhất Tiếu vẫn đang ở vị trí Minh Chủ thì sẽ như thế nào đây?"

“A....”

Bạch Thiên gật đầu như thể đã hiểu ra.

Nếu chuyện như vậy xảy ra thì khi ấy việc xâm phạm đến uy nghiêm của Trường Nhất Tiếu sẽ vô cùng khó khăn.

“Ta hiểu rồi. Vì vậy mà nếu như muốn làm gì đó thì...”

“Đúng vậy. Chính là bây giờ”

Hồng Đại Quang lẩm bẩm với khuôn mặt cứng đờ.

“Đêm trước cơn bão thường sóng yên biển lặng. Ngay cả khi chiến tranh xảy ra vào ngày mai cũng chẳng có gì phải bất ngờ cả. Và cuộc chiến đó dù có xảy ra ở đâu cũng chẳng có gì kỳ lạ”

Huyền Tông yên lặng lắng nghe khẽ rên rỉ rồi cất tiếng hỏi.

“Cửu Phái Nhất Bang thì sao? Bọn họ có lẽ vẫn chưa biết đến việc này”

“Đầu não của Cửu Phái Nhất Bang đương nhiên biết sự thật này. Nhưng bây giờ bọn họ đang ở trong trạng thái không có tâm trí nào để giải quyết bạo loạn cả. Đặc biệt việc lấp đầy khoảng trống của Võ Đang và Nam Cung Thế Gia ở Hà Nam...”

“Hà Nam?”

“...”

Hồng Đại Quang ngừng nói rồi từ từ quay đầu lại.

Đó là một giọng nói mà hắn đã nghe rất nhiều lần trước đó và giọng nói đấy đang tràn ngập sự bất an. Thanh Minh mở to hai mắt nhìn ông ta.

“Ở đâu cơ?”

“Ta nói sai gì sao?”

“Không. Lão vừa nói là ở đâu?”

“Là Hà Nam”

“A, Hà Nam?”

Thanh Minh cười một cách vui vẻ.

“Thiếu Lâm ở Hà Nam đúng chứ?”

“Thiếu, Thiếu Lâm đương nhiên là ở Hà Nam rồi. Trên đỉnh Tung Sơn..."

“Không phải là ở Trường Giang sao?”

“...”

Hồng Đại Quang ngậm chặt miệng lại.

Thực tế mà nói việc phòng thủ Trường Giang trong tình trạng không biết khi nào Tứ Bá Liên sẽ kéo lên Giang Bắc là vai trò của Cửu Phái Nhất Bang. Bởi vì ngay từ đầu giao ước Giang Nam bất xâm và thảm họa Trường Giang đều là do hành động ngớ ngẩn của Võ Đang.

Vậy nhưng bây giờ Cửu Phái Nhất Bang đã rời khỏi Trường Giang và Đường Môn đang vô cùng chật vật để quản lý nơi này.

Nhưng Thanh Minh lại đâm chọt vào việc đó. Và Hồng Đại Quang - Cái Bang - một nơi thuộc Cửu Phái Nhất Bang không khỏi ngại ngùng trước tình huống này.

“Đúng...đúng là vậy. Bây giờ trước tiên là ở Hà Nam...”

Hồng Đại Quang - kẻ đang cố gắng né tránh đã nhìn thấy rõ ràng hình ảnh cổ của Thanh Minh lệch hẳn sang một bên.

“Thiếu Lâm đang ở Hà Nam”

“Đúng vậy. Là Hà Nam...”

“Nhưng mà lũ Tà Phái kéo đến đây mà bọn chúng chỉ mút tay đứng nhìn thôi á?”

“...”

Hồng Đại Quang ngay lập tức ngậm chặt miệng lại.

Cảm giác như chiếc xe ngựa đang chạy đột nhiên rẽ hướng và đâm thẳng vào người ông ta.

“Vậy là, không phải bọn chúng đang ở Trường Giang xa xôi mà đang ở ngay cạnh đây nhưng không thèm bận tâm đến việc lũ Tà Phái kéo đến giết người, đốt nhà tại Thiểm Tây này?”

“Chuyện....là vì Thiếu Lâm thiếu năng lực nên...”

“Vậy mấy tên ăn mày già lăn từ Hồ Bắc đến, rồi lũ chết đói chuyên đi xin ăn thì đủ năng lực à?”

“...”

“Ha...”

“Haha...”

“Hahaha”

Thanh Minh cười đầy khoái chí. Nhưng việc hắn cười không đồng nghĩa với việc hắn vui vẻ. Những đường gân máu xanh lè đã bắt đầu nổi cộm trên trán của hắn ta.

“Lũ lừa trọc này điên hết rồi sao?”

Thanh Minh bật dậy khỏi vị trí.

Ngay sau đó, Ngũ Kiếm - những người đã đánh hơi thấy mùi chẳng lành ngay lập tức nhanh như tia chớp đánh lao đến giữ chặt lấy hắn ta.

“Con, con định đi đâu hả?”

“Còn đi đâu nữa! Đương nhiên là đến Thiếu Lâm rồi!”

“Con đến Thiếu Lâm để làm gì?”

“Không biết à mà còn hỏi? Lũ đầu trọc điên đó! Bọn chúng xem mạng sống con người là trò đùa hay gì? Quan Thế Âm Bồ Tát mà biết chuyện này cũng sẽ cầm Kim Liên táng vỡ đầu bọn chúng ngay tại chỗ thôi! Nếu Quan Thế Âm Bồ Tát không làm được thì để ta ra tay!!!”

“Dù, dù sao ngài ấy cũng là Phương Trượng Thiếu Lâm kia mà...”

“Phương Trượng thì sao? Phương Trượng Thiếu Lâm thì sinh ra với cái đầu sắt à? Cứ đập là sẽ vỡ hết!!”

“Này, cái tên tiểu tử kia! Bình tĩnh lại đi!”

Ngay khi Bạch Thiên đang giữ chặt lấy Thanh Minh thì.

“Trời đất thiên địa ơi!!!”

Một giọng nói đầy phẫn nộ đột ngột vang lên khiến Ngũ Kiếm đồng loạt chầm chậm quay đầu lại phía sau. Một người đang run rẩy đứng đó với khuôn mặt ngập tràn nộ khí.

Tất nhiên, đó là một tình huống đủ tồi tệ để phẫn nộ. Nếu như theo lời giải thích của Hồng Đại Quang thì việc Thiếu Lâm giả vờ không biết sự việc xảy ra ở Thiểm Tây quả nhiên là sự thật.

Cho dù không đủ năng lực đi chăng nữa, nếu như Thiếu Lâm chịu di chuyển thì Các Thiên Lập đã chẳng dám bén mảng đến Thiểm Tây này.

Vì vậy mà việc này đáng để phẫn nộ lắm chứ. Dù có chửi thề đi nữa cũng chẳng có gì để nói. Vấn đề là đầu của kẻ phun ra những lời chửi thề lại sáng bóng lấp lánh một cách chói lọi.

“Vậy là Thiếu Lâm đã không hề gửi quân chi viện đến Thiểm Tây ư? Tại sao bọn họ có thể làm ra một hành động điên rồ như vậy chứ?”

“Tiểu, tiểu sư phụ....hành động điên rồ ư? Nói gì thì nói ngài ấy cũng là Phương Trượng kia mà”

Và bản thân nhà ngươi cũng là đệ tử Thiếu Lâm đấy.

Có vẻ như Tuệ Nhiên đã mặc đạo phục của Hoa Sơn quá lâu nên có chút nhầm lẫn thì phải...

Nhưng khuôn mặt của hắn ta vẫn ngập tràn nộ khí đến mức méo mó một cách thảm khốc.

“Thiếu Lâm là nơi phải cứu rỗi chúng sinh mà lại ngoảnh mặt làm ngơ khi bá tánh gặp hoạn nạn ư? Sai quá sai rồi. Ta phải...Phương Trượng...”

“Chết tiệt! Cái tên tiểu tử này!”

Ngay lúc đó, Thanh Minh thoát khỏi sự kìm kẹp của Ngũ Kiếm chạy về phía Tuệ Nhiên và tung cước.

Tuệ Nhiên bị đá đi như một quả pháo rồi đâm thẳng vào tường. Và sau đó là liên hoàn đạp của Thanh Minh.

“Cái tên khốn này đang giả vờ để trốn tránh trách nhiệm đây mà! Này! Tên khốn kia! Nhà ngươi chẳng phải là đệ tử Thiếu Lâm hay sao?”

“Ặc! Áa! Thí chủ! Tiểu tăng đã mấy năm rồi không đặt chân về Thiếu Lâm Tự...Áaaaa!”

Tuệ Nhiên phản kháng trong tuyệt vọng. Nhưng ngay từ đầu, Thanh Minh vốn chẳng nghe hiểu tiếng người.

“Một khi là người của Thiếu Lâm thì mãi mãi là người của Thiếu Lâm! Tên khốn nhà ngươi! Còn nữa, chẳng phải ngươi chính là cái đứa đã lôi mấy lời nhảm nhí ra rồi bảo bọn ta là Tà Ác trong đại hội tỷ võ kia mà? Cái gì? Tà ác? Tên khốn nhà ngươi! Thử nói lại xem nào!!!!! Tà ác???”

“Ặc, chuyện đó từ đời nào rồi chứ? Ặc!!!”

Tất cả mọi người đều run lẩy bẩy khi chứng kiến Thanh Minh đánh Tuệ Nhiên một cách vui vẻ.

‘Tên khốn đó là đáng sợ nhất’

‘Không thể tin được là nó vẫn còn nhớ chuyện đó’

‘Thù dai’

“Lũ khốn lừa trọc chết tiệt!!!”

Sau khi trút giận lên Tuệ Nhiên hồi lâu, Thanh Minh xắn tay áo lên bắt đầu tiến lại gần Hồng Đại Quang.

Khuôn mặt Hồng Đại Quang ngay lập tức trở nên tái mét.

‘Ta cũng bị đánh nữa sao?’

Một người thuộc Thiếu Lâm đã rời khỏi Thiếu Lâm mấy năm trời rồi mà vẫn bị đánh như vậy thì chẳng có lý do gì mà một kẻ thuộc Cái Bang như ông ta lại không bị nện cả.

Nhưng thật may thay, Thanh Minh đã ngồi sụp xuống trước ngay bên cạnh ông ta như thể không hề có suy nghĩ sẽ bạo hành thêm.

“Thật là vớ va vớ vẩn mà!!!”

Tứ Bá Liên thì đang vùng vẫy thỏa thích. Trong khi đó thì lũ Cửu Phái Nhất Bang lại rối như tơ vò.

“Ngay từ đầu ta cũng đã chẳng hy vọng gì rồi. Lũ ngu si đần độn chết tiệt!”

Khi ánh mắt sắc bén của Thanh Minh hướng về phía bản thân, Hồng Đại Quang giật bắn.

“Thế rồi bây giờ Đường Môn đang ở đâu?”

“Đường Môn bây giờ đang bảo vệ Trường Giang...”

“Trường Giang ư?”

“...”

Hồng Đại Quang không biết phải nói gì. Thanh Minh thì cười khúc khích.

“Đúng là một mớ hỗn độn!”

Khi nhiệt độ khuôn mặt Thanh Minh tăng lên, Huyền Tông ngay lập tức mở lời.

“Trước tiên”

“...”

Huyền Tông đã lên tiếng nên Thanh Minh cũng đành nuốt lời chửi thể vào trong, cố gắng bình tĩnh lại và thở hổn hển.

“Chúng ta cứ gặp Môn Chủ Đường Môn đã. Hơn nữa cũng phải thông báo cho các môn phái thuộc Thiên Hữu Minh ở Tái Ngoại rằng Hoa Sơn đã kết thúc phong bế sơn môn”

“Vâng, Chưởng Môn Nhân”

Huyền Tông thở dài.

“Mặc dù tình hình đang không được tốt lắm nhưng mặt khác chẳng phải chúng ta đã vật lộn suốt quãng thời gian dài chính là vì đã biết trước chuyện như thế này sẽ xảy ra hay sao?”

“Đúng vậy”

“Hãy sửa từng chút một. Bởi vì Hoa Sơn bây giờ đã có sức mạnh”

“Chậc”

Thanh Minh gật đầu với khuôn mặt không giấu nổi sự bất an. Huyền Tông thì mỉm cười rạng rỡ.

Bây giờ là lúc sửa chữa tất cả những điều sai trái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro