Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 891. Thà chết còn hơn không thu được gì. (1)

Một gã nam nhân đang cất những bước vội vàng.

Những bước chân ấy không hề giống như hắn đang phô trương thanh thế. Hắn chỉ đơn giản là đang đi nhanh tựa hồ có việc gấp. Thế nhưng, đám người đi ngang nhìn thấy hắn mặc mày biến sắc mà cúi đầu.

Lý do hết sức đơn giản.

Vì hắn chính là Quân Sư của Trường Nhất Tiếu.

Nếu tính theo chức vụ chính thức ở Tứ Bá Liên, Hỗ Gia Danh giữ chức không quá cao.

Thế nhưng trong số những kẻ đang làm việc cho Tứ Bá Liên không một ai ngu ngốc dám nghĩ quyền lực của Hỗ Gia Danh ở đây tầm thường cả.

Hỗ Gia Danh đi về hướng tư phòng của Trường Nhất Tiếu, đám hộ vệ đang bảo vệ phía trước tức thì cúi đầu. Đương nhiên là vì chúng nhìn thấy người đang đi đến chính là Hỗ Gia Danh.

Thế nhưng.

Bịch.

Hỗ Gia Danh đang vội vã bước lập tức khựng lại.

"..."

Hắn nheo mắt nhìn đám hộ vệ đang cúi đầu.

“Các ngươi lại đây."

"Vâng!"

Đám hộ vệ nhanh chóng đi đến trước mặt Hỗ Gia Danh.

“Người nào vào tư phòng của Minh Chủ đều phải bị lục soát người. Đó chẳng phải là nguyên tắc ở Tứ Bá Liên này hay sao?"

“Đúng, đúng vậy ạ.”

Đám hộ vệ thoáng suy nghĩ rồi gật đầu.

“Vậy tại sao các ngươi không lục soát người ta?"

“Chúng, chúng thuộc hạ nào dám..."

"Không dám?"

Câu hỏi ngắn gọn của Hỗ Gia Danh khiến bọn hộ vệ sợ xanh cả mặt mày.

“Giả sử ta giết Hỗ Gia Danh, cải trang thành hắn ta, liệu các ngươi có gánh nổi tội đó không?"

“... Quân, Quân sư."

"Mau lục soát."

"Vâng!"

Đám hộ vệ thay vì giải thích thêm, chúng nhanh chóng lục soát người Hỗ Gia Danh, gương mặt đã biến sắc. Bàn tay lục soát y phục không ngừng run rẩy, cả khuôn mặt của Hỗ Gia Danh cũng được kiểm tra kỹ càng cẩn thận xem có phải là ngoại nhân cải trang hay không.

"Không có gì lạ ạ.”

Ngay sau khi đám hộ vệ rút đi, Hỗ Gia Danh nhìn chằm chằm họ với gương mặt vô cảm.

Đám hộ vệ đã đầm đìa mồ hôi, chúng không ngừng run lên cứ như tội nhân đang chờ phán quan xét xử.

"Lần này ta sẽ bỏ qua."

"Đa tạ..."

"Nhưng nếu các ngươi còn lặp lại sai lầm này..."

Hỗ Gia Danh dùng ánh mắt sắc như dao nhìn chằm vào bọn chúng.

“Ta sẽ khiến các ngươi phải nếm mùi đau khổ.”

“Thuộc, thuộc hạ đã ghi nhớ ạ!”

“Người duy nhất mà các ngươi phải hết mực trung thành chỉ có Minh Chủ. Đối với những kẻ bảo vệ Minh Chủ như các ngươi, đến cả ta cũng không phải là người các ngươi cần giữ kẽ.”

"..."

“Hãy nhớ kỹ cho ta."

"Vâng!"

Hỗ Gia Danh cuối cùng cũng dời ánh mắt đi, sau đó hắn tiến vào trong tư phòng của Trường Nhất Tiếu.

Đám hộ vệ vừa thoát khỏi miệng hổ liền liều mạng bấu chặt lấy đôi chân đang không ngừng run rẩy.

Cạch.

Hỗ Gia Danh mở cửa đi vào trong, hắn đưa mắt nhìn quanh một lượt.

Sau khi kiểm tra mọi thứ trong phòng, Hỗ Gia Danh khẽ gật đầu rồi tiến đến chiếc giường nằm ở giữa phòng.

Gương mặt vốn lạnh băng của hắn cuối cùng cũng đã thả lỏng.

“... Minh Chủ."

"..."

“Minh Chủ. Người đừng ngủ nữa, mặt trời đã qua khỏi đỉnh đầu rồi."

"..."

“Minh Chủ!"

"Hưm."

Trường Nhất Tiếu đang nằm trên giường nghe tiếng Hỗ Gia Danh liền trở mình một cái.

“Người phải thức dậy rồi ạ!"

“Ngươi yên lặng chút đi... Bổn quân muốn ngủ thêm lát nữa."

Trường Nhất Tiếu phát ra tiếng rên rỉ rồi kéo tấm chăn lụa trùm kín cả đầu.

Hỗ Gia Danh không dám nói lời bất kính với người kia, hắn đành thở dài một hơi.

“Người phải dậy rồi Minh Chủ à.”

“... Một khắc.”

"Vâng?"

“Chỉ một khắc nữa rồi ngươi hẳng quay lại... Bổn quân chỉ ngủ thêm đúng một khắc nữa thôi."

“Minh Chủ à!"

Thấy Trường Nhất Tiếu vẫn không có dấu hiệu thức dậy, Hỗ Gia Danh đành bất lực mà nằm tấm chăn của hắn kéo ra.

“Người mau dậy đi Minh Chủ!"

"Hưm..."

Cuối cùng Trường Nhất Tiếu cũng đành chịu thua, hắn uể oải nâng người ngồi dậy. Đầu tóc hắn rối bù xù, đôi vai rũ xuống tựa như không có chút sức nào, trông bộ dạng hắn thật không biết có phải hắn chính là Bá Quân Trường Nhất Tiếu đại danh đỉnh đỉnh hay không nữa.

"Gia Danh à... Ngươi có biết là bổn quân đang đau đầu chết đi được không?"

“Thế ạ, vậy là do người uống rượu quá nhiều rồi đúng không?"

“... Cái tên to xác kia hắn uống rượu cứ như uống nước vậy, ngươi bảo bổn quân phải làm sao đây? Bổn quân phải nói rằng mình không uống được nữa mà rút lui ư?"

“Vậy người luyện võ công làm gì chứ? Không phải người chỉ cần dùng nội công đẩy tửu độc ra là được sao?"

"A a... Bổn quân đã bảo ngươi nói nhỏ nhỏ thôi mà. Đầu bổn quân lại đau lên đây này.”

Trường Nhất Tiếu càm ràm mấy câu rồi nói tiếp.

“Bình thường ngươi rất thông minh, sao những lúc thế này ngươi lại ngốc nghếch đến vậy. Nếu bổn quân vận nội lực uống rượu thì tên khốn đó nhất định sẽ xem thường bổn quân cho mà xem."

“... Nhưng mà.”

"Nhưng..."

Trường Nhất Tiếu cười khúc khích rồi nói.

“Bây giờ hắn phải công nhận tửu lượng của bổn quân mạnh hơn hẳn rồi! Nói sao thì hắn ta cũng lăn ra ngủ trước bổn quân! Khục khục khục. Đáng lẽ ngươi cũng phải nhìn thấy bộ dạng hắn ngã gục lúc đó chứ!"

Hỗ Gia Danh đưa tay day day thái dương.

Thật là đau đầu quá đi mất.

Hắn không đùa, đầu hắn quả thật đang rất đau. Hơn nữa có vẻ huyết áp của hắn còn đang tăng vọt.

“... Thuộc hạ đã hiểu rồi, vậy nên người vận khí đi. Người đã chứng minh tửu lượng của mình mạnh hơn thì người không cần phải chịu cơn đau đầu này nữa đâu."

“Vẫn chưa được."

"Vâng?"

Trường Nhất Tiếu tặc lưỡi rồi vẫy tay. Liền sau đó, thị tì đang hầu phía sau nhanh như cắt chạy đến đưa nước mật ong cho hắn.

Trường Nhất Tiếu nhấp một ngụm nước mật ong rồi lắc lắc đầu.

"Hôm nay bổn quân phải gặp lại Hoàng Thế Ngạc. Phải cho hắn thấy bộ dạng đau đầu của bổn quân chứ.”

“... Chỉ vì một kẻ tầm thường đó ư?"

“Chậc chậc chậc. Gia Danh à, Gia Danh. Sao dạo này ngươi toàn nói mấy câu vớ vẩn không giống ngươi chút nào. Chuyện đời ai mà lường trước được chứ. Biết đâu chừng một ngày nào đó, kẻ tiểu tốt kia lại quyết định mạng sống của bổn quân thì sao."

"..."

Hỗ Gia Danh muốn nói gì đó nhưng lại ngậm chặt miệng. Biểu cảm của Trường Nhất Tiếu đã thay đổi hoàn toàn.

“Hối hận thật ra không phải là tiếc nuối về những chuyện vốn không thể làm. Mà chính là ngươi đã không làm những điều ngươi có thể. Vậy nên những chuyện ngươi có thể làm thì phải thực hiện ngay chứ.”

Hỗ Gia Danh buông tiếng thở dài.

Đó quả là một lý lẽ rất hay. Thế nhưng làm gì có ai dễ dàng làm theo lý lẽ đó chứ?

Bây giờ Trường Nhất Tiếu đã leo lên được vị trí này, hắn không cần phải để tâm đến những nhân vật tiểu tốt kia nữa. Thế nhưng Trường Nhất Tiếu lại không khác gì khi còn là Bang Chủ Vạn Nhân Phòng khi xưa.

Vì vậy, việc mà Trường Nhất Tiếu làm có thể nói là hơi quá sức. Đứng trên lập trường của Hỗ Gia Danh, hắn đương nhiên cảm thấy lo ngại, nhưng ngược lại, vì cách cư xử đó mà Trường Nhất Tiếu mới có thể khống chế hoàn toàn Tứ Bá Liên, chuyện này không thể phủ nhận được.

“Dù sao thì người cũng phải giữ gìn ngọc thể đi ạ."

"Gia Danh à, sao càng ngày ngươi càng hành xử cứng nhắc vậy chứ?"

“Minh Chủ.”

“Bổn quân biết rồi. Biết rồi.”

Trường Nhất Tiếu phủi tay như thể hắn đã quá mệt mỏi với chuyện đó.

“Ai nhìn vào chắc nghĩ bổn quân là kẻ đáng thương nhất thiên hạ này. Hưm."

Nghe những lời than thở đó, Hỗ Gia Danh trong lòng thở dài liền mấy hơi.

Đáng thương á?

Dù có ác ý với Tứ Bá Liên đến mấy cũng không kẻ nào dám thốt ra câu đó trước mặt Trường Nhất Tiếu.

Câu nói ấy làm sao phù hợp với người đã thống nhất Tà Phái và cơ cấu lại toàn bộ Giang Nam chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi chứ?

Việc Hoàng Thế Ngạc tự tìm đến thề tận trung với hắn đã có ý nghĩa rất lớn rồi. Đó cũng chính là bằng chứng rõ ràng cho thấy sức ảnh hưởng của Tứ Bá Liên đã bắt đầu vượt qua cả Giang Nam mà khuấy động đến Giang Bắc.

“Thuộc hạ có chuyện cần báo cáo ạ."

"Chuyện gì???"

Trường Nhất Tiếu ũ rũ kéo dài câu hỏi. Vẻ mặt hắn hiện lên rõ mồn một ý định muốn Gia Danh rời khỏi đó nhanh nhất để hắn có thể nằm xuống lại.

"Hoa Sơn đó..."

Thế nhưng, khi Hỗ Gia Danh vừa cất tiếng, sắc mặt Trường Nhất Tiếu đang mệt mỏi uể oải lập tức thay đổi. Gương mặt nhợt nhạt của hắn méo mó một cách quỷ dị.

"... Đã kết thúc phong bế sơn môn rồi ạ.”

Thế nhưng khí thế đó đã biến mất tựa hồ đã được gột rửa ngay tức khắc. Hỗ Gia Danh tưởng chừng đã nhìn nhầm biểu cảm đó.

Nhưng đó không phải là nhầm lẫn.

Vẻ mặt Trường Nhất Tiểu trở nên mông lung, nét uể oải thật sự đã hoàn toàn biến mất. Đôi mắt hắn thoáng đọng lại nét điên rồ.

"Hoa Sơn ư?"

"Vâng."

“Đã lâu rồi. Thật sự đã lâu rồi. Tên tiểu tử chết tiệt đó."

Trường Nhất Tiếu khẽ nhếch khóe miệng.

Đương nhiên Hỗ Gia Danh biết rõ ‘tiểu tử chết tiệt mà Trường Nhất Tiếu nhắc đến là ai.

'Hoa Sơn Kiếm Hiệp.

Kẻ có thể khiến cho Trường Nhất Tiếu phải bày ra biểu cảm đó trên thiên hạ này chỉ có Hoa Sơn Kiếm Hiệp mà thôi.

“Bổn quân có chút bực bội rồi, không biết có nên trực tiếp lôi cổ hắn ra không..."

“Tên tiểu tốt kia quả là đã hành động như chúng ta dự đoán."

“Đúng vậy... Mà tên đó là..."

Trường Nhất Tiếu gãi đầu.

“Ngươi nói tên gì cơ? Tên, kẻ đó...?"

“... Là Các Thiên Lập ạ. Quỷ Đao Vô Tình - Các Thiên Lập.”

"A. Đúng rồi. Là tên Các Thanh Lập đó.”

“Là Các Thiên Lập, thưa Minh Chủ."

“Bỏ qua tiểu tiết đó đi. Mà, đúng là một lũ tạm nham."

Trường Nhất Tiếu phất tay như thể hắn hoàn toàn không có lý do gì phải ghi nhớ cái tên kẻ tiểu tốt đó cả.

“Có vẻ tên nhãi nhép đó đã bỏ mạng ở Thiểm Tây đúng như dự đoán."

“Đó việc hắn tự làm tự chịu ạ."

“Đúng vậy. Lũ đần độn đó.”

Trường Nhất Tiếu cười khẩy.

“Nào, vai diễn đã sắm đủ cho tất cả rồi. Chỉ còn chờ đến lúc thời cơ chín muồi nữa thôi nhỉ?"

Vẻ mặt hắn trông vô cùng rạng rỡ.

Trường Nhất Tiếu chính là kẻ trông đợi vào sự trở lại của Hoa Sơn hơn bất cứ ai, liệu thiên hạ có biết điều này không nhỉ?

“Tốt lắm!"

Trường Nhất Tiếu bật ngay dậy.

Cùng lúc, cơ thể hắn tỏa ra một luồng khí trắng tựa nước sôi bốc hơi lên. Hắn vừa dùng nội lực đẩy tửu độc trong cơ thể ra ngoài.

"Y phục!"

“Vâng, Minh Chủ!"

Đám thị tì vội vã chạy đến bắt đầu thay y phục cho Trường Nhất Tiếu. Trường Nhất Tiếu chờ đám thị tì mang trang sức lên người thì hơi cau mày tức giận.

"Tránh ra hết đi."

Hắn đẩy đám thị tì ra rồi tự mình đeo nhẫn lên hai bàn tay.

Hỗ Gia Danh nuốt nước bọt khô khốc.

Hắn nghĩ cái tên Hoa Sơn sẽ có chút ảnh hưởng với Trường Nhất Tiếu, nhưng hắn không ngờ Trường Nhất Tiếu lại kích động như vậy.

Thế nhưng, lúc đó, trong mắt Hỗ Gia Danh đột nhiên dâng lên cảm giác mong chờ đến kỳ lạ.

Ba năm.

Thời hạn ba năm giao kèo gần như đã trôi qua.

Điều đó đồng nghĩa, thiên hạ này rồi sẽ bị cơn gió tanh mưa máu càn quét lần nữa. Và kẻ gây ra chuyện đó không ai khác mà chính là Trường Nhất Tiếu này đây.

"Hủy bỏ tất cả lịch trình.”

“... Người định làm gì vậy ạ?”

“Gạo đã nấu thành cơm thì phải dọn lên mâm chứ. Chờ càng lâu thì sẽ bị cháy mất."

Trường Nhất tiếu vừa nói vừa cong khóe môi đỏ au.

“Bổn quân cần đến một nơi."

Hỗ Gia Danh nhìn thấy nụ cười của Trường Nhất Tiếu, trái tim liền đánh thịch một cái. Bởi vì hắn chính là người rõ nhất, mỗi khi Trường Nhất Tiếu bày ra vẻ mặt này chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.

Đó không phải là nụ cười vui mừng mỗi khi hắn được chuyện lớn.

Mà là nụ cười khi hắn định đẩy mạng sống của mình vào hố lửa.

“Đã đến lúc lấy lại nước cờ về tay rồi. Bổn quân cũng tò mò lắm. Không biết bổn quân có thể giành lại nước cờ này hay phải bỏ mạng đây. Hahaha."

Nụ cười điên rồ vang lên, Trường Nhất Tiếu mở cửa phòng bước ra ngoài. Dù đang đứng dưới ánh mặt trời rực cháy, hắn cũng không chút do dự mà hướng mắt nhìn chằm chằm vào thái dương.

Trường Nhất Tiếu đón ánh mặt trời sáng chói đến lóa cả mắt giữa bầu trời xanh thắm, hắn nở một cười tươi rói.

“Thà chết còn hơn không thu được gì."

Trường Nhất Tiểu vươn tay ra che khuất mặt trời. Sau đó hắn làm động tác thu lấy mặt trời vào tay rồi cười lớn, lập tức hắn sải những bước thật dài.

Thế là con hắc xà điên rồ người đầy độc khí cuối cùng đã bắt đầu hành động sau một giấc ngủ dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro