Chapter 843. Có gạt người thì cũng có mức độ thôi chứ! (3)
Soạttttt.
Tiếng ngũ cốc đổ xuống khiến tâm trạng người khác cũng cảm thấy vui lây.
Chiêu Kiệt cầm cái đấu trên tay hướng về phía những người đang chạy tới hét lên.
“Ngũ cốc đã được chuẩn bị đầy đủ, xin các vị đừng tranh cãi nữa, mau mau xếp hàng thôi! Ai cũng có phần!”
Rồi hắn gõ nhẹ vào bao ngũ cốc đặt phía trước như thể đang chứng minh cho điều ấy.
“Đây, của cụ đây ạ.”
“Thực…… thực sự rất cảm ơn ngài võ giả. Thực sự rất cảm ơn ngài.”
“Có gì đâu ạ.”
Chiêu Kiệt nhìn lão nhân cảm động tới rơi nước mắt, mỉm cười.
Huyền Linh đã dùng phần lớn số tiền Huyền Tông vay Thanh Minh để mua ngũ cốc. Vậy nên bây giờ họ đang phân phát ngũ cốc cho lương dân vùng Trường Giang khó khăn.
Không chỉ nơi này, các đệ tử Hoa Sơn cùng các võ giả Đường Môn còn tìm tới những ngôi làng gần đó phân phát.
“Nào nào, cụ mở bao ra đi.”
Chiêu Kiệt múc ngũ cốc đổ vào bao của lão nhân đang đẩy về phía hắn.
“Aigu, aigu. Thật sự cảm ơn ngài võ giả. Ngài quả thật rất hiên ngang, tuấn tú.”
“Haha. Ta cũng biết ta có chút tuấn tú mà.”
“Ngài đúng là một võ giả trẻ tuổi phi thường! Tin đồn về các võ giả trẻ tuổi của Hoa Sơn đã lan khắp Trường Giang rồi đấy! Và tin đồn lớn nhất chính là tin đồn về việc các vị đã kiên cường chiến đấu với Trường Nhất Tiếu của Vạn Nhân Phòng!”
Cằm của Chiêu Kiệt càng lúc càng hếch cao hơn.
“Ha. Ha. Ha. Ha! Chuyện đó có gì đâu mà phi thường chứ. Tất nhiên là Trường Nhất Tiếu vô cùng đáng gờm nhưng……”
Lời nói ấy khiến đôi mắt của lão nhân vừa nhận ngũ cốc rung động.
“Vậy không lẽ ngài đã…….”
“Hự, hự ự!”
“Ngài sao thế!”
“Không, không có gì đâu. Hông của ta đang bị thương do bị Trường Nhất Tiếu đánh trúng. Khừ….. vết thương này mãi chẳng khỏi chút nào.”
“Ôi, ôi trời ơi…… ngài thật vĩ đại quá……”
Sự xúc động tràn ngập trên gương mặt lão nhân.
Sự cảm kích về sự hy sinh của võ giả đáng kính đã đối đầu với Trường Nhất Tiếu đệ nhất thiên hạ bỗng chốc trào dâng.
“Vậy không lẽ……?"
“Vâng?”
“Ngài là Hoa Sơn Kiếm Hiệp lừng danh thiên hạ sao?”
“…….”
“Không phải ư? Vậy thì là…… Hoa Sơn Chính Kiếm?”
“…….”
“.......Không phải luôn sao? A, vậy không lẽ là Băng……”
“Của cụ xong rồi ạ. Mời người tiếp theo.”
“Ơ, ơ này ngài võ giả.”
“Vâng?”
“.......Hình như phần của ta ít hơn những người khác thì phải.”
“Giống nhau cả mà.”
“Rõ ràng là ít hơn một chút…….”
“Làm gì có chuyện đó. Bằng nhau hết đ…… Áaaaaaa!”
Đúng lúc ấy, một bàn tay giáng thẳng vào gáy hắn cái bốp.
“Đừng có làm trò con bò nữa, đong đếm cho đàng hoàng vào!”
“A, sao lúc nào sư huynh cũng ngược đãi đệ vậy!”
“Còn không phải do đệ luôn làm mấy chuyện khiến người khác muốn ngược đãi đệ à!”
“Ơ…….!”
“Đệ thử nói một câu nữa xem.”
Thấy Nhuận Tông trợn trừng mắt, Chiêu Kiệt vội vàng rụt cổ lại, bắt đầu múc thêm ngũ cốc đổ vào bao cho lão nhân.
“Hazi, thế gian này thật dơ bẩn. Kẻ thì là Hoa Sơn Kiếm Hiệp, người thì là Hoa Sơn Chính Kiếm, còn ta lại chỉ là một chân sai vặt thấp kém.”
“Câm mồm.”
Chiêu Kiệt ngay lập tức ngừng than vãn vớ vẩn, cắn chặt môi. Nhuận Tông mỉm cười tiếp tục giúp hắn phân phát ngũ cốc cho bách tính.
“Ta thực sự không biết phải làm cách nào để bày tỏ lòng biết ơn…….”
“Không có gì đâu ạ.”
Nhuận Tông lắc đầu.
“Bọn ta phải cảm thấy có lỗi vì đã để các vị phải chịu cảnh khổ sở bởi sự vô lại của bọn ta mới đúng.”
“Đó, đó đâu phải là lỗi của Hoa Sơn! Tất cả đều là do đám Cửu Phái Nhất Bang khốn kiếp và lũ Tà Phái đáng chết đó!”
“Phải đấy!”
“Hoa Sơn khác! Thiên Hữu Minh cũng khác!”
Tứ phương đồng loạt dậy sóng.
Chắc chắn ở nơi Hoa Sơn đang phân phát ngũ cốc này, tình cảm của người dân Trường Giang sẽ nghiêng về cho Hoa Sơn.
Nhuận Tông ngại ngùng cười rồi nói.
“Đa tạ các vị. Bọn ta còn rất nhiều nơi cần được phân phát nữa, nên ta mong các vị sẽ tiến lên nhận nhanh hơn một chút.”
“Vâng, thưa ngài đạo sĩ! Bọn ta hiểu rồi.”
Chiêu Kiệt há hốc miệng trước phản ứng khác hẳn ấy của người dân.
“Tại sao họ lại gọi sư huynh là đạo sĩ, trong khi đệ lại là võ giả chứ? Đệ cũng là đạo sĩ mà?”
“........ Tiểu Kiệt này.”
“Hả?”
“Nếu đệ mà mở mồm nói thêm một câu nữa thì ta không đảm bảo đệ sẽ nghe được họ gọi đệ một tiếng đạo sĩ đâu.”
“........Đệ sẽ yên lặng ạ.”
Thấy Chiêu Kiệt nhanh chóng ngậm chặt miệng tiếp tục phát ngũ cốc cho người dân, Nhuận Tông mỉm cười, ưỡn bụng.
Hắn nhìn về phía Trường Giang chảy xiết cùng Giang Nam ở phía bên kia.
‘Trông qua thì có vẻ thật yên bình.’
Thế nhưng, nơi đó đã sớm không còn là một nơi yên bình nữa rồi.
* * *
“Đúng là đông thật.”
Bạch Thiên khẽ lẩm bẩm như đang phát ra tiếng thở dài nhìn biển người đang tụ tập trên bến thuyền sau khi phân phát ngũ cốc cho các lương dân trở về.
Tuy cách đây không lâu, số lượng các thương nhân muốn băng qua sông đã vô cùng đông đúc, nhưng phải tới tận bây giờ hắn mới cảm nhận được số lượng thuyền đã tăng lên tới mức chóng mặt chỉ trong một thời gian ngắn.
Một điều thú vị là khi các thương nhân tụ tập lại một chỗ đông như thế này, mâu thuẫn thường sẽ xảy ra, thậm chí gây nên hỗn loạn, tuy nhiên nơi này lại chẳng có chút náo loạn nào.
Các thương nhân theo thứ tự xếp hàng chờ tới lượt mình, những người phải chờ lâu còn dựng lều để có thể nghỉ chân và lặng lẽ ước lượng thời gian bao giờ sẽ tới lượt.
Thương nhân vốn là những người vô cùng gấp gáp khi nhắc tới chuyện kiếm tiền, ấy vậy mà ở nơi này, họ lại chẳng khác nào những con cừu hiền lành.
Lý do ư? Điều đó cũng vô cùng đơn giản.
“Này?”
“Hả?”
“Chân ngài nhô ra ngoài rồi kìa?”
“Ta, ta xin lỗi.”
“À không, chuyện này cũng đâu phải lỗi của ngài. Mấy cái xe ngựa chạy qua chạy lại có thể khiến ngài bị thương đấy, ngài nên chú ý chút đi. Biết chưa?”
“Vâng! Vâng! Cảm ơn ngài đã lo lắng cho ta!”
Bởi vì đám người quản lý các thương nhân chính là lũ sơn tặc với thân hình to lớn như thể chúng có thể dùng tay không xé xác một con hổ.
“Thưa, thưa….. ngài hào kiệt?”
“Tại hạ không phải hào kiệt mà là thương đoàn viên (商團員). Có chuyện gì không ạ?”
“Bọn, bọn ta đến đây trước người kia cơ mà…….”
“Hả? Xin ngài hãy đợi một lát.”
Gã sơn tặc kiểm tra lại thứ tự rồi ngại ngùng gãi đầu.
“Hừm. Xin lỗi ngài. Phải làm sao bây giờ…… Nếu báo cáo chuyện này thì tại hạ sẽ bị đánh chết mất. Ư ư…….”
Thương nhân giật mình nhìn gã sơn tặc mặt mũi trắng bệch. Thậm chí, tròng mắt hắn còn bắt đầu đỏ ngầu. Thương nhân nhanh chóng mở miệng.
“Không, không sao đâu. Ta chỉ nói vậy thôi. Ta chỉ cần ngài chất hàng của ta lên là được rồi.”
“Hả? Như vậy cũng được sao?”
“Aigu! Đương nhiên là được rồi! Haha. Ta vẫn còn thời gian mà.”
“Đa tạ ngài. Tại hạ nhất định sẽ báo đáp ân tình này. Mời ngài ra phía sau đó đứng. Tại hạ sẽ chuyển đồ của ngài lên ngay!”
“Aigu, cảm ơn ngài!”
Sai sót của gã sơn tặc khiến vị thương nhân này phải tốn thời gian chờ đợi tuyệt đối không phải là việc mà vị thương nhân cần cảm ơn hắn. Ấy vậy mà vị thương nhân đó cứ liên tục cúi đầu như thể ông ta đang vô cùng cảm kích.
“…….”
Bạch Thiên há hốc miệng chứng kiến cảnh tượng ấy, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Bởi dẫu sao, cảnh tượng hắn nhìn thấy sau khi quay đầu cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao.
“Ngài nói hôm qua thu được bao nhiêu tiền?”
“Ta có ghi hết vào trong cuốn sổ này rồi.”
“Hừmm.”
Huyền Linh thành thục nhận lấy cuốn sổ, lật qua lật lại.
Nếu chỉ có như vậy thì cảnh tượng này đã chẳng có gì đặc biệt. Bởi vì Huyền Linh là người có nghĩa vụ kiểm tra thu chi của Mai Hoa Đảo với tư cách là Các Chủ Tái Khuynh Các của Hoa Sơn.
……Ngoại trừ việc nếu người kính cẩn đưa sổ sách cho ông ta không phải là Lục Lâm Vương.
“Hừmmmm. Ngài đã từng học qua về kiểm toán ngân sách chưa?”
“Haha. Đó là những kiến thức cơ bản mà?”
“Số liệu vô cùng chính xác.”
“Sẽ không có chuyện sai lệch dù chỉ một đồng đâu. Điều quan trọng nhất để mối quan hệ của chúng ta phát triển lâu dài chẳng phải chính là niềm tin và lòng trung thực sao!”
“Đúng, ngài nói rất đúng. Lâu lắm rồi ta mới có thể giao việc cho người mà ta tin tưởng. Chỉ có điều….. thỉnh thoảng người của Ân Hạ Thương Đoàn sẽ tới để kiểm tra sổ sách, ta sẽ rất biết ơn nếu ngài chú ý tới chuyện đó đấy.”
“Chuyện đó thì không cần phải bàn! Lúc nào ta cũng hoan nghênh họ.”
“Hahaha. Ngài đúng là hào kiệt.”
“Hô hô hô hô. Chỉ có một mình Các Chủ Tái Khuynh Các kiểm tra thôi đúng không ạ?”
Lâm Tố Bính bắt tay Huyền Linh.
“Dù sao thì cũng mong ngài chiếu cố!”
“Hô……. Hô hô. Tất nhiên rồi. Hô hô hô.”
Bạch Thương chứng kiến cảnh tượng ấy liền quay sang nói với Bạch Thiên.
“Sư, sư huynh. Bàn…. bàn tay đó vừa mới……”
“Bạch Thương.”
“Vâng?”
“Ngậm miệng lại đi.”
“…….”
Bạch Thiên cũng đã nhìn thấy rõ. Một túi tiền trông có vẻ khá nặng vừa được Lâm Tố Bính đặt lên tay Huyền Linh.
Thấy Huyền Linh ho khan mở túi tiền ra xem, Bạch Thiên nhắm mắt quay đầu đi.
‘Ta không thấy gì hết.’
Tất cả mọi chuyện trên đời đều như vậy. Tất cả mọi chuyện.
Ánh mắt Bạch Thiên tối sầm nhìn bến thuyền hoạt động tấp nập.
“Phải…….”
“Hả?”
“Phải từ từ chuẩn bị thôi.”
“Chuẩn bị gì ạ?”
Bạch Thiên mỉm cười không đáp.
* * *
Đêm muộn.
Thanh Minh lắc vò rượu trên tay bước ra khỏi phòng. Những ánh đèn vẫn sáng rực trên các tòa điện các.
“Hừmm.”
Thanh Minh nhìn xung quanh rồi lén lút bước đi.
Nơi này quá sáng để hắn có thể thoải mái uống rượu.
Bước chân của hắn hướng về phía bờ sông. Hắn bước qua một bãi lau sậy rậm rạp trải dài tới bờ sông, nơi gần như chưa có ai đặt chân tới.
Ràooooo.
Tiếng sóng không ngừng vỗ vào bờ.
Thanh Minh tìm chỗ ngồi xuống, đưa vò rượu lên miệng.
“Ực.”
Một lúc sau, hắn đặt vò rượu xuống, gương mặt hắn méo mó một cách kì lạ.
Thanh Minh nằm ngửa nhìn vầng trăng sáng rực giữa bầu trời đêm.
‘Không biết sao.’
Mọi việc đang vô cùng thuận lợi. Hoa Sơn vừa có thêm danh tiếng, lại vừa thu về lợi nhuận. Và chắc chắn, Thiên Hữu Minh sẽ có được một vị trí vững chắc sau những gì đã và đang xảy ra ở Trường Giang.
Một việc mà hắn phải mất ít nhất mười năm nữa mới có thể thực hiện lại hoàn thành trong vòng một tháng.
Vậy nên hắn phải vui vẻ mới đúng. Bởi vì đó là điều hắn muốn.
Ấy thế nhưng……
“Bức bối quá.”
Hắn cảm giác như có một hòn đá đang đè nặng trên ngực mình.
Là vì cảm giác sợ hãi và áp lực về những việc mà Trường Nhất Tiếu đang tiến hành ở Giang Nam sao?
Không. Không phải chuyện đó.
Bản thân Thanh Minh cũng chẳng thể tìm ra lý do. Chẳng hiểu sao từ sau khi dính líu tới Trường Nhất Tiếu, hắn cứ cảm thấy bức bối không thôi.
Hắn không biết phải giải thích thế nào…….
“Kiếm?”
“Áaaaaaaaaaaaa!”
Thanh Minh thất kinh lăn người vài vòng rồi bật dậy.
“…….”
“Ôi trời ạ! Giật cả mình! Sư thúc là ma quỷ đấy à? Hả? Là ma quỷ sao?”
“.......Kiếm đâu?”
Chẳng biết Lưu Lê Tuyết đã tới đây từ lúc nào. Nàng nhìn hắn bằng một gương mặt vô cảm.
Cho dù hắn lơ là cảnh giác tới mấy đi chăng nữa, thì sao Lưu Lê Tuyết có thể tiếp cận hắn mà hắn lại không phát hiện ra kia chứ…… À phải rồi. Con người đó vốn dĩ là vậy mà.
“Kiếm làm sao?”
“Rút ra.”
“Hả?”
Xoẹtttttttttt.
Lưu Lê Tuyết chầm chậm rút Mai Hoa Kiếm bên hông chĩa về phía Thanh Minh.
Thanh Minh cau mày trước hành động bất ngờ ấy.
“Sư thúc lại định làm gì nữa thế?”
“Tỉ võ.”
“.......Với ta á?”
“Ừ.”
Lưu Lê Tuyết cương quyết gật đầu. Thanh Minh thở dài.
“Bây giờ ta không có tâm trạng, để hôm khác đi. Hôm nay……..”
Đúng lúc ấy.
Vùuuuuuuuuuu!
Kiếm khí bắt đầu tỏa ra từ lưỡi kiếm của Lưu Lê Tuyết, không chút kiêng dè bay thẳng vào mặt Thanh Minh.
“…….”
Thanh Minh kinh ngạc giơ tay ôm má. Dòng máu đỏ tươi dính lên ngón tay hắn.
“.......Sư thúc?”
“Không có lần hai đâu.”
“…….”
Thanh Minh ‘Ha!’ một tiếng cười lớn. Hắn quẹt vết máu trên mặt rồi chầm chậm rút Ám Mai Kiếm bên hông.
“Tuy ta không biết sư thúc đang định làm gì, nhưng tâm trạng của ta đang không được vui đâu?”
“…….”
“Sư thúc nên hoảng sợ đi.”
“Ngạo mạn.”
Ánh mắt Lưu Lê Tuyết đanh lại.
“Đồ sư điệt không biết điều.”
“Ồ hô? Vậy thì để ta xem thực lực của sư thúc mạnh tới mức n…….”
Chẳng đợi Thanh Minh nói hết câu, Lưu Lê Tuyết đã đạp đất lao tới.
Ánh mắt của nàng tỏa ra một luồng sát khí lạnh lẽo tới rợn người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro