Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 836. Thì ra vẫn còn Hiệp Nghĩa Chi Môn. (1)

“Aaaaaaa!!”

“Cứu, cứu mạng!!!”

Một ngôi làng nằm ở cửa sông Trường Giang nhanh chóng chìm trong biển lửa đỏ rực. Giữa đám người chạy toán loạn, một kẻ giương cao Cử Xỉ Đao hét lớn.

“Đốt cháy tất cả cho ta!!! Hahahaha!!”

Gã đại hán với bộ râu thô ráp đảo mắt qua một lượt.

Những người dân vừa la hét vừa chạy trốn và cả những ngôi nhà đang bốc cháy.

“Hừ hừ”

Hắn liếm môi. Rốt cuộc đã bao lâu rồi hắn mới được thấy cảnh tượng này chứ?

“Đại ca, chỗ này đã được vơ vét sạch sẽ rồi. Nhưng dường như chẳng có thứ gì đáng tiền cả”

“Chậc. Lũ ăn mày đều như vậy thôi. Không sao cả. Đâu phải chỉ có mỗi nơi này là có làng”

Hắn hếch mặt lên cười sảng khoái.

“Chúng ta làm như thế này cũng không sao chứ ạ?”

“Làm sao? Nhà ngươi sợ à?”

“Không phải là sợ. Nhưng mà...”

“Không có gì phải lo lắng cả”

Quá Mạnh - Bang Chủ Khát Hổ Bang cười khúc khích.

“Nếu như là bình thường thì lũ Chính Phái sẽ kéo đến. Nhưng bây giờ bọn chúng không thể xuất hiện ở đây được nữa thì còn vấn đề gì nữa đâu?”

Một cách ngấm ngầm, phía Bắc Trường Giang được xem là lãnh địa của Chính Phái.  Vì vậy mà ngay cả Tà Phái cũng không dám gây chuyện ở cửa sông Trường Giang. Bởi vì lũ Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia sẽ ập đến bất cứ lúc nào.

Nhưng vậy giờ bọn chúng đã chẳng thể tiếp cận sông Trường Giang được nữa.

Và những môn phái Chính Phái khác cũng sẽ chẳng dám tùy tiện xông đến Trường Giang - nơi có các Thủy Lộ Trại khi không còn sự bảo hộ của Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia.

Trong tình trạng như vậy, khu vực xung quanh Trường Giang lúc này chẳng khác nào mảnh đất vô pháp. Đặc biệt là phía bắc Trường Giang.

“Chỉ cần không đụng vào thương đoàn là được! Chuyện cướp thuyền buôn là việc của lũ Thủy Lộ Trại.  Vì vậy mà đụng vào lũ làm nông này không được xem là xâm phạm lãnh thổ của bọn chúng. Cứ vét sạch cho ta”

“Vâng, đại ca!”

Quá Mạnh vừa cười vừa ngắm nhìn cảnh tượng ngôi làng chìm trong biển lửa.

‘Thời thế loạn lạc thật là tốt!’

Vào thời kỳ Cửu Phái Nhất Bang và Thần Châu Ngũ Bá âm thầm khống chế lẫn nhau, cho dù bọn chúng có là Tà Phái đi chăng nữa cũng không thể tùy tiện manh động. Bởi vì trên mặt hồ yên ả, một cơn sóng nhỏ cũng trông thật to lớn. Không dưng gây sự chú ý, thì khả năng tai họa ập đến là rất cao.

Nhưng bây giờ, lũ cường đạo như bọn chúng đã chẳng cần phải lo lắng về chuyện đó nữa.

“Làm gì có thế gian nào tốt đẹp hơn thế gian này nữa chứ? Hahahaha! Vét hết cho ta! Tất cả mọi thứ!! Không để lại bất cứ cái gì!”

Ngay lúc Quá Mạnh hét lên đầy phần khích thì.

“Đại, đại ca”

“Chuyện gì?”

“Hình như đằng kia có kẻ nào đang đến thì phải. Số lượng cũng không nhỏ đâu”

“Cái gì? Là quan phủ sao?”

Quá Mạnh ngạc nhiên quay đầu lại. Sau đó hắn nhìn về phía tên thuộc hạ chỉ điểm khẽ nheo nheo mắt.

“Hình như không phải là quan phủ đâu”

Nếu là quan phủ thì số lượng có vẻ hơi ít. Thêm vào đó, ngay từ đầu không thể là quan phủ được. Bọn chúng mà là những kẻ nhanh nhẹn như vậy thì Quá Mạnh đã chẳng nghĩ đến việc cướp làng rồi.

“Có thể là lũ Chính Phái chưa biết tình hình thời cuộc hoặc là bọn Tà Phái. Không cần phải bận tâm làm gì. Trước tiên cứ làm xong việc ở đây rồi...”

Vậy nhưng mọi việc không dễ dàng như những gì hắn nghĩ.

Hắn vẫn chưa nói hết câu đã phải lặng lẽ ngậm chặt miệng lại. Bởi vì tốc độ của những kẻ đang tiếp cận theo hướng này đã vượt qua khỏi thường thức của hắn.

Những chấm đen phía xa từ khi nào đã lớn dần. Cuối cùng hình dạng con người ngày một rõ ràng hơn.

“Chuyện, chuyện gì đây?”

Hình ảnh tên dẫn đầu hiện lên rõ ràng trong mắt hắn ta. Một nam nhân trẻ tuổi mặc bộ võ phục màu đen, tay rút sẵn kiếm trong trạng thái bùng nổ sự tức giận như một con mãnh hổ.

“Này, cái lũ chết tiệt các ngươi!!!!!”

Nhanh như thiểm điện, tên nam nhân ấy nhanh chóng thu hẹp khoảng cách lao vào Quá Mạnh. Quá Mạnh giơ chiếc rìu trên tay lên.

“Tên khốn này từ đâu chui ra vậy?!"

Quá Mạnh hét lớn đầy phẫn nộ. Ngay trước khoảnh khắc chiếc rìu dũng mãnh của hắn va chạm với thanh kiếm đang lao đến.

Quá Mạnh đã cười.

Chiếc rìu của hắn là một trong nhưng trọng binh đếm trên đầu ngón tay trên thiên hạ. Đương nhiên không phải là thứ vũ khí mà thanh kiếm mỏng manh kia có thể chống đỡ được. Có vẻ tên nhãi ranh này đã chẳng thể cân nhắc đến điều đó mà cứ vậy mà lao đến.

Có lẽ hắn là một tên Chính Phái nghe được tin đồn mà chạy đến Trường Giang này. Vậy thì phải cho tên ngu xuẩn này trả một cái giá tương xứng.

‘Đồ ngu! Chết đi!’

Vậy nhưng ngay lúc đó.

Sượt!

Thanh kiếm hướng về chiếc rìu của hắn ta đột nhiên phân thành hàng chục thanh kiếm khác.

‘Cái gì?’

Rất nhiều kiếm linh tựa ảo ảnh xuất hiện cùng hàng trăm dòng kiếm khí đỏ rực.

Khung cảnh khó tin đó khiến Quá Mạnh trợn ngược hai mắt. Dòng kiếm khí sượt qua chiếc rìu rồi lao về phía cơ thể hắn.

‘Chuyện, chuyện này?’

Kiếm khí đỏ rực tựa cánh hoa...

Khoảnh khắc đó, Quá Mạnh đã nhận ra bản thân đang bị ai tấn công.

“Hoa, Hoa Sơn...”

Xoẹt.

Cánh hoa lao đến cứa ngang cổ hắn.

Xoẹt. Xoẹt. Xoẹt.

Kiếm khí chém liên tiếp khắp cơ thể Quá Mạnh. Máu đổ ra ròng ròng như thác nước chảy.

“Hự hự...”

Cơ thể của Quá Mạnh lúc này đã chẳng thể cáng đáng nổi sức nặng của chiếc rìu. Cuối cùng hắn ngã úp mặt xuống ngay tại chỗ. Từ khi nào, người nam nhân lướt qua Quá Mạnh, nghiến chặt răng rồi nhìn về phía sau.

“Đại, đại ca!”

“Đại ca đã bị nhất kiếm...”

Khuôn mặt những kẻ chứng kiến cảnh tượng ấy đã trở nên trắng bệch.

Đương nhiên, đại ca của bọn chúng không phải là một cao thủ nổi danh trên giang hồ. Nhưng dù gì hắn cũng có là người có tên tuổi trong khu vực. Quá Mạnh tuyệt đối không phải là kẻ sẽ bị mất mạng bởi nhất kiếm của một tên nhãi ranh.

Roẹt!

Chiêu Kiệt rũ sạch máu dính trên thanh kiếm rồi nhe răng về phía lũ Tà Phái đang hoảng hốt.

“Lũ chó chết các ngươi! Dám đụng vào những người dân vô tội!”

 Ngay sau đó, các đệ tử Hoa Sơn khác cũng đến nơi. Không ai hỏi một câu gì mà cứ vậy xông vào quét sạch lũ Tà Phái.

“Lũ chết tiệt các ngươi!”

“Dám ngang ngược lộng hành à!!!”

Nộ khí bừng bừng trong đôi mắt của các đệ tử Hoa Sơn.

“Không cần phải nể nang gì hết!”

“Giếtttt”

Lũ Tà Phái hoảng loạn nhưng cũng cố cầm binh khí lên đã chống đỡ. Nhưng ngay từ đầu, lũ Tà Phái nhỏ nhoi này sao có thể trở thành đối thủ của Hoa Sơn được chứ.

Khí thế càn quét ngôi làng của bọn chúng nhanh chóng biến mất một cách thảm hại.

“Lửa! Lửa! Bây giờ việc chúng ta cần phải làm không phải là tóm lũ khốn này! Mau dập lửa đi! Nhanh lên!”

“Nhưng mà cũng đã cháy hết rồi còn gì nữa đâu”

“Lũ chết tiệt kia sao tự nhiên đi đốt những căn nhà đang bình thường làm gì thế không biết! Chỉ cần cướp hết ngũ cốc là được thôi mà! Chết tiệt!!!”

Chiêu Kiệt phun hết mọi lời chửi rủa ra rồi lao đến đá mạnh vào một tên Tà Phái đang rên rỉ phía trước.

“Áaaaa!!”

“Đau à? Tên khốn này? Cái giống như nhà ngươi mà cũng biết đau kia à?”

Bịch!

Một tên khác bị đá vào mặt chưa kịp hét lên một tiếng nào đã sùi bọt mép ngất xỉu ngay tại chỗ. Nhưng ngay cả như vậy, sự tức giận trong Chiêu Kiệt vẫn chưa nguôi ngoai một chút nào.

“Ta đã bảo là dập lửa đi rồi kia mà!”

“Ầy, chết tiệt!”

Các đệ tử Hoa Sơn trong chốc lát đã xử lý xong Khát Hổ Bang sau đó cố gắng cứu những ngôi nhà đang bốc cháy. Một vài người chạy đến bờ giếng, nhưng sự thật là bây giờ dù có rồng đi chăng nữa cũng chẳng thể cứu được mấy căn nhà.

“Đúng là không có điểm dừng, không có điểm dừng mà!”

Thanh Minh nói đúng.

Cái gì? Ta bảo Hoa Sơn quay về lúc nào? Nói gì mà ngây ngô thế hả? Bây giờ mọi chuyện mới là bắt đầu mà thôi.

Đừng xem thường lũ Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia. Lũ người đó dựa vào tên tuổi để sống nên cái tên đấy quan trọng hơn tất cả. Bọn chúng không dám đến Trường Giang một cách công khai nữa thì mọi chuyện sẽ náo loạn hết lên cho mà xem.

Có lẽ một thời gian mọi người sẽ phải chạy đến gãy cả chân cũng không biết chừng.

“Ừm”

Chiêu Kiệt thở dài.

Không chỉ Chiêu Kiệt mà những người khác cũng đang bận tối mắt tối mũi để xử lý lũ Tà Phái.

Bạch Thiên, Lưu Lê Tuyết, Nhuận Tông mỗi người đều dẫn theo một nhóm đệ tử Hoa Sơn để tuần sát sông Trường Giang. Đường Môn cũng cử người đến để giúp Hoa Sơn ổn định nơi này.

Vậy nhưng nhân lực vẫn là không đủ.

Bởi vì chỉ với bọn họ thì không thể nào cáng đáng được toàn bộ con sông Trường Giang rộng lớn này. Cùng lắm cũng chỉ có thể ổn định được các địa phận xung quanh Cửu Giang mà thôi.

Mặc dù Tứ Bá Liên trong một thời gian sẽ không manh động nhưng trong thiên hạ này Tà Phái đâu chỉ riêng Tứ Bá Liên kia chứ. Bình thường lũ Tà Phái không dám cư xử thiếu thận trọng vì sợ hãi uy danh của Chính Phái. Nhưng lúc này bọn chúng đang hò hét chẳng khác nào những con chuột vừa chạy khoát khỏi ngôi nhà đang bốc cháy vậy.

“Lũ mang chủng chết tiệt”

“Võ giả đại nhân”

“A? Vâng?”

Một giọng nói đột ngột vang lên thu hút ánh nhìn của Chiêu Kiệt. Một bà cụ đang rụt rè nhìn về phía này. Chiêu Kiệt nhanh chóng lại gần thì bà cụ bất ngờ nắm lấy tay của hắn.

“Bà đừng sợ. Bọn con là đệ tử của phái Hoa Sơn. Bọn con sẽ không làm hại ai đâu”

“A...A...A. Phái Hoa Sơn”

“Vâng, đúng rồi ạ”

Chiêu Kiệt gật đầu rồi tiếp tục nói.

“Bà có thể tìm lại được tất cả ngũ cốc bị cướp. Bọn con sẽ kiểm soát chặt chẽ để lũ ác ôn đó không thể quay lại đây được nữa”

“Cảm tạ đạo trưởng. Cảm tạ đạo trưởng nhiều lắm”

Những giọt nước mắt nhẹ nhõm lăn dài từ đôi mắt của bà lão thôn quê. Nếu như bị cướp đi tất cả những gì bản thân có thì sống đâu còn là sống nữa chứ. Khi không còn đồ ăn, có lẽ bà lão này sẽ chẳng qua nổi năm nay.

“Chỉ là những ngôi nhà thì...”

“Đạo trưởng không cần bận tâm về điều đó đâu. Phái  Hoa Sơn đã cứu mạng những người dân ở đây. Như vậy là đủ rồi. Nhà thì chỉ cần xây lại là được thôi”

“Con thật lòng xin lỗi”

Chiêu Kiệt thở dài.

Nếu như bọn họ nhanh hơn một chút nữa thôi thì có lẽ những ngôi nhà kia đã không cháy rụi như vậy. Điều đó làm hắn vô cùng hối hận.

“Tiểu Kiệt”

“Vâng, sư thúc”

“Trong số những người bị ngã có một số người bị thương rất nghiêm trọng. Có lẽ chúng ta phải đưa bọn họ về đảo mới được”

“Nghiêm trọng như vậy kia ạ?”

“Việc chữa trị ở đây rất khó khăn. Cần phải có y sư mới được”

Chiêu Kiệt gật đầu.

“Vâng, con biết rồi”

Sau đó hắn quay đầu lại nhìn về phía bà lão. Hắn vẫn ân cần nắm chặt lấy bàn tay của bà lão bằng cả hai tay, cố gắng để giọng nói không toát ra nộ khí mà cẩn trọng mở lời.

“Như bà đã nghe rồi đó, có lẽ bọn con sẽ phải đưa một vài người đi. Sẽ có những y sư đang ở bến cảng Cửu Giang sẽ giúp họ chữa trị”

“Y sư ư? ....Thật sự cảm tạ Hoa Sơn. Nhưng thật sự xin lỗi những những kẻ nghèo nàn như bọn ta thật sự không có tiền để trả cho y sư đâu...”

“Bà đừng lo lắng quá. Bọn con không nhận tiền”

“Sao cơ? Thật, thật vậy ư?”

“Vâng. Vì vậy mà bà hãy đi an ủi những người đang bị hoảng loạn đi. Khi xây nhà nếu cần thêm người hãy cứ nói với bọn con. Bọn con sẽ cố gắng hết sức để giúp mọi  người”

“Bọn ta làm sao có thể báo đáp ân huệ này...”

Ngay lúc đó.

“Chết tiệt! Ngũ cốc cháy rồi”

“Cái gì?”

Chiêu Kiệt quay phắt lại.

“Sư huynh, làm sao bây giờ? Bọn khốn đó chất ngũ cốc vào xe ngựa ở bên cạnh một căn nhà nên một nửa số ngũ cốc đã bị cháy rồi ạ"

“Cái...cái gì, thật tình mà!!”

Cuối cùng, Chiêu Kiệt bùng nổ cơn giận chạy đến đạp mạnh vào quai hàm của những tên Tà Phái đang quỳ gối.

“Có mỗi việc cướp bóc cũng làm không đàng hoàng! Lũ bệnh hoạn các người!”

Chiêu Kiệt cứ đá như vậy cho đến khi cơn giận nguôi ngoai phần nào. Sau đó hắn khẽ lén nhìn về phía bà cụ.

Nhìn thấy sự tuyệt vọng trên khuôn mặt đó, Chiêu Kiệt chỉ biết thở dài.

“Sư thúc”

“Hả?”

“Sư thúc có tiền không? Sư thúc là người của Tái Khuynh Các nên sẽ mang theo tiền dự phòng đúng chứ?”

“Này! Ta hiểu tâm trạng của con nhưng chúng ta không được dùng tiền này đâu...”

“Trước tiên thì chuyện đó cứ để suy nghĩ sau đi”

“Thanh Minh đã nói là không được dùng rồi”

“Chẳng lẽ tên tiểu tử đó lại giết chúng ta được?”

“...”

“Đưa cho con đi”

“...”

“Nhanh lên”

Bạch Thương nhìn lên bầu trời. Cuối cùng hắn cũng lôi ra một túi tiền từ bên trong áo. Và rồi hắn cũng nắm chặt lấy bàn tay của bà cụ.

“Có lẽ giá cả Ngũ Cốc tại Trường Giang sẽ tăng lên nên bà hãy mau mua ngũ cốc bằng số tiền này đi nhé. Vậy thì bà có thể vượt qua mùa đông mà không có vấn đề gì”

Bà cụ hoang mang không biết phải làm thế nào.

“Tại sao các vị phải làm đến mức này...”

“Không phải như vậy đâu ạ”

Chiêu Kiệt bĩu môi.

“Nếu như bọn con cứ thế ra về thì sẽ bị một tên ma quỷ hành hạ đến chết đấy. Nên người đừng cảm ơn bọn con làm gì”

“Sao kia ạ?”

“Đúng là vào Hoa Sơn muộn một chút sẽ hối hận một đời. Ây ku. Lẽ ra con phải làm sư thúc của tên tiểu tử đó mới phải. Ây ku!!!”

“Ta sẽ chuyển lại đúng chính xác những gì con vừa nói”

“A, sư thúccccc! Sao sư thúc lại như vậy chứ!!!”

Bạch Thương mỉm cười rồi khẽ nghiêm mặt lại.

“Mau đưa những người bị thương đi đi. Chúng ta không có thời gian để như thế này đâu”

“A, đúng rồi”

Chiêu Kiệt gật đầu rồi chào bà cụ.

“Vậy bọn con xin cáo từ”

“Đã, đã đi rồi sao?”

“Những nơi khác cũng có thể xảy ra vấn đề. Nếu ở làng có chuyện gì bà hãy tìm đến bến cảng mới ở Cửu Giang nhé”

“Gần đây nó còn được gọi với cái tên Mai Hoa Đảo nên chắc sẽ không khó tìm đâu ạ”

“Sao cơ?”

“Bọn con xin cáo từ”

Khi Chiêu Kiệt quay người đi, Bạch Thương lớn giọng chỉ thị.

“Trói lũ Tà Phái kia lại giao cho quan phủ đi! Còn nữa xem kẻ nào nhanh chân thì kêu bọn chúng cõng những người bị thương lên đảo. Nhanh lên!”

“Vâng!”

“Di chuyển ngay!”

Các đệ tử Hoa Sơn nhanh như gió sắp xếp mọi chuyện rồi rời khỏi ngôi làng.

Những người dân trong làng ngơ ngác nhìn dáng vẻ đó mà vô thức lẩm bẩm.

“Họ nói là người đến từ đâu nhỉ?”

“Là Phái Hoa Sơn”

“Hoa Sơn...Phái Hoa Sơn ư...”

Một giọng nói như rên rỉ phát ra từ miệng trưởng thôn.

“Thì ra vẫn còn Hiệp Nghĩa Chi Môn. Cứ tưởng chuyện như vậy đã qua hết rồi kia...”

Ông ta vừa vuốt đầu đứa trẻ bên cạnh vừa nói.

“Con phải nhớ lấy tên ân nhân của mình nghe chưa? Chúng ta cũng chỉ có thể làm được nhiêu đó mà thôi”

“Vâng”

Ánh mắt ông ấy đuổi theo bóng dáng của các đệ tử Hoa Sơn đang dần rơi xa bằng đôi mắt nhăn nheo nhuộm màu tháng năm.

Cứ như vậy rất lâu, rất lâu về sau. Cho đến khi bóng dáng đó biến mất hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro