Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 653. Chết rồi thì muốn nghỉ bao nhiêu cũng được!

Chapter 653. Chết rồi thì muốn nghỉ bao nhiêu cũng được!
"Tới, tới nơi rồi!"
"Là Hoa Sơn!"
"Hộc! Cuối cùng cũng về tới nơi!"
Các đệ tử Hoa Sơn ghì chặt xe kéo, nhìn lên Hoa Sơn cao chót vót, rưng rưng nước mắt hạnh phúc.
Nếu là bình thường thì họ đã ngán ngẩm thở dài mỗi lần phải leo lên núi, thế nhưng lần này, đối với họ, đỉnh núi đã bị mây mù bao phủ kia thật xinh đẹp và đáng yêu.
'Quả nhiên rời khỏi nhà chỉ toàn là bão tố'
'Còn lâu ta mới rời khỏi Hoa Sơn lần nữa!'
Lúc khởi hành tới Vũ Hán, trái tim họ phập phồng như muốn nổ tung vì hưng phấn. Thế nhưng, sau bị cuốn vào một cuộc hành trình nguy hiểm, những trái tim đang phập phồng ấy đã co rúm đến mức đáng thương.
"Chỉ, chỉ cần leo lên nữa thôi là chúng ta có thể nghỉ ngơi rồi!"
"Aaaaaaaaaa! Ta sẽ lên tới đỉnh trước!"
"Tránh ra, cái tên tiểu tử này! Ta lên trước!"
Các đệ tử Hoa Sơn chẳng thèm nhìn lại phía sau, bắt đầu hướng về con đường dựng đứng trước mặt.
"Hơ?"
Thanh Minh đứng sau chứng kiến hết cảnh tượng ấy, lắc đầu nguầy nguậy.
"Lại có vấn đề gì sao?"

Vân Kiếm quan sát sắc mặt của hắn, khẽ hỏi. Thanh Minh ngượng ngùng gãi đầu.
"Bọn chúng thấy đã về tới đây rồi nên định bỏ xe kéo lại mà đi."
"Hừm Chắc không sao đâu nhỉ? Thôi thì con đành đi bảo chúng kéo về vậy. Cũng hết cách rồi."
Vân Kiếm thương xót nhìn các đệ tử đang xông xáo lao lên mà chẳng hay biết chuyện gì đang đợi mình.
Một cơn gió thật trong lành và khoan khoái.
Tất nhiên là gió ở Hoa Sơn lúc nào cũng trong lành. Và gió ở trên đỉnh núi cao chót vót lại có chút se lạnh.
Thời tiết dạo này đã ấm hơn nên khi những ngọn gió tươi mát thổi tới, tâm trạng con người cũng dễ chịu hơn hẳn.
"Hừm."
Thế nhưng, dù gió đang thoảng qua mặt, Huyền Tông cũng chẳng thể vui nổi.
"Người đang lo lắng cho các đệ tử sao?"
Huyền Tông hắng giọng trước câu hỏi của Vân Giác. Rồi ông ta mỉm cười thay cho câu trả lời.
"Hô hô."
"Có gì đâu mà người phải lo lắng đến thế. Người cũng đã sớm nghe tin các đệ tử đã thắng Võ Đang và đang trên đường trở về rồi mà. Chẳng lẽ bọn trẻ còn có thể ngã dập mũi trên đường về nữa hay sao."

"Bởi vậy mới nói."
Huyền Tông cười như thể bản thân ông ta cũng thấy điều ấy thật nực cười, khẽ nói.
"Ta cứ ngỡ cả đời này ta sẽ không thể hiểu được tâm tình của các bậc phụ mẫu, thế nhưng, có lẽ dạo gần đây, ta đã hiểu được các bậc phụ mẫu có suy nghĩ gì khi những đứa trẻ dần trưởng thành và rời khỏi nhà rồi. Ta tự rước lo lắng để rồi thành ra thế này. Như thể phải ôm chúng vào lòng ta mới an tâm được."
"Đó là do Chưởng môn nhân quá yêu quý lũ trẻ đấy ạ."
"Hô hô."
Huyền Tông lặng lẽ lướt nhìn quanh một lượt rồi nói.
"Không phải chỉ vì điều đó thôi đâu. Con không thấy, không có lũ trẻ, ngọn núi này quá yên tĩnh rồi sao?"
"Người nói đúng. Đúng là hơi hiu quạnh thật."
Đây là lần đầu tiên Huyền Tông trải qua chuyện này. Khi hầu hết các đệ tử Hoa Sơn xuất hành.
Tuy rằng không thể so sánh với thời kì hoàng kim, nhưng hơn một trăm đệ tử cùng rời đi, chỉ để lại vài người thế này, cảm giác thực sự rất quạnh vắng.
"Không ngờ ta lại nhớ những tiếng hò hét khi chúng tu luyện như vậy."

"Chưởng môn nhân hình như các đệ tử không thích câu nói đó lắm đâu ạ."
"Haha. Vậy sao?"
Huyền Tông lặng lẽ nhìn điện các trống rỗng, rồi hướng ánh mắt về phía sơn môn.
'Chắc hẳn còn lâu lắm chúng mới về tới.'
Từ Vũ Hán về tới đây, dù đi nhanh tới mấy, cũng phải mất hơn ba ngày. Dẫu cho Thanh Minh có không ngừng hối thúc các đệ tử.
Dù biết rõ điều ấy, nhưng Huyền Tông vẫn chẳng thể rời mắt khỏi sơn môn. Và sự nhẫn nại lớn nhất mà ông ta có thể làm được chính là ngẩng cao đầu khi ra cổng trông ngóng, thay vì cứ liên tục đi đi lại lại.
Huyền Tông chắp hai tay sau lưng, chầm chậm nhắm mắt.
'Hóa ra, có tuổi chính là như thế này sao.'
Trước đây đã từng có những lúc các đệ tử nhỏ tuổi trông ngóng Huyền Tông khi ông ta rời khỏi Hoa Sơn để lo công chuyện. Còn bây giờ, tình thế đã thay đổi. Huyền Tông ở lại đây ngóng chờ các đệ tử đường xa trở về.
Đây chính là quá trình chuyển giao thế hệ, người có tuổi sẽ nhường lại vị trí của mình cho hậu thế.
Tuy chuyện này có chút đáng tiếc, thế nhưng, Huyền Tông lại chẳng cảm nhận được bất kì chút nuối tiếc hay gượng gạo

nào. Ông ta chỉ tiếc vì không thể giúp đỡ lũ trẻ đang bước vào những hành trình khó khăn.
"Nhưng mà"
"Vâng?"
"Từ nãy tới giờ cứ có tiếng gì ấy nhỉ?"
"Con không chắc lắm"
Thấy Vân Giác lắc đầu, Huyền Tông khẽ nheo mắt.
'Rõ ràng ta đã nghe thấy âm thanh này rất nhiều lần'
Một âm thanh rất quen thuộc, đã lâu không vang lên ở Hoa Sơn.
"Không lẽ"
"Vâng."
"Có khi nào hôm nay bọn trẻ về tới không?"
"Ầy, Chưởng môn nhân à. Làm gì có chuyện đó chứ. Trừ khi chúng mọc thêm đôi cánh, chứ chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra được."
"Vậy ư?"
"Vâng. Con người muốn làm được điều đó thì phải không ngủ nghỉ gì, dùng khinh công chạy một mạch về đây đấy ạ. Một người di chuyển như vậy đã không dễ dàng, đằng này tụi nhỏ còn đông, và hành lý cũng nhiều nữa."
"Đúng nhỉ?"
"Vâng. Đúng là vậy."
"Nhưng nếu chuyện đó là thật thì sao?"

"Dạ?"
Lông mày Huyền Tông giật giật.
'Lũ tiểu tử mất trí này.'
Vân Giác nghi ngờ nhìn Huyền Tông, rồi kinh ngạc quay lại phía sau.
Đúng là ông ta đã nghe thấy âm thanh gì đó vọng tới.
  m thanh như tiếng than khóc đó quả thật rất quen thuộc.
"Kh, không lẽ Không, không thể nào. Nơi đây là đâu kia chứ Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?"
Đến cả Vân Giác cũng phải nghi ngờ những gì mình nghe được. Huyền Tông hét lên.
"Mau gọi các đệ tử còn lại ra đây!"
"Vâng, vâng! Chưởng môn nhân! Con đi gọi chúng ngay đây!"
Vân Giác hấp tấp chạy đi. Huyền Tông vội nói với theo.
"Bảo chúng chuẩn bị đồ ăn ngay!"
"Vâng, Chưởng môn nhân!"
Huyền Tông ho khan mấy cái rồi bước lên phía trước.
Dù đã trả qua cảm giác này mấy lần, thế nhưng, mỗi lần như vậy, trái tim ông ta lại đập liên hồi đến mức không thể bình tĩnh được. Hơn nữa, những lần trước chỉ có một vài đệ tử, còn lần này, hầu hết các đệ tử Hoa Sơn đã rời đi rồi quay trở về, nên cảm giác cũng khác hoàn toàn.

Huyền Tông vừa kỳ vọng, vừa bất an nhìn về phía sơn môn. Các đệ tử anh dũng vừa trải qua một sự kiện lớn sắp xuất hiện ở đó.
Ta phải khen chúng nữa chứ.
Ừm. Phải khen chúng!
Chúng đã dẹp loạn Lục Lâm, chiến thắng Võ Đang trong trận tỉ võ.
Các đệ tử trẻ tuổi của Hoa Sơn đã trở thành các kiếm đồ thực sự, và đang quay trở về Hoa Sơn.
Trái tim tràn ngập bất an và lo lắng của Huyền Tông cứ phập phồng liên hồi.
Rầmmmm!
Cuối cùng, đại môn đang đóng im lìm cũng được mở toang sang hai bên. Các đệ tử lũ lượt tràn vào.
"Mấy cái đứa này!"
Khóe mắt Huyền Tông nóng ran khi nhìn thấy các đệ tử mà ông ta hằng mong nhớ.
Tất nhiên lần này bộ dạng của chúng cũng giống hệt với lũ ăn mày nhưng dù sao đây cũng không phải lần đầu, nên ông ta chẳng còn cảm thấy ngạc nhiên nữa.
Mặc dù ông ta vẫn chẳng thể hiểu nổi tại sao lên tới đỉnh núi rồi mà chúng vẫn phải kéo xe chạy như thế nhưng Huyền Tông đã từ bỏ việc cố hiểu tất cả các hành vi của các đệ tử từ lâu lắm rồi. Quả nhiên khi buông bỏ, trong lòng ông ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Bọn chúng quay trở lại với bộ dạng như thế nào, hay có mang theo thứ gì thì cũng đâu có vấn đề gì. Dù sao sự thật rằng các đệ tử Hoa Sơn đã lập công lớn đến mức không ai có thể tưởng tượng nổi cũng sẽ chẳng thay đổi.
"Mau vào trong đi!"
"Chưởng môn nhânnnnnnnnnnn!"
Vừa nghe thấy tiếng chào mừng của Huyền Tông, các đệ tử thậm chí chẳng nghĩ tới việc hạ xe xuống, cứ thế kéo xe, chạy bịch bịch về phía Huyền Tông.
'Các con, như vậy cũng được sao.'
Huyền Tông nghẹn ứ khi tưởng tượng tới cảnh những đứa trẻ đã to xác, nhưng vẫn vừa chạy vừa hét ầm lên 'con nhớ Chưởng môn nhân lắm'.
"Chưởng môn nhânnnn! Oaaaa!"
"Chưởng môn nhân! Chưởng môn nhân!"
Huyền Tông hiền hậu mỉm cười dang hai tay về phía các đệ tử. Từng người, từng người đều là đệ tử mà ông ta tự hào
"Chưởng môn nhânnnnnn! Thanh Minh! Thanh Minh nó!"
"Người không biết tên khốn Thanh Minh đó đã đàn áp tụi con tới mức nào đâu!"
"Người hãy làm gì tên khốn kiếp đó đi ạ! Chưởng môn nhân! Hứcccccc!"
Các đệ tử cùng túm tụm xối xả chửi mắng Thanh Minh. Huyền Tông mỉm cười lén lút

hạ tay xuống.
'Để kiểu gì cũng ngượng chết đi được.'
Ta mà đi gặp tổ tiên thì sẽ xấu hổ lắm đấy, mấy cái đứa nhóc này! Có biết không hả!
"Hừm."
Huyền Tông ho lớn một tiếng rồi nhìn về phía các đệ tử. Ánh mắt ông ta tràn ngập sự ôn hòa, dịu dàng.
"Mặt mũi các con đều sáng bừng lên rồi nhỉ."
Nghe vậy, các đệ tử quay sang nhìn nhau, rồi nghiêng đầu.
"Mồ hôi bẩn thỉu chảy ròng ròng kìa."
"Úi, đúng là chẳng anh tuấn chút nào."
"Đệ vừa nhìn ta nói cái gì đấy, hả?"
"Còn không phải à?"
"Đó là sự thật mà!"
Huyền Tông ngẩng đầu nhìn trời cao.
Cứ ngỡ bây giờ ông ta đã bỏ được mọi âu lo xuống, nhưng có vẻ như không thể rồi.
Dường như ông ta nghe thấy trên trời có ai đó đang đáp lại 'Ta cũng đau khổ lắm' thì phải. Huyền Tông khẽ lắc đầu, không ngờ bây giờ ông ta còn nghe thấy cả ảo giác nữa cơ đấy.
"Sao các con về nhanh thế. Từ Vũ Hán về tới đây cũng đâu phải chuyện dễ dàng gì."
"Chúng con nói cũng được ạ?"
"À thôi. Có lẽ không cần nghe ta cũng đoán ra rồi."

Kiểu gì cũng là do cái tên ác quỷ kia đã hét ra lửa thôi.
Huyền Tông nở một nụ cười ấm áp.
"Các con đã vất vả nhiều rồi."
"Không đâu ạ, Chưởng môn nhân!"
Tuy các đệ tử đều thở hổn hển, thế nhưng, biểu cảm của họ đã khác hẳn so với trước đây.
Chẳng lẽ là sĩ biệt tam nhật, quát mục tương đãi sao?
Đến cả Huyền Tông, người hiểu rõ các đệ tử hơn ai hết cũng phải cảm thán sự trưởng thành oanh liệt của họ.
Điều đó đồng nghĩa với việc họ đã học được rất nhiều điều trong hành trình lần này.
"Ta đã nghe tin về những chuyện các con đã làm rồi. Các con đã làm rất tốt. Thực sự rất tốt."
Các đệ tử nghẹn ngào mím chặt môi.
Họ đã nghe rất nhiều lời khen ngợi. Các trưởng lão, hay các Vân Tử bối đã khen ngợi sự ưu tú của họ, và các môn phái khác nhìn họ với ánh mắt ngập tràn sự ngưỡng mộ.
Thế nhưng, những lời nói phát ra từ miệng của Huyền Tông lại có trọng lượng khác hẳn.
Đến tận bây giờ họ mới cảm giác như mình đã được đền đáp xứng đáp cho chuyến

hành trình đầy gian truân này. Các đệ tử Hoa Sơn lén lút ngước lên, hoặc khẽ chớp mắt.
"Không đâu ạ, thưa Chưởng môn nhân! Đây là việc mà chúng đệ tử Hoa Sơn phải làm mà!"
"Con xin lỗi vì đã không thể làm tốt hơn!"
"Con đã học được rất nhiều điều. Sau này con sẽ chăm chỉ tu luyện hơn nữa!"
"Được rồi, được rồi. Mấy cái đứa này. Các con giỏi lắm."
Sự ấm áp lan tỏa giữa Chưởng môn nhân và các đệ tử. Nếu không có một giọng nói đột ngột vang lên cắt ngang.
"Hờ, tự hàooooo quay về cơ đấy!"
Huyền Tông khẽ nhắm mắt.
Vừa nghe thấy giọng nói ấy, các đệ tử vội vã rụt cổ lại như ếch gặp rắn. Niềm hãnh diện tự hào trên mặt họ cũng biến mất giống như con ốc sên đang trốn trong cái vỏ của mình.
'Rốt cuộc thời gian qua chúng đã trải qua chuyện gì'
Tại sao càng ngày lũ trẻ càng
Thanh Minh đá cổng bước vào, hét lên.
"Làm gì thì làm, nhưng phần kết mới là thứ quan trọng nhất, phần kết đấy! Các ngươi định kết thúc đại khái như thế này à! Mau bỏ hết hành lý sang một bên rồi xếp hàng đi! Báo cáo cho hẳn hoi vào!"

"Khừ ừ. Sao nó có thể nói những lời đúng đắn một cách thô tục thế nhỉ."
"Bởi vậy mới nói. Điên mất thôi!"
Dù đang làu bàu rằng mình sắp chết vì mấy lời cằn nhằn của Thanh Minh, thế nhưng các đệ tử Hoa Sơn vẫn nhanh chóng kéo xe vào góc. Rồi ba chân bốn cẳng chạy tới giữa sân luyện võ xếp hàng.
Thấy các đệ tử đã nghiêm chỉnh đứng sau các Vân Tử bối, Huyền Thương và Huyền Linh bước lên trước, đối diện với Chưởng môn nhân.
Huyền Tông nhanh chóng đứng thẳng lưng, ra dáng oai nghiêm của Chưởng môn nhân phái Hoa Sơn.
Huyền Thương cất lời.
"Dưới sự dẫn dắt của trưởng lão Hoa Sơn Huyền Thương, các đệ tử đã hoàn thành mệnh lệnh của Chưởng môn nhân và hồi sơn bình an."
Bộp!
Thấy Huyền Thương đẩy hai tay ra trước lễ độ hành lễ, các đệ tử Hoa sơn cũng nhất tề chắp tay (拱手) hành lễ.
Huyền Tông chăm chú nhìn cảnh tượng ấy rồi khẽ ngước mặt lên trời. Sau một hồi né tránh ánh mắt của các đệ tử, ông ta cúi đầu, một nụ cười rạng rỡ đã nở trên môi từ lúc nào.
"Các con đã học được rất nhiều điều phải

không?"
"Vâng. thưa Chưởng môn nhân!"
"Được."
Huyền Tông gật đầu nói tiếp.
"Vậy là được rồi. Các con đã vất vả rồi. Chắc hẳn các con đang rất đói bụng, nên hãy vừa ăn vừa từ từ nói tiếp nhé."
"Có cơm kìa!"
"Aaaaa! Nghĩ lại thì chúng ta đã nhịn đói suốt ba ngày liền!"
"Nhanh chân lên!"
Huyền Tông mỉm cười nhìn các đệ tử chạy ào tới nhà ăn.
'Thật tốt quá.'
Bây giờ Hoa Sơn mới chính là Hoa Sơn.
Thấy một người vẫn chưa rời khỏi chỗ của mình, Huyền Tông nói với hắn.
"Thanh Minh."
"Vâng, Chưởng môn nhân."
"Con có được thành quả gì trong chuyến xuất hành này thế?"
Thanh Minh mỉm cười.
"Người mà thấy thì sẽ ngạc nhiên lắm đấy?"
"Hô hô. Vậy sao. Phải vậy chứ."
Một làn gió êm dịu thổi tới.
Đó cũng chính là lúc chuyến hành trình dài của phái Hoa Sơn kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro