Chapter 622. Ta sẽ chém bay nó cùng với cả sự tự phụ của ngươi. (2)
Chapter 622. Ta sẽ chém bay nó cùng với cả sự tự phụ của ngươi. (2)
"Gượm đã."
Giọng nói vô cùng dõng dạc vang lên.
".... Trưởng lão?"
Vô Chấn xoay người nhìn Hư Tán Tử.
Thế nhưng Hư Tán Tử phớt lờ lời hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên trên võ đài..
'Là Hoa Chính Kiếm.'
Những đệ tử Võ Đang khác có mặt ở đây chỉ mới nghe tin đồn về Hoa Sơn, đến cả Hư Tán Tử người dẫn dắt các đệ tử đấu với Hoa Sơn cũng không thể tính kế gì nếu chỉ dựa vào lượng tin đồn đó.
Vậy nên trước khi đến đây, họ đã thu thập thông tin về Hoa Sơn.
Thông tin về võ công bên phía Hoa Sơn mà họ muôn biết hầu như đều đã nắm được ngay lập tức, và có một thứ mà họ không thể bỏ qua.
'Hoa Sơn Đệ Nhất Kỳ Tài.'
Tất cả những nơi cung cấp thông tin về Hoa Sơn đều nói như nhau.
Hoa Chính Kiếm. Hoa Sơn Đệ Nhất Kỳ Tài - Bạch Thiên.
Đúng ra còn có cả Hoa Sơn Thần Long, thế nhưng tầm ảnh hưởng võ công của hắn quá mức khủng bố để đặt vào hàng ngũ của Hậu Khởi Chi Tú.
Vậy nên thực tế Bạch Thiên mơi được xem là Hậu Khỏi Chi Tú đại diện cho Hoa Sơn.
Có khá nhiều lời bình được đưa ra, nhưng trong số đó có một thứ làm Hư Tán Tử chú ý.
Thiên tài.
Trước đây hắn đã đánh bại Tần Kim Long là một trong số Ngũ Long Hậu Khởi Chi Tú vang danh khắp thiên hạ, và hắn còn đánh bại cả Đài chủ Vạn Nhân Phòng.
Và gần như chắc chắn sau này hắn sẽ thành Chưởng môn nhân của Hoa Sơn.
Không thể bỏ qua bất kỳ câu miêu tả nào phía trên khi nhắc về hắn.
Nhìn vào cục diện mà phán đoán, có thể thấy Bạch Thiên mạnh hơn các đệ tử của Hoa Sơn đã tỷ võ trước đó.
Nếu vậy Hư Tán Tử phải suy xét lại.
Có chắc rằng Vô Chấn sẽ đánh bại được Bạch Thiên hay không?
Tất nhiên Hư Tán Tử cũng biết. Vô Chấn rất mạnh. Hắn có thể mang lại kỳ vọng lớn cho Võ Đang.
Thế nhưng Hư Tán Tử đã quan sát 3 trận tỷ võ trước đó, và hắn không đảm bảo sẽ thu về một chiến thắng hoàn hảo.
Nếu tình huống vô cùng hiếm hoi xảy ra, Võ Đang thật sự sẽ bị rơi vào cảnh Vạn Kiếp Bất Phục.
'Nếu vậy.'
Ánh mắt Hư Tán Tử tối sầm lại, hắn từ từ mở miệng.
"Vô Chấn."
"Vâng. Trưởng lão."
"Lần này con không cần ra trận."
Hư Tán Tử không thèm để ý Vô Chấn đang trợn tròn mắt, hắn quay lại nhìn ra sau.
"Vô Ngộ!"
"Vâng!"
"Con lên đi."
Vô Ngộ vô cùng ngạc nhiên hỏi lại.
"Trưởng, trưởng lão. Là con ạ?"
"Đúng vậy."
Vô Ngộ ngậm chặt miệng.
Hắn cũng có mắt, lẽ nào không biết tình hình hiện giờ đang diễn ra như thế nào sao?
Không phải hắn không tự tin với kiếm pháp của mình, thế nhưng trong trận đấu này hắn không đáng xuất hiện gần như là
cuối trận trong số các đệ tử đời nhất.
"Trưởng, trưởng lão. Tiểu tử kia đã thách đấu Vô Chấn sư huynh mà."
"Ta cũng có tai mà, không lẽ ta không nghe được sao?"
"Vậy thì tại sao."
Vô Ngộ chần chừ không di chuyển, Hư Tán Tử lộ rõ vẻ bực dọc nhìn về phía Bạch Thiên.
"Vô Chấn vừa là đệ nhất nhân của Võ Đang Tam Kiếm, vừa là người có cảnh giới cao nhất trong các đệ tử đời nhất của Võ Đang. Để hắn ra tay với đệ tử đời hai của Hoa Sơn thì không hợp lẽ chút nào."
"Trưởng lão!"
Vô Chấn vô thức cất cao giọng.
Lời Hư Tán Tử nói không hề sai. Là vì hắn nhận ra ý nghĩa thật sự ẩn chứa trong lời nói đó.
Bây giờ Hư Tán Tử đang né tránh trận đấu.
"Thế trận đang nghiêng về phía bên kia. Thế nhưng làm sao con có thể trốn tránh được chứ ạ? Một người có bối phận thấp hơn đang thách thức, người định bảo con sợ hãi bỏ chạy ư?"
"Con lại nói linh tinh rồi."
Hư Tán Tử nhếch miệng cười.
"Không phải mới lúc nãy con và Vô Nhiên đã nói rồi sao? Đây là tỷ võ, là kết nối mối thân giao. Nếu vậy thì chẳng phải cho Vô Ngộ ra đó và lĩnh hội kiếm pháp Hoa Sơn sẽ phù hợp hơn con sao?"
Cơ thể Vô Chấn bắt đầu run rẩy.
Thế nhưng Hư Tán Tử Không hề để tâm tới phản ứng đó.
"Không nói dài dòng. Vô Ngộ sẽ đấu với Bạch Thiên."
"Trưởng lão!"
Vô Chấn cố hét lên một lần nữa, nhưng rồi hắn chỉ biết nghiến răng hạ thấp giọng vì mọi người có vẻ đang chú ý đến hắn.
"Như vậy không được đâu ạ."
"Con nói gì chứ?"
"Người không được làm những việc không đường hoàng như vậy. Ở đây không phải chỉ có chúng ta thôi đâu."
"Tiểu tử ngu xuẩn."
Hư Tán Tử cười lạnh.
"Chúng ta đã thua 3 trận rồi."
Rồi ông ta nghiến răng nói.
"Nếu chúng ta lại thua lần nữa, thiên hạ sẽ nói gì đây hả? Họ có khen ngợi chúng ta là môn phái đã thua trận một cách đường đường chính chính không?"
"Không hề!"
Vô Chấn nhìn vào mắt Hư Tán Tử rồi ngậm miệng lại. Dù hắn có nói đúng hay sai thì bây giờ cũng không có tác dụng gì nữa.
"Mục đích mà chúng ta đến đây sắp không đạt được rồi. "
"Những người đến xem trận tỷ võ này rồi sẽ không thể quên được chiến thắng của Hoa Sơn."
"Việc đệ tử đời thứ nhất của Võ Đang đã thua hai lần liên tiếp trước đệ tử đời ba của Hoa Sơn đã khủng khiếp lắm rồi, chúng ta còn chẳng thể biện minh được gì. Hơn nữa...."
'Một trong những đệ tử của Võ Đang bị đánh bại lại là một trong Võ Đang Tam Kiêm, chuyện này càng không thê châp nhận được.'
Hư Tán Tử không thể thốt ra câu này được, vì chuyện này quá ư là hổ thẹn.
"Thế nhưng họa hoằn lắm..."
Đôi mắt Hư Tán Tử hằn đầy tơ máu nhìn chằm chằm Vô Chấn.
"Nếu cả con cũng thua thì danh tiếng của Võ Đang xem như bị hủy hoại hoàn toàn. Không, cũng không đến mức ấy. Chắc chỉ đến mức người đời sẽ ca ngợi sự phát triển của Hoa Sơn và cười nhạo sự sa sút của Võ Đang mà thôi."
"... Trưởng lão."
"Con là người đứng đầu của Võ Đang Tam Kiếm. Con tuyệt đối không được thua họ."
Đôi mắt Vô Chấn lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Hư Tán Tử nổi tiếng là người lý trí và điềm đạm. Thế nhưng, hiện tại Vô Chấn không hề thấy hình ảnh đó nữa.
"... Dù thế nào cũng không nên. Trưởng lão à."
"Đừng dong dài nữa. Đây là mệnh lệnh."
Khi hai từ 'Mệnh lệnh' thốt ra, Vô Chấn thở dài một hơi nhắm chặt mắt.
Hư Tán Tử là một trong những người đứng đầu, và cũng là trưởng lão của Võ Đang.
Và khi đến đây, ông ta đã được sự ủy thác từ Hư Đạo Chân Nhân là Chưởng môn nhân, nên ông ta có quyền giao phó mọi việc.
Nói cách khác, Hư Tán Tử chính là người đại biểu cho Chưởng môn nhân tại đây.
"Con lui xuống đi."
"Con. xin nhận lệnh."
Vô Chấn nghiến răng lùi lại phía sau.
Hư Tán Tử cắn nhẹ môi ngoảnh mặt đi.
Tất nhiên ông ta biết chứ, rằng đây là một chuyện đáng hổ thẹn, rất mất danh dự. Sao mà ông ta không biết cho được chứ?
Đây không phải là một cách đúng đắn. Chỉ biết tạo ra chiến thắng mà né tránh trận đấu thì rốt cuộc họ còn lại gì chứ?
Thế nhưng sự nhục nhã chỉ là tạm thời, kết quả mới là mãi mãi.
Không có sự ô nhục nào mà ông ta chịu có thể so với việc đệ tử Võ Đang bị đánh giá là thực lực tụt lại phía sau các đệ tử trẻ tuổi của Hoa Sơn.
"Vô Ngộ. Con lên đi."
"Vâng."
Vô Ngộ thở dài một hơi rồi lập tức bước lên võ đài.
"Cái gì?"
"Vô Chấn đại hiệp đâu?"
Các đệ tử Hoa Sơn bắt đầu xì xào bàn tán.
Họ tưởng người lên võ đài sẽ là Vô Chấn, thế nhưng người đang đứng trên kia là người mà họ chưa từng gặp bao giờ.
"Ai vậy nhỉ?"
"Có phải là người còn lại trong Võ Đang Tam Kiếm không nhỉ?"
"Hình như đâu phải?"
Tất cả mọi người đều không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Bởi vì, Bạch Thiên là đệ nhất cao thủ được công nhận. Vậy nên hắn đã nghĩ phía bên kia cũng phải là người cân xứng với hắn.
Trong hai trận đấu trước, Hoa Sơn đã giành được thắng lợi nên họ không thể
xem nhẹ Hoa Sơn nữa. Thế nên hắn đoán bên kia cũng sẽ dốc toàn lực.
"Đây là cao thủ thâm tàng bất lộ à, phải không nhỉ?"
"Trông giống thế á?"
"... Hay là không phải nhỉ?"
Nhìn là biết ngay không phải rồi.
So với Vô Chấn cho thấy uy áp mạnh mẽ từ lúc hắn đứng trên võ đài, hay so với Vô Nhiên hoàn toàn áp đảo Nhuận Tông thì khí thế người vừa bước lên có vẻ không bằng bọn họ.
Chiêu Kiệt nhìn các đệ tử Hoa Sơn đang xì xào rồi nghiến răng nhìn về phía Thanh Minh nói.
"Đây chính là thứ đệ nói lúc nãy à?"
Thanh Minh vừa nhìn về hướng Võ Đang vừa gật đầu cười.
"Ta cũng không ngờ là chúng lại lộ liễu đến như thế."
"... Họ không có ý định đánh thắng ư?"
Sự tức giận thoáng qua gương mặt Chiêu Kiệt. Hắn vốn là con của một thương nhân tính toán nhanh nhạy.
Thế nhưng hiện tại hắn lại không hiểu nổi Võ Đang đang suy tính chuyện gì.
Đây chẳng phải rõ là kế tất thắng ư?
Thay vì khích tướng những người có thể tạo ra biến số như Bạch Thiên hay Lưu Lê Tuyết để họ dễ dàng giành chiến thắng hơn, thì nói những lời khích lệ các đệ tử còn lại của Hoa Sơn sẽ là một diệu kế đảm bảo thắng lợi chắc chắn.
Nếu như thế Bạch Thiên sẽ dễ dàng giành thắng lợi.
Đến lượt Lưu Lê Tuyết cũng sẽ thuận lợi giành chiến thắng.
Thế nhưng những người còn lại thì sao?
Người có tự tin chiến thắng với đệ tử đời thứ nhất của Võ Đang có thể là ai nữa?
Cùng lắm chỉ có Thanh Minh.
"Chỉ cần giao đấu là có thể thắng rồi! Sao còn làm mấy trò xảo quyệt đó chứ!"
"Danh môn ấy mà."
Chiêu Kiệt cao giọng vì cơn giận, trong khi Thanh Minh chỉ thờ ơ.
"Vì chúng giỏi giang cao thượng nên mới được gọi là danh môn, thế nhưng cuối cùng thành quả mới chính là thứ tạo nên danh môn đại phái. Những kẻ theo đuổi nó đều biết rõ rằng quá trình không có ý nghĩa gì cả."
"Vậy nên làm thế cũng là chính đáng ư?"
"Không ai cho nó là chính đáng cả."
Chiêu Kiệt nghiến răng như đang vô cùng phẫn nộ.
"Đó là cách làm của Võ Đang sao?"
Hắn thậm chí còn nhìn chằm chằm về phía Võ Đang như một kẻ bị phản bội.
Những đệ tử khác nghe được câu chuyện giữa hai người bọn họ cũng liếc nhìn Võ
Đang đầy bực bội.
'Đúng vậy, nổi giận cũng phải thôi.'
Đối với Hoa Sơn của hiện tại, Võ Đang là đối thủ mà họ cảm thấy ganh tị và cũng là mục tiêu mà họ phải vượt qua.
Khác với Thanh Minh đã từng sống ở thời điểm mà địa vị của Hoa Sơn cao hơn Võ Đang, những người này nghĩ họ sẽ không thể nào vượt qua được Võ Đang.
Vì thế, trong lòng họ, Võ Đang ở vị trí cao và mạnh hơn họ.
Thế nhưng, thứ khiến họ có cảm giác bị phản bội chính là đang phải đối diện với bộ mặt thật mà bản thân chưa từng nghĩ tới của Võ Đang.
Thanh Minh cười nhẹ nhìn hướng về Hư Tán Tử.
'Đúng rồi lòng tự tôn hay gì đó lão đều bỏ hết rồi đúng không?'
Quả là một quyết định liều lĩnh.
Đa số những người phụ thuộc vào thể diện,
rồi sẽ phải đối mặt với hậu quả khủng khiếp hơn vì cái thể diện đó. Suy nghĩ chỉ cần giành được chiến thắng mà từ bỏ mọi thứ xem ra có vẻ rất sáng suốt.
"Nhìn cho kỹ vào nhé."
Thanh Minh lạnh lùng nói.
"Thảo luận hội ý chỉ là trò rảnh rỗi dành cho những kẻ nước chưa tới chân. Còn một khi dao đã kề vào cổ, bất cứ ai cũng sẽ lộ rõ bản chất đã giấu kín cả thôi."
Mọi người đều im lặng trước câu nói đó rồi hướng mắt về phía võ đài. Hai mắt Thanh Minh tối sầm lại.
'Thế nhưng..'
Sao đó hắn nhếch mép cười.
'Phải xem chuyện đó có theo ý muốn của lão hay không đã..'
Đôi mắt hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Hư Tán Tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro