Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 593. Có được thì ắt có mất. (2)

Chapter 593. Có được thì ắt có mất. (2)
Rắcccccc!
Cơ bắp cuộn xoắn lại như thể sắp rách toạc.
Cơn đau tưởng chừng như khiến cả cơ thể vỡ vụn làm hắn há hốc miệng. Thế nhưng, ánh mắt của Thanh Minh chẳng chút thay đổi, vẫn tỏa ra sát khí khủng khiếp.
"Ngươi... Ánh mắt Cuồng Ngưu Đao hằn gân máu.
Một tên tiểu tử chỉ cao to bằng nửa thân hình hắn lại có thể dùng sức mạnh nhục thể đơn thuần đấu với hắn. Tình cảnh nhục nhã này vốn không thể xảy ra với kẻ được mệnh danh là Cuồng Ngưu Đao có thần lực thiên bẩm như hắn được.
"Ngươi dám!"
Cơ bắp hắn nổi lên cuồn cuộn, đè ép Thanh Minh.
Thần lực thiên bẩm kết hợp với nguồn nội lực khổng lồ đã tạo thành một luồng sức mạnh khủng khiếp.
"Hâyyy! Hâyyyyyy!"
Soạttt.
Thanh Minh dần bị đẩy lùi về sau. Đồng thời, phần thân trên của hắn cũng không thể kháng cự lại sức mạnh khủng khiếp này, eo hắn ngả gập về phía sau.
Cho dù có là Thanh Minh đi chắng nữa, hắn cũng không thể đấu sức đơn thuần với Cuồng Ngưu Đao.
Thế nhưng.
Xoẹtttttt.
Thanh Minh nghiến răng, hai mắt hắn trợn ngược, đỏ ngầu.
Vùuuuuuu.
Đúng lúc ây, nguyên khí vốn nằm yên trong đan điền của hắn dâng lên cuồn cuộn, bao quanh thân hắn hệt như thần long bài vĩ.
Nguyên khí thanh khiết nhất thế gian thổi một luồng sức mạnh mới vào cơ thể đang bị áp đảo của hắn.
"Aaaaaaaaaaaaaaa!"
Cơ thể của Thanh Minh đang bị ép ngược ra sau bỗng bật lại như lò xo, đánh bật Cuồng Ngưu Đao ra.
Uỳnhhhh!
Cả hai người cùng bị hất văng lại phía sau.
Soạttttttttttt!
Thế nhưng lần này họ không bị đánh ngã mà vẫn có thể đứng vững trên mặt đất đã là một điều khó tin rồi.
"Hộc!"
Khác với Thanh Minh đang chầm chậm ổn định hơi thở, Cuồng Ngưu Đao lại không thể giấu nổi sự hoang mang.
Hắn ngơ ngác nhìn Thanh Minh, rồi lại nhìn xuống Yển Nguyệt Đao.
Yển Nguyệt Đao của hắn giống với rìu hơn là đao, đã cùng hắn hành tẩu khắp chốn giang hồ.
Là thần kiếm ư?
Có lẽ là vậy. Đối đầu với trọng binh cỡ này mà không bị gãy nát, thì chắc chắn thanh kiếm ấy chính là thần binh.
Tuy nhiên, suy cho cùng, con người mới là chủ đạo sử dụng thần kiếm. Cho dù thần kiếm của Thanh Minh có thể chịu được sức mạnh và nội lực áp đảo của Cuồng Ngưu Đao, thì đáng lý ra, cổ tay của hắn cũng phải gãy đối mới phải.
Ấy thế mà hắn vẫn có thể vung thanh kiếm mỏng manh kia, đối đầu với sức mạnh của Cao Hồng. À không, chính vì không chống đỡ nổi nên hắn mới bị văng về phía sau.
'Tại sao chuyện này lại..."
Từ trước đến nay, Cuồng Ngưu Đao chưa từng bị sức mạnh đơn thuần của kẻ khác đẩy lui.
Cho dù đối phương có là lực sĩ nổi danh, thì đối với hắn, họ cũng chẳng khác nào những đứa trẻ lên ba. Không chỉ trong Lục Lâm, mà trên khắp chốn võ lâm giang hồ này, chẳng có ai dám đấu sức với hắn cả.
Ấy vậy mà tên tiểu tử đang đối đầu với hắn lại không hề có chút dao động. Cho dù đã trực tiếp chứng kiến, trực tiếp trải qua, hắn vẫn không thể tin nổi.
"Có vẻ như ngươi rất tự tin vào sức mạnh của mình nhỉ."
Thanh Minh bật cười tiến lên phía trước một bước.
Chẳng biết việc đối đầu trực diện với Cuồng Ngưu Đao có vượt quá sức hắn hay không, mà hắn cứ liên tục xoa cổ tay cầm kiếm, thế nhưng biểu cảm của hắn lại rất thoải mái.
"Ta hơi xấu tính nên trong lòng ta đang rất nhộn nhạo khi thấy ngươi tự phụ như vậy đấy."
Gương mặt Cuồng Ngưu Đao dần trở nên vô cảm.
Hắn là người nếu càng tức giận, thì sẽ càng trở nên điềm tĩnh và lý trí.
"Phù."
Hắn hít một hơi ngắn, nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt vô cảm.
Đao khí bắt đầu tỏa ra từ Yển Nguyệt Đao, bao trùm lấy thanh đao, rồi dần dần bộc phát nhiều hơn, bốc lên cao hơn cả một người trưởng thành.
"Tuy ta rất muốn chém đầu ngươi treo lên cây, nhưng chắc ta không thể làm vậy được rồi."
"Ồ hô?"
"Bởi vì ta sẽ nghiền nát ngươi mà không để lại một miếng thịt nguyên vẹn nào!"
Cuồng Ngưu Đao lại bắt đầu xông về phía Thanh Minh với khí thế khủng khiếp.
Đao khí không ngừng tỏa ra từ thanh đao của hắn, ẩn chứa một sức mạnh đáng sợ.
Cơ thể vạm vỡ ấy lao tới với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi, chỉ trong chớp mắt, hắn đã thu hẹp khoảng cách. Thanh đao của hắn chém thẳng xuống đầu Thanh Minh.
Thanh Minh nhanh chóng vung kiếm chặn lại.
Keenggggggggg!
Lực phản chấn truyền ngược lại Ám Hương Mai Hoa Kiếm được làm tự Vạn Niên Hàn Thiết, khiến nó như bị bẻ cong. Thế nhưng, đòn tấn công của Cuồng Ngưu Đao vẫn chưa kết thúc.
Keeng! Keeng! Keenggggg!
Đao kích vẫn tiếp tục giáng xuống.
Sức mạnh ấy chứng tỏ Cuồng Ngưu Đao không có ý định chém một nhát, mà hắn thực sự muốn nghiền nát đối thủ.
Dồn sức mạnh khủng khiếp vào nhất kích là một việc vô cùng khó. Chính vì vậy, việc liên tục dồn sức vào liên kích trút xuống như mưa lại càng khó hơn gấp bội.
Đó không đơn thuần là việc chỉ cần có cảnh giới võ công cao là có thể làm được.
Bản thân thần lực thiên bẩm của hắn đã chính là một sự khác biệt rồi.
Cao Hồng thu lại lực vừa dồn xuống, rồi tiếp tục giáng xuống với một lực mạnh hơn. Hắn đang dùng toàn bộ giác quan và cơ thể để thực hiện chiêu thức mà hắn đã lĩnh ngộ được sau những lần khổ luyện không ngừng nghỉ.
'Chuyện này!'
Uy lực của hắn khủng khiếp đến mức khiến cả Thanh Minh cũng phải lè lưỡi.
Mỗi lần thanh đao kia hạ xuống phía trên đầu, là tay hắn lại bị bẻ cong thêm một phần, chân lún sâu xuống đất.
Ầmmmmmmmm!
Trước khi cơ thể Thanh Minh bị nghiền nát, phần đất nơi hắn đang đứng đã bắt đầu vỡ nát trước. Mặt đất không thể chịu nổi áp lực vỡ tung, khiến Thanh Minh phải nhảy lên phía trên.
Liên kích dồn xuống khiến Thanh Minh không có cả thời gian để thở.
Đòn tấn công này đã lý giải tại sao Cao Hồng lại được gọi là Cuồng Ngưu Đao.
"Hâyyyyyyyyyyyyy!"
Cao Hồng hét lên rồi ấn đao xuống.
Keenggggggggggggg!
Khoảnh khắc cả bầu trời như muốn vỡ toang trước tiếng hét đinh tai nhức óc ấy, cơ thể của Thanh Minh cũng bị bắn về phía sau.
Rầmmmm.
Thanh Minh lăn vài vòng trên mặt đất, rồi ngay lập tức bật người dậy lấy lại tư thế. Máu từ miệng hắn chảy ra ròng ròng. Hắn đã bị nội thương sau đợt liên kích vừa rồi.
"Hờ."
Thanh Minh cười khẩy một tiếng.
'Sao ta lại ngu xuẩn như vậy chứ?'
Đương nhiên là hắn đã gặp rất nhiều cao thủ mạnh hơn Cao Hồng trong cả hai kiếp.
Thế nhưng Cao Hồng lại có một điểm khác biệt. Đó chính là một chiêu thức vô cùng bình thường, nhưng khi phát ra từ tay hắn lại ẩn chứa uy lực cực kỳ kinh khủng.
"Nếu ngươi sinh ra ở Bàng Gia, thì chắc ngươi đã bị Phương trượng Thiếu Lâm đập không ít lần rồi."
Thanh Minh vung vẩy cổ taỵ đau nhức, lập tức đứng thẳng người rồi nhìn Cao Hồng chằm chằm.
Cao Hồng thở hắt ra một tiếng như thể hắn sẽ lại xông lên ngay lập tức.
"Ngươiiiiii!"
Rầmmmm!
Cao Hồng đạp chân xuống đất, lộn người bay lên. Hắn phi tới với một tốc độ nhanh như chớp.
"Aaaaaaaaaaaaaaa!"
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã tung ra hàng chục đao kích. Không có quy luật nhất định, cũng không có đấu lộ cố định. Hắn chỉ vung loạn đao, tuy nhiên, sức mạnh ẩn chứa trong mỗi đao kích của hắn lại khiến cả thiên hạ phải kinh hãi.
Những sơ hở trong chiêu thức của hắn được đao khí lấp đầy, mà cho dù không được lấp đầy, thì hắn cũng sẽ dùng dã tâm lý đại đào cương lọc da, tróc thịt kẻ thù.
Đao pháp này đã cho thấy Tà Phái là nơi như thế nào.
Nếu là người bình thường, sẽ chẳng có ai nghĩ tới chuyện dùng cơ thể của mình để chống lại cơn cuồng phong đao khí đó.
"Đó là !"
Các môn đô Hoa Sơn đang chiến đấu với lũ Huyết Y Nhân cũng phải nín thở nhìn cuồng phong đao của Cuồng Ngưu Đao.
Ngay cả những người chẳng hiểu biết về võ công, hay không có kinh nghiệm thực chiến, cũng biết đó là một cảnh tượng nguy hiểm đến mức nào.
Và Thanh Minh một mình vung kiếm đối mặt với cơn cuồng phong ấy, hắn đứng sừng sững như một cây hoa mai.
"Phải, phải tránh !"
Bạch Thương hoảng hốt nhìn Bạch Thiên. Thế nhưng Bạch Thiên lại đang tập trung chiến đấu với lũ Huyết Y Nhân, chẳng thèm để mắt tới phía Thanh Minh.
Và không chỉ một mình Bạch Thiên.
Cả Lưu Lê Tuyết, Chiêu Kiệt, Nhuận Tông, và Đường Tiểu Tiểu cũng vậy.
Không một ai trong sô những người đã cùng Thanh Minh vào sinh ra tử để mắt đến hắn.
Như thể đối với họ, chẳng có lý nào tên tiểu tử ấy lại bị ép đến mức đó được.
Bạch Thương choáng váng trước sự tin tưởng tuyệt đối ấy, quay đầu nhìn Thanh Minh.
Đao khí của Cuồng Ngưu Đao dần dần nổi lên, tạo thành một cơn bão có thể càn quét cả thế gian.
"Áaaaaaaaaaaaaaa!"
"Trại, trại chủuuuuuu!"
Đao khí không ngừng mở rộng, cuốn theo cả những tên sơn tặc không kịp chạy trốn, xé chúng thành sáu mảnh. Dường như máu dồn lên não khiến Cuồng Ngưu Đao không còn nhận ra tình hình xung quanh.
Thế nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc, uy lực đao khí của Cuồng Ngưu Đao khủng khiếp tới mức ngay cả thuộc hạ của hắn cũng không thể dự đoán trước.
Hắn nghiền nát đối phương bằng sức mạnh và tốc độ.
Đó là đao pháp của Tà Phái.
Thanh Minh lặng lẽ nhìn cơn cuồng phong do thanh đao đang bay tới tạo ra, rồi khẽ chuyển động.
Hắn thoải mái dang rộng chân.
Nhẹ nhàng dùng cả hai tay nắm chặt thanh kiếm.
Đó là thế trung đoạn khởi thủ thức trong kiếm pháp của Hoa Sơn. Ánh mắt Thanh Minh bắt đầu tối sầm lại.
Soạt.
Hoa Sơn Ngũ Kiếm nhất loạt quay đầu nhìn Thanh Minh.
'Cái gì?'
'Sao khác với mọi khi vậy?'
Khí chất của hắn khác hẳn.
Không còn Thanh Minh lanh lẹ, sắc sảo như thường ngày nữa. Mà giống hệt với Tuệ Nhiên ngày thường. Một cảm giác áp đảo nặng nề.
Dường như bóng lưng của Thanh Minh đã thu hút toàn bộ ánh mắt của họ.
Thanh Minh khẽ hít thở, rồi nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trên tay.
Đối với một kiếm tu, thì kiếm là một công cụ để hắn thi triển kiếm pháp. Thế nhưng, nếu một kiếm tu có thể làm chủ công cụ đó, thì họ hoàn toàn có thể phát huy hoàn toàn thực lực của bản thân.
Kiếm có khi nhanh, có khi hoa lệ, có khi nặng, cũng có khi lại nhẹ như gió.
Nếu vậy thì.
Bây giờ hắn phải cho các môn đồ Hoa Sơn chứng kiến kiếm pháp nào đây?
Vân Kiếm đã nói thế này.
Tuy hoa mai nở trên đầu cành cây, nhưng cội nguồn giúp mai nở hoa lại nằm ở rễ cây cứng cáp đâm sâu dưới lòng đất.
Đúng lúc ấy, cơn cuồng phong đao bắt đầu cuốn lấy tấn công Thanh Minh.
"Thanh Minh đạo trưởnggggggggg!"
Kiếm của Thanh Minh bắt đầu chuyển động trước tiếng hét của Lâm Tố Bình.
Một chuyển động vô cùng chậm.
Ầm.
Nó chỉ di chuyển khoảng nửa tấc.
Thế nhưng đúng lúc ấy, đao khí bay tới va chạm với thanh kiếm rồi bị bật ngược ra ngoài.
Ầmmmm!
Đao khí khủng khiếp bay đến bao nhiêu lần, là bấy nhiêu lần bị kiếm kích của Thanh Minh đánh bật.
Một cái cây đại thụ sẽ không bị lung lay trước bão nếu bộ rễ cứng cáp của nó đâm sâu dưới lòng đất.
Sự tồn tại vững chắc ấy là thứ nhất định phải có đằng sau những bông hoa mai đang rực rỡ nở rộ.
Uỳnh! Keeng! Uỳnh!
Kiếm kích đơn giản của Thanh Minh dần tăng tốc.
Thanh kiếm của Thanh Minh ngày càng nhanh hơn khi đao khí liên tục dồn tới.
Trong suốt quá trình ấy, hạ thể của Thanh Minh không hề lay chuyển. Hai chân hắn giống như rễ cây bám chặt dưới mặt đất.
Điều quan trọng nhất là Chính Tâm
Cho dù có thi triển kiếm pháp hoa lệ tới mấy, thì kiếm tu nhất định phải đứng vững.
Lưỡi kiếm của Thanh Minh bây giờ đang vẽ ra Bổn Ý của võ công và kiếm pháp Hoa Sơn.
'Cái gì?'
Cao Hồng nghiến răng.
Đao của hắn luôn nổi danh là thần tốc. Thậm chí sức mạnh ẩn chứa trong đó có thể phá hủy cả Thái Sơn.
Vậy mà lại chẳng thể lay chuyển nổi tên kiếm tu nhỏ tuổi đó.
Đao khí liên tục bị đánh bật ra, và cho dù kiếm của Thanh Minh có bị uốn cong, thì hạ thể của hắn vẫn chẳng có chút suy chuyển. Dù Cuồng Ngưu Đao có tấn công thế nào đi chắng nữa, hắn cũng chẳng dễ dàng đẩy lùi Thanh Minh.
Chẳng lẽ đây chính là cảm giác khi đánh vào Vạn Niên Cự Nham sao.
'Không thể có chuyện đó được!'
Hai mắt Cao Hồng hằn gân máu đỏ ngầu.
"Aaaaaaaaaaaaaaaa!"
Hắn hét lên một tiếng như muốn xé rách cổ họng, rồi dồn thêm nội lực vào đao. Nếu nhiêu đây vẫn chưa đủ để hạ gục Thanh Minh, vậy thì hắn phải tấn công mạnh hơn, lại mạnh hơn nữa.
Cao Hồng dồn hết toàn bộ nội lực, xông thẳng về phía Thanh Minh với thanh đao mạnh đến mức tưởng như có thể hủy thiên diệt địa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro