
Chapter 591. Nam nhi một khi đã rút kiếm ra thì phải chém đầu chứ! (6)
Chapter 591. Nam nhi một khi đã rút kiếm ra thì phải chém đầu chứ! (6)
Xoẹttttt
Khoái kiếm không thể nhìn được bằng mắt cứa vào nhục thể một cách tàn nhẫn.
Kẻ dùng kiếm đỡ thì bị chặt đứt cổ tay, kẻ tháo chạy thì bị tấn công dồn dập, sau cùng là bị xuyên thủng tim.
Sát kiếm.
Không hề có ý định khống chế, mục đích của thanh kiếm là giết chết đối phương bằng việc đâm chém vào những điểm chí mạng trên nhục thể con người mà không có một chút sai sót nào.
"Khục...!"
Thanh kiếm được thu hồi với tốc độ còn nhanh hơn cả tốc độ nó xuyên thủng trái tim của đối thủ. Dòng máu màu đen phun ra như thác nước từ lỗ thủng trên ngực.
Không thể tin, kinh ngạc và hư vô.
Ánh mắt của những kẻ khi đứng trước cái chết đều giống nhau.
Thanh Minh nhẹ nhàng nhìn vào lũ Huyết Y Nhân khác.
"Ồ hô"
Khi tận mắt chứng kiến bốn tên đồng bọn của mình bị giết chết thì đáng lẽ ra ai cũng sẽ cảm thấy hoảng hốt và sợ hãi. Vậy nhưng, những tên Huyết Y Nhân này lại chẳng có vẻ gì là hưng phấn hay phẫn nộ.
Thanh Minh nhẹ nhàng liếm môi theo bản
năng.
Mùi vị của máu tươi và ánh mắt chứa đầy sát ý. Cảm giác quen thuộc lướt qua toàn thân hắn.
"Chuyện này..."
Khóe miệng hắn cong lên.
"Hình như bổn tôn đã từng nếm trải mùi vị này ở đâu rồi thì phải"
Những chiếc răng nanh sắc nhọn đã được lộ ra. Thanh Minh nắm chặt thanh kiếm với đôi mắt đằng đằng sát khí.
Uỳnh!
m thanh mặt đất bị tác động vang lên như vừa xảy ra một vụ nổ.
Thanh Minh bay lên như một con chim én lướt nhanh trên mặt đất.
Thấp rồi lại thấp hơn nữa.
Lũ Huyết Y Nhân đồng loạt đâm thanh kiếm về phía hắn ta.
Keengggg!
Vậỵ nhưng, tất cả những thanh kiếm đó đều bị đánh váng ra chỉ sau nhất kích duy nhất.
Xoẹtttttt
Khi đầu óc lũ Huyết Y Nhân còn chưa kịp hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Một thanh kiếm vượt qua thường thức thông thường đã nhắm đến cổ họng của bọn chúng.
Lựỡi kiếm sắc bén khẽ sượt qua cổ của một tên Huyết Y Nhân khi hắn cúi đầu xuống theo bản năng.
Soạttt
Kiếm khí cắt qua da rồi chém vào lớp thịt bên trong.
'Phản kích...'
Ngay lúc đó.
Vù vù vù vù
Cùng với âm thanh như như tiếng gió rít, thanh kiếm của Thanh Minh vù vù di chuyển rồi cắm thẳng vào cổ của một tên Huyết Y Nhân khác.
Những tia máu đã xuất hiện.
"Khự...ư..ư"
Tên Huyết Y Nhân dùng bàn tay run rẩy như đang lên cơn co giật nắm lấy thanh kiếm đang mắc kẹt trên cổ mình. Từng dòng máu đỏ ròng ròng chảy ra nhiều đến mức sủi bọt.
vẫn biết cái chết đang chờ hắn ở phía trước, nhưng đôi mắt của tên Huyết Y Nhân lại tràn ngập sự điên cuồng thay vì tuyệt vọng.
"Ta...sẽ giết...chết...."
Tế kiếm của tên Huyết Y Nhân chậm rãi hướng về phía bụng của Thanh Minh.
Thanh Minh nhìn cảnh tượng đó với đôi mắt lạnh lẽo. Khóe miệng hắn dần cong lên.
Xoẹt!
Thanh kiếm đang mắc kẹt trong cỗ tên Huyết Y Nhân tỏa ra kiếm khí rồi nhanh chóng được rút ra. Ngay sau đó, cổ tay của hắn cũng bay theo gió mây.
Roẹt!
Máu từ cổ tay bị chặt bắn tung tóe lên khuôn mặt của Thanh Minh.
Vậy nhưng, hắn ta không thèm chớp mắt lấy một cái. Không những vậy, thanh kiếm của hắn tiếp tục đâm thêm hàng chục nhát vào ngực của tên Huyết Y Nhân nọ.
Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!
Những âm thanh không thể kinh dị hơn vang lên. Cuối cùng ngực của tên Huyết Y Nhân đã bị đâm nát bấy.
Trong phút chốc, sinh khí hoàn toàn biến
mất trong đôi mắt của hắn. Toàn bộ cơ thể hắn đổ gục xuống người Thanh Minh.
"Ngươi...không...có...chút...nhân từ...hự"
Xoẹt
Ngay cả trước khi lời trăn trối của tên Huyết Y Nhân kịp kết thúc, Ám Mai Kiếm tiếp tục chém vào cổ hắn một cách tàn nhẫn.
Ràooooo!
Máu tuôn ra xối xả như mưa. Dưới cơn huyết vũ đó, Thanh Minh nhẹ nhàng đá thi thể đang nằm dưới đất sang bên cạnh. Hành động của hắn vô cảm như đang dọn dẹp một chướng ngại vật thông thường.
Roẹt
Sau khi rũ sạch thanh kiếm dính máu. Thanh Minh thu tất cả vào tầm mắt. Sát khí của hắn nồng đậm tới mức rợn người.
"Thật thư giãn"
Ánh mắt của lũ Huyết Y Nhân đã thay đổi.
Sự ung dung nơi bọn chúng đã biến mất từ lâu. Cảm giác của bọn chúng lúc này chẳng khác nào việc Sói vì đuổi theo thỏ mà chạy vào hang nhưng thứ bước ra từ trong bóng tối kia lại là một con ác
long.
Và kẻ cảm nhận được sự thay đổi đó đầu tiên không phải là các môn đồ Hoa Sơn hay lũ Huyết Y Nhân mà là Cao Hồng.
"Các ngươi đang làm cái gì vậy?"
Mặt của Cao Hồng lúc này đã chuyển sang màu đỏ. Hắn cao giọng la hét.
"Giết hắn đi! Ngay lập tức!!!"
"Trại, trại chủ!"
Keeng!
Yên Nguyệt Đao của Cao Hồng chém vào phía sau lưng lũ sơn tặc đang sợ hãi.
"Aaaaaaa!"
Hàng chục tên sơn tặc ngã xuống cùng một lúc.
Khuôn mặt lũ sơn tặc xung quanh lúc này đã tái mét. Bọn chúng hết nhìn Cao Hồng rồi lại quay qua nhìn Thanh Minh.
"Các ngươi muốn chết dưới tay của ta hay
sao?"
Ngay sau khi Cao Hồng hét lên, đôi mắt lũ sơn tặc lập tức ngập tràn chiến ý.
"Giếtttttt!"
"Chỉ có một tên mà thôi! Chúng ta hãy hợp sức lại giết chết hắn!"
Các thành viên Đới Tinh Trại cuồng nộ lao về phía Thanh Minh.
Thanh Minh nhe răng ra như thể hắn đang cảm thấy rất thú vị.
"Tốt lắm"
Ngay sau đó, một luồng kiếm khí huyết sắc giáng xuống đầu lũ sơn tặc tựa như một trận đại hồng thủy sau cơn mưa lớn.
****** *
Keeengg
Thanh kiếm sượt qua khuôn mặt của Quách Hoài trong gang tấc.
Xoẹt
Thanh Kiếm đó đã vẽ lên một đường chém từ miệng đến tai Quách Hoài. Khuôn mặt hắn méo mó bởi cơn đau nóng bỏng như vừa bị lửa thiêu rụi.
Sau khi bị thương, một Huyết Y Nhân lùi lại phía sau một bước và nói.
"Có vẻ như dũng khí của nhà ngươi đang dâng trào nhỉ?"
Tên Huyết Y Nhân nhếch mép cười nhạo.
"Những tên tay chưa từng dính máu như
ngươi thì chỉ như vậy thôi. Ta thực sự cảm thấy thương hại cho tên kia khi phải chiến đấu trong tình trạng vác trên mình đống gánh nặng như thế này!"
Quách Hoài cau mày. Mồ hôi chảy từ trán xuống mắt khiến đôi mắt hắn cay xè. Nhưng hắn vẫn không dám chớp mắt lấy một cái. Bởi vì tên khốn trước mắt hắn lúc này có thể bẻ gãy cổ hẳn chỉ bằng một khoảnh khắc đó.
Nhưng điều khiến Quách Hoài nóng ruột nóng gan lúc này không phải là sát khí tên Huyết Y Nhân kia tỏa ra mà những lời nói phát ra từ miệng hắn.
'Hắn nói không sai'
Khi nguy hiểm đến gần, khi tính mạng bị đe dọa thì bản thân hắn lại vô thức tìm kiếm Hoa Sơn Ngũ Kiếm.
Và sự thật đó khiến Quách Hoài không thể nào chịu đựng được.
'Ta không phải là gánh nặng'
Nếu như mỗi lần gặp nguy hiểm hắn chỉ biết trông đợi vào người khác thì cả đời nàỵ hắn sẽ không bao giờ bắt kịp được các sư huynh đệ khác. Hắn không phải kẻ chỉ biết dựa dẫm. Hắn là một môn đồ Hoa Sơn đường đường chính chính được các sư huynh đệ động viên khích lệ.
Hắn phải tin tưởng vào bản thân mình.
Bên trong hắn là lời dạy của Thanh Minh mà hắn vẫn luôn ghi nhớ tất cả đến tận bây giờ.
Vậy nên...
Ánh mắt của Quách Hoài từ từ lắng xuống.
Những vết thương bắt đầu đau nhói. Nhưng hắn không hề có ý định lùi lại dù chỉ một bước.
"Phải. Ta vẫn chỉ là một tên nhãi ranh mà thôi"
Đôi mắt của Quách Hoài tỏa ra lục quang nhìn chằm chằm vào tên Huyết Y Nhân.
"Ồ hô?"
"Nếu vậy thì..."
Và rồi sát khí của hắn bắt đầu lan rộng.
"Hôm nay, ngay tại nơi này! Ta sẽ cho ngươi biết mùi thất bại trước một tên nhãi ranh là như thế nào?!"
"Haha!"
Câu nói đó khiến sự chê cười và huyết quang cùng một lúc dâng lên trong đôi mắt của Huyết Y Nhân.
"Nhãi con, có giỏi thì nhào vô!"
Khuôn mặt Quách Hoài méo mó như một con thú, sau đó hắn bắt đầu vung kiếm lên.
Vậy nhưng, khác với vẻ mặt đó, sức mạnh nơi cánh tay cầm kiếm của hắn đã được thả lỏng.
'Phải giữ một cái đầu lạnh'
Lời dạy của Thanh Minh mà hắn được nghe hằng ngày vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí. Hắn đã học đến phát chán cách để đối phó với những kẻ mạnh hơn bản thân.
Nhưng hắn lại không thể làm được những gì mình biết, không thể thể hiện những gì bản thân đã học mà chỉ có thể nói ra những lời nói ngốc nghếch thôi sao?
Yaaaaaa!
Thanh kiếm đầy kinh nghiệm của Quách Hoài nhanh chóng lao về phía tên Huyết Y Nhân.
Keeng!
Ngay khi kiếm chạm kiếm, tên Huyết Y Nhân bắt đầu cau mày lại, sau đó lùi về phía sau vài bước.
'Làm thế nào mà tên tiểu tử này có thể...'
Khác với vẻ ngoài non trẻ đó là một nguồn nội công hoàn toàn không phù hợp. Rõ ràng là Quách Hoài có cái gì đó rất khác so với lũ nhãi ranh đến từ các môn phái khác
mà hắn từng đối phó cho
đến thời điểm này.
"Ta!"
Ngay lúc đó, Quách Hoài hét lên như muốn vỡ cả cổ họng sau khi thu kiếm về.
"Ta là Quách Hoài - đệ tử đời thứ ba Hoa Sơn phái"
Tiếng hét của Quách Hoài không hề mang bất kỳ ý đồ nào. Hắn chỉ hét lên theo bản năng để khích lệ và tìm lại bản thân.
Nhưng
Các môn đồ Hoa Sơn sau khi nghe thấy tiếng hét đó lại đồng loạt nắm chặt thanh kiếm trong tay.
"Ta là Bạch Thương - đệ tử đời thứ hai Hoa Sơn phái!"
Bạch Thương quả nhiên cũng hét lên như cổ họng sắp nổ tung và chĩa thanh kiếm về phía trước. Những âm thanh la hét như để thức tỉnh bản thân vang lên khắp nơi.
"Ác tặc! Đến đây nào!"
"Lũ khốn các ngươi"
Các môn đô Hoa Sơn đã tìm lại được sự bình tĩnh. Đôi mắt bọn họ không có khí sắc sợ hãi nữa. Bàn chân của bọn họ cũng được duỗi thẳng đứng chắc chắn trên mặt đất
"Lớn giọng lên! Mấy cái tên tiểu tử thối kia!!! Chẳng lẽ các người chỉ dám to mồm trước những tên tầm thường thôi sao?!"
Các môn đồ Hoa Sơn lập tức dâng trào khí thế bị đè nén sau lời kêu gọi của Bạch Thương rồi lao về phía trước.
"Lũ khốn các ngươi!!!!"
Ngay khi Huyết Y Nhân cắn chặt răng định chém vào các môn đồ Hoa Sơn đang lao đến trước mặt
Xoẹtt!
Một khoái kiếm nhanh như thiểm điện không biết lao từ đâu đến xuyên qua vai hắn ta.
"Hự!"
Huyết Y Nhân sợ hãi lùi người về phía sau.
'Khoái kiếm này là...?'
Hắn không hề nhìn thấy. Thậm chí hắn còn chẳng kịp nhận ra.
"Các sư huynh đệ của ta đã khí thế bừng bừng như thế này rồi"
Khi hắn quay lại, một nam nhân bước đến với sức mạnh không hề tầm thường.
"Vậy thì ngươi phải giao cái đầu của ngươi ra rồi"
"Ngươi..."
Chiêu Kiệt vuốt vuốt mái tóc rũ rượi lên. Hắn mỉm cười rồi liếm liếm môi.
"Ta sẽ giết chết...."
Yaaaaaa
Vậy nhưng, ngay trước khi lời nói của tên
Huyết Y Nhân kịp kết thúc thì thanh kiếm của Chiêu Kiệt một lần nữa lao tới nhắm vào cổ của hắn ta.
Kenggg!
Hắn đã đỡ được đường kiếm đó theo phản xạ. Nhưng sát khí lạnh lẽo nơi ánh mắt của Chiêu Kiệt khiến trái tim hắn đập thình thịch và rùng mình sợ hãi.
"Tại sao lại sợ?"
"Nam nhi một khi đã rút kiếm ra thì phải chém đầu chứ!"
Chiêu Kiệt cười phá lên đầy kỳ quái. Sau đó hắn bắt đầu tấn công một cách dữ dội.
"Tên nhãi con này!!!"
Yaaaaaa!
Ngay khi Chiêu Kiệt bật ra từ cú đánh, một thân ảnh nhảy qua đầu của các sư huynh đệ tung người lên không trung rồi hạ cánh xuống dưới.
Phốc!!!!
Thanh kiếm của thân ảnh nhảy vào giữa lũ Huyết Y Nhân tỏa ra bốn phương tám hướng như huyễn ảnh.
"Khự!"
"Hự!"
Kiếm khí tỏa ra từ thanh kiếm chém vào khắp nơi trên nhục thể của lũ Huyết Y Nhân khiến bọn chúng phải thốt ra những tiếng rên rỉ đau đớn.
Lưu Lê Tuyêt vung kiếm lên như quét sạch mặt đất với khuôn mặt không có một chút
biểu cảm nào.
Roẹt!!!
Cùng với âm thanh vang lên như một dải lụa vì cắt đứt, phong áp nổi lên khiến bụi đất mờ mịt. Giữa đám bụi đó, thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết di chuyển như một sinh vật sống cắt đứt cổ chân của lũ Huyết Y Nhân.
"Con tiện nhân chết tiệt!!!!"
Tên Huyết Y Nhân đang định lao đi sau câu chửi rủa thì bỗng chuyển hướng nhìn ngay sau khi cảm nhận được sát ý đang kề cận.
Kenggggg!
Hắn ngaỵ lập tức xoay né tránh khi phát hiện ra một chiếc phi tiêu đã bay đến ngay trước mũi.
Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ròng ròng dọc sống lưng hắn. Chỉ cần phát hiện ra muộn một chút nữa thôi thì có lẽ cái phi tiêu đó đã xiên thẳng vào đầu hắn rồi.
"Để con yểm trợ cho sư thúc!"
Lưu Lê Tuyết gật đầu sau câu nói của Đường Tiểu Tiểu, sau đó nàng xoay ngược thanh kiếm và nắm chặt lấy.
Ngay khi nàng ta đã vào thế chiến đấu.
Bịch. Bịch.
Một nam nhân bước ra từ đám sư huynh đệ Hoa Sơn rồi tạo trung đoạn thế. Tư thế đó như một lời tuyên bố rằng nếu như muốn tấn công những người khác thì phải bước qua xác hắn ta.
"Đến đi!"
Lời nói của hắn tuy ngắn nhưng vừa đủ không chút thừa thãi nào.
Và chính cách nói đó lại có thể khiêu khích đối phương một cách hoàn hảo.
Biểu cảm của lũ Huyết Y Nhân trở nên cau có một cách không tả được.
"Ta sẽ giết chết tất cả các ngươi!!!"
Bọn chúng gào thét lên như những con thú đói mồi rồi lao về phía các môn đồ Hoa Sơn nhanh như thiểm điện.
Ngay lúc đó.
Phốc!
Phía trước mặt những kẻ đang lao đến bắt
đầu được bao phủ bởi hoa mai đỏ. Lũ Huyết Y Nhân dường như đã bị đắm chìm trong khung cảnh tuyệt vời như huyễn ảnh trong rừng hoa mai, tốc độ của bọn chúng ngay lập tức chậm đi đáng kể.
Nhận được ám hiệu của Bạch Thiên, các môn đồ Hoa Sơn như được tiếp theo sức mạnh. Bọn họ tiếp tục vung kiếm lên không một chút nhân tình thế thái lao về phía lũ Huyết Y Nhân.
Bạch Thiên quan sát Lưu Lê Tuyết, Nhuận Tông, Chiêu Kiệt, và cả Đường Tiểu Tiểu. Và rồi hắn ném sự lưu tâm đó qua một bên. Như hắn đã hứa với Thanh Minh.
'Dù sao thì cái tên đó'
Sẽ có mặt đúng nơi đúng lúc cần đến hắn. Cho dù Bạch Thiên đã cố gắng để đuổi theo, nhưng lần nào thứ mà hắn thấy được
vẫn chỉ là một cái bóng.
Nhưng.
"Đừng để mình tên tiểu tử Thanh Minh phải một mình chiến đấu!"
ít nhất hắn cũng phải thúc đẩy các sư đệ và sư điệt của mình.
"Đánh đi!"
Các môn đồ Hoa Sơn bắt đầu tỏa ra kiếm khí rực rỡ từ thanh Mai Hoa Kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro