Chapter 578. Vì quá khỏe mạnh nên mới được như thế đấy. (2)
Chapter 578. Vì quá khỏe mạnh nên mới được như thế đấy. (2)
Kenggg!
Âm thanh chấn động vang lến, tên sơn tặc hộc máu văng ra xa.
"Ặccc!"
Rầmmm!
Hắn bay lên không trung rồi rơi xuống đất trông vô cùng thảm, tất cả đều ngơ ngác trước cảnh tượng đó.
'Chuyện gì đang xảy ra vậy?'
'Hình như toàn là tên đó bị đánh thôi.'
'Sao có thể vậy chứ?'
Bách tính Trường Sa chỉ biết giương mắt nhìn với đầy vẻ ngờ vực.
Sơn tặc đã kéo đến rồi. Và các môn đồ Hoa Sơn đang đánh chặn bọn chúng.
Chuyện đó quá rõ ràng, không cần phải nghĩ quá nghiêm trọng.
Thế nhưng vấn đề chính là...
"...Đó là bò à?''
"Tên bên đó giống bò hơn."
"Một con bò điên."
"__"
Chẳng phải Hoa Sơn là môn đồ đạo gia sao? Nếu đúng là vậy, hẳn cuộc chiến này rất đáng mong chờ vì họ sẽ được thấy cảnh tượng đạo gia đánh sơn tặc.
Thế nhưng sự thật thì cuộc hỗn chiến này lại giống như bè lũ hắc đạo đang choảng nhau vậy.
Và vấn đề là môn đồ của Hoa Sơn được coi là đạo gia đó đang dồn ép đối phương và nắm thế chủ động trong cuộc hỗn chiến này với cách đánh giống như hắc đạo ấy.
"Mà này...cái kia..."
Cảnh tượng kỳ quặc đến nổi họ không thể diễn tả bằng lời.
"Mấy tên đó là người của Đới Tinh Trại phải không? Chẳng phải nhắc đến Đới Tinh Trại là nói đến mấy tên hung ác tàn bạo trên Đới Tinh Sơn ư?"
"Chắc, chắc là vậy nhì?"
"...Vậy sao bọn chúng chỉ toàn bị đánh thế kia?" Không một ai trả lời được câu hỏi đó.
Tất nhiên là họ đã đặt niềm tin vào Hoa Sơn. Vì hiện giờ Hoa Sơn đã có danh tiếng tương đối lớn rồi, dù thế nào đi nữa họ vẫn tin Hoa Sơn có thể xử lý bọn sơn tặc này.
Nói là xử lý nhưng đúng hơn chẳng phải họ đang đơn phương dần người ta ra bã ư?
"Hoa Sơn là nơi mạnh như vậy ư?"
"ô hô... Ta biết họ không chỉ có cái danh mà..." Những kẻ nào không rõ chuyện giang hồ thì vô cùng ngạc nhiên trước cảnh tượng trước mắt, còn những kẻ tự xem mình là người hiểu biết thì lại càng ngạc nhiên hơn
nữa.
Đúng là Hoa Sơn đang gây dựng lại danh tiếng, nhưng so với trước đây cũng đã tăng lên phần nào rồi. Thật lòng mà nói thì danh tiếng của họ vẫn không thể sánh ngang với những môn phái thống trị giang hồ như là Thần Châu Ngũ Bá hay Cửu Phái Nhất Bang.
Thế nhưng hiện tại các môn đò Hoa Sơn đang ở thế áp đảo bọn sơn tặc của Lục Lâm Thất Thập Nhị Trại.
Vậy nên mới đáng ngạc nhiên.
Keeng!
Khi đó một tiếng động lớn vang lên, cùng lúc một tên sơn tặc lại ngã xuống.
Những người nhìn thấy cơ thể cường tráng
đó đang co giặt dữ dội, máu phun ra không ngừng liền vô thức quay đầu đi.
'Sao ta lại thấy tội tên sơn tặc đó vậy.' 'Thành thật mà nói thì phía Hoa Sơn không phải giống sơn tặc hơn ư?'
"Này..."
Một người nào đó lén mở miệng giải thích tình huống vô lý này.
"Chẳng lẽ bọn chúng không phải là lũ sơn tặc kia ư?"
"Ta nghe nói đó đúng là Đới Tinh Trại mà." "Sao ngươi lại cả tin vậy chứ? Với lại Đới Tinh Trại ấy đáng sợ hơn chúng ta nghĩ nhiều..." Chính lúc đó.
Ầmmm!
Có một tiếng âm thanh lớn như sét đánh, một luồng đao quang lam sắc tỏa ra.
Xoẹt! Xoẹt!
Đao quang vụt lên, ngôi nhà gần đó liền nứt ra như bị một chiếc búa khồng lồ đập vào.
"__"
Tất cả ngậm chặt miệng trước thứ uy lực đã làm cho ngôi nhà to lớn tan thành từng mảnh. Làm sao con người bằng xương bằng thịt có được sức mạnh ghê gớm như vậy...
"Này, người đó mạnh thật nhỉ."
.... Ghê thật.
Trước Đổng Hùng vung ra đao khí vô cùng mạnh mẽ, Chiêu Kiệt thong thả xoay kiếm.
Dù đã tận mắt chứng kiến uy lực khủng khiếp, nhưng trên mặt Chiêu Kiệt không hề có chút căng thẳng nào. Đến mức này thì không biết có phải là thiên tính không nữa.
Nhưng chắc chắn một điều, gương mặt tràn đầy sự thong thả đó đang không ngừng chọc tức Đổng Hùng.
"Cái tên mũi hếch...!"
Chiêu Kiệt trợn tròn mắt như thách thức. "Sơn tặc có khác nhỉ! Ta có nghe nhiều người nói ngươi là đồ nhãi nhép nhưng không ai mắng ngươi mũi hếch à."
Hắn cười như thể khoái chí lắm.
Trước phản ứng thản nhiên đó, gương mặt Đồng Hùng đỏ bừng lên.
"Ta sẽ xé miệng nhà ngươi!"
Đổng Hùng dứt câu liền phóng ra những luồng đao khí mạnh mẽ xông thẳng về phía Chiêu Kiệt.
Đao khí lam sắc cắm xuống như muốn cắt đôi cơ thể ngay lập tức, ngược lại Chiêu Kiệt không hề lui bước mà còn vung kiếm về phía trước.
Vụt!
Thanh kiếm của hắn tức thì hóa thành tia sáng bay về phía cổ Đổng Hùng. Nếu cứ thế này thì chưa kịp xẻ người kia làm đôi thì Đồng Hùng đã bị xuyên thủng cồ rồi, nhặn ra điều này, hắn hoảng hốt xoay đao
sang bên.
Thế nhưng kiếm của Chiêu Kiệt thu về nhanh hơn trước khi bị đao của Đồng Hùng hất ra. Và sau đó hắn dồn dập tấn công Đổng Hùng từ hướng khác.
Roẹt!
Trên má Đổng Hồng chảy ra một dòng máu tươi.
'Cái, cái gì thế này...'
Hắn không có thời gian suy nghĩ tiếp.
Keng! Keng!
Trong giây lát, hàng chục kiếm ảnh nhắm vào toàn thân hắn. Thanh kiếm cùa tên tiểu tử thối này nhanh hơn bất cứ thứ gì mà hắn từng thấy từ trước đến nay.
"Aaaa!"
Chỉ thế thôi đã thấy khó đối phó, Chiêu Kiệt còn nhảy lên bắt đầu thi triển kiếm khí trên đầu hắn. Kiếm khí lả lướt như những cánh hoa túa ra đến hoa cả mắt, Đổng Hùng không biết phải làm thế nào chỉ biết hét lên.
"Ư aaa! Cái tên khỉ này!"
"... Nhận xét chính xác đấy."
"Sao đến tận bây giờ ta vẫn không nghĩ ra câu đó nhỉ."
Mặc khác Bạch Thiên và nhóm của hắn đang cảm thấy hổ thẹn.
Hôm nay, lần đầu nhìn thấy biểu hiện mà dù đã ở cùng Chiêu Kiệt mấy năm qua
cũng chưa từng thấy này, chẳng phải là nói họ đã thiếu quan tâm đến Chiêu Kiệt ư?
"Trước đây cũng đâu đến nỗi như thế không phải sao?"
"Cũng có lý."
"Chắc chắn, vì gặp tên Thanh Minh mà ngày càng nghiêm trọng hơn."
Mọi người đều tặc lưỡi rồi nhìn Chiêu Kiệt đang ở thế áp đảo Đổng Hùng.
'Chắc chắn...'
Ánh mắt Bạch Thiên thoáng đã dịu xuống.
Nếu chỉ xét về kiếm cảm thì ở Hoa Sơn chẳng ai theo kịp Chiêu Kiệt. Chuyện đó không phải cứ học là được. Đó là tài năng thiên phú, phải có khả năng cảm thụ kiếm
thì mới làm được.
"Lão Thiên gia cũng quá bất công rồi. Tại sao lại ưu ái cho nó như vậy chứ."
"Đâu có ạ. Lão Thiên gia cũng rất công bằng đấy chứ? Bởi vì có kẻ sẽ không thể làm người nếu không vung được kiếm mà."
"Ai chứ? Thanh Minh à?"
"A... hắn thì đương nhiên rồi."
Nhuận Tông cười cay đắng nhìn Đổng Hùng đang hứng chịu kiếm khí sắc bén của Chiêu Kiệt. '
'Tuyệt thật.'
Chỉ cần nhìn cách dùng đao là có thể biết. Thực lực của tên Đổng Hùng đó không hề thấp hơn so với những tên đài chủ của Vạn
Nhân Phòng mà họ từng đối phó.
Khi đó Chiêu Kiệt và Nhuận Tông phải hợp sức lại mới có thể so bì với đối phương. Thế nhưng hiện tại một mình Chiêu Kiệt đang đơn phương dồn ép Đổng Hùng.
Không phải đơn giản là vì đã nắm được cơ hội chiến thắng trong tay. Khách quan mà nói thì thực lực của Chiêu Kiệt đang áp đáo Đổng Hùng.
'Đúng là cần phải trải qua thực chiến...'
Mãi đến khi đó hắn mới hiểu hoàn toàn ý nghĩa câu nói của Thanh Minh. Đúng là họ đã được dùng Tử Tiêu Đan và Không Thanh Thạch Nhũ, nội lực cũng được cải thiện hơn. Nhưng có lý do khiến kiếm của Chiêu Kiệt áp đảo hơn so với đao của Đồng Hùng.
Đó là sự tinh tế và lòng dũng cảm. Và cả sự điềm tĩnh nắm bắt đối thủ.
Thứ đó không thể có được bằng việc rèn luyện. Kinh nghiệm tích lũy từ những trận huyết chiến, liều cả mạng sống ở Bắc Hải đã khiến cho thanh kiếm của Chiêu Kiệt sắc sảo hơn. "Hahaha! Chậm chạp quá đi!"
Ơ...
Nhân tính cũng rất kỳ lạ nữa.
Sẽ bị thương đấy, Chiêu Kiệt à.
Chiêu Kiệt đẩy khí thế của mình lên cao và liên tục dồn ép Đổng Hùng.
Trên cơ thể của lực lưỡng của Đổng Hùng càng lúc càng nhiều vết thương tứa máu.
"Ken két!"
Đồng Hùng nghiến răng, mặt đỏ lên vì nộ khí, nhưng hắn không thể làm gì cả. Thanh kiếm đó không đơn thuần chỉ là nhanh. Uy lực được dồn vào đó khiến cho Đổng Hùng cũng phải kinh hãi.
Nếu là uy lực đó chỉ ở mức tương đối thì hắn có thể cố gắng tách đối phương ra, nhưng với mức độ này thì hắn không dám mạo hiểm. Đổng Hùng xem Chiêu Kiệt cùng lắm là một tên nhãi ranh còn lún phún lông tơ, nhưng thanh kiếm của hắn lại giống như kiếm của một lão cao thủ đã kinh qua nhiều trận chiến.
'Một, một lần thôi!'
Chỉ cần một lần thôi.
Chỉ cần một cơ hội duy nhất, hắn sẽ đánh bật đối thủ bằng nội lực và thân lực của hắn.
Thế nhưng.
Đổng Hùng không có cơ hội nào cả.
Keeng!
Âm thanh giống như tiếng xiềng xích ma sát vào nhau vang lên. Và rồi những cánh hoa mai rực rỡ trước mặt hắn bắt đầu phân tán.
Đổng Hùng mở to mắt như sắp rách toạc ra. Thứ kiếm thức đó rốt cuộc là gì?
Trước khung cảnh huyền ảo chưa từng thấy, Đổng Hùng như bị thôi miên. Dù hắn biết trận đấu đang đến hồi cao trào, nhưng không thể ngừng bị mê hoặc.
Hắn không biết rằng.
Ngay khoảnh khắc hắn chìm đắm vào khung cảnh hoa lệ này thì chuyện thắng thua đã rõ ràng rồi.
Vút!
Giữa những cánh hoa tung bay vô cùng hào nhoáng, lưỡi kiếm lam sắc hiện lên. Cảnh tượng này giống như một con độc xà đang ẩn mình trong bụi rậm và bất ngờ ập về phía con mồi.
Phập!
"Khực..."
Ánh mắt Đổng Hùng ngay lập tức dời xuống ngực phải..
Chính xác là vậy, hắn nhìn thấy thanh kiếm xuyên qua ngực hắn một cách gãy gọn. Hàn khí từ thanh kiếm dần tỏa ra khắp cơ thể hắn. "Hộc!"
Sau khi hoàn hồn, Đổng Hùng nhanh chóng lùi ra xa.
Hự!
Thanh kiếm rút khỏi vết thương, máu không người tuôn ra. Đồng Hùng vội vã cầm máu, hắn nhìn về phía Chiêu Kiệt với ánh mắt vô cùng bàng hoàng.
"Nhạt nhẽo."
Chiêu Kiệt lau sạch vết máu dính trên kiếm rồi tiến về phía Đổng Hùng.
"Nếu so với lũ Ma Giáo thì đây chẳng giống đánh nhau gì cả."
Ngay cả khi nghe thấy câu nói nhục mạ đó, Đổng Hùng cũng không thế đáp trả. Thứ hắn có thể làm hiện giờ chỉ là giữ lại chút tự trọng cuối cùng.
Thực lực chênh lệch quá rõ ràng. Không có lý nào hắn có thể đối phó với kẻ này trong tình trạng cơ thể đã trọng thương như thế.
Vậy nhưng hắn vẫn không thể cho tên nhãi ranh kia thấy bộ dạng yếu đuối được.
"Tên khốn kiếp... Ngươi biết ta là ai không..."
Đó là lời nói ra mang tất cả sự tự trọng cuối cùng của hắn, nhưng phản ứng lại câu nói đó là sự lạnh nhạt, thờ ơ đến đáng sợ.
"Này, đại thúc."
Chiêu Kiệt lên tiếng.
"Ta đã trải qua rất nhiều chuyện đáng sợ hơn câu nói đó nữa."
Chiêu Kiệt đạp xuống đất lao về phía Đổng Hùng.
Xoẹt!
Thanh kiếm thần tốc tạo ra hàng chục kiếm ảnh khác trên không và lao xuống phía Đổng Hùng. Phập! Phập! Phập!
Vai. Hông. Bụng. Đùi.
Như tia sáng, chúng nhanh chóng cắt qua cơ thể của Đổng Hùng.
"Khưưư..."
Tiếng rên rỉ không ngừng phát ra từ miệng Đổng Hùng. Hắn đã định quay lại nhìn Chiêu Kiệt vừa sượt qua người.
Thế nhưng.
Rầm!
Trước khi hắn quay đầu lại, cơ thể đã đổ sập xuống.
Cảnh tượng Đồng Hùng hoàn toàn mất đi ý thức, đập thẳng vào mắt bọn sơn tặc vẫn đang còn chiến nhau.
Xoẹt.
Chiêu Kiệt tra kiếm vào vỏ ròi liếc nhìn Đổng Hùng.
"Nếu thấy oan ức, hay ngươi cũng thử đến Bắc Hải một lần đi."
Một câu nói thốt ra có thể làm cho Đổng Hùng đang bất tỉnh cũng phải thổ huyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro