
Chapter 549. Lần này nhất định đệ sẽ bảo vệ tất cả! (4)
Chapter 549. Lần này nhất định đệ sẽ bảo vệ tất cả! (4)
Cái đầu lởm chởm.
Và trên cơ thể khoác Xích Bố (赤布).
Rõ ràng hắn đang mặc trang phục của một hòa thượng, nhưng lại khác hẳn với sắc phục của Tuệ Nhiên.
'Lạt Ma Tăng?'
Ðúng lúc Bạch Thiên quay lại nhìn họ với ánh mắt nghi ngờ, thì những người vừa bước ra khỏi trại đã chắp tay, bắt đầu đồng thanh ngâm khế tụng (揭頌 - loại thơ chứa đựng giáo lý nhà Phật).
Rồi người đứng đầu mỉm cười nhìn bọn họ.
"Án Ma Ni Bát Mê Hồng. Ðến cả những thứ lướt qua chúng ta còn được gọi là nhân duyên, huống chi chúng ta được gặp nhau ở nơi này, đúng là nhân duyên vô tận. Thực vinh hạnh khi được gặp chư vị."
"A......."
Ðến lúc này Bạch Thiên mới lấy lại thần trí, vội vàng tạo thế bao quyền.
"Hân hạnh được gặp các vị. Tại hạ là đệ tử đời thứ hai của Hoa Sơn Phái ở Trung Nguyên, Bạch Thiên. Còn đây là các huynh đệ và sư điệt của tại hạ."
"Hoa Sơn."
Lạt Ma Tăng khẽ lẩm bẩm, ánh mắt hắn lấp lánh.
"Thật vinh hạnh khi được gặp các vị quý nhân."
Rồi hắn lại chắp tay cúi đầu. Bạch Thiên cũng tạo thế bao quyền sâu hơn đáp lễ.
'Ta chẳng hiểu chuyện này là sao nữa.'
Hắn đang cảm thấy bối rối khi thấy các vị hòa thượng xuất hiện trên thảo nguyên, một nơi chẳng có vẻ gì là liên quan đến Phật giáo này, giờ càng bất ngờ hơn khi những người đang khoác trên mình bộ trang phục không phải của Trung Nguyên ấy lại sử dụng Hán ngữ (漢語) vô cùng trôi chảy.
Lạt Ma Tăng mỉm cười rạng rỡ khi nhìn thấy gương mặt tràn ngập sự nghi vấn của Bạch Thiên. Rồi sảng khoái trả lời.
"Bần tăng là tăng lữ của Bố Ðạt Lạp Cung."
"À!"
Bạch Thiên thốt lên một tiếng.
'Không ngờ ta lại gặp được người của Bố Ðạt Lạp Cung ở nơi này.'
Không ngờ trên đường trở về sau chuyến viếng thăm tới Bắc Hải Băng Cung, họ lại có thể gặp người của môn phái khác thuộc Tắc Ngoại Tứ Cung.
Quả là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
"Thảo nguyên không có chủ nhân, nên người tới trước cũng chẳng có lý do gì để đuổi người tới sau. Mời các vị vào. Chúng ta cùng thưởng thức chút trà ấm và đồ ăn."
"Ừm...... Vậy tại hạ xin phép." Bạch Thiên gật đầu.
Tuy rằng nhóm Bạch Thiên không khốn khó tới mức cần được tiếp đãi, thế nhưng, khước từ ý tốt của bọn họ trong hoàn cảnh này cũng thật chẳng phải đạo.
"Mời các vị đi lối này......"
Ánh mắt của hắn liếc qua các môn đồ Hoa Sơn đi vào trong, cuối cùng dừng lại trên người Tuệ Nhiên. Hắn chắp tay thể hiện sự tôn kính.
Tuệ Nhiên cũng tạo thế bán chưởng trịnh trọng hơn hẳn ngày thường đáp lại sự chào đón ấy.
"Tu hành không phải là việc chỉ được thực hiện ở trong ngôi chùa yên tĩnh, vậy nên bần tăng thực sự rất lấy làm vinh hạnh khi được gặp một vị tỳ khưu có thể chỉ đường dẫn lối cho bần tăng ở đây."
"A di đà Phật. Tiểu tăng làm gì còn lời dạy bảo nào khác với lời dạy của Ðức Phật chứ. Thật vinh dự khitiểu tăng được gặp các vị có tu pháp uyên thâm tại nơinày."
Lạt Ma Tăng mỉm cười trước lời đáp của Tuệ Nhiên. "Mời đi lối này. Bên trong đã sớm được làm ấm rồi."
Rồi bọn họ hướng dẫn cho các môn đồ Hoa Sơn đi vào lều trại lớn nhất ở phía chính giữa. Thấy Thanh Minh thờ ơ bước theo sau, Bạch Thiên níu vai hắn.
"Thanh Minh."
"Hở?"
"Chuyện này có ổn không vậy? Ta chưa từng nghe nói Bố Ðạt Lạp Cung, một trong số Tắc Ngoại Tứ Cung lại dừng chân ở Mông Cổ. Nghe chúng chẳng liên quan gì tới nhau cả....."
Thanh Minh bật cười trước câu nói có chút lo lắng của Bạch Thiên.
"Liên quan chứ sao lại không?" "......."
"Và..... Nếu bên đó thật sự có ý đồ gì đó thì chúng ta cũng chẳng chạy nổi đâu."
".........Hửm?"
"Cũng may là bọn họ không có ác ý."
Bạch Thiên chìm vào lo lắng khi nghe những lời Thanh Minh nói.
Nếu chỉ qua lời vừa rồi thì có vẻ như Thanh Minh đánh giá rất cao bọn họ.
Tất nhiên nếu là người khác nói ra những lời này thì không có gì là lạ cả. Thế nhưng, lời này lại phát ra từ miệng của Thanh Minh, kẻ luôn coi thường trưởnglão, Chưởng môn nhân của các môn pháikhác, hay thậm chí là cả lão Giáo chủ đã suýt hủy diệtBăng Cung, khiến cho Bạch Thiên không thể khôngkinh ngạc.
"Ði thôi. Sư thúc phải dùng mắt mà nhìn đi chứ. Bởi vì hình như bên trong có một nhân vật tai to mặt lớn đấy."
"......."
Các môn đồ Hoa Sơn căng thẳng bước vào trong trại.
Vị Lạt Ma Tăng đứng trước mặt họ chắp tay, hướng vào trong cất lời.
"Thưa đức Lạt Ma. Ðệ tử đã mời các vị khách đến đây. Họ tự xưng là đệ tử của Hoa Sơn Phái ở Trung Nguyên."
"Hoa Sơn sao."
Trong khi đó, các môn đồ Hoa Sơn lại đang bối rối bởi hình ảnh hiện ra trước mắt họ.
'Cái gì?'
Họ cảm nhận được một cảm giác khác biệt kỳ lạ.
Thực ra, căn lều trại này không có gì đặc biệt. Ngoại trừ hai vị Lạt Ma Tăng đã dẫn họ vào, thì bên trong chỉ có một đứa trẻ đang ngồi bên đống lửa ở chính giữa lều trại.
'Trẻ con ư?'
Bạch Thiên nhanh chóng nhận ra nguồn cơn của cảm giác ngại ngùng này.
Mỗi người luôn có 'một vị trí' dành cho mình. Và vị trí quan trọng nhất bên trong lán trại này chính là nơi đối diện với cửa ra vào, cũng là nơi có vị trí xa nhất.
Thế nhưng người ngồi ở nơi đó không phải là một lão tăng, mà lại là một đứa trẻ có phần chững chạc.
"Mời vào."
Người mở lời chào trước không phải là đứa trẻ ấy, mà là lão tăng ngồi bên cạnh hắn.
".......Ða tạ sự tiếp đãi nồng hậu của các vị. Cũng nhờ các vị đang ở nơi này, mà chúng ta mới có thể nghỉ ngơi một chút trên chuyến hành trình dài này."
"Khách sáo rồi."
Lão tăng mỉm cười trước câu nói của Bạch Thiên. Một nụ cười nhân từ và hiền hậu.
Bạch Thiên đã từng gặp các lão tăng của Thiếu Lâm Tự. Thế nhưng, những người trước mặt này lại cho hắn một cảm giác khác hoàn toàn với các cao tăng của Thiếu Lâm.
'Hay là do họ không để râu nhỉ?'
Khác với ấn tượng về bộ râu dài của các cao tăng Thiếu Lâm, các Lạt Ma Tăng lại không để râu dài. Chính những gương mặt nhăn nheo không râu này đã khiến cho bọn họ có một cảm giác nào đó rất khác lạ.
"Mời ngồi."
"À, vâng......"
"Thứ Nhân (次仁)."
"Vâng!"
"Dâng trà đi. Bởi vì chuyến hành trình dài này đã khiến cơ thể họ lạnh rồi."
"Vâng, thưa Ðức Lạt Ma."
Lão tăng mỉm cười trìu mến. Mặc dù bọn họ đang ở trong hoàn cảnh không được buông lỏng cảnh giác, thế nhưng, ngay khi nhìn thấy nụ cười ấy, họ liền cảm thấy thoải mái một cách kỳ lạ.
"Án Ma Ni Bát Mê Hồng."
Lão tăng lẩm nhẩm Lục Tử Chân Ngôn (六子眞言) rồi mỉm cười cất lời.
"Thật vinh hạnh khi được gặp các vị đệ tử Hoa Sơn. Lão nạp chỉ là một người theo đạo của Ðức Phật, những người tỳ khưu của Bố Ðạt Lạp Cung gọi lão nạp là Ban Thiền Lạt Ma (班禪喇嘛)."
"A, hóa ra là......"
"Ban, Ban Thiền......"
"Hể ể ể ể! Ban Thiền Lạt Ma!"
Ðúng lúc Bạch Thiên định hồn nhiên đáp lời thì những âm thanh kinh ngạc không ngừng phát ra phía sau lưng hắn. Bạch Thiên quay đầu lại.
Chiêu Kiệt há hốc miệng rộng tới nỗi người khác có thể nhìn thấy cả lưỡi gà của hắn, còn Ðường Tiểu Tiểu ngồi phía sau cũng lấy tay che kín miệng.
'Chuyện gì vậy?'
Thanh Minh ngay lập tức cất lời.
"Không biết tại sao một quý nhân như ngài lại đến tận đây vậy nhỉ? Ta thấy mông ngài cũng nặng lắm mà."
"Trời ơi, tên tiểu tử thối này!"
"Vô lễ, cái tên khốn này!"
Tiểu Tiểu à.....
Dù sao hắn cũng là sư huynh của con, con gọi hắn là tên tiểu tử thối có hơi....
Tiểu Kiệt đã vậy rồi, tại sao đến cả con cũng như thế chứ.....
Bạch Thiên bênh vực Thanh Minh một cách vô lý, rồi nghiêng đầu nhìn gương mặt trắng bệch của Ðường Tiểu Tiểu. Rốt cuộc Ban Thiền Lạt Ma là ai mà hai người họ lại như vậy chứ?
Ðúng lúc ấy, Ðường Tiểu Tiểu lê hai đầu gối đến ghé sát vào phía sau lưng Bạch Thiên. Rồi thì thầm vào tai hắn.
"Ban Thiền Lạt Ma là đệ nhị nhân ở Bố Ðạt Lạp Cung đấy."
"À, hóa ra là....... Cái gì?"
Bạch Thiên trợn mắt quay lại nhìn Ðường Tiểu Tiểu.
Ðệ nhị nhân?
Ðệ nhị nhân của Bố Ðạt Lạp Cung? Vậy thì tương đương với chức phó cung chủ rồi còn gì?
Bạch Thiên hoảng hốt nhìn về phía Ban Thiền Lạt Ma. 'Người này ư?'
Nhìn thế nào cũng thấy thật kì lạ.
Các cao tăng của Thiếu Lâm cho hắn một cảm giác vô cùng uy nghiêm. Uy nghiêm đến mức không ai có thể phủ nhận được Phật pháp vô biên và cảnh giới võ công thâm sâu khó lường.
Khiến cho hắn chỉ cần nhìn thôi cũng cảm nhận được sự tu dưỡng vô lượng của họ.
Thế nhưng Bạch Thiên lại chẳng cảm nhận được một chút hương vị của sự tu dưỡng uyên thâm đó tỏa ra từ người được gọi là Ban Thiền Lạt Ma đang ngồi trước mặt hắn đây.
Thành thực mà nói, thì lão nhân này quá đỗi bình thường.
Nếu như lão không khoác trên mình tăng bào và mái tóc đã được cạo trọc, thì lão cũng chỉ giống như một thôn lão có thể gặp ở bất cứ đâu.
Bạch Thiên liên tục chớp mắt khi bây giờ mới hiểu hóa ra lão tăng này chính là nhân vật tầm cỡ mà Thanh Minh nhắc đến.
'Tại sao đệ nhị nhân của Bố Ðạt Lạp Cung lại ở đây chứ?'
Thanh Minh nheo mắt hỏi như thể giúp Bạch Thiên trả lời nghi vấn đó.
"Hình như ngài đâu phải người sẽ đến nơi xa thế này mà không có lý do gì."
Thấy thế, Ban Thiền Lạt Ma chỉ nhẹ nhàng mỉm cười đáp.
"Chuyện gì cũng đều có nguyên do của nó hết." "Ta có thể hỏi nguyên do đó là gì được không?" "Ðó cũng không phải là chuyện gì to tát cả." "Hừmm."
Khóe miệng Thanh Minh vén lên một nụ cười đầy hứng thú.
Ðúng lúc ấy, người được gọi là Thứ Nhân đặt chén trà trước mặt họ, rồi nhấc cái ấm trên đống lửa ra. Lễ phép rót trà vào chén.
Róc rách.
Một làn khói ấm bốc lên. Chẳng biết có phải hương trà phả vào mũi khiến lòng của Thanh Minh trở nên thanh tịnh hơn hay không, mà hắn liên tục nhấp thưởng trà. Nếu Chưởng môn nhân mà nhìn thấy cảnh này, chắc ông ta sẽ đau lòng lắm. Bởi hắn luôn khiến ông ta thất vọng mỗi lần ông ta khuyên hắn thưởng trà.
"A, ngon thật đấy."
"Thật may vì nó hợp khẩu vị với thí chủ." Dáng vẻ của lão thực sự rất thoải mái.
Ngay cả khi thân phận của mình đã được làm sáng tỏ, thái độ của Ban Thiền Lạt Ma vẫn chẳng khác gì so với lúc đầu. Cho dù có một khoảng cách cực kỳ lớn giữa các môn đồ trẻ tuổi của Hoa Sơn với Ban Thiền Lạt Ma của Bố Ðạt Lạp Cung.
"Nếu ngài khó nói, vậy thì ta sẽ không hỏi nữa. Ta cũng không định tra hỏi kỹ càng đâu."
Ban Thiền Lạt Ma khẽ mở to mắt, rồi ngay lập tức mỉm cười sau khi nghe Thanh Minh nói.
"Hình như thí chủ đang hiểu lầm rồi. Bởi vì đó không phải là chuyện khó nói, mà đó chỉ là một chuyện nhỏ nhặt mà thôi. Tất cả mọi thứ đều có tính tương đối. Vậy nên, những chuyện vô cùng quan trọng đối với bọn ta, có khi lại là chuyện chẳng đáng là gì với các thí chủ."
Sau khi chắp tay ngâm một đoạn khế tụng ngắn, Ban Thiền Lạt Ma nhìn từng người, từng người trong nhóm Thanh Minh.
"Nhưng nếu các vị thắc mắc, thì ta cũng không có gì để che giấu cả. Ta đang thực hiện nhiệm vụ của mình, còn những người này là do Bố Ðạt Lạp Cung bố trí đi theo để giúp đỡ ta hành sự."
"Nhiệm vụ ư?"
"Phải."
Ban Thiền Lạt Ma cười rạng rỡ.
"Ở Bố Ðạt Lạp Cung, tất cả những người đi trên con đường Phật đạo đều phải mưu cầu Phật pháp của riêng mình, và dùng sức mạnh của mình để cứu giúp chúng sinh. Thế nhưng, người được nhận danh hiệu Ban Thiền Lạt Ma phải thực hiện một việc có hơi khác so với họ một chút."
Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía lão. Ban Thiền Lạt Ma nói bằng một giọng trầm tĩnh.
"Ðó là đi tìm Ðạt Lai Lạt Ma." "Hả?"
Ði tìm Ðạt Lai Lạt Ma ư?
Thấy các môn đồ Hoa Sơn nghiêng đầu như thể chẳng hiểu câu nói ấy nghĩa là gì, Ban Thiền Lạt Ma nhiệt tình giải thích.
"Hoằng pháp Ðạt Lai Lạt Ma của Bố Ðạt Lạp Cung không phải là một vị trí có thể leo lên chỉ thông qua việc tu hành. Có thể chuyện này hơi khó hiểu đối với các vị thí chủ đến từ Trung Nguyên, nhưng người sẽ trở thành Ðạt Lai Lạt Ma đã được định sẵn ngay từ khi sinh ra rồi."
"Ngay từ khi sinh ra?"
"Phải. Ðạt Lai Lạt Ma chính là như vậy. Và Ban Thiền Lạt Ma là người được giao trọng trách đi tìm Ðạt Lai Lạt Ma đó. Chỉ đến khi nhận ra Ðạt Lai Lạt Ma đã nhận được Pháp Nhãn (法眼) thông qua việc tu hành liên tục rồi tái sinh, ta mới có thể trở thành Ban Thiền Lạt Ma thực sự."
Bạch Thiên trợn tròn mắt.
Hắn đã đoán ra một sự thật ẩn chứa trong đoạn hội thoại này.
Liệu Ban Thiền Lạt Ma còn có lý do gì khác để ngài ấy đích thân đến tận Tây Tạng xa xôi này, một nơi còn xa hơn cả Bắc Hải sao?
"Ngài, ngài nói vậy không lẽ......?"
Ban Thiền Lạt Ma khẽ gật đầu như thể xác nhận phỏng đoán của Bạch Thiên là đúng.
"Phải, đúng là như vậy."
Rồi lão nhân ấy mỉm cười nhìn đứa trẻ đang ngồi bên cạnh. Ánh mắt của lão chẳng giống đang nhìn một đứa trẻ bình thường chút nào.
Bởi vì nó chứa đựng sự cung kính và niềm tin vô bờ bến.
"Ngài ấy chính là hóa thân của Quan Thế Âm Bồ Tát, cũng là Ðức Phật Ðạt Lai Lạt Ma."
"Ðạt, Ðạt Lai....."
Bạch Thiên cắn chặt môi như thể đang khó thở.
Tuy rằng đây là lần đầu hắn nghe đến cái tên BanThiền Lạt Ma, nhưng chắc chắn hắn đã từng nghe tớiÐạt Lai Lạt Ma rồi.
Ðại Hoạt Phật (大活佛).
Ðó vừa là Hoằng Pháp của Bố Ðạt Lạp Cung bảo vệ
Tây Tạng, vừa là hóa thân của Ðức Phật. "Ðứa trẻ này là Ðại Hoạt Phật sao?"
Thanh Minh cũng không tránh khỏi kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn đứa trẻ đang ngồi trước mặt mình.
Ánh mắt của đứa trẻ ấy thanh tịnh và dịu êm khó thốt thành lời.
Ðứa trẻ ấy lặng lẽ nhìn Thanh Minh bằng ánh mắtkhông phù hợp với độ tuổi. Cùng với một biểu cảm khóđoán.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro