Chapter 1755. Ta không phải là người biết giữ đạo lý. (5)
Chapter 1755. Ta không phải là người biết giữ đạo lý. (5)
Mọi thứ trên thế gian đều được nhuộm màu đỏ sẫm. Con đường dẫn đến đỉnh núi cao chọc trời lấp đầy thi thể.
....... Bàn tay của hắn run lên. Run đến mức hắn không thể kiểm soát được.
Hắn cảm thấy buồn nôn và tức giận dữ dội.
Sự căm ghét sôi sục trong bụng hắn.
".... Minh Triệu."
Hắn trố mắt gọi tên sư điệt đã tuyệt mạng.
Vô số đôi mắt còn chưa thể nhắm lại đang nhìn vào hắn.
Những ánh mắt đã từng ấm áp, ghen tị, sợ hãi, vui mừng nhưng bây giờ lại trống rỗng.
Thanh Minh nhìn lên trên.
Hắn cảm thấy căm phẫn tột độ.
Nếu hắn có thể bán linh hồn của mình cho quỷ dữ và chém đầu kẻ độc ác đáng ghét đó, Thanh Minh sẽ làm điều đó mà không có một chút do dự.
Nhưng nỗi hận thù khủng khiếp không phải thứ khiến Thanh Minh đau đớn nhất lúc này.
"Sư......."
Thanh Minh cắn chặt môi đến rỉ máu. Nhưng hắn chẳng cảm thấy đau đớn gì cả.
"Sư huynh......."
Hắn bước về phía trước một cách nặng nề. Hình ảnh của người mà hắn luôn mong nhớ hiện ra trước mắt. Nhưng hình ảnh này lại là thứ mà hắn không muốn thấy nhất.
"Chưởng Môn sư huynh......."
Hắn không khóc. Vì nước mắt của hắn sớm đã khô cạn.
"Ta......."
Hắn vươn tay ra. Trông hắn thật thảm thương.
Hắn đã mất đi người đó mãi mãi.
Dù có chém được đầu của kẻ thù và xé xác chúng ra thành ngàn mảnh thì những người đã chết sẽ không bao giờ có thể quay lại được.
Bây giờ thì đã không còn lại ai cả. Những người dõi theo hắn. Những người đã cho phép hắn sống, những người hắn cho phép được sống. Đã không còn ai nữa.
"A......."
Vậy họ đang chiến đấu vì điều gì vậy?
Vì chính nghĩa, vì sự hy sinh của những người đã khuất sao? Nhưng nếu cái giá phải trả là như thế này thì mọi chuyện còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Hắn nức nở gào lên.
Nếu họ thực sự sẵn sàng chịu đựng kết thúc này thì tại sao gương mặt của họ lại đau đớn đến thế? Họ có thực sự muốn cái kết như thế này không?
"Giờ huynh đang cảm thấy hối hận đấy à?"
Trước giọng nói bất ngờ đó, Thanh Minh với toàn thân đầy máu từ từ quay đầu lại. Ai đó đã đứng cạnh hắn từ lúc nào. Đó là một kẻ vận thường phục thoải mái, không phù hợp với khung cảnh chiến tranh này.
"Đường......."
Đôi mắt của Thanh Minh dao động.
".... Bảo?"
Nam nhân cười lạnh khi thấy Thanh Minh gọi tên mình.
"Ta hỏi huynh đang cảm thấy hối hận sao?"
....... Thanh Minh biết. Đường Bảo vốn đã chết, vậy nên hắn không thể nào ở đây được.
"Huynh lấy tư cách gì mà hối hận?"
"...."
"Họ đã làm những gì họ muốn rồi. Đệ cũng như vậy thôi. Huynh chẳng có lỗi gì cả. Huynh không ngăn chặn được cái chết của bọn ta không có nghĩa là huynh có lỗi."
".... Bảo Bảo."
"Nếu huynh cảm thấy có trách nhiệm với họ thì huynh cũng kiêu ngạo quá rồi. Huynh không phải là thần tiên. Huynh không thể làm tất cả mọi thứ được."
Thanh Minh chỉ ngơ ngác nhìn Đường Bảo. Gương mặt của Đường Bảo trông thật lạnh khi hắn nói ra những câu từ cực kỳ lạnh lùng. Trong mắt Đường Bảo đã không còn chút ấm áp như khi xưa. Không, đúng hơn là không còn một chút ấm áp nào trong đôi mắt của hắn ta.
"Chẳng phải huynh cũng biết chỉ khi nào người ta không làm được việc họ có thể làm thì mới hối hận sao? Vậy nên huynh không việc gì phải hối hận cả. Vậy nên......."
Đường Bảo từ từ quay người đi. Hắn cẩn thận quan sát khung cảnh của Thập Vạn Đại Sơn.
"Đó có lẽ không phải hối hận, mà là sợ hãi."
"......"
"Huynh sợ mất mát phải không?"
Khi Đường Bảo vừa nói xong, những gương mặt xung quanh dần trở nên lạ lẫm.
Không, bọn họ đã biến thành những gương mặt quen thuộc hơn mới đúng.
Dáng vẻ tuyệt vọng của Chưởng Môn sư huynh Thanh Vấn trở lại thành dáng vẻ của người mà hắn biết rất rõ.
".... Sư thúc."
Bạch Thiên đang nằm trên mặt đất với đôi mắt mở to, như thể hắn đã chết trước khi cơn đau tột độ biến mất. Người hắn đầy máu khô và hàn khí.
Cảnh tượng tương tự thế này đã quá đỗi quen thuộc với Thanh Minh nhưng Thanh Minh tuyệt đối không bao giờ muốn người nắm đó lại là Bạch Thiên. Nhưng bây giờ Bạch Thiên lại đang ngã xuống với bộ dạng đó.
".... Sư thúc."
Bên cạnh Bạch Thiên chính là Lưu Lê Tuyết.
"Nhuận Tông....... Chiêu Kiệt....... Tuệ Nhiên......."
Những người hắn biến đều ở đây.
"Chưởng Môn Nhân....... Nam Cung Độ Huy....... Tiểu Bạch......."
Những người Hoa Sơn, của Thiên Hữu Minh mà hắn biết đều ở đây.
Thế gian của hắn đã sụp đổ tại nơi này.
"A......."
Toàn thân Thanh Minh run lên lẩy bẩy. Đường Bảo vẫn cười lạnh và nói một cách lạnh lùng.
"Huynh biết không? Huynh không hề hối hận. Huynh đang sợ. Sợ đánh mất mọi thứ."
"Ta......."
Đường Bảo cười lớn.
"Chuyện này đúng là khôi hài mà. Mai Hoa Kiếm Tôn vang danh thiên hạ mà lại run lẩy bẩy nép mình ở một góc như thế này sao? Lũ Ma Giáo mà thấy chắc là cười vỡ bụng mất."
Thanh Minh trợn tròn mắt. Từng tia máu hiện lên trong tròng mắt trắng của hắn.
"Ngươi....... thì biết cái quái gì?"
"...."
"Một tên khốn đã chết thì biết cái quái gì chứ?"
Sự tức giận và sợ hãi lộ rõ trong tiếng hét.
"Một tên khốn thậm chí còn không kịp nhìn thấy mình đã mất đi thứ gì thì biết cái gì mà nói? Một tên bỏ lại ta mà đi thì biết cái gì là mất mát hả? Làm sao ngươi biết được cảm xúc của một người mất đi tất cả những thứ mình có chứ?"
"Thế nên ta mới bảo huynh đang sợ đấy."
"Tên khốn.......!"
Thanh Minh siết chặt đôi bàn tay run rẩy của mình và trấn tĩnh lại bản thân.
Đây là con đường đúng đắn, đây là điều mà hắn phải làm, dù có phải hy sinh bất cứ thứ gì đi chăng nữa thì hắn vẫn phải chiến đấu.
Phải như vậy thì hắn mới không mất thêm thứ gì nữa.
Vậy nên hắn đã cố dồn ép bản thân dù đã muốn ngã khuỵu để tiếp tục bám trụ.
Nhưng mà.......
"Dẫu vậy thì huynh vẫn sợ. Vì chiến đấu cũng chẳng khác gì mất đi mọi thứ cả."
"...."
"Nhưng quá trình đánh mất nó thật là đáng sợ. Như việc muốn giữ vẹn nguyên lâu đài cát ở bên bờ biển vậy."
Vậy nên hắn mới chinh chiến ở tuyến đầu một cách khốc liệt nhất. Như vậy thì hắn sẽ không mất ai cả.
Nhưng từ lúc đó trở đi, hắn phát hiện ra thực thế con đường hắn đang đi không có gì khác biệt so với trước.
Càng đứng lâu trên chiến trường đẫm máu, càng lấy đi không biết bao nhiêu thủ cấp của kẻ thù, hắn lại cảm giác Mai Hoa Kiếm Tôn đang đứng ở đó, chứ không phải là hắn.
Vậy nên hắn sợ. Dù quá trình và cách thức khác nhau, nhưng hắn không thể rũ bỏ nỗi sợ rằng kết cục của nó vẫn là một.
"Huynh là một người ích kỉ. Huynh không biết đại nghĩa là gì, chỉ biết lo cho mỗi bản thân."
Đường Bảo nhếch mép.
"Chắc hẳn ban đầu huynh cũng tự hào lắm. Vì những cái cây mà huynh nuôi dưỡng đang tạo dựng tên tuổi trên khắp thiên hạ và tiếp nối ý chí của quá khứ."
"...."
"Nhưng rồi huynh sẽ nhận ra, một ngày nào đó họ cũng sẽ......."
Đường Bảo nhìn về đỉnh núi. Có vô số những thi thể mặc võ phục của Hoa Sơn đang nằm ở đó.
"Đứng ở nơi nguy hiểm nhất. Ngay cả khi không có huynh bên cạnh."
Thanh Minh ôm mặt. Thanh kiếm trong tay để lại một vết xước trên má hắn. Máu bắt đầu chảy xuống.
Đôi mắt lộ ra giữa từng ngón tay run rẩy không ngừng.
"Giống như Hoa Sơn trong quá khứ."
"Câm mồm......."
"Hẳn huynh phải tự hào lắm. Vì họ thật hào nhoáng....... thật vĩ đại....... và giống như những người trong quá khứ."
"Ta bảo ngươi câm mồm!"
"Nhưng huynh có biết không?"
Gương mặt Đường Bảo trở nên méo mó như ma quỷ.
"Điểm dừng của nó ở đâu không?"
Vụt!
Thanh Minh dùng toàn lực vung kiếm. Cơ thể Đường Bảo bị chém theo đường chéo. Nhưng Đường Bảo vẫn thản nhiên nói tiếp.
"Hiện tại họ vẫn còn may mắn. Nhưng khi vận may đã hết, khi sức mạnh của huynh đã đến giới hạn....... huynh sẽ phải chứng kiến cảnh tượng tương tự. Chẳng phải huynh cũng rõ chuyện này à? Những người khác có thể không biết, nhưng huynh thì nhất định phải biết."
"Tên khốn.......! Câm miệng!"
"Ta thật tò mò không biết vẻ mặt lúc ấy của huynh sẽ ra sao đấy. Khi đó, không còn ai để huynh oán trách nữa đâu."
Thanh Minh nghiến chặt răng. Hai mắt hắn đỏ ngầu, mạch máu vỡ ra khiến đôi mắt hắn chuyển hoàn toàn sang màu đỏ.
"Ngươi nói đi. Ta nên làm gì? Ta nên làm gì đâu hả?"
"Tại sao huynh lại hỏi ta?"
".... Hả?"
"Muốn hỏi thì huynh phải hỏi bọn họ chứ?"
Thanh Minh giật mình trước lời nói lạnh lùng của Đường Bảo. Hắn từ từ quay đầu lại.
Những thi thể đã nằm gục xuống đất đột nhiệt đứng dậy. Nhưng kỳ lạ là hắn không hề cảm nhận được chút sinh khí từ bọn họ.
"Đáng ra ta phải mặc kệ mọi thứ."
".... Chiêu Kiệt."
"Nếu vậy thì ta đã không chết rồi. Phải chi ta quay về Tứ Xuyên và sống một đời hạnh phúc thì hay biết mấy."
Những thi thể khác cũng thốt lên mấy lời thống khổ.
"Đáng ra ta không nên đi theo con đường của đạo sĩ ở nơi Hoa Sơn sắp diệt môn ấy."
"Giá như ta vẫn ở lại Đường Môn. Nếu sư huynh không xuất hiện thì giờ ta vẫn còn sống rồi."
"Còn ta sẽ không bị trục xuất khỏi Thiếu Lâm."
Tất cả bọn họ đều ngẩng đầu lên.
"A......."
Đôi mắt của họ lúc này đã trở thành một cái lỗ đen ngòm.
"Là do ngươi."
"Tất cả là do ngươi."
"Nếu không có ngươi, bọn ta đã không phải chết thế này."
Thanh Minh vô thức lùi lại rồi nghiến răng.
"Là các ngươi! Do các ngươi muốn mà! Ta....... ta không hề muốn việc đó xảy ra. Ta.......!"
"Là do ngươi cả."
Ai đó vươn tay ra và nắm lấy tay áo của Thanh Minh. Rồi lại có ai đó nắm lấy chân của hắn.
Vô số bàn tay bao phủ toàn bộ cơ thể hắn.
Trong số đó, một bàn tay đặc biệt gầy gò đang nắm lấy gương mặt của Thanh Minh.
"Sư......."
"Tất cả là do ngươi."
Trong đôi mắt trống rỗng đen ngòm ấy, sự tận tâm thường ngày không còn nữa. Ở đó chỉ có hận thù và căm phẫn.
"Không đâu....... Chưa có ai chết cả! Ta....... Ta!"
"Nhưng rồi sẽ sớm chết thôi. Đúng chứ?"
Thanh Minh đột nhiên quay đầu lại.
Đường Bảo đơn độc đứng giữa thế giới ảm đạm đầy tuyệt vọng mà cười nhạo hắn.
"Thật đáng tiếc."
"Ta......."
"Nhưng nơi đó cũng là Địa Ngục." ●●●
Giữa bóng tối dày đặc, Thanh Minh lúc này đang vùi mặt vào đầu gối trong một góc phòng, từ từ mở mắt ra. Sau đó hắn từ từ ngẩng đầu lên.
Lách tách.
Dòng máu đen chảy ra từ miệng hắn. Trong mắt hắn chứa đầy khinh miệt.
Ít nhất thì hắn cũng biết Đường Bảo đã chết. Biết rằng người ban nãy không phải Đường Bảo mà hắn biết.
Nhưng như vậy thì lại càng buồn cười.
Bởi vì nếu đó không phải là Đường Bảo thì chắc chắn là Thanh Minh. Từng lời cay nghiệt mà Đường Bảo dành cho hắn chính là những lời mà Thanh Minh muốn tự nói với bản thân mình.
Mỗi lần Thanh Minh nhắm mắt là cơn ác mộng khủng khiếp lại hiện về.
Và rồi hắn dần dần cảm nhận được hiện thực....... rằng hắn đang dần mất đi mọi thứ.
Và Thanh Minh biết phải làm gì lúc này.
Hắn phải vượt qua. Hắn phải chiến thắng. Như những gì đã làm trước đấy.
Nhưng hắn không thể làm điều đó. Cơ thể hắn đang phản bội hắn. Cơ thể hắn đang bị nuốt chửng bởi một nỗi sợ hãi không rõ nguyên nhân.
Tất cả những gì hắn làm lúc này là bình tĩnh chịu đựng. Nếu không, mọi thứ sẽ sụp đổ chỉ trong chớp mắt.
"Chưởng Môn sư huynh......."
Thanh Minh lại vùi mặt vào đầu gối đã dính đầu máu.
"Hãy...."
Tất cả mọi thứ đang ăn mòn hắn từng chút một.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro