Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 1754. Ta không phải là người biết giữ đạo lý. (4)

Chapter 1754. Ta không phải là người biết giữ đạo lý. (4)
"Hự."
Có tiếng rên rỉ phát ra từ miệng của Chiêu Kiệt.
"Mặc dù là nó có ở trong đó nhưng mà....... để khơi dậy được khí tức mà chúng ta không cảm nhận được bằng ý thức thì......."
Hắn ta lẩm bẩm rồi vung kiếm một cách vụng về một lần nữa. Sau đó, gương mặt hắn ta trở nên méo mó một cách kỳ lạ.
Thanh kiếm của hắn di chuyển theo quỹ đạo kỳ quái, đường kiếm mà hắn chưa bao giờ thi triển kể từ sau khi trưởng thành, sau khi thoát khỏi cái thời bị những sư huynh đệ ở Bạch Mai Quan ức hiếp.
"Chịu thôi! Ta không làm được đâu!"

Hắn định ném thanh kiếm đang cầm đi nhưng rồi cũng nao núng và khựng lại. Dù có tức giận đến thế nào thì việc vứt thanh kiếm đi vẫn là điều hơi quá đáng.
Nhuận Tông thở dài.
"Tại sao đệ lại cáu gắt như vậy?"
"Không hề, đệ có cáu gắt đâu!"
Gương mặt Nhuận Tông bất lực như muốn nói "hai chữ 'cáu gắt' in rõ trên trán đệ rồi kìa". Từng đường gân xanh nổi lên trên trán của Chiêu Kiệt.

"Đệ không làm được đâu, không dễ một chút nào!"
"Nhưng ta làm được mà?"
"Bởi vì đó là sư huynh nên mới làm được thôi!"
Chiêu Kiệt không thể vượt qua được cảm giác khó chịu, hắn vỗ bụp bụp vào ngực.
Dù sao thì cái con người Nhuận Tông này đôi lúc đã đánh giá chính bản thân mình quá thấp và hay làm khó người khác rồi.
"Này! Sư huynh nhìn đi! Tất cả như đang trở nên phát điên rồi kia kìa."
Nhuận Tông âm thầm tặc lưỡi. Mặc dù hắn đã cố giải thích dễ hiểu nhất có thể nhưng không có ai trong Hoa Sơn có thể dễ dàng vận được tiên khí cả.

"Vốn dĩ nó là như thế mà. Cái đó......."
"Sư huynh đừng có lặp đi lặp lại mấy lời vô ích đó nữa. Mau đi thẳng vào trọng tâm luôn đi!"
"Thì ta đang nói vào trọng tâm mà......."
"Ôi trời đất ơi! Thiên tôn ơi là thiên tôn! Người ngó xuống mà xem, thế này thì đạo gia hỏng hết cả rồi!"
Chiêu Kiệt thở dài. Hắn không biết ngày hôm nay mình đã thở dài mấy lần rồi.
"Nhưng mà......."
"Hửm?"

"Liệu sẽ ổn chứ?"
"Chuyện gì?"
Chiêu Kiệt nhìn quanh.
Nơi bọn họ đang đứng là một sân luyện võ rộng lớn. Vốn dĩ đây là nơi mà kiếm Võ Đang được tu luyện, thế mà các đệ tử Hoa Sơn đang miệt mài vung kiếm ở nơi này.
"Chuyện đó......."
"Đệ không cần quan tâm đến việc nơi này là Võ Đang. Họ chỉ nhìn một hai lần thì đâu thể......."
"Không....... không phải thế......."

Chiêu Kiệt thở dài.
"Đệ biết đây là chuyện cần thiết, nhưng sư huynh cũng thấy đó, thứ này đâu phải luyện ngày một ngày hai là được."
Nhuận Tông học rất nhanh, nhưng những người khác thì không như vậy. Hơn nữa, Nhuận Tông có thể thức tỉnh được nó vì khi đó hắn đang trong tình huống cực kỳ cấp bách. Bọn họ không có môi trường như vậy nên hiển nhiên thời gian để giác ngộ được nó cũng sẽ lâu hơn.
"Ý đệ là Tà Bá Liên lúc này có thể ập đến bất cứ lúc nào, chúng ta ở đây làm thế này thì liệu có được không?"
"Vậy đệ nghĩ phải làm sao mới được đây?"
"Chuyện đó......."

Chiêu Kiệt định trả lời nhưng lại thôi. Nhuận Tông im lặng nhìn vào Chiêu Kiệt một lúc rồi nói.
"Ta cũng biết bây giờ có nỗ lực thì cũng khó mà có được thành quả tốt."
"Sao ạ?"
"Có khi mọi người đến cuối cùng cũng chẳng thể đạt được gì."
"Vậy tại sao sư huynh còn......."
"Nhưng như vậy vẫn tốt hơn là không làm gì cả."
Chiêu Kiệt nhìn quanh một lần nữa.

Hắn có thể nhìn thấy những người đang bức bối giống hệt mình vì không thể sử dụng được tiên khí. Nhưng nghĩ lại thì khung cảnh này thật quen thường.
'Thật giống với Hoa Sơn của thường ngày.'
Những người trông rất lo lắng thời gian qua nay dường như đã tìm lại được lối sống cũ.
Nhuận Tông cười nói.
"Đúng không?"
Chiêu Kiệt gãi gãi đầu. Nhuận Tông nhẹ nhàng nói.
"Trước đây, tiểu tử Thanh Minh đã nói rằng, mọi chuyện càng phức tạp, càng cấp bách thì phải càng tu luyện."

".... Cái tên cuồng khuyển đó......."
"Lúc đó ta đã nghĩ rằng, cái tên ác quỷ đó tu luyện thì không tu luyện mà hay nói nhảm nhí....... nhưng giờ nghĩ lại thì không phải như vậy."
"Ý sư huynh là sao?"
"Đối với những người mà việc tu luyện trở thành cuộc sống thường nhật, thì khi họ rơi vào tình cảnh buộc phải tu luyện, họ cũng sẽ ở trạng thái bình thường nhất. Khi đó, họ sẽ lấy lại được tâm trí và điềm tĩnh. Bởi vì cơ thể họ đã quen với điều đó."
"...."
"Đệ thấy có lý không?"
Nghe thì có vẻ hơi vô lý, nhưng nghĩ lại thì cũng khó để phản bác luận điểm này. Bởi vì Chiêu Kiệt cũng có thể cảm giác được cơ thể hắn lúc này đang tràn đầy sinh lực. Không giống như khi hắn phải vật lộn trong một tình huống phức tạp.

Chiêu Kiệt bật cười.
"Vậy nên....... ý sư huynh là chúng ta nên tập trung vào những việc nhỏ nhặt ngay trước mắt thay vì những vấn đề phức tạp trong tương lai sao?"
"Hay nói chính xác hơn thì trước mắt chúng ta cứ làm hết sức những việc có thể làm. Dù nhỏ nhặt nhưng như vậy vẫn tốt hơn là đứng yên."
....... Thật là hoang đường.
Hoa Sơn lúc này đang hỗn loạn như tổ ong bị vỡ. Người phải giải quyết vấn đề này là Huyền Tông thì lại rất khó để gặp mặt.
Bên ngoài kia, Tà Bá Liên có thể ập đến bất cứ lúc nào. Không cần nói đâu cho xa, hiện tại đã có rất nhiều thương vong do cuộc tập kích vào hôm qua của Tà Bá Liên rồi.

Một bước nhỏ trong tình hình này ư?
"Đệ có gì bất mãn à?"
Chiêu Kiệt chỉ biết cười.
Nếu là Thanh Minh, Thanh Minh sẽ không làm việc này. Hắn sẽ làm việc gì đó thiết thực hơn. Nếu là Bạch Thiên, Bạch Thiên cũng không lựa chọn như vậy. Dù biết không có cách nào khác, nhưng chắc chắn họ vẫn sẽ làm việc gì đó có hiệu quả hơn.
Lựa chọn này quả thực rất khác với con đường mà Hoa Sơn đã đi từ trước đến nay. Đó là cách thức của riêng Nhuận Tông. Nhưng.......
"Đệ có bất mãn thì sư huynh cũng sẽ nghe theo sao?"
"Dĩ nhiên là không rồi."

".... Vậy sao sư huynh còn hỏi?"
Chiêu Kiệt càu nhàu.
Hắn vẫn giữ vững quan điểm của mình, hắn không cho việc này là đúng. Thật khó để rũ bỏ suy nghĩ rằng hắn đang lãng phí thời gian vốn đã thiếu hụt.
Dẫu vậy thì, không hiểu sao, hắn lại cảm thấy dễ thở hơn một chút.
'Cảm giác này....... vậy là từ trước giờ, ta đã luôn cảm thấy nghẹt thở sao?'

Hắn tự hỏi liệu bản thân có phải đang vô thức cảm thấy áp lực hay không. Nhưng bỗng có một bóng đen tiếp cận bọn họ với tốc độ cực nhanh.
"Ta biết rồi."
"Oái! Sư thúc! Tim con muốn rớt ra ngoài rồi!"
"Lần này là thật!"
"Sư thúc nói câu đó cũng được mười lần rồi đấy!"
"Lần này là thật đấy. Ta có thể cảm nhận được."
"Ôi trời ơi, điên mất thôi."

"Thế này này......."
"Có khác gì ban nãy đâu ạ!!!!" ●●●
Gia Cát Tư Án quan sát các đệ tử Hoa Sơn đang tranh luận giữa sân luyện võ của Võ Đang rồi hỏi người đứng cạnh mình.
"Ngài thấy có khả năng không?"
Người đứng cạnh ông ta là Đường Quân Nhạc. Gia Cát Thế Gia và Tứ Xuyên Đường Môn vốn cùng nằm trong Ngũ Đại Thế Gia. Vậy nên Gia Cát Tư Án và Đường Quân Nhạc cũng gọi là có chút thân quen. Tuy nhiên, lời nói và hành động của Gia Cát Tư Án đối với Đường Quân Nhạc đã trịnh trọng hơn nhiều so với trước đây.

Như để công nhận Đường Quân Nhạc chính là nhị đương gia của Ngũ Đại Thế Gia và Thiên Hữu Minh.
"Ý ngài là việc sử dụng tiên khí?"
"Đúng vậy."
".... Hừm."
"Nếu đó là sức mạnh dễ dàng có được thì các môn phái sử dụng tà thuật đã không thể tiếp tục tồn tại cho đến nay rồi. Mặc dù Nhuận Tông đạo trưởng đã làm theo những gì Môn Chủ nói, nhưng ta không biết việc này......."
Gia Cát Tư Án không phải là đang phủ nhận rằng Hoa Sơn có thể sử dụng tiên khí. Bởi vì Nhuận Tông đã chứng minh được điều đó. Nếu là Hoa Sơn, ông ta tin sẽ có một vài người trong số đó có thể sử dụng được tiên khí.

Nhưng sẽ cực kỳ lãng phí thời gian nếu toàn bộ Hoa Sơn giành thời gian để đánh thức sức mạnh tiềm ẩn. Đường Quân Nhạc không lý nào lại không biết chuyện này được.
Hẳn là có một lý do gì đó mà Gia Cát Tư Án không thể nghĩ tới.......
Tuy nhiên, câu trả lời mà Gia Cát Tư Án nhận được thật vượt quá sức tưởng tượng.
"Dù sao thì có được tiên khí là rất tốt."
".... Ngài nói sao?"
"Có được thì tốt, nhưng không có cũng không sao. Điều đó không có nghĩa là chúng ta hoàn toàn không có cách để đối đầu với bọn chúng. Có vẻ Nhuận Tông đạo trưởng cũng biết điều đó."
".... Vậy.......?"

"Chẳng phải như vậy rất tốt sao?"
Gia Cát Tư Án tỏ vẻ nghi hoặc. Đường Quân Nhạc hất cằm về phía trước.
"Dù ai nói gì đi chăng nữa thì trung tâm của Thiên Hữu Minh vẫn là Hoa Sơn. Nhưng điều đó không có nghĩa họ là toàn lực của chúng ta."
Gia Cát Tư Án lặng lẽ nhìn về phía trước.
Khi nghe tiếng động lớn ở sân luyện võ, các đệ tử của các môn phái khác cũng tới đó rình mò. Có người còn ngồi nhìn Hoa Sơn một cách công khai.
Việc xem môn phái khác tu luyện là một việc vô lễ. Nhưng nếu họ tu luyện ở một sân tập lớn và ồn ào như vậy thì người khác không thể không chú ý được. Và Hoa Sơn cũng chấp nhận điều đó.

"Sao các người tu luyện mà không rủ bọn ta vậy?"
'Tiểu Gia Chủ?'
Nam Cung Độ Huy dẫn một đoàn võ giả của Nam Cung Thế Gia đến sân luyện võ, vẻ mặt hắn bực dọc như không thể chấp nhận nổi chuyện này.
"Không, bọn ta không phải đang tu luyện kiểu thông thường đó đâu."
"Tu luyện là tu luyện, chia ra thông thường với cao cấp làm cái gì?"
"Nhưng nếu không phải là môn phái đạo gia thì không sử dụng tiên khí được. Với cả, Nam Cung Thế Gia cũng đâu cần tu luyện."
"Cái gì? Các người đang phân biệt đối xử vì bọn ta không theo đạo gia đấy à? Ta coi Nhuận Tông đạo trưởng như huynh đệ kia mà!"

"Chứ không phải Bạch Thiên sư thúc sao?"
"A, vậy hả? Thôi mấy việc nhỏ nhặt đó mình bỏ qua đi."
Bầu không khí trở nên sôi động, ngày càng có nhiều người tập trung tại sân luyện võ.
"Cảnh tượng này rất thường thấy trước đây. Khi đó, bầu không khí ở Thiên Hữu Minh rất sôi động. Ta chỉ muốn tìm lại bầu không khí lúc đó mà thôi."
".... Vào lúc này á?"
"Không phải lúc này thì là lúc nào đây. Một khi bản thân đánh mất chính mình thì mọi thứ xung quanh sẽ bị lung lay."
"Ừm."

Gia Cát Tư Án chậm rãi gật đầu.
Không sai. Khi ở chiến trường, việc phát huy được toàn lực của mình còn khó hơn việc tung ra những chiến thuật độc đáo.
"Ta hiểu ngài muốn làm gì rồi."
Ánh mắt Gia Cát Tư Án trở nên sắc bén.
"Nhưng đây cũng chỉ là biện pháp tạm thời mà thôi."
"...."
"Nếu Hoa Sơn là trung tâm của Thiên Hữu Minh, thì Hoa Sơn Kiếm Hiệp là trung tâm của Hoa Sơn."

Vẻ mặt của Đường Quân Nhạc hơi cứng lại khi nghe đến hai chữ Thanh Minh.
"Chẳng phải cuối cùng, việc Thiên Hữu Minh và Hoa Sơn không giống như trong quá khứ chẳng phải là do sự im lặng của Hoa Sơn Kiếm Hiệp sao?"
Ánh mắt của Gia Cát Tư Án hướng về sân luyện võ.
"Tuy trông họ có vẻ náo nhiệt hơn nhiều, nhưng cuối cùng thì họ cũng chỉ là đang gượng cười mà thôi. Thực chất, họ đang cảm thấy lạc lõng vì người cần thấy lại chẳng thấy đâu."
Cuối cùng, Đường Quân Nhạc không kìm nổi tiếng thở dài.
"Ta cũng nghĩ như vậy."
"Vậy tại sao......."

"Bởi vì bây giờ hết cách rồi."
"Hửm?"
"Nếu chúng ta có thể giúp thì hắn đã yêu cầu chúng ta giúp rồi......."
Đường Quân Nhạc biết tại sao Thanh Minh lại thay đổi. Có lẽ những người biết tới hắn đều cảm nhận được cảm giác như ông ta.
Do tình hình hiện tại rất cấp bách sao? Không. Càng cấp bách, Thanh Minh sẽ càng ra mặt để dẫn lối cho mọi người.

Nhưng Thanh Minh đến lúc này vẫn cực kỳ im lặng. Ngay cả khi liên minh đang chìm trong hỗn loạn như thế này.
Rõ ràng là có lý do gì đó. Một thứ gì đó mà không ai có thể đoán được.
Đường Quân Nhạc thở dài.
'Tiểu tử, bọn ta không thể giúp ích gì được cho ngươi sao?'
Đôi mắt ông ta thấm đẫm nỗi buồn.
"Hiện tại....... chúng ta không còn cách nào khác ngoài việc tin tưởng và chờ đợi hắn thôi. Hắn sẽ có thể tự mình vượt qua được."
●●●

Đêm khuya.
Lách tách.
Mùi máu ngập tràn trong căn phòng. Căn phòng đầy mùi hôi thối như thể có gì đó đã thối rữa.
Đôi mắt xám tro nhìn xuống bàn tay dính đầy máu tanh. Hắn không hề có chút ngạc nhiên như thể bản thân đã quen với điều đó. Dòng máu đỏ sẫm chảy ra từ miệng từ từ khô lại.
Một lúc sau....... nam nhân....... Thanh Minh mở miệng.
"Tại sao chứ....... chết tiệt......."
Hắn cắn chặt môi dưới của mình. Từng giọt máu từ từ rơi xuống sàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro