Chap 10
Những người đi ngoại vụ lần này sẽ trải qua đợt tập huấn đầy khắc nghiệt . Manh dường như không có thời gian để gọi điện cho Mạc Hàn . Trong lúc thời gian luyện tập Manh đã sử dụng điện thoại vào giờ giải lao chỉ để nhắn tin với Hàn , hỏi thăm sức khoẻ và công việc của Hàn gần đây . Manh chỉ cần biết Hàn vẫn ổn là được . Vì Manh ở bên này dường như muốn gục ngã , Manh chỉ có khoảng vài tiếng để nghỉ ngơi , áp lực lại càng lớn trước thềm comeback . Manh nhớ Hàn nhớ mọi người trong nhóm . Thế rồi lặng lẽ giấu nó đi không cho ai biết Manh đang rất mệt mỏi . Manh chọn con đường này không phải là dễ nên bản thân phải tự cố gắng từ ngày. Manh không nghĩ mình sẽ yêu ai đó trong lúc này . Người tính không bằng trời tính cho đến khi gặp được Mạc Hàn . Người khiến Manh từ một kẻ lạnh lùng khó ưa thành một người luôn biết lắng nghe , quan tâm và chăm sóc người khác . Đặc biệt là luôn luôn dành trọn ánh mắt khi nhìn Hàn . Manh dần dần hiểu bản thân nên làm gì và thế nào . Từ lúc fan only của 2 bên tranh cãi với nhau đến giờ dường như trên sân khấu Manh luôn cố giữ sự an toàn cho Hàn và Hàn cũng vậy . Cả 2 không muốn phải khó xử với nhau về chuyện này nên chọn cách đó . Tình cảm dành cho nhau chỉ chúng ta biết là được.
Và rồi một ngày Manh vô tình nhận ra . Ngày 8/2 năm nay Manh không có Hàn ở bên cạnh cảm giác sẽ như thế nào . Sáng sớm Manh tập luyện suốt bản thân cũng chẳng quan tâm đến nay là sinh nhật mình . Cấm đầu vào các động tác cho đến khi các thành viên đột nhiên tổ chức sinh nhật cho cô trong bất ngờ cùng với giáo sư dạy nhảy . Manh bật khóc trong sự xúc động , tiếng cảm ơn được Manh lặp đi lặp lại rất nhiều lần . Manh hạnh phúc vì tất cả các thành viên đã tạo cho cô bất ngờ này . Cho đến khi Manh về phòng sau buổi tập luyện . Manh đã bật khóc khi thấy tin nhắn của Hàn gửi cho mình .
" Tiểu Đới Thân Mến !!! . Lâu rồi không gọi em như thế đúng không ?
Thật xin lỗi em nhé . Lại một lần nữa sinh nhật không thể đón cùng em . Không biết mọi người bên đó có nhớ đến sinh nhật của em hãy không ? Chị rất sợ họ không nhớ sẽ khiến em buồn . Xin lỗi vì không thể nào chúc mừng sinh nhật của em trực tiếp được . Chắc em sẽ giận chị vì điêù này . Xin lỗi em . Em biết không cả ngày hôm nay đi làm và tham gia công diễn . Các thành viên điều hỏi về em . Làm chị phát điên đi mất . Chị ở đây rất nhớ em , rất muốn gặp em . Nhưng lại chẳng thể làm gì khác . Chị thật tệ đúng không ? Làm người yêu của nhau mà ngay đến việc chúc mừng sinh nhật em cũng phải lén lúc như thế này . Khi nào em về ? .Là câu hỏi mà chị rất muốn biết nhưng lại không dám hỏi . Vì từng ngày từng giờ từng phút từng giây chị luôn nhớ đến em . Chị sợ em trả lời rồi bản thân lại bật khóc vì nhớ em nhiều đến thế . Mà em yên tâm chị không sao đâu . Chị chờ em về được mà . Dạo này cuộc sống có chút hơi khó khăn , chỉ muốn được em ôm vào lòng thế thôi .
Chị yêu Em . Đới Manh !!!
Sanh Thần Khoái Lạc .
Chờ em .... "
Manh đọc từng dòng tin nhắn mà tim thắt lại . Manh nhớ Mạc Hàn quả thật nhớ rất nhiều . Mỗi lần nhớ đến Hàn , Manh luôn phải tự nhũ bản thân là sẽ sớm quay về thôi . Manh thường tâm sự với Kiki về điều này suốt thời gian qua . Cho đến ngày hôm nay cô thật sự ngã nguỵ trước sự mạnh mẽ của bản thân. Những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt của Manh không ngừng . Manh cầm lấy điện thoại mà tay run rẩy không ngừng . Manh nhắn vội tin " Em cũng nhớ chị. Nhớ rất nhiều. Em yêu chị nhiều lắm Mạc Hàn . Em sẽ về sớm thôi "
Manh nhắn xong tay cầm chặt điện thoại khóc không thành tiếng . Ngày sinh nhật của bản thân Manh cố không để ai biết mình đang rất cô đơn . Manh sợ cảm giác phải ở một mình như thế này . Manh rất muốn gặp Hàn lúc này . Rất muốn ôm Hàn vào lòng để cái cảm giác chết tiệc khi phải ở một mình này tan biến đi . Lúc này thì điện thoại Manh run lên . Manh xoay màn hình lại thì thấy tên quen thuộc . Manh lâu đi giọt nước mắt , giữ bình tĩnh lại . Nghe máy
_ Tiểu Đới là chị đây?
Manh cười
_ Em biết mà . Chưa ngủ sao ?
Hàn
_ Vẫn chưa . Chị chờ tin nhắn của em mà .
Manh
_ Xin lỗi vì giờ em mới trả lời được .
Hàn cười
_ Ngốc thật. Chị đâu trách em .
_ Gọi điện chỉ để chúc em .
SANH THẦN KHOÁI LẠC !!!
Manh ngưng lại một vài giây rồi kêu
_ Mạc Hàn !!!
Hàn nghe vậy liền đáp
_ Sao vậy ???
Manh
_ EM NHỚ CHỊ !!!
Hàn lúc này ngăn cho bản thân không khóc cố gắng giữ bình tĩnh đáp
_ Ngoan . Hết thời gian tập luyện nhanh thôi . Chúng ta sẽ gặp nhau .
_ Chị cũng nhớ em .
_ Trễ rồi . Ngủ sớm đi . Yêu em !!!
Manh khẽ nói vào điện thoại
_ Em cũng yêu chị .
_ Ngủ Ngon .
Hàn cười
_ Chị cúp máy nhé ?
Manh chỉ
_ Ừm .
Cả 2 cúp máy nhưng 2 khung cảnh lại rất giống nhau . Hàn ôm chặt lấy cái điện thoại mà nước mặt không ngừng rơi xuống . Manh ở bên này chẳng khác gì , Hàn vừa cúp máy Manh liền không thể kìm nén cảm xúc của Manh nữa . Cái cảm giác đau đớn nhất khi yêu xa đó chính là rõ rằng rất nhớ rất thương nhưng lại không thể nào làm gì khác được, khi cả 2 cách nhau qua một chiếc điện thoại . Không gian ở hai nơi nhưng lại giống nhau rất lạ .
Họ liệu sẽ chờ được nhau không ? Khi cả 2 đều đang rất cô đơn .
Lâu lắm rồi mới quay lại . Xin lỗi mọi người .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro